Chương 29: Cáo biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y tựa như là bị sét đánh, một đời này cô cũng không nói về giấy thỏa thuận li hôn với Tần Uyên, chỉ nói với anh, hai người ly hôn, nhưng làm sao anh biết...

Quả nhiên, cô suy đoán đúng sao?

Nhưng điều này sao có thể... Anh sao có thể là...

Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, muốn kéo tay anh ra, hai tay anh lại ghì chặt hết sức, thân thể anh khẽ run, giọng nói cũng trở nên dồn dập: "Em nghe anh nói hết đã. Nếu anh nói xong, em vẫn muốn đi thì anh sẽ buông tay."

Bạch Hiểu Y đẩy một hồi vẫn không đẩy được anh, nghe anh nói vậy cô liền buông tay, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Anh nói đi."

Cô cảm giác hơi thở của anh phun lên cổ cô càng chậm, tựa hồ anh đang ép tâm tình hỗn loạn khiễn anh khó chịu xuống, không biết qua bao lâu anh mới trầm giọng mở miệng: "Y Nhi, anh là Tần Uyên, cũng là chồng em, đời trước anh ngu xuẩn, không quý trọng em, đến khi mất đi anh mới hiểu được tình cảm của mình. Thật sự xin lỗi, anh đã từng đối xử với em như vậy! Thật xin lỗi, anh để em khó chịu lâu như vậy! Có lỗi với Y Nhi, bởi vì anh ngu xuẩn, tổn thương em thật sâu! Thật xin lỗi!"

Đây là lần thứ hai cô nghe Tần Uyên nhận lỗi với cô, chỉ là so sánh mỗi lần lại càng thành khẩn hơn, trong từng câu nói lộ ra bao nhiêu rung động, giọng cũng đầy nghẹn ngào.

Lần đầu tiên, Tần Uyên nhận lỗi với cô là vì cô gặp ác mộng, nhưng lần này, Tần Uyên lại chân chân thật thật xin lỗi vì chính anh.

Lần đầu tiên nghe anh nói xin lỗi cô cảm thấy rất buồn cười, cô cảm thấy cũng không cần, bởi vì đời trước đối xử tàn nhẫn với cô cũng không phải là Tần Uyên đời này làm ra.

Nhưng lần này, nghe anh nói với cô thực xin lỗi, trong đầu đột nhiên nhảy ra ký ức đời trước, cho dù đã buông xuôi , nhưng chạm đến nơi bị tổn thương, cảm giác đau đớn vẫn còn rõ ràng rành mạch.

Anh xin lỗi giống như cũng không còn gì vãn hồi, dù sao có đau xót, dù sao sớm đã làm cho cô hết hy vọng, nhưng nghe người trong cuộc nhận lỗi, tựa như những ủy khuất và thống khổ cô chịu đựng đều được thừa nhận, cho dù vô nghĩa, nhưng ít nhất anh hối hận cũng cho cô chút an ủi.

"Anh làm sao tới nơi này?" Rất lâu cô mới mở miệng hỏi một câu.

Anh tựa mặt lên trán cô, thanh âm vẫn lộ ra khàn khàn: "Cũng giống em."

"Anh cũng bị tai nạn xe cộ?"

Anh lắc lắc đầu: "Anh tự tử ."

Bạch Hiểu Y bị câu này làm kinh hãi, dù đang khiếp sợ, bên ngoài cô lại cảm thấy buồn cười: "Tự tử ?" Tần Uyên sẽ tự tử ? Xin lỗi cô thực không thể nào tin nổi: "Anh tự tử vì cái gì?"

Anh trả lời rất kiên quyết: "Em đi rồi, anh sống không nổi."

Nghe đến đó Bạch Hiểu Y càng cảm thấy buồn cười: "Sống không nổi? Anh làm sao có thể không sống nổi? Cho dù không có em, anh vẫn còn danh lợi, tài phú, địa vị, cái gì so với em cũng quan trọng hơn?"

"Không, mọi thứ cũng không quan trọng bằng em, kể cả sinh mạng của anh cũng không quan trọng."

Nghe những lời này, có thể thấy Bạch Hiểu Y có bao nhiêu khiếp sợ, đời trước Tần Uyên lại tự tử vì cô, cô thật sự không thể tin được! Làm sao có thể? Tần Uyên đối với cô lạnh nhạt như vậy, làm sao có thể?

Những thứ đã xảy ra khiến tâm trí Bạch Hiểu Y rối tung một mớ.

"Thả em ra đi, Tần Uyên."

Cánh tay ôm cô cứng đờ, trong lòng tựa như bị đâm một cái. Anh đột nhiên ý thức được, đối với cô bây giờ điều gì anh nói đều không có tác dụng gì.

Đúng rồi, cô đã hoàn toàn buông tay anh, cho dù anh thành khẩn nhận lỗi với cô thế nào, vẫn vô tác dụng, cô không thể nào tiếp tục yêu anh nữa, cũng không thể nào tiếp tục với anh nữa.

Còn anh, hiện giờ đến gần cô cũng khó có khả năng, bọn họ một đời này, nhất định phải như người lạ.

Tần Uyên chưa từng có thời điểm bất lực như hiên tại, từ nhỏ đến lớn, cho dù là chuyện khó giải quyết thế nào vào tay anh, anh đều xử lí ổn thỏa, anh cũng chưa từng có vì bất cứ chuyện gì mà thỏa hiệp.

Nhưng hiện thời, anh lại không thể không thỏa hiệp đối với người anh không thể buông.

Cánh tay ôm trên người cô lỏng ra một chút, cuối cùng vô lực rũ xuống bên cạnh.

Bạch Hiểu Y xoay người sang chỗ khác, nhìn người trước mặt này, thấy hai mắt anh phiếm hồng, ánh mắt tràn ngập nhớ nhung không nỡ buông bỏ, sít sao khóa chặt trên người cô, cô không phải là không nhìn thấy, anh tuyệt vọng bất lực cô cũng đều nhìn thấy.

Người cô từng yêu cũng từng hận, ân oán kiếp trước trong tiếng anh xin lỗi này cuối cùng cũng buông xuống, nhưng cũng chỉ là như thế.

Khóe miệng cô mấp máy, cuối cùng một câu cũng không nói. Cô lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người rời đi.

Còn anh cũng không đuổi theo.

Một đường về đến nhà, nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đời trước thế nhưng Tần Uyên tự tử, cũng quay về nơi này.

Trước cô còn tưởng rằng hai đời của Tần Uyên không giống nhau, cũng không nghĩ rằng vốn dĩ vẫn là anh.

Bây giờ cô thật sự không biết nên đối xử với anh như thế nào. Tần Uyên nấu cơm vì cô, Tần Uyên làm gối ôm cho cô đánh, Tần Uyên tùy ý để cô làm tay anh bị thương, Tần Uyên không chút phân vân nhảy xuống nước cứu cô. Nhưng những tổn thương cô phải chịu đời trước, cho dù hôm nay lấy thân phận anh em, cô cũng không có cách nào đối mặt với anh.

Liên tiếp vài ngày cô cũng không ra khỏi cửa, hoàn toàn vùi đầu vào công việc trong quán lẩu, công việc lu bù khiến cô không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung, kể từ ngày đó Tần Uyên cũng không xuất hiện trước mặt cô.

Chỉ chớp mắt, trường học đã bắt đầu năm học mới.

Khương Nghiên Kỳ khai giảng sớm hơn cô, cho nên hai ngày trước khi Bạch Hiểu Y về trường học cô ta và Lâm Thục Phương đã rời đi, trường học của Khương Nghiên Kỳ đã được Khương Chấn Hải liên lạc giúp rồi nên đã có thể đi báo danh.

Có lẽ biết rõ ở lại nhà các cô là vô vọng, Lâm Thục Phương đối đãi với Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều cũng không còn nhiệt tình, lúc chào hỏi còn như có như không mang theo một sự khó chịu, ngược lại Khương Nghiên Kỳ, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, bà vẫn hồn nhiên như cũ, cười xán lạn với cô.

Nói thật, Khương Nghiên Kỳ muốn học ở đâu cũng không liên quan đến Bạch Hiểu Y, nhưng vừa nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ đi học nhưng dùng tiền của gia đình mình cô rất không thoải mái. Thà rằng cô đem chút tiền này đi làm từ thiện còn hơn cho Khương Nghiên Kỳ dùng. Ít nhất quyên tiền từ thiện còn có thể được làm việc thiện một lần, dùng cho Khương Nghiên Kỳ, cô ta không chỉ không cảm kích, còn chê mình cho ít, chê mình không đủ nhân từ, chê mình không có lương tâm. Huống chi, Khương Nghiên Kỳ đi học ở chỗ này, cho dù Lâm Thục Phương và Bạch Phượng Kiều đã xé rách mặt nhau, nhưng Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng là cháu gái ruột của Khương Chấn Hải, ông không thể mặc kệ cô ta, đến lúc đó cô ta ở chỗ đó xảy ra chuyện, bọn họ còn phải chịu trách nhiệm.

Cho nên Bạch Hiểu Y đối với Khương Nghiên Kỳ thực sự không thoải mái, cô ta nhiệt tình, cô bất quá cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ăn cơm xong, rất cao hứng mà đi báo danh, Bạch Hiểu Y nghĩ tới sau này có lẽ còn phải đối mặt với Khương Nghiên Kỳ, trong lòng càng bực bội không chịu nổi.

Tới gần buổi trưa, cô đang cùng khách hàng nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, tâm tình Bạch Hiểu Y vốn bực bội, nghe thấy tiếng gõ cửa không chút khách khí, cô lại càng thêm không thoải mái, nhíu mày mở cửa, lại gặp Khương Nghiên Kỳ đứng bên ngoài.

Khương Nghiên Kỳ toàn thân lộ ra tức giận, ở cửa nhìn cô, hai mắt bùng ánh lửa gắt gao chăm chú nhìn mặt cô.

"Là cô làm à?!" Khương Nghiên Kỳ tức giận chất vấn.

Đối mặt với câu chất vấn của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y ngược lại ngẩn người: "Tôi làm gì?"

Khương Nghiên Kỳ cười lạnh một tiếng: "Cô đừng giả vờ! Cô chính là không nhìn nổi tôi thoải mái! Chính cô muốn tôi thân bại danh liệt!"

Bạch Hiểu Y bị lời nói này làm cho ngu người, cô không hiểu rõ cô ta đang nói cái gì, cũng phải để cho cô ta tức giận thêm chút nữa mới lên giọng đáp:"Cô ở đây ồn ào cái gì ?! Tôi làm gì cô cũng nên nói rõ!"

"Cô dám nói không phải là cô trộm video đó phát trên mạng sao?! Cô dám nói không phải là cô?! Giờ cả trường đã xem hết video đó rồi! Cô hài lòng chưa?!" Khương Nghiên Kỳ rống càng ngày càng to, như bị bệnh tâm thần, tuyệt đối không nhu nhược bất lực giống tiểu bạch thỏ như mọi khi.

Xem video đó? Bạch Hiểu Y càng ngày càng mơ hồ, đang muốn trầm giọng chất vấn, đã thấy Lâm Thục Phương vừa ôm ngực, vừa đi đến đầu bậc thang, vừa khóc vừa mắng: "Kiếp này sao có ngươi nhẫn tâm như thế ?! Đó dù sao cũng là em gái cô! Sao cô có thể tính kế nó thế này đây?! Đến tột cùng tim cô làm bằng cái gì?! Cái đồ trời đánh, nhà chúng ta đến cùng làm ra nghiệt gì?!"

Bạch Hiểu Y thật đúng là đối với hai bà cháu này nói không nên lời, cô thật sự không biết họ đang nói hươu nói vượn cái gì!

Khương Chấn Hải lúc này cũng đến đỡ Lâm Thục Phương, vừa nháy mắt với Bạch Hiểu Y, vừa an ủi Lâm Thục Phương: "Mẹ, việc này không có chứng cứ, không nên nói lung tung, người cũng không nhìn tận mắt, sao nói là Hiểu Y làm được?"

Lâm Thục Phương lại nhổ một ngụm, ngoan độc đáp: "Sao có thể không phải là cô làm?! Cô không phải liên tục không muốn gặp Nghiên Kỳ sao? Đã đuổi Nghiên Kỳ ra khỏi nhà còn không bỏ qua, giờ còn muốn phá hủy cuộc sống của nó, con còn che chở cô ta? Con bị mù sao? Nghiên Kỳ là cháu gái ruột của con đó!"

Tổng hợp lời nói của mấy người, Bạch Hiểu Y coi như rõ ràng một chút đầu mối, nghĩ ra video lần trước Khương Nghiên Kỳ trộm đồ bị người ta công bố lên mạng, lãnh đạo trường học sợ ảnh hưởng tới danh dự trường học, hơn nữa cô ta bất quá là một cô gái tỉnh ngoài, không muốn nhận. Sau đó hai người này cứ một mực chắc chắn cô làm, khóc sướt mướt tìm đến cô tính sổ.

Bạch Hiểu Y đúng là đau đầu chết mất. Có hai cái phiền toái ở đây, cô quả nhiên là không sống tốt nổi, cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, giọng nói cũng không thế nào tốt: "Các ngươi nói là tôi làm, vậy thì mời đưa ra chứng cứ. Nếu không có, đó chính là vu oan tôi, phỉ báng tôi, tôi có thể cáo trạng các ngươi đấy?!"

Nói xong cũng lười cùng họ nói nhảm, cô xoay người đóng kín cửa, sau đó khóa trái lại. Lâm Thục Phương ngoài kia gào khóc thảm thiết vẫn truyền vào rất rõ ràng.

Bạch Hiểu Y đi đến bên cạnh bàn, tùy tiện chọn một trang web mạng xã hội, quả nhiên rất nhanh tìm được video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ.

Cô cũng cảm thấy kỳ quái, là ai đem video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ phát lên mạng, hơn nữa không sớm không muộn lại đúng lúc báo danh này.

Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lại ở bên ngoài nháo một trận, Bạch Hiểu Y cũng không có phản ứng, dù sao với người cố tình gây sự, không thể nào tranh luận với họ. Cuộc cãi vã này  kéo đến tận buổi tối, cho đến khi Bạch Phượng Kiều trở về hai người mới thu liễm.

Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Phượng Kiều đến phòng tìm cô nói chuyện, Bạch Hiểu Y không nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện Khương Nghiên Kỳ.

Quả nhiên, Bạch Phượng Kiều vừa mở miệng nhân tiện nói: "Video của Nghiên Kỳ kia hẳn không phải là con làm?"

Bạch Hiểu Y buông tay ra: "Mẹ cảm thấy con có năng lực như vậy sao?"

Bạch Phượng Kiều suy nghĩ rồi gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ không phải là con." Bà sờ lên cằm lại suy tư trong chốc lát: "Chỉ là không biết rõ Khương Nghiên Kỳ đắc tội với người nào, video này rõ ràng là nhằm về phía cô ta."

Bạch Hiểu Y trong đầu đột nhiên nhảy ra một người nhưng cô lại cũng không lộ vẻ gì, chỉ nhún vai một cái nói: "Con cũng không biết được."

"Thôi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, việc này không phải con làm, dù họ có nháo cũng vô dụng."

Bạch Phượng Kiều bỏ lại lời này rồi muốn đi, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi bà: "Vậy Khương Nghiên Kỳ còn ở lại đây đi học không mẹ?"

Bạch Phượng Kiều bĩu môi: "Video trên mạng bay đầy trời, còn ai dám nhận cô ta?"

Bạch Hiểu Y lại thăm dò hỏi: "Nói cách khác cô ta không có cách nào ở lại thành phố sông Hoài?"

Bạch Phượng Kiều hừ hừ: "Cô ta bây giờ có thể có cơ hội đi học đã cám ơn trời đất rồi, còn muốn ở lại đây học? Nghĩ hay lắm đâu!" Nói xong lời này trực tiếp xoay người ra cửa.

Nói thật, Khương Nghiên Kỳ có khả năng dời khỏi thành phố sông Hoài, đối với một nhà Bạch Hiểu Y cũng coi như là một chuyện tốt. Chỉ là người nào ra tay cũng quá độc, video này vừa ra, nói không chừng cuộc đời Khương Nghiên Kỳ có thể bị hủy hoại.

Bạch Hiểu Y càng ngày càng hoài nghi chuyện này là Tần Uyên làm, bởi vì trong những người cô biết, chỉ có Tần Uyên có thủ đoạn và năng lực này.

Nếu như việc này thật sự là fo Tần Uyên làm, anh xuống tay với Khương Nghiên Kỳ độc ác như thế, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Đời trước Khương Nghiên Kỳ bị cô đuổi ra khỏi nhà, anh còn thấy đáng thương mà cho cô ta một căn hộ.

Nhưng anh vừa ra tay như vậy dường như phá hủy nửa đời sau của Khương Nghiên Kỳ, cách làm giống như là cố ý, chẳng lẽ đời trước anh cho cô ta phòng ở còn có ẩn tình khác?

Bạch Hiểu Y trong nhất thời không nghĩ ra, nhiều lần lấy điện thoại ra muốn hỏi một chút, cuối cùng lại thôi.

Có lẽ ý thức được đi học ở chỗ này là vô vọng, ngày hôm sau Lâm Thục Phương dẫn Khương Nghiên Kỳ rời đi, hai người đi hết sức vội vàng, Bạch Hiểu Y phỏng đoán, đại khái họ nghĩ trước khi video truyền xa phải tìm trường học tốt cho Khương Nghiên Kỳ.

Những chuyện này Bạch Hiểu Y cũng không muốn để ý, hai người dời đi, cô đương nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận.

Còn cái video kia là ai làm, bởi vì khai giảng gấp rút, Bạch Hiểu Y cũng không có thời gian truy cứu.

Vừa khai giảng Bạch Hiểu Y vô cùng bận rộn, bởi vì hiện tại cô đang kinh doanh, đem hàng chồng chất trong phòng ngủ cũng không thuận tiện, liền thuê phòng ở bên ngoài.

Từ lần trước đi du hồ, Ngôn Phong hẹn cô mấy lần, nhưng Bạch Hiểu Y rất nhanh ý thức được cô và anh không đến đâu. Về sau anh hẹn cô, cô liền nghĩ  cách từ chối, mà còn Ngôn Phong hiểu ý tứ của cô, cũng không làm việc vô ích nữa.

Còn Tần Uyên, ngược lại từ sau hôm ấy, hai người cũng không gặp lại.

Hôm nay sau khi tan học, Bạch Hiểu Y kiểm tra hết đơn đặt hàng, đang muốn đi ra ngoài giao hàng, vừa mở cửa đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở cửa

Đã rất lâu cô không nhìn thấy Tần Uyên, anh so với lần trước tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt lõm xuống, môi vốn là màu hồng phấn giờ trắng đến không có chút huyết sắc nào, trên cằm thậm chí còn lún phún một ít râu.

Bạch Hiểu Y bỗng nhiên nhìn thấy anh có hơi ngẩn người, ngừng một hồi lâu mới tìm được giọng hỏi: "Tại sao anh ở đây?"

Ánh mắt Tần Uyên khẽ nheo lại, giọng nói khàn khàn không bình thường: "Anh nói vài lời xong sẽ đi."

Bạch Hiểu Y nghĩ qua rồi tránh sang một bên nhường chỗ, Tần Uyên mới đi vào nhà, cho đến khi anh đi qua bên người, cô mới phát hiện anh có vẻ gầy đi rất nhiều, ngực vốn là đường cong đầy đặn, giờ lại là một mảnh bằng phẳng.

Anh đi vào trong phòng thì đứng lại, Bạch Hiểu Y thuận tay đóng cửa, cô hít sâu một hơi, mới giương mắt nhìn anh: "Anh muốn nói gì với em?"

Đôi mắt âm u đã đỏ ửng, môi mỏng môi mím thật chặt, nhìn thẳng cô rất lâu mới mở miệng.

"Anh biết rõ, em không hy vọng anh xuất hiện trước mặt em. Em yên tâm, sau này anh sẽ không xuất hiện nữa."

Bạch Hiểu Y không rõ cảm giác của cô lúc này là gì, nghe anh nói lời này cô nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, không biết mình nên trả lời anh thế nào.

"Người khác đều nói Tần Uyên là một thiên tài, nhưng là chỉ có anh mới biết rõ anh ngu xuẩn cỡ nào, ngu xuẩn đến mức muốn đưa tặng em một món quà cũng không xong, muốn cùng em vui vẻ xem phim lại dọa em sợ hãi."

"Đời trước anh chỉ biết theo đuổi công danh lợi lộc, đã quên phải yêu em. Một đời này, anh muốn yêu em thật nhiều, nhưng đã không có cơ hội."

"Điều duy nhất anh có thể làm cho em chính là rời xa em, sau này anh sẽ không dây dưa nữa, sẽ không áp lực em nữa, cũng không xuất hiện trước mặt em, khiến em nhớ lại một đời làm em đau khổ."

"Nhưng mà..." Nói đến chỗ này, anh dừng một chút: "Nhưng em phải đồng ý với anh, không được suy nghĩ đến những đau xót kia, mỗi ngày phải trôi qua vui vẻ được không?"

Giờ phút này tâm tình Bạch Hiểu Y thật sự phức tạp khó có thể hình dung, đặc biệt đôi mắt đã phiếm hồng của anh, nhìn anh lúc nói chuyện không khắc chế nổi run rẩy khóe miệng, nhìn ngực anh bằng phẳng cứ phập phồng mãi.

Chật vật như thế, lôi thôi lếch thếch như thế, cô không thể tưởng tượng người trước mắt chính là Tần Uyên lúc nào cũng cao ngạo, lạnh nhạt mà cô từng yêu thương sâu đậm.

Cô nắm chặt hai bàn tay, cố gắng khắc chế, cô không rõ vì sao bây giờ mình lại cảm thấy khổ sở, thậm chí có xúc động muốn rơi lệ. Cô khắc chế, cô không muốn nhìn thấy mình rơi lệ, càng không muốn mình lại vì Tần Uyên mà rơi lệ.

Cô hít sâu một hơi, làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút: "Được, em đồng ý."

Cô cúi thấp đầu nên không nhìn vẻ mặt anh, hồi lâu sau mới nghe thấy anh dùng thanh âm trầm, khàn khàn nói nhanh đến mức nghe không rõ hỏi: "Em còn có lời gì muốn nói với anh sao?"

Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu: "Không có." Cô thật không biết hiện giờ cô còn có thể nói gì với anh.

Anh trầm mặc rất lâu mới nhấc chân đi về phía cô, lần này cô cũng không né tránh, anh đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, lưu lại trên trán cô một nụ hôn ôn nhu.

Buông cô ra, thanh âm anh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến: "Gặp lại sau, Y Nhi."

Bạch Hiểu Y sít sao nhắm hai mắt lại, đôi mắt như sắp trực trào, cô thực sợ không cẩn thận nước mắt sẽ rơi xuống.

Bỏ lại lời này, anh xoay người đi ra cửa, cô đột nhiên nghĩ cái gì, vẫn nhắm chặt hai mắt, nói dồn dập: "video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ là anh làm sao?"

Bước chân anh ngưng lại, nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."

Đối với Tần Uyên hiện giờ dừng thêm một giây thôi đều là dày vò, cho nên bỏ lại chữ này anh cũng không quay đầu lại, sải bước đi tới cửa, kéo cửa ra nhưng lại nghe được cô dùng giọng nói đơn giản mang theo rung động hỏi một câu: "Anh đối với cô ta từng có tình cảm không?"

Anh không hề do dự: "Anh đối với cô không có bất kỳ hứng thú nào, kiếp trước như thế, một đời này cũng như thế."

Nói xong anh kéo cửa ra, trở tay đóng cửa lại. Một khắc kia trước cánh cửa đóng kín, tựa như đem hai người ngăn cách ở hai thế giới khác nhau.

Rất lâu sau, Bạch Hiểu Y mới mở mắt ra, trong đôi mắt nhiễm màu nước mắt bởi vì không còn sự cách trở mà từ từ chảy xuống, cô đi từng bước nặng nề đến bên cửa sổ, rất nhanh thấy xe Tần Uyên biến mất khỏi khu phố.

Cô duỗi ngón tay vuốt ve hướng về phía xe anh đi, trong miệng lẩm bẩm: "Gặp lại sau!"

Từ biệt hai nơi, mỗi người sống vui vẻ, đây chính là kết cục tốt nhất cho bọn họ ở đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro