Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên chủ đối với người chị gái Cảnh Thu này cũng không quá quan tâm, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm tới vấn đề cá nhân của cô ấy. Mà Cảnh Thu cũng sẽ không vô cớ nói chuyện về bạn trai mình với em trai đang đi học. Tuy rằng Cảnh Linh có ký ức của nguyên chủ, nhưng hiểu biết đối với chuyện giữa Cảnh Thu và bạn trai cô cơ bản bằng không. Theo lý mà nói, không biết thì không có quyền lên tiếng, chuyện của Cảnh Thu và bạn trai, Cảnh Linh không nên nhúng tay vào. Nhưng lời nói và hành động vừa rồi của tên rác rưởi kia, khiến Cảnh Linh cảm thấy trước đánh trước luôn không sai.

Mà anh cũng xác thật làm như vậy, đem Lý Vĩ mang đến trong hẻm tối ném vào góc tường, không nói lời vô nghĩa trực tiếp động thủ. Đánh Lý Vĩ đến kêu cha gọi mẹ nửa tháng không xuống được giường, mà đi bệnh viện kiểm tra tuyệt đối không kiểm tra ra thương tích gì. Việc này đối với anh là quá dễ dàng, bởi Cảnh Linh từng học tập cùng các chuyên gia trong lĩnh vực này một thời gian rất lâu. Một khoảng thời gian, anh miệt mài rèn luyện kỹ năng trong lĩnh vực này, cố gắng đạt đến trình độ "trò giỏi hơn thầy", nhưng cũng không kiên trì được bao lâu liền chán.

Kể từ lần trước anh động thủ đánh người, dường như đã rất lâu rồi.

"Biết sai ở chỗ nào chứ?" Đánh chán, Cảnh Linh liền ngừng tay, cong lưng kéo xuống vật đang chặn trong miệng Lý Vĩ - chính là áo thun của Lý Vĩ, cuộn lại nhét vào trong miệng hắn.

"Đúng rồi, nhớ rõ, an tĩnh chút, đừng gọi bậy. Bằng không, tao sẽ không cam đoan được bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Cảnh Linh lại bồi thêm một câu.

Vì thế, Lý Vĩ vốn định kêu cứu liền im bặt, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm hừ hừ nhưng âm thanh rất nhỏ. Chờ một lát sau, hắn mới dám mở miệng hỏi: "Mày là ai? Có quan hệ gì với con tiện nhân Cảnh Thu kia?" Hắn không tin rằng đầu năm nay vẫn còn chuyện bất bình mà có người rút đao tương trợ. Thứ hắn nghi ngờ đầu tiên chính là người này có quan hệ gì đó với Cảnh Thu. Lý Vĩ bị Cảnh Linh đánh bất ngờ từ phía sau, anh luôn đứng sau lưng Lý Vĩ, kể cả lúc kéo hắn vào ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ tối tăm, Lý Vĩ hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt mũi đối phương, chỉ nghe giọng nói rất trẻ trung. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là Cảnh Thu cấu kết với người khác hãm hại hắn, bằng chứng chính là vừa rồi người này đã tặng cô hoa hồng, một bó hoa to như vậy tốn không ít tiền!

Kết giao gần một năm, Lý Vĩ đã biết rõ gia cảnh nhà Cảnh Thu. Cha mẹ cô đều đã mất, nhà cửa cơ bản không có gì, thân thích cũng chẳng còn ai, chỉ còn lại duy nhất một người em trai là người thân duy nhất. Lý Vĩ tuy chưa từng gặp em trai Cảnh Thu, nhưng đang học cao trung nên cơ bản cũng sẽ có ngoại hình tương tự chị gái, do vậy Lý Vĩ hoàn toàn không hề nghi ngờ.

Nhưng không chờ hắn suy diễn, trên mông liền truyền đến một trận đau nhức. Thực hiển nhiên, lại bị đánh.

"Mày quả nhiên không biết sai ở đâu." Cảnh Linh lạnh lùng nói, lại hướng chỗ nhiều thịt trên người Lý Vĩ đạp hai cái, lúc này mới tiếp tục nói, "Cao trung đại học không nói, chín năm giáo dục bắt buộc học xong đi? Văn minh lễ phép thầy cô đều đã dạy đi, loại giống như mày há mồm ngậm mồm chỉ biết mắng tiện nhân, chỉ số thông minh quá thấp học không nổi đi? Mới chỉ yêu đương mà thôi, còn chưa tiến vào cửa nhà mày đâu, trước sau đem lời mẹ mày nói trở thành thánh chỉ tới thực thi chắc, còn động tay động chân, nếu thật muốn vào cửa nhà mày có phải sống chết đều từ mày định đoạt hay không?"

"Ngượng ngùng, nói lâu như vậy tựa hồ quên không giới thiệu với mày, tao tên Cảnh Linh, em trai của Cảnh Thu. Tao không biết trước kia chị ấy thích cái gì ở mày, nhưng không sao cả, tuổi trẻ gặp phải nhân tra rác rưởi, coi như lịch duyệt nhân sinh biết thế giới muôn màu muôn vẻ như thế nào. Chị ấy chưa nói chia tay với mày, vậy tao thay chị ấy nói, từ giờ trở đi mày và chị gái tao không còn quan hệ gì nữa. Hy vọng từ nay về sau mày không cần đến quấy rầy chị ấy, bằng không tao không cam đoan sẽ làm gì đâu."

"Tuy rằng tao cũng không nghĩ mày còn có thể gặp lại chị ấy nữa, nhưng có một số chuyện vẫn nên nói trước thì mới tốt."

"Mày có phải cảm thấy tao tự nói tên ra là hành vi rất ngu ngốc hay không? Ngượng ngùng làm mày lo lắng vô ích, cứ việc đi bệnh viện kiểm tra, kiểm tra ra được cái gì xem như tao thua."

"Được rồi, nói nhiều thế cũng đủ rồi. Tao không phải mẹ mày, cũng không phải cha mày, nên không có đủ kiên nhẫn và khả năng để dạy mày làm người lại từ đầu. Từ nay về sau, Không gặp lại, rác rưởi."

Con đường đối diện ngõ nhỏ vừa lúc có một chiếc xe máy chạy qua, đèn xe chiếu một vệt sáng vào con ngõ. Lý Vĩ nằm trên mặt đất thô ráp và lạnh buốt, nhìn thiếu niên ngược sáng mà đi, bóng dáng mảnh khảnh đĩnh bạt, rời đi phảng phất như tản bộ. Trong bóng tối đã lâu bị ánh đèn xe chiếu vào có chút chói mắt, hắn theo bản năng muốn duỗi tay che đi, nhưng mà chỉ mới hơi động liền cảm thấy cả người như rã rời, đau đớn buốt nhọn tràn ngập toàn bộ cơ thể.

Ác nhân sẽ không thể chỉ vì một hai câu nói dạy dỗ mà lập tức hướng thiện, dù đó là sự thật hay chân lý. Việc "phóng hạ đồ đao lập địa thành phật" chỉ là cách nói mang tính ẩn dụ, chứ không thể diễn ra một cách đơn giản và nhanh chóng như vậy.

Lý Vĩ người này tuy rằng nhân phẩm hèn hạ, nhưng có cái ưu điểm chính là thức thời. Trong nhận thức của hắn biết được độ chênh lệch giữa hắn và Cảnh Linh, hắn liền đem tất cả lời mắng chửi đều nghẹn trở về, tuy rằng trong lòng khả năng đã đem tám đời tổ tông Cảnh Linh đều thăm hỏi một lần, nhưng trong miệng tuyệt sẽ không phun ra nửa chữ. Chờ đến khi thân ảnh Cảnh Linh biến mất ở đầu ngõ, hắn mới nghiến răng nghiến lợi mắng ra.

"Mẹ nó! Thằng ranh con. Xem nhiều TV, tưởng mình giỏi lắm à? Cái trò kiểm tra không ra thương tích ấy à, lão tử không khiến cho mày ngồi tù mấy năm tao theo họ mày!"

——

Bóng đêm bao phủ, bầu trời không biết khi nào đã phớt phớt mưa phùn. Lúc nãy, khi Cảnh Linh còn ở trong ngõ nhỏ, do hai bên đều là mái hiên che chắn nên không nhận ra. Nhưng khi ra tới nơi, Cảnh Linh phát hiện mặt đất đã ướt một mảnh. Đêm đen ngày mới vừa tới không bao lâu, mưa cũng không lớn lắm. Trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại, đặc biệt là khu vực ẩm thực này. Hai bên đường mở vô số tiệm cơm nhỏ, thậm chí cả những địa phương trống không cũng có người bầy sạp bán thức ăn đêm. Nương theo ánh đèn, có thể thấy khói dầu bay lơ lửng trong không khí.

Quán ăn Cảnh Thu làm ở ngay bên cạnh, Cảnh Linh đi vào vừa lúc thấy cô ngoái đầu ra bên ngoài xem, đại khái là lo lắng cho anh đi.

"Chị." Cảnh Linh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.

Cảnh Thu sửng sốt, sau đó vẻ mặt khẩn trương đánh giá anh trên dưới một phen, một bên hỏi: "Tiểu Linh em không sao chứ?". Cô hiện tại trong ánh mắt chỉ nhìn thấy mỗi Cảnh Linh, đến nỗi Lý Vĩ, đừng nói là hiện tại đã hết hy vọng, chính là trong lúc kết giao cảm tình tốt nhất, cũng không thể sánh bằng em trai. Bởi vì Cảnh Linh có thể nói là một tay cô nuôi lớn, từ khi mới sinh ra không bao lâu không biết nói không thể đi chính cô ngày đêm ở bên cạnh trông nom. Sau học được cách đi đường, cô liền mang theo anh đến trường học. Anh từ nhỏ lớn lên rất đẹp, môi hồng răng trắng giống như tiểu oa đông trong tranh tết, lại ngoan ngoãn không sảo không nháo, an tĩnh ngồi ở bên cạnh cô, đôi mắt tròn xoe mở to đánh giá chung quanh, người nhìn thấy đều sẽ mềm lòng.

Trước đây, vì muốn cho em trai lên học ở trên trấn, cha đã tước đoạt quyền lợi đi học của cô. Tuy rằng cũng từng oán giận cha, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh em trai lớn lên vừa đẹp trai, ngoan ngoãn lại thông minh, cô liền cảm thấy việc cho em trai đi học ở trên trấn là điều đương nhiên. Nghĩ đến tương lai em trai sẽ thi đỗ đại học, tốt nghiệp rồi có được một công việc tốt, cuộc sống sung túc như những gì được miêu tả trên phim ảnh, cô dễ dàng thuyết phục bản thân và không còn chút hận ý nào với em trai. Bằng không, sau khi cha gặp chuyện, cô cũng đã không ở lại để tiếp tục giúp đỡ em trai đi học.

Cảnh Linh cong môi nở nụ cười an tâm với cô, "Đừng lo, em không sao. Chị ơi, chị còn bao lâu nữa mới tan làm?"

"Khoảng hai tiếng nữa sẽ đóng cửa." Cảnh Thu lấy điện thoại ra xem giờ. Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng gọi từ bên trong: "Cảnh Thu, bàn số 18 đồ ăn đã xong!"

"Tới đây, chị Vương!" Cảnh Thu quay đầu đáp lại một câu, rồi mới quay đầu nói với Cảnh Linh, "Tiểu Linh, em sang bên kia ngồi một lát, chị đưa đồ ăn lên tầng trên." Cô nói xong xoay người liền muốn hướng phòng bếp đi, lại không nghĩ tới bị Cảnh Linh kéo lại.

"Làm sao vậy Tiểu Linh?" Cô khó hiểu nhìn về phía anh.

Cảnh Linh cười nói: "Chị vội cả ngày cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi, em giúp chị đưa. Nói nữa, lại không giống như ở nhà có chút đồ ăn là xong, một lần mang nhiều đồ ăn như vậy, làm sao có thể để một cô gái mang đồ ăn lên chứ." Anh vừa nói, vừa phân trần dìu Cảnh Thu đến bên cạnh nghỉ ngơi, nhẹ nhàng ấn vai cô xuống sô pha, lúc này mới thong thả bước vào phòng bếp.

Phòng bếp chật chội vang lên tiếng xèo xèo của thức ăn đang rán. Một người phụ nữ gần 40 tuổi, khuôn mặt đẫm mồ hôi, thoăn thoắt di chuyển giữa chảo rán và bếp than. Bên cạnh bà là một cô gái trẻ mười bảy, mười tám tuổi, đang phụ giúp dọn dẹp bát đĩa. Đúng giờ ăn cơm, quán ăn đông đúc khách, hai người phụ nữ bận rộn xoay xở. Khi có người vào, người phụ nữ lớn tuổi chỉ hờ hững lên tiếng: "Đồ ăn ở bên kia, mau đưa lên đi. Bàn số 9 cũng sắp xong rồi, cô nhanh lên nhé!"

Cảnh Linh lên tiếng, hai tay nâng khay lên, lúc sau đổi lại một tay nâng ra phòng bếp.

"Chị Vương, vừa rồi người nọ là ai ạ? Mới đến đây sao? Trông đẹp trai quá!" Cô gái đang thái rau, nghe rõ ràng là giọng đàn ông, liền giật mình quay lại nhìn. Sau đó, cô ngây người ra một lúc lâu, mãi đến khi người nọ đã đi ra ngoài một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Chị Vương vội vã dành chút thời gian nhìn tiểu cô nương một cái, rồi nói: "Mới đến à? Còn không mau thái đồ đi!"

Tiểu cô nương bị hắt một chậu nước lạnh, rất nhanh tỉnh táo lại. "Nga!"

Tuy rằng lúc đầu chị Vương không để ý, nhưng sau vài lần bưng đồ lên, chị cũng nhận ra không phải Cảnh Thu, vì vậy liền hỏi han. Cảnh Linh giải thích rằng đó là em trai của Cảnh Thu, đến đón chị tan tầm và tiện thể giúp chị mang đồ ăn lên để chị có thể nghỉ ngơi một chút. Nghe xong, chị Vương khen Cảnh Linh hiểu chuyện và biết thương người, đã dành thời gian chia sẻ với anh về tình hình công việc của Cảnh Thu ở đây, kể về những vất vả mà chị phải trải qua, dặn dò anh phải học tập chăm chỉ, đừng phụ lòng Cảnh Thu đã vất vả vì anh. Sau đó, chị nói với Cảnh Linh: "Cậu đừng chê tôi nói dài dòng nhé, cô bé Cảnh Thu thực sự khiến người ta thương xót mà."

Cảnh Linh lắc đầu, "Sao có thể ạ, chị cũng vì quan tâm chị ấy nên mới nói với em, chị ấy làm đã hơn một năm em thay chị ấy cảm ơn mọi người đã quan tâm chiếu cố."

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Cảnh Linh cùng nhóm chị Vương dọn dẹp quán tiệm sạch sẽ. Bàn ghế được bày biện chỉnh tề, và quán ăn chính thức đóng cửa. Lúc trước trời đang mưa phùn lắc rắc, thì lúc này đã chuyển thành mưa nhỏ tí tách. Trên đường vắng hoe không có mấy ai, và những quán ăn đêm bên kia đường cũng trở nên quạnh quẽ.

Cảnh Thu cầm dù, quay sang Cảnh Linh và nói: "Trời đã muộn, không còn xe về nữa, chúng ta nên tìm khách sạn nghỉ qua đêm rồi mai mới quay về."

Cảnh Linh gật đầu, từ trong tay cô lấy dù ra, che chắn cho cả hai đi vào trong mưa. Chiếc dù có chút nhỏ, vì cố gắng hết sức để tránh cho cô khỏi bị ướt mưa, Cảnh Linh một tay ôm vai cô, khẽ khàng dìu người về phía trước, vừa đi một bên vừa nói với cô: "Chị, chị nên sắp xếp thời gian xin nghỉ việc với ông chủ đi."

Cảnh Thu nghe vậy liền mỉm cười và nói, "Chị biết em rất quan tâm đến chị, nhưng bây giờ không được. Nếu chị không làm việc, lấy đâu ra tiền đóng học phí cho em học đại học? Em đừng lo lắng, cứ tập trung thi cử cho tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học và có được công việc ổn định với mức lương cao, chị sẽ nghỉ việc trông cậy vào em nuôi thôi!"

"Không cần về sau, từ giờ trở đi, em nuôi chị!"


................................................................................................................................................

18/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro