Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu

Doãn Sơ nỗ lực đã lâu cũng ném không ra tay lớn đang nắm chặt tay cô, cuối cùng cô bất lực đành phải an tĩnh lại, chỉ là Cố Thượng Kỳ vẫn trầm mặc mà đi. Tuy rằng mặt thiếu niên trước mắt vẫn lạnh lùng như cũ, cô vẫn cảm nhận được là hắn đang tức giận.

Rốt cuộc Cố Thượng Kỳ ngừng lại, hắn buông lỏng tay ra, xoay người cúi đầu nhìn Doãn Sơ, môi hoàn mỹ nhấp ra nhàn nhạt ý tức giận.

"Vì cái gì không về nhà?" Hắn đạm thanh hỏi, gương mặt vẫn lạnh lùng.

"Tớ tới mua một ít đồ ăn, còn có trái cây gì đó... Thuận tiện đi dạo phố..." Cô xấu hổ mà nhấc tay chứa đầy rau dưa trái cây túi mua hàng, có chút không biết làm sao mà cười gượng, khóe miệng nhợt nhạt run rẩy.

"Dì Trần đâu?"

"Cái kia... Là đột nhiên tớ muốn một mình đi dạo chút." Cô ậm ừ nói.

Cố Thượng Kỳ vẫn nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh băng.

Cô đành phải thật cẩn thận hỏi: "A Kỳ, cậu tức giận sao?"

Hắn vẫn không để ý tới cô, Doãn Sơ thở dài.

"A Kỳ ngoan ngoãn, không tức giận a, cười một cái nào. Tới, cười một cái cho chị gái xem nào, ha ha." Cô cười đến có chút chẳng ra gì, rõ ràng là muốn trấn an hắn, kết quả lại ngược lại cứ như là cô đang ăn đậu hủ hắn.
Nhìn nhìn cái tay chính mình vừa mới ma xui quỷ khiến mà đang xoa xoa ở trên đầu hắn, cô có chút muốn đánh chính mình a.

Quả nhiên, mày xinh đẹp của Cố Thượng Kỳ nheo lại.

Cô vừa định rút tay ra, Cố Thượng Kỳ lại đột nhiên cầm lấy cổ tay cô, đem cô kéo gần chính mình. Cô vừa lơ đãng liền ngã vào lòng ngực hắn.

Cô ngẩng đầu, mê mang mà nhìn thiếu niên có khuôn mặt thanh tuấn trước mắt, nắm nàng thủ đoạn tay ở chậm rãi dùng sức, tiết lộ hắn lạnh nhạt biểu tình hạ không bình tĩnh.

Hắn cầm tay cô, chậm rãi đưa lên ngực chính mình, mày nhíu lại.

"Tớ giống như... Thực tức giận."

Cảm xúc không thể nào khống chế được.

Cô nhìn ánh mắt hắn rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại có chút lửa giận bên trong, làm tâm cô mạc danh rung động.

Thời gian phảng phất như đọng lại, thiếu niên một tay giữ bàn tay cô gái, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cô gái theo tư thái thân mật dựa vào lòng ngực hắn, trong không khí gió có phất qua nhưng không thể nào thổi bay đi không khí ái muội lúc này.

Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần Doãn Sơ tai có chút nóng lên, ánh mắt trốn tránh, có chút hoảng loạn mà nói: "Về, về nhà đi."

Cô theo bản năng mà nói hai chữ kia, lại làm tâm tình lạnh lẽo hắn hơi hơi mềm xuống.

"Ân, về nhà."

Hắn đáy mắt treo lên nhợt nhạt ý cười, dắt tay cô đi, đưa lưng về phía ánh trăng mê ly lại ôn nhu, một trước một sau mà đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro