Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được 100 tệ phí tư vấn, Cảnh Linh cũng lười phản ứng với hai người Giang thiếu Lâm Xa, đeo cặp sách giặt trắng bệch vội vã chạy đi. Ra khỏi ngõ cụt, đi thẳng dọc theo con đường đầy bụi tro, đi đến trạm xe ở công viên của thị trấn. Phương tiện giao thông công cộng duy nhất ở đây là chiếc xe được cải tạo từ xe khách cũ, có tổng cộng mười mấy chỗ ngồi, lên xuống xe đều qua một cửa, thân xe bẩn thỉu như vừa lăn lộn trong bùn, chỉ cần hai tệ là có thể đi từ thị trấn vào huyện.

Cảnh Linh muốn đi gặp một người. Trong trí nhớ của nguyên chủ, anh không phải là con một, trên còn có một chị gái tên Cảnh Thu, lớn hơn anh năm tuổi. Mẹ anh sau khi sinh anh không được mấy năm liền mắc bệnh rồi qua đời, cha anh hàng năm ở bên ngoài làm công, có thể nói là một tay chị gái nuôi lớn anh. Năm anh học lớp 11, cha anh trên đường về nhà ăn Tết xảy ra tai nạn xe cộ, do phanh hỏng nên xe mất kiểm soát lao xuống vực núi, trong xe cả tài xế và hành khách tổng cộng 11 người không ai sống sót. Trong tình huống này, việc bồi thường thiệt hại là điều không thể bàn đến, thậm chí chi phí mai táng cũng phải do gia đình nạn nhân tự chi trả. Nhận được tin dữ, Cảnh Thu đang làm công ở xa vội vã trở về nhà lo liệu tang sự cho cha. Sau khi xong xuôi mọi việc, vì em trai đang học lớp 11 sắp lên lớp 12, là giai đoạn quan trọng nhất trong việc học tập, nên Cảnh Thu quyết định ở lại gần nhà để tiện chăm sóc cho em trai.

Cảnh Thu ở trong huyện tìm được một phần công việc bưng mâm rửa chén cho người ta, tiền lương 1500 tệ một tháng bao ăn bao ở. Nguyên chủ trông cậy vào khoản tiền lương ít ỏi này của cô để chi trả học phí và sinh hoạt phí, vì vậy Cảnh Thu chỉ có thể tiết kiệm hết mức có thể.

Chạng vạng hôm qua, Cảnh Linh nhận được điện thoại của Cảnh Thu. Cô nói đã xin nghỉ với ông chủ để đưa anh đi thi đại học và sẽ về nhà ngay sau khi tan ca hôm nay. Cảnh Linh biết đại khái thời gian làm việc và tan làm của Cảnh Thu, đều kéo dài đến khuya. Ở những nơi có vị trí tốt, có thể chờ xe, nhưng ở địa phương như thế này, ngay cả bóng quỷ cũng chẳng thấy, vậy Cảnh Thu sẽ về nhà bằng cách nào? Vì vậy, anh thuận miệng hỏi một câu liền nhận được câu trả lời là bạn trai sẽ đưa cô về nhà.

Tuy rằng không phải chị của mình nhưng vẫn là chị của thân thể này, Cảnh Linh vẫn chuẩn bị đi đón cô.

Anh đợi ở lối vào công viên khoảng mười phút thì xe mới đến. Bên cạnh anh còn có bảy tám người khác cũng đang đợi xe. Cửa xe mở ra, một đám người từ trong xe đi xuống. Sau khi những người ở dưới xe xuống hết, những người đang đợi mới lần lượt lên xe. Cảnh Linh lên xe cuối cùng. Chỗ ngồi đã đầy, anh cũng không thèm để ý, tùy tiện tìm một chỗ đứng.

Xe lảo đảo lắc lư khởi hành từ trấn nhỏ lên huyện trên.

Sắp đến nơi, Cảnh Linh gọi điện cho Cảnh Thu. Nghe thấy tiếng chuông reo, Cảnh Thu bắt máy. Vừa chào hỏi, Cảnh Linh đã nghe thấy từ đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói phẫn nộ:"Tôi MN nói chuyện với cô đấy, cô nhận điện thoại làm gì? Lại là em trai cô à? Cảnh Thu này, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn muốn bước vào cửa nhà họ Lý, thì cô phải dứt khoát cắt đứt quan hệ với em trai! Mẹ tôi nói, nhà họ Lý chúng tôi không nuôi con hoang!"

Tiếp theo là giọng nói của Cảnh Thu, nghe có chút hoảng loạn: "Tiểu Linh, chị đang bận việc ở bên này. Xong việc chị sẽ gọi lại cho em." Nói xong, chị liền tắt điện thoại.

Xe đã đến trạm. Lúc này, người trên xe lục tục xuống xe. Cảnh Linh cũng cất di động và đi theo xuống xe. Sắc trời dần tối, đèn đường hai bên đều sáng lên. Ánh sáng vàng rực rỡ tràn ngập tầm nhìn, mang đến khung cảnh hiện đại của thành phố.

Hơn một năm trôi qua kể từ khi Cảnh Thu làm việc ở huyện thành, trong trí nhớ nguyên chủ chưa từng một lần đặt chân đến nơi này. May mắn thay, Cảnh Thu có nhắc đến nó vài lần, nên nguyên chủ cũng có chút ấn tượng về nơi này. Sau khi nhận được điện thoại của Cảnh Thu hôm qua, Cảnh Linh đã sử dụng máy tính của trường để tra cứu bản đồ huyện thành. Nhờ vậy, anh nhớ được vị trí một số con phố có kiến trúc đặc trưng.

Theo anh, việc tìm nơi Cảnh Thu làm không khó, vấn đề duy nhất là địa điểm làm việc khá xa. Tuy nhiên, điều này cũng dễ giải quyết, chỉ cần vẫy tay bắt taxi là được. Aaa nhầm rồi, khu vực này không có taxi, chỉ có xe ba bánh.

Ngồi trên xe, sau khi báo địa chỉ, Cảnh Linh kiểm tra xem người đàn ông trước mặt mình có bao nhiêu tài sản. Tính cả số tiền vừa kiếm được, tổng cộng là 346 tệ 5 xu.

"Thật là nghèo mà!" Anh cảm thán một câu, "Nhưng cũng tạm chấp nhận được."

Ước chừng đi một phần ba lộ trình, thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bán hoa Cảnh Linh bảo sư phó ngừng bên cạnh một chút, xuống xe đi vào cửa hàng bán hoa cầm một bó hoa hồng gói lại rồi thanh toán tiền, lại ngồi trở lại trên xe. Xe lại khởi động lên, sư phó vừa đi vừa hỏi, "Đây là đưa cho bạn gái đi?"

Ước chừng đi được một phần ba lộ trình, khi đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Cảnh Linh bảo bác tài dừng xe bên cạnh. Xuống xe, anh bước vào cửa hàng bán hoa, chọn một bó hoa hồng, cẩn thận gói lại rồi thanh toán tiền. Sau đó, anh quay trở lại xe. Xe khởi động, bác tài vừa lái vừa hỏi: "Mua hoa cho bạn gái à?"

Cảnh Linh ôm hoa đáp một câu, "Cứ cho là vậy đi."

Rất nhanh chóng, anh đến nơi Cảnh Thu làm việc. Gọi cho cô, chuông reo bảy tám tiếng cô mới bắt máy. "Tiểu Linh, lúc này chị vội quá, chút nữa chị gọi lại... Lý Vĩ, anh đang làm gì vậy? Đem điện thoại của tôi trả lại cho tôi, trả cho tôi ngay..... Mày tên Cảnh Linh đúng không? Tao cảnh cáo mày... Bang!"

Thanh âm cuối cùng kia đại khái là tiếng điện thoại di động bị ném vỡ, khiến cuộc trò chuyện tự động bị cắt đứt. Sau đó, ống nghe điện thoại lại truyền đến một thanh âm khác.

Cảnh Linh cất điện thoại, nhìn sang đường đối diện. Bên kia đường là tiệm ăn Hạnh Phúc. Bên cạnh ngõ nhỏ, một nam một nữ đang cãi nhau. Khẩu hình và cử chỉ của họ hoàn toàn khớp với cốt truyện mà Cảnh Linh vừa nghe được trong điện thoại.

"Rác rưởi!" Anh hừ lạnh một tiếng, ném chiếc cặp sách trên vai lên cành cây bên cạnh, rồi sải bước dài về phía con đường đối diện.

--

Lý Vĩ cùng Cảnh Thu kết giao không sai biệt lắm gần một năm. Hắn cùng Cảnh Thu chính là ở cửa tiệm này quen biết, khi đó hắn cùng bạn tới ăn cơm, Cảnh Thu dọn món lên cho bọn hắn, hắn liền coi trọng cô, lúc sau theo đuổi hơn non nửa năm mới đem người đuổi tới tay. Cảnh Thu diện mạo không dám nói là đại mỹ nữ, nhưng thanh tú tiểu mỹ nhân tuyệt đối đảm đương nổi, trang điểm kĩ lưỡng lên, có thể một giây võng hồng Weibo. Vô luận là bên ngoài làm công hay vẫn là trên đường trở về, người truy cô trước nay không thiếu, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý vĩ đuổi tới tay, vì thế hắn không thiếu đắc ý khoe khoang.

Lý Vĩ và Cảnh Thu quen biết nhau được gần một năm. Hai người gặp nhau lần đầu tiên tại quán ăn này, khi đó Lý Vĩ cùng bạn đến ăn tối, Cảnh Thu là người phục vụ bàn. Lý Vĩ ngay lập tức bị thu hút bởi Cảnh Thu và theo đuổi cô hơn nửa năm mới có thể chinh phục được trái tim người đẹp. Cảnh Thu tuy không phải là một đại mỹ nhân nhưng lại sở hữu nhan sắc thanh tú, dịu dàng. Khi trang điểm kỹ lưỡng, cô có thể khiến bất cứ ai "mê mẩn" ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù là khi đi làm hay trên đường về nhà, Cảnh Thu luôn có rất nhiều người theo đuổi nhưng cuối cùng, cô đã lựa chọn Lý Vĩ. Vì vậy, Lý Vĩ không khỏi đắc ý và thường xuyên khoe khoang về điều này.

Lúc mới bắt đầu quen nhau, Lý Vĩ đối xử với Cảnh Thu rất tốt. Hắn ân cần hỏi han, quan tâm săn sóc chu đáo. Tuy nhiên, sau khi biết được hoàn cảnh gia đình cô, hắn bắt đầu có chút bất mãn, nhưng vẫn cố gắng che giấu cảm xúc. Mâu thuẫn thực sự bùng phát khi hắn biết Cảnh Thu vẫn luôn dành dụm tiền để lo cho em trai học xong đại học. Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau gay gắt, dẫn đến việc Lý Vĩ động thủ đánh Cảnh Thu. Sau sự việc đó, Cảnh Thu đã đề nghị chia tay, nhưng rồi lại mềm lòng trước những lời hứa hẹn sửa đổi của Lý Vĩ.

Một số việc khi đã bắt đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Nửa năm qua, tranh chấp giữa hai người xảy ra vô số lần, lúc thì chiến tranh lạnh, lúc thì cãi nhau động thủ. Chia tay cũng đã được đề cập vô số lần, nhưng cuối cùng vì Lý Vĩ cầu xin xin lỗi mà mọi chuyện vẫn không được giải quyết.

Thấy em trai Cảnh Thu sắp thi đại học, Lý Vĩ biết từ miệng Cảnh Thu rằng thành tích học tập của em trai cô rất tốt, thi đại học cơ bản không thành vấn đề. Lý Vĩ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt nhất, nên hắn lại bắt đầu ép buộc Cảnh Thu lựa chọn: hoặc là chia tay, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ với em trai. Cảnh Thu đã chọn em trai, nhưng Lý Vĩ lại không chịu buông tay, níu kéo không tha. Hai người cứ như vậy mà dây dưa đến tận hôm nay.

Buổi chiều tan tầm, Lý Vĩ lại đến tìm Cảnh Thu. Vừa kêu cô ra ngoài nói hai câu, điện thoại của cô liền vang lên. Hắn liếc mắt thấy người gọi đến là em trai cô, tức giận đến nổi trận lôi đình, không kiềm chế mà mắng Cảnh Thu một trận. Không ngoài ý muốn, hai người lại tranh cãi. Khi cả hai đều mệt mỏi, điện thoại của Cảnh Thu lại reo lên lần nữa, người gọi đến vẫn là Cảnh Linh. Thấy cô quay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn để nghe điện thoại, Lý Vĩ càng tức giận hơn, buột miệng mắng một câu rồi trực tiếp duỗi tay đoạt lấy điện thoại của cô.

Vì cuộc gọi này mà hai người lại cãi vã. Cảnh Thu không thể cãi lại hắn, lo lắng hắn sẽ nói bậy bạ với em trai, nên quyết tâm đoạt lại điện thoại. Chiếc điện thoại bị ném lên tường vỡ tan nát, hỏng hoàn toàn.

An tĩnh một hồi, như là bình yên trước bão táp.

Lý Vĩ cảm thấy tia lý trí cuối cùng trong đầu như bị cắt đứt. Hắn giơ tay tát lên mặt Cảnh Thu, đồng thời đá vào người cô. Trong miệng hắn mắng chửi thô tục: "Đồ đê tiện! Hôm nay tao sẽ đánh chết mày! Mẹ tao nói không sai, loại người như mày chính là thiếu dạy dỗ. Nói chuyện tử tế với mày là vô dụng, không đánh không học được ngoan!"

Hắn hầu như có thể tưởng tượng được bàn tay hắn đánh xuống trên mặt Cảnh Thu, đá vào người cô, khuôn mặt cô sẽ biểu lộ vẻ thống khổ cùng tiếng kêu thảm thiết như thế nào. Nhưng khi tay hắn chỉ cách mặt Cảnh Thu không đầy 10 cm, bỗng dưng đứng hình không thể cử động, chân cũng vậy.

Theo bản năng giãy giụa hai cái, Lý Vĩ mới nhận ra tay hắn bị người khác giữ lại, chân cũng bị ngăn cản.

"Rác rưởi! Mày đang mắng ai vậy?" - Thanh âm lạnh lùng vang lên từ sau lưng. Cùng lúc đó, một cơn đau nhói lan từ cánh tay truyền đến khiến Lý Vĩ bật lên tiếng kêu thảm thiết. Nhưng tiếng kêu của hắn chỉ kịp vang lên một tiếng ngắn ngủi trước khi bàn tay của ai đó tóm lấy và bưng kín miệng hắn lại.

"Tao không muốn nghe tiếng kêu như heo của mày." Cái thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên.

Đứng ở ven tường, Cảnh Thu thấy rõ người đột nhiên xuất hiện ngăn Lý Vĩ lại. Hai mắt Cảnh Thu tức khắc trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Tiểu, tiểu......" Lời cô còn chưa dứt, chỉ cảm thấy hoa mắt có thứ gì đưa tới trong tay. Cô theo bản năng cúi đầu, sau khi thấy rõ vật trong tay, càng kinh ngạc.

Đó là một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, trên nụ hoa còn vương bọt nước nhỏ, ẩn ẩn có hương thơm truyền vào xoang mũi.

"Ngoan, đừng nói chuyện, đây là quà cho chị, thích không?" Người đến nói, giọng nói ôn nhu đến mức khiến người ta như chìm đắm trong đó.

Cảnh Thu nhìn hoa, rồi lại nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, liền gật đầu thật mạnh và nói "Thích!"

"Thích là tốt rồi, chị đi làm trước đi, em với hắn ta còn có chút việc muốn nói." Anh nói chuyện, một tay ôm cổ Lý Vĩ, đem người hướng về ngõ nhỏ. Đi được vài bước, anh dừng lại quay đầu nhìn Cảnh Thu một cái, "Đừng lo lắng, chỉ là một chút việc nhỏ, rất nhanh sẽ xong. Xong việc em tới đón chị tan tầm."

Một câu nói đơn giản, không rõ ràng nhưng lại khiến người khác cảm thấy tin tưởng. Cảnh Thu nhìn thẳng vào anh một lúc, gật đầu rồi xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ và quay về tiệm cơm.

Cảnh Linh, người không cần phải nói cũng biết, đã ngăn Lý Vĩ lại. Nhìn theo thân ảnh Cảnh Thu đi vào tiệm cơm, anh mới kéo Lý Vĩ đi đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ. Đèn đường vàng nhạt mà sáng ngời, nhưng không thể chiếu sáng được chỗ sâu trong ngõ nhỏ hắc ám.

"Đừng lo lắng, tao thật sự chỉ muốn cùng mày đơn giản nói vài câu thôi. Tao có thể hiểu mày không thích bạn gái một mình ôm lấy mọi việc của em trai, thay đổi vị trí tự hỏi tao cũng không thích, việc này chẳng khác gì kết hôn lần hai mang theo con chồng trước, mà mày còn chưa kết hôn. Nhưng đã không thích thì chia tay, mày nói xem mày vì cái gì muốn động thủ? Lại còn có không quên lặp đi lặp lại lời mẹ mày nói, sao lớn như vậy còn chưa cai sữa a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro