Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu

Sau giờ ngọ ánh mặt trời lười biếng mà chiếu xuống, ở một góc trong hoa viên, Doãn Sơ mềm như bông mà ghé vào ghế xích đu, Cố Thượng Kỳ đứng ở một bên gọi điện thoại nói chuyện với công tác. Một bàn tay hắn nắm dây xích đu, nhẹ nhàng mà đưa đẩy, giọng không lớn, ánh mắt thỉnh thoảng lạc hướng nhìn cô gái đang nhắm nghiền mi mắt, khóe miệng nhu hòa giơ lên độ cong mà chính hắn cũng không phát hiện.

Cúp điện thoại, Cố Thượng Kỳ ngồi xổm xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn Doãn Sơ.
"Mệt sao?" Đem sợi tóc bên má tém ra sau tai, động tác mềm nhẹ.
"Ân." Doãn Sơ nhắm mắt lại lười biếng mà ứng thanh, cọ cọ ngón tay Cố Thượng Kỳ, giống như mèo con khát vọng được sờ sờ, ngây thơ lại đáng yêu.

Cố Thượng Kỳ đôi mắt híp lại, bàn tay to dừng ở trên má cô nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác bóng loáng tinh tế, làm hắn yêu thích không buông tay.

Buồn ngủ lần thứ hai đánh úp lại, mí mắt trở nên nặng nề, đang định mơ màng ngủ, bên tai lại vang lên tiếng nói của Cố Thượng Kỳ: "Buổi chiều tự mình về nhà."
Hoang mang mà mở to mắt nhìn về phía Cố Thượng Kỳ: "Lại muốn đi công ty sao? Đêm nay sẽ về nhà chứ?"

"Ân." Tay lớn ôn nhu xoa xoa đầu tóc Doãn Sơ, Cố Thượng Kỳ đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp.

Doãn Sơ hướng hắn đang giơ tay mỉm cười ấm áp, dùng giọng mềm mại nói: "Ở lại có khuya lắm không? Tớ sẽ hâm đồ ăn chờ cậu trở về rồi cùng nhau ăn."

Cố Thượng Kỳ do dự một chút, rốt cuộc vẫn là gật đầu. Hắn sẽ đem công văn trong công ty dọn đến thư phòng xem, không đành lòng để cô luôn vì hắn mà ba cữ cơm đều làm ở nhà rồi chạy đến công ty cùng hắn ăn.
Doãn Sơ được nghe hứa hẹn từ hắn sau mới yên lòng, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

Chỉ là đáy lòng lặng yên sau nhạt nhẽo thở dài.

Hắn nha, đều qua nhiều năm như vậy, lại vẫn không buông lòng xuống được, không dễ dàng tin tưởng người khác, cự tuyệt người khác đi vào thế giới của chính mình, chỉ trừ cô ra.
Cô không thể không ôm đồm cho hắn ba cữ cơm, bởi vì hắn trước nay chỉ ăn đồ ăn do chính tay cô làm. Liền tính việc trong công ty làm hắn bận tối mày tối mặt, hắn cũng khăng khăng muốn cô tự mình làm tiện thì đi công ty đưa cho hắn ăn, nói cô không được phép để người khác làm.

Người này, nếu không có cô, có thể hay không còn bình yên mà sống sót?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đăng tải duy nhất tại: momo03_house

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro