Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Yuu

Mặt trời chiều đã ngã về tây. Đường phố hai
bên đường cây xanh cao ngất. Có một chút gió, gió phiêu hương thơm trên các tán cây. Ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ chiếu tới, chiếu rọi đường phố sạch sẽ, hết thảy đều mang lên một tầng vầng sáng mỹ lệ, thu hút ánh nhìn.

Doãn Sơ một mình đi trên đường, ánh sáng hoàng hôn đem bóng dáng cô kéo đến thật dài.
Đột nhiên cô muốn đi dạo siêu thị, liền cự tuyệt tài xế đón đưa.

Buổi tối ăn tôm đi… Doãn Sơ nhìn vào hồ nước dài rộng đầy tôm tươi ngon, suy nghĩ phiêu xa dần. Thình lình, một bàn tay đáp ở trên vai cô. Cô hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thu Tịch đứng trước mặt vẻ mặt ôn hòa nhìn cô cười.

“Doãn Sơ, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.” Giọng hắn ấm áp giống như gió xuân.

“Đúng vậy, thật trùng hợp. Cậu cũng là tới mua đồ ăn sao?” Doãn Sơ nhìn vào rổ rau dưa, có chút tò mò hỏi.

Hàn Thu Tịch gật gật đầu, cười nói: “Ân, là do hứng thú.”

Hai người lại nói trong chốc lát, đang lúc Doãn Sơ định hướng hắn cáo biệt, lại bị biết trước thủ đoạn, hắn hướng cô cười:

“Chúng ta cùng nhau đi.”

Doãn Sơ không có cự tuyệt, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.

Vừa mới ra khỏi cửa siêu thị, cô lại ngừng lại, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào quán cà phê trang hoàng điển nhả ở phố đối diện, xuyên thấu qua cửa kính thật lớn, cô thấy được gương mặt ngày năm bất biến của Cố Thượng Kỳ.

Hắn hơi rũ lông mi, biểu tình chuyên chú mà nhìn văn kiện trong tay, đối diện hắn là một thiếu niên mang mắt kính trong có vẻ giỏi giang.

Doãn Sơ trong lòng không khỏi vang lên chuông cảnh báo —— nếu để cho hắn phát hiện mình tan học không về nhà còn chạy ra đây vui chơi khẳng định sẽ gặp họa!

Cô vừa định trốn ở phía sau Hàn Thu Tịch, không nghĩ tới phía đối diện Cố Thượng Kỳ lúc này mặt vô biểu tình mà quay mặt nhìn nàng, đáy mắt một mảnh sương lạnh.

Là ảo giác sao? Cơ hồ trong nháy mắt cô thấy được đôi mắt vạn năm lạnh băng Cố Thượng Kỳ hiện lên một ngọn lửa sắc bén.
Mi mắt nhíu lại, đáy mắt càng tăng lên độ lạnh. Đứng dậy đem văn kiện trong tay ném cho bí thư, xoay người liền đi ra cửa.

Doãn Sơ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiếu niên ở bên đường phố đang đi tới chỗ cô, nhịn không được nuốt xuống nước miếng, trực giác cảnh báo có nguy hiểm đang tới gần a.

Chỉ chốc lát sau, Cố Thượng Kỳ liền đứng ở trước mặt Doãn Sơ cúi đầu lạnh mắt nhìn cô, cô cao lắm cũng chỉ đủ đến bờ vai của hắn, cũng không dám ngước đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu tròng mắt xanh nhạt loạn chuyển, ngón tay trắng nõn có chút khẩn trương mà đan ở bên nhau. Trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn không phải nói sẽ ở công ty sao!

Thời gian lẳng lặng trôi qua, Doãn Sơ cảm thấy nếu mình không mở miệng Cố Thượng Kỳ sẽ vĩnh viễn như vậy không nói lời nào, đột nhiên Cố Thượng Kỳ lại một phen cầm lấy tay Doãn Sơ, lôi kéo cô rời đi. Từ đầu đến cuối một ánh mắt cũng không thèm nhìn Hàn Thu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đăng tải duy nhất tại: momo03_house

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro