Chương 1: Em thích anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù là ngày hè nắng chói chang, mọi người khi ăn cơm cũng tụ tập nói chuyện to nhỏ. Cao Chí Bác- Người đàn ông độc thân hoàn kim của thành phố K thế nhưng bị điều tra vì bị nghi ngờ có liên quan hoạt động buôn bán ma túy, mà tập đoàn Cao thị lớn nhất thành phố K của hắn, lại nhận rửa tiền.

Theo cảnh sát điều tra, làm cho người ta càng mở rộng tầm mắt chính là tin tức chủ nhân của Cao thị lại không phải là mọi người luôn biết Cao Chí Bác, mà là ở giới dương cầm được gọi là "vương tử lưu li" Hạ Dư Huy. Tin tức này làm cho mọi người đều trừng mắt cứng lưỡi, không thể tin được. Nhưng ngay sau đó chính là lăng mạ, buôn bán ma túy mang đến nhiều nguy hại và tổn thất, không ai có thể tha thứ. Mà việc Hạ Dư Huy bị bắt càng khiến nhiều người vui mừng.

Cũng không ít người bỏ đá xuống giếng, yêu cầu cảnh sát điều tra rõ ràng vị chủ tịch trên danh nghĩa của Cao thị- Cao Chí Bác kia. Mà trong thời gian này hắn lại trùng hợp mất tích, càng khiến nhiều người cho rằng, hắn đang chạy trốn, liền kịch liệt yêu cầu cảnh sát tra rõ đem tội phạm trừng trị thích đáng.

Mà lúc nay đây tội nhân trong miệng mọi người đang ở một khu rừng hẻo lánh của thành phố K. Bị trói lại ném ở trên mặt đất không thể động đậy.

Cao Chí Bác mở đôi mắt bị mờ đi, nhìn người anh em đi theo hắn mười năm, cười lạnh: "Quách Nghĩa, mày cho rằng đánh bại tao, là có thể chiếm được Cao thị sao? Suy nghĩ thật là kỳ lạ." Vừa nói hết, sau lưng chính là âm thanh gậy sắt va chạm trên người, Cao Chí Bác nghe rõ âm thanh chỗ xương vai kêu răng rắc. Mồ hôi lạnh từ trên thái dương đổ xuống. Nhưng ánh mắt tàn nhẫn đến muốn mạng của Quách Nghĩa không chút dao động.

Quách Nghĩa không nhanh không chậm đi tới trước mặt Cao Chí Bác, một chân đá vào xương bánh chè, tiếng xương cốt bị gãy có thể nghe rõ rành mạch, nhưng người đối diện cũng chỉ lắc lư một chút mà không ngã xuống, như cũ đứng thẳng.

Quách Nghĩa độc ác cười: "Ha ha.. Cao Chí Bác không nghĩ tới xương của mày cứng như vậy. Cũng chỉ có như vậy, xương của mày còn có thể cứng như gậy sắt này sao?". Nói xong lạnh lùng ra mệnh lệnh: "Đánh cho tao"

Cao Chí Bác không biết phía sau mình có bao nhiêu người, nhưng dựa vào gậy sắt đánh trên người hắn đoán ít nhất cũng phải có ba người.

Xương cốt phát ra những âm thanh răng rắc không dễ chịu vang lên, cuối cung khi có một gậy đánh lên trên cột sống hắn vẫ không chịu nổi mà trực tiếp nằm ra trên đất. Xương sống bị đánh gãy. Khóe miệng bắt đầu chảy ra máu tươi, nhỏ thành giọt trên mặt đất.

Quách Nghĩa giơ tay ra hiệu cho đám người dừng lại, tự mình đi tới đạp thẳng lên mặt Cao Chí Bác, nhìn Cao Chí Bác mỗi ngày cao cao tại thượng bây giờ cả người đầy máu bị mình đạp dưới chân, trong lòng sảng khoái vô cùng, cười độc ác: "Mày thích cứng! Đứng lên cho tao! Mày biết không, tao ghét nhất là ánh mắt này của mày mỗi lần nhìn tao, mẹ. Lần nào cũng cho mình là đúng."

Cao Chí Bác chịu đựng cơn đau, trước mắt đã biến thành một mảng đen.

"Ha ha.. mày có biết thằng nhóc Hạ Dư Huy kia ngu đến mức nào không?" Đại não sắp rơi vào hôn mê đột nhiên tỉnh táo lại. Cao Chí Bác trừng mắt nhìn Quách Nghĩa, trong mắt tràn đầy ý muốn giết người.

Quách Nghĩa hình như vô cùng hài lòng với vẻ mặt này của hắn, ngồi xổm xuống cười nhạo Cao Chí Bác: "Không nghĩ tới, thằng nhóc kia nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, vậy mà ở trong tù, bị từng người trong đó chơi tới bất tỉnh, tai hỏi này Cao Chí Bác, có phải mày đã chơi nó từ lâu hay không, bằng không là sao nó sức chịu đựng lớn như thế."

Cao Chí Bác giờ phút này đã bị lời nói của Quách Nghĩa làm cho ngây người. Trước mặt như có như không hiện ra khuôn mặt của Hạ Dư Huy, sức khỏe thiếu niên luôn không tốt, đụng một chút là phải vào viện ngay, như thế nò bị người khác chơi đến bất tỉnh! Lưu li, đúng vậy bởi vì giống với vẻ đẹp lưu li cho nên có rất nhiều người thích hắn. Nhưng lại vì một gười như mình, đến cả mạng sống cũng bỏ mặc.

Hắn hận bây giờ không thể đem kẻ trước mặt chem thành nhiều mảnh, Cao Chí Bác hét lên: "Quách Nghĩa, cái tên cặn bã này. Mày sẽ không có kết cục tốt"

Quách Nghĩa khinh thường hừ lại một tiếng: "Tao mà kết cục không tốt, cũng tốt hơn mày bị phơi thây ngoài trời bị thú dữ cắn xé, chết cũng không toàn thây"

Trên người lại tiếp tục bị gậy sắt đánh, nhưng Cao Chí Bác lại không có cảm giác đau, hắn chỉ đang suy nghĩ, thiếu niên kể từ khi nào có tình cảm với hắn. A... Hình như năm ấy vào mùa hè. Thiếu niên mười sáu, còn chính mình thì mười tám. Vào ngày đó, em trai trên danh nghĩa của hắn đột nhiên trở nên xa lạ. Hắn nhớ rõ lúc đó thiếu niên ngửa đầu lên khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ ửng. Thiếu niên nói: "Cao Chí Bác, em thích anh"

"Cút! Tên biến thái, thật ghê tởm" Hắn nhớ rõ lúc ấy mình đã trả lời như thế.

Nụ cười của thiếu niên lúc ấy lập tứ cứng lại, nhưng ngay sau đó lại cong mắt nói: "Không sao! Anh không thích em cũng được, em thích anh là được rồi"

Lúc đó thiếu niên biểu hiện có một chút giống lúc hắn gặp thiếu niên mấy ngày trước. Thiếu niên nói: "Em giúp anh" giống như mùa hè năm đó nói câu "Em thích anh". Vô cung thành tâm, đem trái tim của mình dâng lên cho hắn. Vậy mà hắn nói không cần, phỉ nhổ ghét bỏ.

Mùa hè năm đó bắt đầu trở nên mơ hồ, từng chút một biến mất. Trong đầu Cao Chí Bác chỉ còn duy nhất hình ảnh Hạ Dư Huy cùng với đôi mắt tràn đầy tình yêu, nó đang nói rằng: "Cao Chí Bác, em thích anh.."

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro