Chương 12 Vợ à đừng nhìn ai khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy thì anh nên nói với em. Anh sẽ

giấu nó mà không có lý do à? Sau đó

thì sao? Ngài McCain sẽ bắt được

anh."

"Anh đã nghĩ là anh có thể sửa chúng."

Nghĩ lại thì cô cũng thấy dễ thương, dù sao thì hình như anh ấy cũng muốn giải quyết nó. Trên môi cô chợt nở một nụ cười dịu dàng, đủ để quên rằng lúc này cô đang rất tức giận.

"Đừng có bao giờ nói dối em nữa.

Cũng đừng giấu em điều gì. Anh hiểu

chưa?"

Nhưng Astell vẫn không quên cảnh cáo anh ấy một lần nữa bởi vì đó là lỗi của anh ấy khi đã nói dối cô suốt thời gian qua.

"Được rồi. Anh xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa... Cảm ơn em, Vợ à...."

Khi cô định trả lời, Bleon ôm cô vào lòng. Lần này cô đã sẵn sàng ngả vào người anh và ôm anh thật chặt. Tuy nhiên, cơ thể của anh ấy lớn đến nỗi mà hai đầu ngón tay của cô vừa đủ để chạm vào nhau khi cô vòng tay ôm anh ấy. Rồi tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh ấy. Bleon luôn là người trả lời rất giỏi.

"Vậy thì, Vợ à, đừng nhìn người đàn

ông nào khác nữa nhé. Được không?"

Cô khẽ gật đầu trong lòng của anh.

"Nhân tiện thì, chúng ta nên tìm một

Chỉ huy Hiệp sĩ khác, phải không?"

Mặc dù Bleon rất ghét điều này, không có điều gì lạ khi anh ấy thuê McCain Holster làm Chỉ huy Hiệp sĩ. Cô cũng nghĩ không nhất thiết phải là ngài ấy, vì vậy không cần phải làm Bleon buồn thêm nữa.

"Bleon. Khi Ngài McCain đến vào ngày

mai, chúng ta sẽ hủy giao dịch với

ngài ấy."

"Ừ. Được. Cảm ơn em...Vợ à..."

"Không. Thực ra thì em cũng không

thích anh ta lắm"

"Thật á?"

Bleon lùi lại để xem lời cô nói có thật không, khuôn mặt anh ấy nhìn cô đầy vẻ khẩn cầu.

"Hừ. Anh ta quá bất lịch sự. Anh nên

biết những gì bên trong anh ta. Em

thích một người rõ ràng như Bleon

hơn là một người đang cố che giấu

điều gì đó như thế"

"Vợ à...!"

Bleon cảm động trước lời nói của cô và ôm chầm lấy cô thêm một lần nữa với ánh mắt vui sướng. Rồi anh hôn nhẹ lên trán cô và thì thầm vào tai cô một hơi thở nóng hổi.

"Ha... Anh có thể hôn em được chứ?"

"Cái gì?"

Tự dưng đòi hôn nhau?

Đứa trẻ này thật sự đến từ đâu vậy, anh ấy không biết gì về những cử chỉ tiếp xúc thân mật, nhưng đúng hơn là anh ấy không thể đoán trước được.

"Không hẳn...."

"...Hử ?"


"Việc điều trị vẫn chưa kết thúc. Những hành động thân mật sẽ được cho phép sau khi quá trình điều trị này kết thúc."

Cô luôn trì hoãn nó cho đến khi việc điều trị kết thúc, bất cứ khi nào Bleon đưa ra những yêu cầu kiểu này.

"Sau khi chữa trị xong, dù sao thì nó cũng sẽ kết thúc thôi"

Biết rằng hai người sẽ yêu nhau qua quá trình điều trị, cô trì hoãn tất cả các yêu cầu của Bleon cho đến khi kết thúc, vì đây là cách dễ dàng và thuận tiện nhất để thuyết phục anh áy.

Vì vậy cô trả lời theo cách đó một lần này nữa.

"Chúng ta có thể làm một lần không..? Anh chỉ muốn hôn em mà thôi..."

Vậy nên, anh còn lên kế hoạch làm gì đó...hơn cả hôn hả?

"Không được. Việc điều trị vẫn chưa có hiệu quả."

Cô thẳng thừng từ chối.

"Vợ à...Cầu xin em đấy..Anh nghĩ anh sẽ chết vì chờ đợi chuyện đó lâu quá mất...

Nhưng đến hôm nay, Bleon lại cầu xin cô như thể anh ấy sẽ không muốn lùi bước nếu cô không đồng ý.

"Nếu hôm nay anh hôn em và việc

điều trị không có hiệu quả, anh có ổn

không khi sẽ phải dành thêm thời

gian lâu hơn cho việc điều trị mà anh

không muốn?"

Cô đã lợi dụng việc Bleon không muốn thêm sự điều trị nào nữa từ Philia để thuyết phục anh ấy. Sau đó, một lần nữa, vào một thời điểm nào đó, Bleon sẽ bằng lòng muốn được chữa trị. Lúc đó, cô cảm thấy hơi buồn một chút, nhưng cô đã sẵn sàng để anh ấy đi với tâm lý rất thoải mái.

"...Được rồi."

'Có vẻ như anh ấy không muốn chấp nhận điều đó lắm'

Dù sao thì cũng thật may mắn, ngay khi cô nói đến việc chữa trị, Bleon sẽ bỏ cuộc ngay.

"Ừ, ừ. Hãy suy nghĩ về điều đó sau khi khỏi bệnh. Hiểu chưa?"

Cô vội vàng trả lời, nói rằng hãy suy nghĩ về điều đó mà không phải là đưa ra câu trả lời chắc chắn cho anh.

"..Ừm"

"Tốt lắm, chồng yêu à."

Astell luôn kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách khen ngợi anh ấy với những lời nói như vậy.

*****

Ngày hôm sau McCain Holster đến, Ngài ấy đã đến làm việc trong gia tộc Công tước với tư cách là Chỉ huy Hiệp sĩ kể từ hôm nay trở đi. Khi quản gia nói rằng ngài ấy đã đến, Astell đã nhanh chóng đi đến phòng riêng gần sân tập.

Cộc, cộc,

"Vâng."

Giọng nói của ngài ấy vọng ra từ trong phòng.

"Ta là Astelle Einer"

Trước khi cô có thể giới thiệu mình cánh cửa mở ra từ bên trong và McCain xuất hiện.

"Thưa cô?"

"Hãy xưng hô với tôi theo tư cách là Phu nhân Công tước Einer."

Vì lý do nào đó, cô cảm thấy không thoải mái khi người đàn ông này gọi mình thân mật là cô, vì vậy Astell đã nói với anh ta rằng đừng gọi tôi như vậy.

"Cô là Nữ công tước, và Nữ công tước là cô."

Nhưng anh ấy đã trả lời như thế này và lại mỉm cười với cô.

'Người đàn ông này bị sao vậy? Tôi mới biết anh ấy được một thời gian ngắn, nhưng McCain Holster luôn cười, đến mức khó tưởng tượng khuôn mặt anh ấy khi không cười.'

"Cách xưng hô có quan trọng không?"

"Nó quan trọng."

"Được rồi. Nếu Cô mong muốn như vậy, tôi sẽ gọi cô là Phu nhân công
tước Einer. "

Cô khẽ gật đầu, bước vào phòng và đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi nghe nói rằng anh đã ký hợp đồng làm Chỉ huy Hiệp sĩ ngày hôm qua.

"Đúng. Tôi đã ký vội đề phòng sau này anh ta thay đổi".

Astell hơi nao núng trước lời nói của anh ta.

"Xin lỗi, nhưng tôi muốn chấm dứt hợp đồng."

"Tôi không muốn."

Như thể đã đoán trước được lý do tại sao cô lại đến đây, anh ấy kiên quyết từ chối mà không hề thay đổi vẻ mặt.

"Anh là người có thể chứng tỏ khả năng của mình ở một nơi tốt hơn nơi này. Tôi không hiểu tại sao anh cứ nhất quyết ở lại đây".

"Tôi muốn thể hiện khả năng của mình ở đây. Nếu tôi làm tốt công việc của mình với tư cách là một Chi huy Hiệp sĩ, thì không phải sẽ tốt cho Công tước và toàn bộ gia đình sao? Tôi không hiểu tại sao phu nhân lại tiếp tục từ chối tôi".

Anh ấy là một người đàn ông sẽ không để cô nói lời cuối cùng. Theo nghĩa đen, mọi điều anh ấy nói đều phản bác lại những gì cô đang nói.

"Tôi đã nghe hai người nói chuyện hôm qua. Tôi xin lỗi vì tôi đã nghe lén.

"...Phu nhân đã nghe?"

Anh ta đáp lại rất kích động.

"Đúng. Anh đã đe dọa công tước. "

Cô cố tình nhấn mạnh từ đe dọa.

"Đó không phải là đe dọa. Nó thậm chí không có ý nghĩa. Tôi chỉ đang đưa ra một lời đề nghị. "

"Thật kỳ lạ. Đối với tai tôi, hoặc đối với vấn đề đó, đối với bất kỳ ai có thể nghe thấy nó - nó giống như một lời đe dọa. "

"Nó không bao giờ là một mối đe doa."

"Được rồi. Công tước đã miễn cưỡng để Ngài lãnh đạo các Hiệp sĩ. Vì vậy, tôi quyết định tôn trọng ý kiến của anh ấy".

"Tôi thực sự muốn trở thành thủ lĩnh của các hiệp sĩ Công quốc."

"Không, tại sao...

Cô dừng lại một chút và cân nhắc xem có nên đưa ra điều này hay không. Nó có thể chỉ là một trò đùa, nhưng cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó. Tuy nhiên, cô lại mở miệng, đánh giá rằng tốt hơn hết là nên lấy tất cả tài sản ra và sử dụng chúng.

"Tôi hơi xấu hổ tự mình nói ra lời này, nhưng tôi đã nghe anh nói chuyện đó ngày hôm qua, vì vậy tôi sẽ nói như vậy.

Đầu tiên Astell đặt nền móng và nhấn mạnh rằng đó không bao giờ là điều cô muốn làm.

"Tôi nghe anh nói anh sẽ chọn từ bỏ vị

trí Chỉ huy còn hơn là bị tôi ghét bỏ.

Nếu bây giờ anh từ bỏ chức vụ, tôi sẽ

không có bất kỳ tình cảm nào với

anh".

"... Không có gì cả?"

"Đúng.

"Vậy thì tôi không thể. Tôi thà rằng bạn ghét tôi. "

"Xin thứ lỗi....?"

Ngày hôm qua, người từng tự hào nói rằng mình không muốn bị ghét đã thay đổi ý định.

"Tại sao anh lại làm những điều này?"

"Em đã nói rằng em sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với anh. Anh càng ghét điều đó hơn".

Người đàn ông này liên tục nói những điều kỳ lạ. Anh ấy có thực sự quan tâm đến cô, như Bleon đã nói?

Không, tại sao? Dù cô có nghĩ về điều đó như thế nào đi chăng nữa, thì Astell và McCain chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Họ không hề tương tác trong cuốn tiểu thuyết, và sau khi cô vò đầu bứt tai để lục lại ký ức của Astell, cô ấy hoàn toàn không thể nhớ lại anh ấy.

"Chúng ta đã gặp nhau trước đây

chưa?"

Ngay cả ngày hôm qua, anh ấy cũng đã nhắc đến một khoảng thời gian mười năm một cách rõ ràng. Mười năm chính xác là khoảng thời gian Astell kết hôn với Bleon và sống trong nhà của Công tước.

"Không không. Đừng trả lời"

Nhưng cô ngay lập tức mở miệng và ngăn những gì anh ấy định nói. Sau tất cả, dù anh ấy có quen cô trong quá khứ hay không, đối với cô bây giờ không quan trọng.

"Tôi là Astelle Einer."

Thay vào đó, Astell nhấn mạnh cho anh ấy biết cô là ai.

"Anh biết."

McCain thoáng thở dài.

"Anh biết rất rõ điều đó, em không cần phải tiếp tục nói với anh."

"Anh đã biết điều đó nên tôi sẽ không nói về vấn đề này nữa"

Và sau đó, sự im lặng kéo dài giữa chúng tôi. Cả hai người nhìn nhau chằm chằm mà không nói được gì. Sau đó, như thể anh ta đã quyết tâm làm điều gì đó, với một biểu hiện dữ tợn hơn là một biểu hiện lịch sự, McCain nói.

"Tuy nhiên, anh muốn trở thành Chỉ huy Hiệp sĩ. Từ bây giờ, anh sẽ làm công việc của mình mà không để lẫn bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, vì vậy hãy vị trí này cho anh."

"...Thưa ngài."

Cô nghĩ mình đã giải thích đủ để anh ấy hiểu, nhưng sự cứng đầu của anh ấy rõ ràng không phải chuyện đùa.

"Anh chắc chắn sẽ dạy kiếm thuật cho Công tước. Hôm qua, trong trận đấu, anh đã quan sát thấy rằng Công tước đã có những kiến thức cơ bản. Ngoài ra, nếu anh dạy thêm một chút, cậu ấy sẽ trở nên khá có năng lực, và không nghi ngờ gì là một kiếm sĩ vĩ đại."

Anh ấy đã nói điều này, thật khó để từ chối.

"Và theo luật của Đế quốc, một khi hợp đồng đã được ký kết thì rất khó để phá vỡ. Em không biết à?"

Những gì anh ấy nói là chính xác. Ý nghĩa của một hợp đồng ở nơi này rất mạnh mẽ. Một khi hợp đồng đã được ký kết, hầu như không thể đảo ngược, vì vậy bất kỳ hợp đồng nào cũng nên được thương lượng một cách thận trọng.

"Công tước đã yêu cầu tôi ký hợp đồng ngày hôm qua, và tôi đã làm điều đó ngay lập tức."

Nói điều này, McCain mỉm cười với vẻ chiến thắng trên khuôn mặt.

"Đó là bởi vì Công tước chưa biết nhiều về các hợp đồng. Nếu anh ấy biết , rõ ràng là anh ấy sẽ không bao giờ viết nó. "

'Vào cuối ngày, đó là tất cả những gì tôi để ý.'

"Anh có chắc là mình không muốn rời đi không?"

"Chắc. Anh không muốn. "

Anh từ chối không chút do dự.

"... Được rồi. Dù sao, anh đang làm việc cho Công quốc, vì vậy tôi yêu cầu anh rõ ràng về điều này. "

"Tất nhiên."

"Vậy thì, hãy đi trên con đường anh đã chọn."

Với những lời đó, cô rời khỏi phòng
và trở vào biệt thự.

"Công tước."

Và cô đến thẳng văn phòng nơi Bleon đang ở.

"Vợ..."

Bleon chào cô với một nụ cười.

"Mọi thứ có suôn sẻ không?"

"Đó là..."

Thấy cô không thể dễ dàng nói chuyện, mặt Bleon tối sầm lại.

"Đúng như dự đoán, đó là vì hợp

dong..."

"Đúng. Bởi vì anh ấy không thể huỷ nó..."

"Anh thật ngu ngốc. Đáng lẽ anh không nên sử dụng nó như vậy... Bây giờ vợ đề cập đến hợp đồng khiển anh mất bình tĩnh... "

"Không. Đừng đổ lỗi cho bản thân về những điều đã xảy ra."

Cô an ủi Bleon khi nhìn vẻ mặt tự trách của anh ấy.

"Như anh đã nói, Công tước, ngài ấy rất tài năng, vì vậy sẽ không sao nếu ngài ấy hữu ích cho Công quốc."

"Nhưng..."

"Và đừng quá lo lắng, em sẽ cố gắng tránh gặp Ngài McCain càng nhiều càng tốt."

Biết Bleon đang lo lắng về điều gì, cô đã nói rõ ràng với anh ấy.

"Ngài ấy cũng hứa sẽ làm như vậy, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Được chứ?"

Bleon gật đầu một cách miễn cưỡng. Và anh ấy đã nhìn vào khuôn mặt của cô rằng dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng không thể làm gì được, vì đó là lỗi của anh ấy.

"Anh nên chuẩn bị sẵn sàng để được điều trị. Philia sẽ sớm đến đây"

"Haa..."

Nghe thấy lời đó, Bleon thở dài một hơi.

"Anh biết rồi."

Giọng Bleon yếu ớt. Nhưng cô sẽ không bao giờ nhượng bộ về vấn đề này, vì vậy cô giả vờ không nhận thấy điều này và đưa anh ta vào phòng ngủ.

***

Trong tuần qua, côi đã ở cùng Bleon và Philia bất cứ khi nào việc điều trị được thực hiện. Mỗi lần trước khi Philia đến, tôi đều hỏi Bleon liệu cô có thể ra ngoài hay không, nhưng Bleon kiên quyết nói rằng cô nên ở lại với họ, cũng như cô kiên quyết về việc anh ấy sẽ được điều trị. Vì vậy, cô buộc phải theo dõi Bleon và Philia trong suốt quá trình điều trị.

Quá trình điều trị lặp lại trong suốt tuần không có sai sót. Philia triệu hồi ma thuật của mình bằng đầu ngón tay và quét khắp cơ thể Bleon khi anh nằm trên giường, phần thân lộ ra ngoài. Sau đó, Bleon tiếp nhận sự điều trị mà không có bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của mình, hoặc bằng cách che giấu biểu hiện khá khó chịu của mình càng nhiều càng tốt.

Cô cũng bận tâm đến việc cố gắng tìm hiểu xem có điều gì đó thay đổi giữa họ hay không, quan sát hành vi của họ và luân phiên xem xét khuôn mặt của hai người đó. Tuy nhiên, cho đến ngày hôm nay, cô không thể cảm nhận được gì giữa hai người họ.

'Họ vẫn cần thêm thời gian?

Có vẻ như cô phải đợi thêm một thời gian nữa để có điều gì đó xảy ra giữa hai người họ. Vẫn còn rất nhiều thời gian, vì vậy cô không cần quá sốt ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro