Chương 23 Phần thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước lời tỏ tình dễ thương và đáng yêu của anh, một nụ cười ấm áp bật ra khỏi môi cô. Trong khi ôm anh ấy với nụ cười trên môi, Bleon đột nhiên lùi ra xa và bắt gặp ánh mắt cô. Nhưng đôi mắt anh đang rực cháy một cách dữ dội.

"Vậy... Ý vợ là vợ sẽ không bao giờ rời bỏ anh? Đúng chứ?"

"Đúng vậy."

"Vợ sẽ không rời đi cho đến khi chết, hoặc thậm chí sau khi vợ chết, phải không?"

Bleon liên tục yêu cầu cô xác nhận như thể anh ấy vẫn chưa thể tin được. Nhưng, làm thế nào cô có thể bỏ đi ngay cả sau khi cô chết? Khi tôi chết, tất cả đều kết thúc...

Cô hơi nghiêng đầu khi tự hỏi liệu điều đó có quan trọng đến vậy không, và trả lời anh một cách khẳng định vì sợ rằng sự chân thành mà cô vừa nói ra sẽ phai nhạt nếu nói thêm điều gì đó.

" Vâng, em sẽ ở lại. Vì vậy, chúng ta hãy dẹp bỏ sự lo lắng ngay bây giờ".

"Haa ... Anh sẽ cố gắng."

Bleon thở dài nhẹ nhõm và kéo cô lại vào vòng tay anh ấy một lần nữa.

"Anh còn nhớ những gì em đã nói với anh sau khi em bị ốm trong một tuần không?

"Có..."

"Lúc đó, em đã nghĩ đến việc rời xa anh vì tất cả những mặc cảm của mình. Em cảm thấy rất có lỗi với anh."

Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy Bleon ôm chặt hơn. Có lẽ là do cô đã đề cập đến việc rời đi. Cô vội nói tiếp những lời tiếp theo.

"Tất nhiên, em vẫn cảm thấy có lỗi với anh. Cảm giác tội lỗi có lẽ sẽ không biến mất trong suốt quãng đời còn lại của em, và em có lẽ sẽ không bao giờ quên được nó".

"... Đừng như vậy."

" Hửm?"

"Anh không muốn vợ anh cảm thấy tội lỗi hoặc có lỗi với anh."

"Nhưng mà..."

Dù sao thì, Astell đã làm rất nhiều thứ để trói buột mình cùng với Bleon. Làm sao cô có thể xóa đi những cảm xúc đó? Mặc dù cô không phải là người trực tiếp gây ra, nhưng bây giờ cô thực sự là Astell, thật vô nghĩa khi hỏi rằng ai đã làm điều đó. Và với tư cách là Astell, cô nên tiếp tục xin lỗi anh ấy và cầu xin sự tha thứ.

Để mối quan hệ của chúng tôi bền chặt hơn, cô nghĩ rằng tốt hơn hết là đối mặt với vết thương và chữa lành nó sẽ tốt hơn là giả vờ phớt lờ nó.

"Anh không thích những thứ như thế này chiếm một phần trong trái tim của vợ. Anh muốn trái tim của vợ chỉ có tình yêu đối với anh. Vì vậy, hãy chỉ cần yêu anh. Xin em."

Cô không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy, anh ấy không muốn trái tim Astell dành sự thương hại và tội lỗi đối với anh...

Liệu cô có thể hiểu được cảm giác của Bleon dành cho Astell không? Cô chợt nghĩ điều đó dưới góc độ của người cầu xin sự tha thứ. Nghe người có quyền tha thứ đang nói chuyện như thế này,đột nhiên cô nghĩ ngay đến việc Bleon đang nói ra những điều mà anh ấy không muốn, chỉ để làm cho cô thoải mái.

'Anh ấy không thích điều, vậy cô có nên dừng lại không?'

Được thôi. Hãy bỏ nó đi. Hãy buông bỏ quá khứ và tập trung vào hiện tại. Mỗi khi cô thấy Bleon tỏ ra thu mình hoặc quan sát cô một cách cẩn thận, cô sẽ cảm thấy như có lỗi với anh ấy một lần nữa, nhưng cô nghĩ tốt hơn là cô nên kết thúc điều đó trực tiếp bằng cách xin lỗi hoặc từ bỏ lời xin lỗi của mình với anh ấy.

"Nếu anh nghĩ vậy, em sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai."

"Cảm ơn vợ..."

"Không, em nên cảm thấy biết ơn nhiều hơn. Tại sao chồng em lại tốt bụng như vậy?"

Hơi kỳ lạ khi miêu tả hành vi của Bleon bằng những từ ngữ như vậy, nhưng dù sao thì trong anh cũng phải có một trái tim nhân hậu để xoa dịu cảm giác khó chịu của người khác. Cô gần như không rút tay ra khỏi người Bleon và vòng tay qua tấm lưng rộng của cô, càng lúc anh càng ôm chặt hơn. Như một thói quen, cô nhẹ vỗ về cơ thể to lớn của Bleon.

"Anh tốt bụng sao...?"

"Đúng, anh rất tốt bụng"

"... Nếu anh làm tốt, anh sẽ được

khen thưởng..."

"Thật....?"

"... Đó là những gì vợ đã nói. Nếu anh làm tốt, anh sẽ được khen thưởng. Và nếu anh làm điều xấu, anh sẽ bị trừng phạt... "

"Em... Hứa sao?"

'Có lẽ?'

May mắn thay, cô không phải đối mặt với Bleon, vì vậy anh ấy không nhận thấy sự bối rối của cô vào thời điểm đó. Cô lướt nhanh qua những ký ức của mình. Bây giờ cô đang lục nhớ lại những khung ký ức một vài lần, cô đã có thể dễ dàng tìm thấy những gì cô cần.

'Bleon.'

Astell nhìn xuống anh, gọi tên Bleon một cách gay gắt. Anh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa cao đến vai Astell.

'Nếu anh làm việc tốt, anh sẽ được thưởng, nếu anh làm việc xấu, anh sẽ bị trừng phạt. Anh hiểu không?'

Bên cạnh những lời đó, Astell liên tục liệt kê những điều mà Bleon không nên làm, và Bleon gật đầu, ánh mắt chỉ tập trung vào Astell. Sau khi trở về thực tại cô mới mở miệng.

"Đó là khi anh còn nhỏ."

Không thể tin anh ấy vẫn nhớ rằng cần phải làm những việc tốt để được khen thưởng khi còn nhỏ...

Làm thể nào mà đứa trẻ này có thể thực sự trong sáng đến như vậy? Anh ấy nhớ những lời ô đã nói khi còn nhỏ, nhưng những lời đó được nói ra chỉ để ngược đãi anh ấy dưới danh nghĩa kỷ luật. Tuy nhiên, nó đã được sử dụng theo cách này.

'Cơ thể của anh ấy đã lớn như thế này rồi...'

Mặc dù cách một lớp áo, cô vẫn có thể cảm thấy rõ ràng tấm lưng gồ ghề của anh ấy dưới lòng bàn tay mình.

'Hơn thế nữa, những gì được che giấu dưới lớp quần áo này...'

Ồ, tôi lại nhớ lại rồi. Giấc mơ mãnh liệt và sống động đến nỗi bất cứ khi nào có cơ hội, nội dung của giấc mơ cứ in sâu vào trong trí nhớ cô.

'Đừng nghĩ về nó. Đừng nghĩ về nó.'

Xin đừng nghĩ về nó. Tại sao cứ phải mơ những giấc mơ như vậy và cứ tự làm phiền mình?

Cô thề là bản thân chưa bao giờ nghĩ về điều đó đáng xấu hổ trước mặt Bleon. Tất nhiên, khi cô gặp anh ấy lần đầu tiên, cô đã nhìn thấy nó, và khi anh ấy phải lột đồ để điều trị với Philia cũng vậy. Trong đầu cô chợt nảy ra ý nghĩ muốn chạm vào anh ấy, nhưng cảm giác muốn chạm vào Bleon cũng một phần vì khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ làm điều gì đó như vậy trong mơ của mình, và cũng chưa bao giờ mơ làm điều đó với anh ấy.

'Khi cơ thể cả hai lại quấn quýt cùng nhau.'

Cô nhắm chặt mắt và mở ra lần nữa, cố gắng giải tỏa tâm trí.

"Đúng vậy. Đó là khi anh còn là một đứa trẻ... Vì vậy..."

Bleon dường như có nhiều điều muốn nói, vì vậy cô đã đợi anh. Trong khi cô nghĩ rằng Bleon vẫn chưa trưởng thành, anh thì thầm vào tai cô với những lời lẽ phản bội lại sự mong đợi của cô.

"Bây giờ anh phải nhận phần thưởng dành cho người lớn vì anh đã trưởng thành...? Phải không vợ...?"

'Người lớn...?'

Ngay khi cô hiểu ý Bleon, cơ thể cô lập tức căng thẳng. Vì thế, cô thở ra một hơi dài, nhận ra rằng mình đã ngừng thở trong giây lát. Và trong một khoảnh khắc, cô thấy nó thật nực cười, vì vậy đã bật cười một chút.

'Trong sáng?'

Trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ rằng anh ấy thật trong sáng và thuần khiết. Cô muốn tự đập đầu mình.

Chà, khi cô nhớ lại những ngày đã trải qua cùng anh, Bleon đã liên tục làm những việc mang ý nghĩa tình dục đối với cô. Sẽ tốt hơn nếu đứa trẻ này chưa biết gì về mối quan hệ giữa nam và nữ như vậy, nhưng Bleon trong trí nhớ của cô đã học được rất nhiều điều từ Astell và làm tốt hơn những gì cậu ấy học được.

'Côi nên làm gì ngay lúc này ?'

Với quyết định chấp nhận Bleon, vấn đề này đã là điều khó tránh khỏi. Nhưng rõ ràng Bleon sẽ không ép buộc cô nếu cô không muốn. Cô có thể chắc chắn về điều đó. Anh ấy đã từng tha thiết cầu xin cơ thể mình không cương ngoài ý muốn của anh ấy và khao khát được chạm vào cô, nhưng tuy nhiên, anh ấy không bao giờ chạm vào trừ khi được sự cho phép của cô.

Có lẽ hôm nay, nếu cô nói không thì anh sẽ từ bỏ. Nhưng khi nhận ra điều cô đang nghĩ, Bleon bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô

"Vợ...!"

Giọng anh dường như thậm chí còn trầm hơn trước.

"Em không định thưởng cho anh sao?"

"... Anh muốn nhận phần thưởng gì nào?"

"Bất cứ thứ gì vợ anh cho đều được. Anh thích tất cả mọi thứ..."

Bleon hít một hơi dài. Có lẽ anh ấy dường như đang đợi cô chủ động trước và sẵn sàng nói chuyện, ngay cả khi anh ấy không nói gì. Cô cảm nhận được rằng anh ấy còn đang lo lắng hơn cả mình, cô đột nhiên cảm thấy có chút gì đó kì quái. Khóe môi cô hơi nhếch lên, cô mở miệng.

"Anh có thực sự thích tất cả những gì em cho anh không?"

"...Đúng. Nhưng mà..."

"Nhưng?"

"Không... anh thích mọi thứ. Haa.."

Bleon thở dài, có lẽ đang bực bội vì cô liên tục thay đổi chủ đề. Một lần nữa, cô đã từ bỏ suy nghĩ rằng anh ấy không ngây thơ. Bleon trông thật đáng yêu và cáu khỉnh khi không thể có được thứ mình muốn một cách dễ dàng.

Sau một lúc suy nghĩ, cô thả cánh tay đang ôm lấy Bleon. Sau đó, cô đẩy nhẹ vai Bleon để thoát ra khỏi anh ấy. Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy chắn hết tầm nhìn của cô.

"Em sẽ tặng anh một phần thưởng ngay bây giờ."

Với điều gì đó thú vị sắp xảy ra, cô có thể cảm thấy giọng nói của mình vô tình toát lên sự phấn khích. Cô cố gắng hết sức để ngăn khóe môi mình nhếch lên.

"Anh đã sẵn sàng nhận phần thưởng của mình chưa?"

"...Rồi"

"Vậy thì hãy nhắm mắt lại."

"Sao?"

"Nếu anh nhắm mắt, em sẽ trao anh phần thưởng."

Khuôn mặt Bleon, có thoáng lên sự thắc mắc trong khi cô bảo anh ấy nhắm mắt lại, rồi đột nhiên chuyển sang vẻ mặt đầy mong đợi. Sau đó, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Sau khi chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của anh ấy trong giây lát, cô cẩn thận che mắt Bleon bằng cả hai tay. Mặt anh ấy hơi nóng lên, và cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng trong lòng bàn tay. Không chậm trễ, tôi đến gần khuôn mặt Bleon.

Hôn-

Cô nghe thấy âm thanh của nụ hôn khi cô rời môi mình khỏi trán Bleon, chờ anh ấy mở mắt. Và một lần nữa, đúng như cô mong đợi, sau khi nhận phần thưởng theo cách riêng của mình, Bleon mở mắt với ánh nhìn đầy thất vọng nhưng rồi nó biến mất trong giây lát.

Mặt khác, cô rất vui với phản ứng của anh ấy vì đó chính xác là những gì cô mong đợi, vì vậy với một nụ cười tươi, cô nói.

"Anh có thích phần thưởng của mình không?"

"......"


Bleon không trả lời.

"Anh không thích sao?"

"...Không. Anh thích nó...... "

Cô có thể thấy Bleon vội vàng cụp mắt xuống, không muốn cho cô thấy vẻ mặt thất vọng của anh ấy.

'Thật dễ thương'

Tại sao hành vi của đứa trẻ này lại đáng yêu như vậy khi trả lời với vẻ mặt và giọng nói hờn dỗi?

"Anh thích nó, nhưng tại sao anh lại tỏ ra như thế này...?"

Nó vui hơn cô nghĩ. Vì vậy, với ý định trêu chọc Bleon thêm một chút, cô giả vờ như không biết gì, và nói với một giọng điệu buồn bã.

"Gì? Không, không, anh thích nó,

vợ...!"

Sau đó Bleon bắt đầu xin lỗi một cách khẩn trương, nghĩ rằng hành động của mình đã vô tình làm xúc phạm cô buồn.

"Anh xin lỗi. Anh hẳn đã mất trí trong giây lát. Thật tuyệt khi được ở bên vợ như thế này.."

Bleon đã khóc.

'Hả? Đây không phải là phản ứng mà

Cô muốn...'

Bleon dễ dàng từ bỏ chủ kiến của mình về những điều khác, nhưng anh ấy rất cứng đầu về những vấn đề này, chẳng hạn như yêu cầu cô hôn anh, ôm anh hoặc ngủ cạnh với anh. Vì vậy, cô nghĩ rằng anh ấy chắc chắn sẽ đòi hỏi những gì anh ấy muốn với vẻ mặt nhăn nhó, nhưng cô không ngờ anh ấy lại hạ mình theo cách này.

"Đó chỉ là một trò đùa thôi!"

Cô vội vàng chấn chỉnh tình hình, sợ rằng sẽ có thêm những lời không cần thiết thốt ra từ môi anh ấy. Đôi mắt Bleon mở to trước những lời nói của cô, và sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy.

"Đó chỉ là một trò đùa thôi, Bleon."

"Một trò đùa?"

"Đúng. Vì Bleon rất dễ thương nên sự tinh nghịch của em đã được kích hoạt ngay lập tức".

Cô bất giác nhếch mép cười với anh, cố gắng thay đổi tâm trạng vốn đã trùng xuống nghiêm trọng và u ám.

"Trò đùa nhỏ của em... Nó có quá đáng không?"

Nói rồi, cô nhìn vào biểu hiện của Bleon, và anh ấy vẫn như đang cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

"Haa... Thật là nhẹ nhõm. Anh sợ vợ sẽ thất vọng vì anh và bỏ rơi anh..."

Sau đó, một lúc sau, vẻ mặt cứng rắn của anh ấy dịu đi đôi chút, và Bleon tỏ ra nhẹ nhõm hơn. Nhưng cô không thể giữ nụ cười trên môi sau khi nghe những lời của Bleon.

"Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Em đã nói là sẽ không rời đi mà".

Cảm thấy có lỗi vì đã khiến Bleon suy nghĩ tiêu cực một lần nữa chỉ để trêu đùa, cô nhấn mạnh lại với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro