Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Almira & Yuu

Doãn Sơ da mặt mỏng, lúc này lại còn đang thanh tỉnh, nơi nào chịu mở chân ra cho hắn kiểm tra nơi tư mật chính mình. Trong miệng liên thanh cự tuyệt, “Không cần cậu, tớ tự kiểm tra là được rồi, cậu buông ra.”

Cố Thượng Kỳ làm lơ cô giãy giụa cự tuyệt, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Còn muốn tiếp tục, ân?”

Doãn Sơ vặn vẹo thân mình tức khắc cứng đờ, chỉ phải im lặng nhìn hắn, mắt to ủy khuất lại vô tội mà chớp, lại kiều lại mềm bộ dáng nhỏ bé làm Cố Thượng Kỳ nhịn không được liền muốn đem cô xoa tiến vào thân thể của mình.

Thấy cô rốt cuộc cũng chịu thành thật, Cố Thượng Kỳ mới bằng lòng buông tay ra, từ trên người cô đi xuống dưới.
Hắn ngồi ở mép giường, rũ mắt tinh tế nhìn thân mình của cô, thấy bên trên lưu lại đầy dấu vết hoan ái, liền duỗi tay khẽ vuốt qua bả vai cùng cánh tay cô, hỏi: “Đau không?”

Doãn Sơ rầm rì mà miễn cưỡng trả lời hắn: “Còn tốt.”

Ngón tay thon dài kìa lại mơn trớn hai viên chu quả trước ngực đến khi cô kêu rên một tiếng.

Cố Thượng Kỳ thấy cô nheo mày lại , liền cúi đầu hôn hôn nhàn nhạt nếp gấp giữa mày, khàn khàn thanh âm hơi mang xin lỗi mà nói: “Xin lỗi, nơi này khi dễ quá mức.”

Bởi vì quá đáng yêu, nhịn không được mút cắn xoa vê một lần lại một lần, nhưng thật ra có chút không biết cách nào dừng lại.

Chỉ là khối thân mình này cũng quá kiều nộn, xem ra sau này phải hảo hảo rèn luyện thêm.

Doãn Sơ thấy đáy mắt hắn xác thật có đau lòng áy náy, vì thế tức giận cũng dịu đi một chút, hừ nói: “Sau khi xong việc mới biết lo lắng, thời điểm làm như thế nào lại không biết chú ý một chút?”

Biết cô tính tình hay nháo, Cố Thượng Kỳ khẽ hôn gò má cô, hống nói: “Tớ sai.”

Doãn Sơ đỏ hồng mặt, né tránh hắn nhỏ vụn hôn, nói: “Được rồi, làm gì sát gần như vậy.”

Cố Thượng Kỳ sủng nịch cười, cũng không cãi cọ, mà là dời đi trận địa, dùng tay tách hai chân Doãn Sơ ra, mà hắn tắc quỳ gối giữa hai chân cô.
Nơi riêng tư trần trụi như vậy mà hiện ra trong tầm mắt người khác thấy Doãn Sơ vẫn là khó có thể thích ứng được cảm thấy thẹn vô cùng, chỉ phải ôm một con gối đầu che đậy mặt đỏ rực.

Cố Thượng Kỳ quỳ sát ở giữa hai chân cô, hai tròng mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm nơi riêng tư sưng đỏ bất kham của thiếu nữ. Hắn động tác mềm nhẹ mà đẩy ra hai mảnh môi âm hộ, lộ ra hoa huyệt chôn dấu trong đó. Cẩn thận mà thăm tiến một ngón tay, một bên chậm rãi chuyển động ấn, một bên chặt chẽ chú ý biểu tình biến hóa của cô.

Thấy cô chỉ là bởi vì ngoại vật xâm lấn mà hơi cậu mày có không có biểu hiện không khỏe hay đau đớn mới yên lòng.
Hắn rút ngón tay ra, triển khai chăn mỏng bao lấy thân mình cô, đứng dậy nói: “Tớ đi lấy quần áo cho cậu.”

Doãn Sơ nghe hắn nói muốn đi lấy quần áo, mới nhớ tới cái gì đó kinh hô một cái, vội vàng giữ chặt tay hắn, hỏi: “Dì Trần đi vào thu thập qua?”

Cố Thượng Kỳ cúi đầu nhìn cô cầm tay chính mình, lại ngước mắt nhìn sắc mặt cô nôn nóng bất an, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Không muốn bị người khác biết?”

Doãn Sơ thấy biểu tình hắn có chút không thích hợp, biết gia hỏa này lại không vui, vội vàng xua tay nói: “Mới không phải, chính là… Chính là quá xấu hổ…”
Rốt cuộc loại chuyện này…

Cố Thượng Kỳ nghe được cô giải thích, mới vừa lòng mà giãn mày ra, trấn an mà vỗ vỗ đầu cô, nói: “Buổi sáng dì về nhà, tuần sau mới trở về.”

“Vì cái gì tuần sau mới trở về?” Tiểu bạch thỏ Doãn Sơ vẻ mặt mê mang mà nhìn Cố Thượng Kỳ, nghi hoặc nói.
Cố Thượng Kỳ nghe vậy, khoé miệng thường ngày nghiêm túc khẽ nhếch, cúi người cắn một chút vành tai cô liền cất bước rời đi đi lấy quần áo cho cô.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Các cô có thấy sự thay đổi về font chữ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro