Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu

Bầu trời hôm nay nhìn rất đẹp, mây trời xanh thẵm lại bị đám mây trắng tinh cắt thành vô số mảnh nhỏ trong suốt.
Cùng gió phất qua, một mảnh bóng cây lay động. Ánh mặt trời xuyên thấu qua các tán lá thưa thớt, dưới tàng cây xe hơi màu bạc ngừng lại tia nắng qua các tán lá thẳng chiếu rọi xuống xe.

Thiếu niên đầu tiên bước xuống xe, đón ánh nắng, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, gần như trong suốt trắng nõn, tóc ngắn mềm mại màu đen thuận theo mà dán ở bên tai. Theo sát ở phía sau thiếu niên là một cô gái có đôi mắt trong suốt. Con ngươi tựa như có vô số sao trời lóng lánh động lòng người, tóc quăn mềm mại xoã ra sau lưng. Mũi nhỏ cao tinh tế, môi hồng nhỏ nhắn đáng yêu, quả là một mỹ nhân hút hồn.

Vườn trường to như vậy, có nhiều tượng điêu khắc ở hai bên đường đi đến cửa, bên trong là một tòa kiến trúc to lớn tráng lệ mang phong cách Âu. Phía sau phỏng chừng kiến trúc lâu đài cổ có bảy tầng lầu cao, trang lệ điển nhã, hai bên tháp sừng sững đỉnh nhọn, rộng lớn sạch sẽ hai bên hoa viên là mê cung cùng màu xanh với mặt cỏ.

Doãn Sơ mới vừa bước xuống xe, đã thở ra một tiếng thỏa mãn, tiếp theo là một tiếng hoan hô, tâm tình kích động vạn phần chạy đến cổng trường. Thời điểm chạy đến cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu tay chống eo, vẻ mặt bất mãn mà hướng Cố Thượng Kỳ đang thong thả ung dung mà từ sau đi tới nói: “A Kỳ, đi nhanh chút! Lại không nhanh lên liền không đợi cậu a!”

Lòng cô tràn đầy chờ mong, trải qua ba tháng địa ngục bù lại kiến thức, cô cuối cùng là cũng đường đường chính chính tiến vào ngôi trường cao đẳng mà cô vẫn luôn tha thiết mơ ước, như thế nào kêu cô không kích động như thế a?

Cố Thượng Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, khí chất lạnh nhạt khiến người ta không khỏi vô thức  mà kiêng nể.
Doãn Sơ mới vừa xoay người, bỗng dưng, một chiếc xe màu đen chạy băng băng lướt qua cô làm cô hoảng sợ, mất đi trọng tâm cả người ngã ngửa ra sau. Cứ nghĩ cô sẽ cùng mặt đất ngạnh bang bang tiếp xúc, nhưng không cô ngã vào một cái ngực cứng rắn mà ấm áp, một cổ mùi hương bạc hà mát lạnh quen thuộc bay vào chóp mũi.

Cố Thượng Kỳ khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi xinh đẹp nheo lại nguy hiểm, cằm căng chặt, cúi đầu quét mắt nhìn Doãn Sơ còn đang thất thần, tay đặt ở eo sườn bỗng dương nắm chặt.
Doãn Sơ hô nhỏ một tiếng, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, trừng mắt nhìn gương mặt hắn, “Làm gì đây, rất đau nha!”

Cố Thượng Kỳ không nói gì, môi mỏng gắt gao mà nhấp khởi, nhìn chằm chằm không chớp mắt vết trầy nhỏ nhàn nhạt ửng đỏ trên cánh tay trái cô.

Một lát sau, hắn thu hồi ánh mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chiếc xe kia ngừng ở cách đó không xa, ánh mắt âm u, đi đến chiếc xe kia.

Doãn Sơ một phen giữ chặt hắn: “Đi đến đó làm gì? Tớ không có sao, chúng ta đi thôi.”

“Trầy da.” Đầu hắn cũng không quay lại mà nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Doãn Sơ buông tay ra, vẻ mặt tò mò cùng kinh ngạc mà nhìn thân thể mình, lẩm bẩm nói: “Nơi nào nha, tớ như thế nào không cảm giác…”

Cố Thượng Kỳ cũng không để ý tới cô, thẳng đi đến chiếc xa chạy bang bang vừa nãy.

Cửa xe mở ra, một thiếu niên trẻ tuổi tóc ngắn màu nâu đi xuống xe hướng Cố Thượng Kỳ chạy tới, đi theo phía sau hắn ta là một cô gái tóc dài trên mặt tỏ đầy vẻ không kiên nhẫn.

Cố Thượng Kỳ ngừng lại, nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt hơi nhíu mày. Thiếu niên vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Doãn Sơ, lo lắng mà nói: “Thực xin lỗi tiểu thư, làm cô hoảng sợ rồi. Có bị thương hay không?” Đang nói thì quay đầu hướng cô gái đứng phía sau thấp giọng nói: “Tiểu Nhu, đừng tùy hứng, nhanh lên lại đây xin lỗi.”

“Cô ta không bị làm sao, em vì cái gì phải xin lỗi nha.” Cô gái không thèm để ý mà bĩu môi, liếc mắt trừng Doãn Sơ một cái.
Doãn Sơ bị cô gái trừng đến có chút không thể hiểu được, nhưng thấy thiếu niên kia vẻ mặt lộ rõ vẻ áy náy, chỉ phải xua tay cười nói: “Không có việc gì, không cần xin lỗi.”

Thiếu niên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó ôn nhu mà cười nói: “Vậy là tốt rồi, tiểu thư cũng là tân sinh sao?”

“Đúng vậy.”

“Thật trùng hợp, tớ cũng là tân sinh, tên tớ là Hàn Thu Tịch, đây là em gái tớ, Hàn Nhu.” Hàn Thu Tịch dắt Hàn Nhu qua, hướng Doãn Sơ giới thiệu.

“Tớ tên là Doãn Sơ, thật vui được gặp cậu.” Vừa nói tay nhỏ hướng hắn vươn tay, còn không đợi Hàn Thu Tịch cầm, liền bị một con mắt lạnh băng đại chưởng kéo tay qua.

Doãn Sơ lúc này mới chú ý tới không khí chung quanh sớm đã trở nên lạnh buốt, ngoái đầu nhìn về phía gương mặt căng chặt Cố Thượng Kỳ, đáy mắt không thấy một tia độ ấm. Cô mở môi anh đào, nói: “A Kỳ, cậu sao vậy, mau buông tay ra.”

Cố Thượng Kỳ không nói một câu, nắm chặt tay Doãn Sơ, đôi mắt như mũi tên nhọn bắn về phía Hàn Nhu, lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”

Khuôn mặt mỹ lệ của Hàn Nhu tức khắc âm trầm như nước, Hàn Thu Tịch cũng ngơ ngẩn, hơi giật mình mà nhìn Cố Thượng Kỳ.
Doãn Sơ mắt nhìn Cố Thượng Kỳ một cái, lại cũng chưa nói cái gì, cô cũng cảm thấy Hàn Nhu này cũng  thật có chút quá đáng, rõ ràng người tức giận phải là cô, rốt cuộc là vì cái gì cô ta còn trừng mắt nhìn cô như thể hết thảy đều là cô sai.

Hàn Nhu nhìn Doãn Sơ, cũng vì Cố Thượng Kỳ khí thế quá mức bức người, chỉ phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Thực xin lỗi.”

Nghe vậy, Doãn Sơ nhàn nhạt gật đầu, còn chưa mở miệng, liền bị Cố Thượng Kỳ kéo đi đến hướng trường học. Cô giãy giụa vài cái, thấy Cố Thượng Kỳ không thèm nhìn tới chính mình, liền cũng từ bỏ, chỉ là quay đầu lại hướng Hàn Thu phất phất tay.

Gió nhẹ phất qua, làm lòng cô ngọt ngào, tiếng nói phiêu tán đến nơi xa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đăng tải duy nhất tại: momo03_house

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro