Chương 3 : Trần Lê cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh, không biết từ khi nào lại có thêm hai người, thời điểm Ngụy Sâm nhìn thấy hai người này, oán khí trên người đột ngột tràn ra muốn hoá thành thực thể.

Trần Thanh, Ngũ Tử Khang

Một người hắn yêu bằng cả trái tim mình, một người là huynh đệ từ nhỏ đến lớn, một người bạn tốt. Mà kết quả, chính hai kẻ này, đem hắn đẩy xuống vực sâu.

Ánh mắt Ngụy Sâm gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thanh và Ngũ Tử Khang, hận không thể biến thành lệ quỷ, ăn thịt uống máu của hai kẻ này.

"Các người ..... đi ra ngoài"

Ngay lúc này, một âm thanh khàn khàn vang lên, đem suy nghĩ Ngụy Sâm trở về, hắn hoài nghi nhìn về hướng Trần Lê, xác nhận người vừa nói những lời này có phải là Trần Lê không.

Như muốn đáp lại sự xác nhận của Ngụy Sâm, Trần Lê lại mở miệng, "Đi ra ngoài! Cút .... cút đi!"

Khuôn mặt vô cảm trước nay, giờ phút này tràn ngập sự phẫn nộ, đây là lần đầu tiên Ngụy Sâm thấy biểu tình của Trần Lê ngoài sự nhát gan, cũng là lần đầu tiên hắn nghe được Trần Lê mở miệng nói chuyện.

Hoá ra, Trần Lê cũng có cảm xúc, cũng mở miệng nói chuyện, mà đây tất cả đều là vì hắn.

Trong lòng Ngụy Sâm dâng lên một cỗ nhiệt lưu, bay đến bên người Trần Lê, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Trần Lê, muốn đem khoé miệng cậu nhếch lên phía trước, làm cho cậu cười, nói cho cậu biết không cần so đo với hai kẻ súc sinh đó.

"Ngốc tử cũng biết nói chuyện?" Hiển nhiên, Trần Lê cho dù có tức giận thì một chút uy hiếp cũng không có, vẻ cười nhạo trên mặt Trần Thanh và Ngũ Tử Khang càng lan rộng, Trần Thanh đi đến trước mặt Trần Lê, vỗ vỗ vài cái, cười nhạo tàn nhẫn nói.

"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!" Trần Lê nhận ra hành động vũ nhục của Trần Thanh, cố chấp lặp đi lặp lại *hai chữ 'đi ra ngoài'

* 出去  nghĩa là "xuất khứ" aka đi ra ngoài

"Em so đo với một cái ngốc tử làm gì? Đừng quên mục đích chúng ta đến đây." Ngũ Tử Khang phát ra một tiếng cười nhạo, rồi đi tới từng bước tới giường bệnh của Ngụy Sâm.

Trần Thanh đương nhiên biết mục đích tới đây lần này của mình, lại vỗ vỗ mặt Trần Lê, sau đó cười đi đến trước giường bệnh, bọn họ lần này là muốn làm cho Ngụy Sâm chết đi, tốt nhất là không còn một dấu vết.

"Các người ...... đi ra ngoài" Trần Lê gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và đề phòng, cho đến khi nhìn thấy tay của Trần Thanh và Ngũ Tử Khang đụng vào máy thở của Nguỵ Sâm, Trần Lê phát điên.

Đúng vậy, Trần Lê điên rồi, tuy rằng giờ phút này trên mặt cậu không nhìn ra biểu tình gì, thế mà cho dù từ khi hôn mê đến giờ luôn ở trong phòng bệnh, Ngụy Sâm cũng không biết Trần Lê khi nào đã giấu một con dao ở đây.

Thẳng đến khi Trần Lê cầm con dao ra, đâm tới Trần Thanh bên cạnh giường bệnh, Nguỵ Sâm mới phản ứng lại, lập tức tiến lên chắn trước mặt Trần Lê, vì hai kẻ như Trần Thanh và Ngũ Tử Khang không đáng để mất mạng, mà chính mình cũng không đáng để Trần Lê trả giá.

Dưới sự nóng vội, Ngụy Sâm quên rằng mình là linh hồn, căn bản không thể ngăn cản Trần Lê, chỉ trơ mắt nhìn Trần Lê xuyên qua người mình, hung hăng đâm dao vào lưng Trần Thanh.

Trần Thanh và Ngũ Tử Khang căn bản không thể tin được Trần Lê lớn mật như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, Trần Thanh đã bị Trần Lê đâm bị thương.

Ngũ Tử Khang phản ứng rất nhanh, từ trên giường bệnh bước ra, nắm chặt tay Trần Lê, nghĩ có thể dễ dàng đem Trần Lê chế phục, dù sao thì nhìn Trần Lê rất gầy.

Nhưng sự thật ngoài dự kiến của Ngũ Tử Khang, cho dù hắn cầm tay Trần Lê, nhưng con dao kia lại đâm sâu vào người Trần Thanh, máu tươi phun ra, văng lên mặt Trần Lê.

Khuôn mặt Trần Lê không chút biểu cảm, bê bết máu, nhìn vô cùng ghê rợn, Ngũ Tử Khang không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, dưới tay buông lỏng, Trần Lê nhân cơ hội này, rút ra dao gọt hoa quả, hướng Ngũ Tử Khang đâm tới.

Hai tay Trần Lê không có kết cấu, mang theo tràn ngập hận ta, hung hăng cầm dao gọt hoa quả, Ngũ Tử Khang có chút sợ, muốn né xa công kích điên cuồng của Trần Lê, nhưng Trần Lê lại gắt gao tập trung đâm hắn.

"Bang!" Ầm ầm một tiếng, thân thể Trần Lê chấn động, rốt cuộc nhìn không được, gục trên mặt đất, máu sau đầu chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà.

Trần Thanh cố gắng nhịn xuống đau đớn, sau khi tập trung sức mạnh, bình dưỡng khí trên tay đã rơi xuống đất, trên mặt dính đầy máu Trần Lê.

Tuy nhiên, Trần Thanh không thể trút cơn giận trong lòng, hắn ta quỳ xuống nhặt con dao hoa quả Trần Lê buông ra, đâm liên tiếp vào người Trần Lê.

"Cho mày giết tao! Một thằng ngốc mà dám giết tao?" Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh vặn vẹo, máu trên người Trần Lê phun lên mặt Trần Thanh, điên cuồng mà phát bệnh.

Trần Lê không kêu đau một tiếng, hai mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời, lúc này ý thức biến mất, Trần Lê dường như đã nhìn thấy Ngụy Sâm, cậu hơi cong khoé miệng về phía Ngụy Sâm.

Trần Lê mỉm cười, trong cuộc sống ngắn ngủi 20 năm, lần đầu tiên hắn mỉm cười.
—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro