Chương 22 Em sẽ luôn ở bên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Và...

     Tại sao lúc đó ngoại hình của Bleon lại trưởng thành hơn bây giờ?

    Dù sao đi nữa, nếu giấc mơ của cô dựa trên ký ức của Astell, thì ngoại hình của Bleon hằn sẽ giống với vẻ ngoài của anh ấy bây giờ. Bởi vì kí ức của cô ấy đã kết thúc khi cô đến thế giới này.

   Tuy nhiên, trong giấc mơ, khuôn mặt của Bleon đã có một chút thay đổi so với hiện tại. Nếu vậy, giấc mơ đó được tạo ra bởi trí tưởng tượng của cô chăng?

    Nếu không...

         "Vợ...?"

      Cô dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi nghe thấy tiếng anh ấy gọi,cô không thể nhìn thẳng vào mắt Bleon. Nhưng có thể cảm nhận ánh mắt anh ấy đầy lo lắng, có lẽ vì thái độ và phản ứng này.

     "Vậy đó, ừm..."

      Điều này thực sự không giống cô. Cô luôn thường nói chuyện với Bleon mà không do dự, nhưng hôm nay, cô không thể nghĩ ra ngay một cái cớ nào.

    'Cô nên nói gì đây?'

   Cô có thể nói gì với Bleon để anh ấy không bị tổn thương? Hành vi của cô bây giờ hẳn là rất kì quái đối với bất kỳ ai nhìn thấy, vì vậy người luôn quan tâm đến cô chắc chắn sẽ nhận thấy điều đó một cách dễ dàng. Nghe giọng điệu Bleon, có thể anh ấy nghĩ rằng cô đang từ chối anh ấy.

     Tất nhiên, đây không phải lần đầu tiên cô từ chối anh ấy khi anh ấy đến gần, nhưng dù sao, cô cũng không muốn anh ấy bị tổn thương vì những điều nhỏ nhặt này ngay lúc này. Vì vậy, cần phải có một cái cớ chính đáng để khắc phục tình trạng này.

   Cô tìm kiếm điều gì đó để nói trong im lặng, cuối cùng cũng hình dung ra gì đó và mở miệng.

    "Xin lỗi. Đó là bởi vì em đã có một giấc mơ kỳ lạ ".

      "Một giấc mơ kỳ lạ?"

     "Ừm. Nó là một giấc mơ."

Cô đáp lại với một nụ cười hối lỗi.

    "Lần trước vợ cũng nói rằng vợ có một giấc mơ kỳ lạ, vậy những giấc mơ của vợ gần đây có gì không tốt sao..."

   May mắn thay, đôi mắt Bleon đột nhiên chuyển sang lo lắng như thể anh bị lời nói của cô lừa dối.

     "Vì vậy đó là lý do tại sao."

   "Anh có thể hỏi giấc mơ của vợ là gì

không?"

    "Hả? Không. Bleon sẽ cảm thấy tồi tệ nếu anh nghe điều đó."

   Cô cố tình rùng mình, như thể đang có một giấc mơ thực sự khủng khiếp.

    "Anh muốn nghe... Có ai làm hại vợ anh sao?"

     Dù chỉ là mơ nhưng cô không muốn tưởng tượng ra, nên biểu cảm của Bleon trở nên méo mó kinh khủng.

    ' Làm tổn thương cô ... Còn hơn thế nữa ...'

Điều đó thật kì lạ đối với cô, cô liên tục tạo ra những mối liên hệ với với giấc mơ của mình, vì vậy vội vàng
tỉnh táo lại.

    "Đúng. Đại loại như vậy. Bây giờ chúng ta đừng nói về giấc mơ đó nữa. Em không muốn nghĩ về nó nữa. Chồng em chỉ nên nhìn và nghe thấy những điều tốt đẹp".

    Nói vậy, cô khẽ nhếch môi và quay sang vuốt mái tóc mềm mại của anh ấy. Khuôn mặt của Bleon sáng lên vẻ nhẹ nhõm, có lẽ vì lý do cô đã lảng tránh anh ấy suốt từ nãy đến giờ.
   
    Rồi Bleon đột nhiên nắm lấy bàn tay mà cô thường dùng để xoa đầu anh ấy, đưa nó lên môi. Tuy nhiên, khi chạm vào môi Bleon, cô nhớ lại rõ ràng cảm giác giống như trong giấc mơ của mình, và cô hơi rùng mình.

      'Đôi môi này ...'

Lại nữa. Và giấc mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, mà không hề dừng lại.

    "Đúng. Anh muốn biết mọi chuyện về vợ mình, nhưng vợ không muốn anh tọc mạch nên anh sẽ không hỏi nữa.

Nhưng lần sau nếu vợ có những giấc mơ tương tự, hãy nói cho anh biết nhé. Được không?"

"Được. Em sẽ làm vậy."

     Cô nhẹ gật đầu và cười ngượng nghịu.

"À, vợ. Vợ có đói không? Lúc nãy vợ chỉ ăn một ít bánh mì trong xe ngựa và không ăn gì khác".

    Cô vẫn không cảm thấy đói cho đến bây giờ, nhưng những lời của Bleon khiến cô đột nhiên đói.

   "Khi anh đề cập đến điều đó, em cảm thấy có một chút đói."

    Trước khi cô rời giường, Bleon đã đứng dậy khỏi giường và đi đâu đó. Cô ngây người nhìn vào bóng lưng anh ấy. Bleon sải bước về phía trước và dừng lại trước bàn nhỏ, sau một lúc, anh ấy quay lại với một khay thức ăn trên tay.

    "Anh không biết khi nào vợ sẽ thức
dậy, vì vậy anh đã chuẩn bị sẵn sàng... Nhưng tất cả đều đã nguội..."

    Bleon hơi cau mày như thể anh ấy khá không hài lòng với điều đó.

   "Chờ chút nữa, bây giờ anh sẽ gọi người hầu hâm nóng lại thức ăn."

   Sau đó anh ấy mỉm cười để cô đừng lo lắng và cố gắng bấm chuông gần giường.

    "Không cần. Cứ để em ăn đi."

    "Làm sao anh có thể cho vợ mình ăn đồ nguội lạnh thế này được..."

    "Không sao đâu. Vì giờ đã là ban đêm nên em sẽ chỉ ăn một chút rồi ngủ tiếp".

    Ngoài cửa sổ, mặt trăng đã lên đến nơi cao nhất trên bầu trời tối đen. Điều đó có nghĩa là những người hầu ở đây cũng đang ngủ. Không phải cô không có bất cứ thứ gì để ăn. Trên thực tế, cô có rất nhiều thức ăn, và cô không muốn đánh thức họ chỉ vì thức ăn hơi nguội.

   "Đưa cho em."

   Cô ngồi dậy trên giường và đưa tay về phía Bleon. Anh ấy tiến lại gần giường với vẻ mặt hơi cứng đờ nhưng vẫn miễn cưỡng đưa đồ ăn nguội cho tôi.

       "Vợ..."

Bleon đứng yên trước giường bưng khay, có lẽ là để yêu cầu cô xem xét lại.

    "Nó thực sự ổn. Em có thể ăn thứ gì đó ngon hơn vào bữa sáng".

    "Ha... Được rồi."

     Bleon đã sớm từ bỏ, vì vậy anh ấy ngồi xuống mép giường và đặt khay xuống. Trên khay có một món hầm với thịt, một ít bánh mì, trái cây và rượu.

"Ồ! Nó trông rất ngon".

   Để làm ẩm cổ họng, đầu tiên cô với lấy ly rượu và nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị.

   “Mm, rượu này rất ngon. Anh ăn chưa, Bleon?"

   "...Chưa."

   Tất nhiên, cô nghĩ rằng Bleon đã ăn rồi nên cô hỏi anh ấy, nhưng câu trả lời là không.

     "Sao? Sao anh vẫn chưa ăn? "

    "Vợ chưa ăn thì làm sao anh ăn một

mình được..."

   "Em không thể ăn vì em đang ngủ.

Anh có thể đã ăn trước mà."

    Anh ấy muốn ăn cùng với cô, vì vậy anh ấy đã đợi mặc dù anh ấy đói. Và lúc này mới đập vào mắt cô là trên khay có hai cái ly và hai cái đĩa.

    "Anh có thể ăn khi nó vẫn còn ấm. Tại sao anh lại bỏ bữa? "

"Anh thích bất kỳ món ăn nào ăn với
vợ mình."

   "Còn..."

"Bây giờ chúng ta hãy ăn cùng nhau" Nói xong, Bleon xé một ít bánh mì, nhúng vào nước hầm, và đặt nó lên môi cô.

"Ngay bây giờ, vợ à"

  Lần đầu tiên cô ăn cùng Bleon, cô đã nói với anh ấy rằng họ không nên đút cho nhau ăn như thế này nữa vì nó khiến cô không thoải mái.

     Mặc dù anh ấy hiểu nhưng bất cứ khi nào có cơ hội, anh ấy đều háo hức cho cô ăn và nói rằng không có gì to tát.

     Cô bất đắc dĩ phải như thế này, coi như là trò chơi của trẻ con, nhưng bây giờ cô càng ngày càng mê mẩn kiểu ăn uống này.

     Hôm nay, anh ấy tiếp tục đút bánh mì cho cô, và theo phản xạ, cô mở miệng ăn nó, sau đó ngả đầu ra sau một chút. Cô.  cầm lấy chiếc bánh trong tay anh ấy và trái với thường lệ, đưa chiếc bánh lên miệng anh ấy.

"Em sẽ đút cho anh"

Thực ra, hầu như những gì cô làm là một trò đùa. Cô đã làm điều đó vì biết rằng Bleon sẽ cảm thấy một chút ngạc nhiên dù nhỏ nhất, nhưng động thái tiếp theo của anh ấy thật bất ngờ.

    Đúng hơn là, anh ấy cảm động trước hành động đó, mắt anh ấy sáng lên vì xúc động, và anh ấy không hề xấu hổ cầm lấy chiếc bánh mì trong tay cô và cắn một miếng.

   "Nó rất ngon, vợ"

Như thể nó thực sự rất ngon, anh ấy ăn bánh mì với một nụ cười hạnh phúc trên môi.

    “Nó ngon đến vậy sao?"

   "Đúng. Đặc biệt là từ khi vợ cho ăn nó ngon hơn rất nhiều. Cô tò mò về hương vị vì anh ấy ăn rất ngon, vì vậy cô  nghĩ  mình nên nếm thử nó. Cô dừng lại một chút, sau đó ngoan ngoãn mở miệng đón nhận miếng bánh mì mà Bleon đã đút cho và ăn nó.

    "Thật ngon."

    Bánh mì tuy đơn giản nhưng hương vị nước hầm đậm đà, hương vị thịt mềm và ngon nên mặc dù không còn ấm nhưng vị cũng ngon hơn cô nghĩ.

"Vợ, anh ăn xong rồi."

    Trong khi cô đang nhai và thưởng thức hương vị, Bleon mở miệng gọi cô, đợi được đút ăn một lần nữa. Cô không ghét điều đó, vì vậy cô đã đút cho anh ấy một miếng bánh mì chấm nước hầm. Sau bữa ăn, cả hai cùng ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha để nghỉ ngơi một lúc.

   "Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?"

   Lý do cô cùng anh đến Hares, như cô đã nói với Bleon trước đây, là một chuyến du ngoạn và khám phá. Tìm hiểu thủ đô của đế chế như thế nào và liệu đó có phải là nơi đáng để sinh sống hay không, cô quyết định chuyển đến đây. Vẫn không có gì phải làm ở đây, vì vậy chúng tôi nên tham quan tự do và đi bất cứ nơi nào chúng tôi muốn. Cô đã nghĩ trước về một vài nơi, nhưng trước đó, nếu có nơi nào mà Bleon muốn đến, thì tốt hơn nên đến đó, vì vậy cô đã hỏi anh.

"... Anh sẽ chỉ đi những nơi vợ anh muốn đi."

   Cô đã tự hỏi để đề phòng trường hợp Bleon có mong muốn đi đến nơi nào đó, nhưng đây là câu trả lời như cô dự đoán.

    "Không có nơi nào anh muốn đến sao?"

      "...Đúng."

     "Có thật không?"

  Cô cứ lặp đi lặp lại những điều tương tự với anh, nói rằng anh ấy nên suy nghĩ cẩn thận.

   "Không..."

    "Nhưng anh mới trở lại đây sau một thời gian dài, vì vậy hãy suy nghĩ về điều đó."

   "... Được rồi, anh sẽ suy nghĩ."

   Tuy nhiên, không hiểu sao giọng Bleon dường như không còn chút khí lực.

    "Anh lo lắng sao?"

    "...Ưm."

   Xem xét lại cuộc trò chuyện vừa rồi, Cô biết anh ấy đang lo lắng về điều gì. Bleon tiếp tục tỏ thái độ không thích đến Hares nên chứng tỏ anh vẫn chưa hứng thú lắm với nơi này.
 

    Cô vẫn chưa hiểu hết về Bleon, nhưng Cô đã quyết định ngừng khiến anh ấy tuân theo cách nghĩ của mình. Cuối cùng, Cô đã không đạt được những gì mà mình mong đợi.

   Cô nhận ra rằng có một niềm tin mãnh liệt vào tương lai mà cô nghĩ đến, vì vậy cô mong rằng người ngồi trước mặt sẽ hành động ngoài dự đoán của mình. Nhưng cuối cùng thì vô ích. Vì vậy, bây giờ cô đã quyết định chấp nhận cách anh hành động như vậy, nghe và cảm nhận mọi thứ theo cái nhìn của cô. Tất nhiên, ký ức của Astell - theo nội dung cuốn tiểu thuyết đã đọc - vẫn chiếm trọn suy nghĩ của cô.

    Mặc dù vậy, đó hoàn toàn không phải là thông tin vô dụng, vì vậy cô sẽ có thể thỉnh thoảng sử dụng chúng khi cần thiết. Tuy nhiên, lúc này đối với cô thông tin này là không thiết yếu, không còn là quan trọng nhất nữa.

    Sau khi suy nghĩ, cô quay sang và tiến lại gần Bleon, chăm chú nhìn vào đôi mắt của anh ấy. Anh từng nói với cô rằng mười năm dài đằng đẳng, khi chúng ta chỉ có nhau là tất cả, không phải là quãng thời gian kinh khủng mà là khoảng thời gian hạnh phúc và quý giá nhất đối với anh. Đó là lý do tại sao cô tôn trọng anh ấy và cẩn trọng hơn đối với cảm nhận từ trái tim anh khi nói đến cảm giác bất an của anh.

    "Ngay cả khi đó anh vẫn sẽ luôn ở bên em sao?"

    Và đây là cách tốt nhất để thuyết phục anh ta. Mặc dù đã có lúc cô nghĩ rằng mình phải rời xa Bleon và ly hôn, nhưng việc rời bỏ anh ấy đối với cô lúc này không còn quá nhiều ý nghĩa, và cũng không nhất thiết phải ly hôn. Chính vì vậy cô phải nói rõ với anh ấy rằng cô sẽ không rời xa anh nữa, và khi trái tim cô miễn cưỡng ở bên anh ấy. Vì vậy, nếu anh ấy cần, thì cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.

    "Còn nữa dù chúng ta ở đâu, dù chúng ta đi đâu, dù chúng ta ở cùng với ai, chúng ta sẽ luôn hướng về nhau?"

Như thể bị bất ngờ trước lời nói của cô, mắt anh ấy mở to trong giây lát, đôi môi anh ấy hơi hé mở.

"Sao cơ?"

   Và mặc dù chắc chắn anh ấy đã nghe rõ những gì tôi nói, anh ấy vẫn hỏi lại lần nữa.

    "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau dù tương lai có ra. Vì vậy, đừng lo lắng".

Nói xong, cô đứng dậy ôm anh vào lòng. Khi ôm anh ấy, Bleon choáng váng vì không hiểu được tình hình, vì vậy anh ấy vẫn giữ cơ thể căng cứng và lặng lẽ đón nhận cái ôm của cô. Sau đó, anh nhanh chóng nắm chặt eo cô và vùi sâu hơn vào vòng tay cô.

     "Vợ..."

Giọng Bleon hơi run.

"Vợ thực sự rất tốt.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro