Chương 28: Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cảm thấy bàn tay ôm bên hông khẽ kéo cô lên, trong chớp mắt, cô đã được đưa ra khỏi nước.

Cuối cùng tiếp xúc với không khí mới mẻ, Bạch Hiểu Y theo bản năng há miệng to hô hấp, vừa mới giãy giụa trong nước bị sặc mấy ngụm, giờ phút này vừa thở vừa ho khan, người ôm phía sau lưng cô cũng không nói lời nào, chỉ dùng một tay nâng thân thể cô, phòng ngừa cô chìm xuống, một tay ở sau lưng cô vỗ nhè nhẹ.

Bạch Hiểu Y nghỉ một hồi lâu, thân thể khó chịu rốt cục khá hơn một chút, cô phục hồi lại tinh thần, mới ngẩng đầu nhìn lại người kia.

Mặt mày anh thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, mặc dù đầu tóc bị nước thấm ướt dán trên mặt nhưng không che được vẻ tuấn lãng, lúc cô nhìn, hai mắt đen láy cũng đang nhìn cô.

Không giống trước kia, rét lạnh và sắc bén, mà mơ hồ lộ ra chút sợ hãi, một chút mừng rỡ, trong mừng rỡ lại mang theo một loại bao dung sủng ái hết thảy như có như không.

Bạch Hiểu Y thật không nghĩ đến, người cứu cô lại là Tần Uyên!

Ấn đường anh hơi nhăn, đưa tay ra giúp cô lau bọt nước trên mặt, giọng nói nhẹ nhàng lộ ra vài tia lo lắng: "Không sao chứ?"

Bạch Hiểu Y phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng lại như gấu trúc quấn trên người anh, còn anh một bàn tay mạnh mẽ đang đỡ sau lưng cô, thân thể hai người dán sát, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh không ngừng tỏa đến cô.

Nếu bình thường, hai người sát gần như thế, Bạch Hiểu Y khẳng định sẽ không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra, nhưng bây giờ nổi trên nước, lúc tuyệt vọng khi chìm xuống dưới nước vẫn hiện lên mồn một ngay trước mắt, bởi vì sợ nước, cô ngược lại túm chặt cánh tay ôm anh. Nghĩ tới trước đó anh đã nói sẽ buông tay, từ bỏ cô, hơn nữa Tần Uyên cũng không thích người khác chạm vào anh, cũng không biết mình quấn ở trên người anh như thế có khiến anh thấy phản cảm hay không, môi cô trắng bệch, run lẩy bẩy nói với anh: "Anh đừng thả em ra, em sợ em sẽ ngã xuống!"

Tần Uyên nhìn khuôn mặt cô nhỏ mang theo hoảng sợ, cánh tay đang ôm cô căng lên, thật sự là hận không thể đem cô ôm chặt vào lòng, cô lo lắng anh sẽ buông tay. Cô không biết cô cứ ỷ lại anh như thế, tin tưởng anh như thế thật sự khiến anh thích cỡ nào.

Nếu như có thể, anh muốn cứ thế ôm cô nổi trên mặt nước cả đời, nhưng anh biết rõ cô bé này sợ nước, nhìn hàm răng cô không ngừng run lên, anh lại không đành lòng, liền ôn nhu nói: "Lên lưng anh, anh cõng em lên bờ."

Bạch Hiểu Y lại bối rối, dưới tình huống này cô làm sao bò được lên lưng anh đây? Cô thật sợ mình vừa buông tay sẽ chìm vào trong nước.

Tần Uyên thấy cô không dám động đậy, anh biết rõ cô đang sợ, cũng không nói thêm lời nói, dứt khoát nắm hai tay cô lên lưng, lại dặn dò: "Bám thật chặt, nếu ngã xuống, anh cũng mặc kệ."

Bạch Hiểu Y không chút nghĩ ngợi, vội vàng thắt chặt cánh tay ôm lấy cổ anh.

Tần Uyên lập tức cong khóe miệng, nụ cười vui vẻ như có như không, cứ thế cõng cô về bờ.

Lưng Tần Uyên rất rộng cũng rất rắn chắc, giống một tấm gỗ, thân thể Bạch Hiểu Y nho nhỏ nằm trên lưng anh, anh rộng lớn vững vàng bao dung cô, sợ hãi vừa mới rồi trong nháy mắt tan thành mây khói, cô sít sao ôm cổ anh, cái cằm tựa trên vai anh, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn anh."

Anh cũng không trả lời, vẫn phối hợp đưa cô bơi về phía trước, thật giống như không nghe thấy cô nói, Bạch Hiểu Y cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn nằm ở trên người anh, giảm bớt trở lực.

Ngôn Phong đã đem thuyền đến bên bờ, lúc Tần Uyên cõng cô trên lưng vào bờ rồi, Ngôn Phong vội vàng đến gần đỡ cô kiểm tra cẩn thận một lần, thấy cô không việc gì anh mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật may mắn em không có việc gì, vừa nãy nhìn em ngã xuống như vậy một lúc vẫn không nổi lên, anh thật sự bị hù chết."

Bạch Hiểu Y lúc này nghỉ ngơi đủ, an ủi: "Em không sao, đừng lo lắng, em bây giờ không phải là ổn rồi sao?"

Ngôn Phong lại thoải mái cười cười: "Mấy người gây chuyện đã bị bắt đi, em yên tâm, người phụ trách cảnh khu nhất định sẽ bồi thường cho em."

Bạch Hiểu Y gật gật đầu, Ngôn Phong liền nâng cô dậy, trên mặt thoáng cái lại chợt lóe lên thất lạc: "Thật xin lỗi, anh không biết bơi, vừa mới không thể kịp thời nhảy xuống cứu em."

Bạch Hiểu Y cười cười: "Không sao, em không phải là không có việc gì sao?"

Nghĩ tới việc Tần Uyên cứu cô, ánh mắt Bạch Hiểu Y liền khắp nhìn nhìn khắp nơi, nhưng thấy Tần Uyên đặt cô xuống rồi tự đi sang một bên, cầm quần áo cởi ra vắt khô, thấy cô nhìn đến, anh liền nói với cô: "Anh đưa em về nhé?"

Bạch Hiểu Y nghĩ tới mình bây giờ toàn thân ướt đẫm cũng không thuận tiện ở lại đây, gật gật đầu.

Hôm nay chuyện này Ngôn Phong cảm thấy rất áy náy, trước khi cô lên xe vẫn không quên nói: "Thực xin lỗi, vốn là thật lòng muốn hẹn em du hồ, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện như vậy."

Bạch Hiểu Y cười cười an ủi anh: "Không có việc gì."

Lên xe Bạch Hiểu Y tạm biệt Ngôn Phong rồi, Tần Uyên liền khởi động xe rời đi, Tần Uyên sợ cô lạnh, bật gió nóng lên, có thể là vì toàn thân đều ướt đẫm, cho dù là được gió nóng thổi, Bạch Hiểu Y vẫn cảm thấy lạnh.

Tần Uyên nhìn qua cô, lông mày vô thức nheo nheo, vô tình thấy cách đó không xa có cửa hàng quần áo, anh vội vàng lái xe tới.

Bạch Hiểu Y thấy anh đột nhiên dừng xe, lập tức nghi hoặc không thôi: "Sao thế?"

Tần Uyên vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Anh tới mua cho em bộ quần áo khác để thay đổi."

Không đợi cô trả lời anh đã xuống xe dời đi, một lát đã trở về, trên tay có thêm bộ áo váy dài, Tần Uyên cầm quần áo đưa cho cô, trầm giọng dặn dò: "Em mau thay đi, anh ở ngoài xe chờ em, cửa kính xe phản quang rất tốt, người ở bên ngoài không nhìn thấy được."

Bạch Hiểu Y thật sự rất lạnh, giờ phút này cũng không ngượng ngùng, nhận quần áo gật gật đầu với anh, Tần Uyên đóng cửa xe, đứng ở bên ngoài chờ.

Kỳ thật người anh cũng ướt đẫm, áo ngắn tay và quần dài vì dính nước nên áp vào người, nhưng mà bộ dáng cũng không chật vật, nhìn qua còn rất tuấn lãng, hơn nữa vì y phục dính lên người, khiến cho da thịt phác hoạ như ẩn như hiện.

Lúc này anh đứng cạnh xe, một tay đỡ trên cửa xe, một tay vẩy vẩy nước, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ và dáng người cao ngất, động tác này lộ ra một cỗ mị lực nam tính thật biết trêu chọc người khác, chọc cho không ít cô gái nhỏ ven đường ghé mắt nhìn.

Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không nhìn anh nữa, cởi quần áo ướt sũng ra, lại giũ váy áo ra chuẩn bị thay, vừa lúc đấy cô mới phát hiện trong đó thế nhưng còn kẹp một bộ đồ lót.

Trên mặt Bạch Hiểu Y lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, nghiêng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn, nhưng thấy anh duy trì động tác vừa rồi, thật giống như người mua bộ nội y này không phải là anh.

Bạch Hiểu Y thật không nghĩ tới, hóa ra Tần Uyên cũng có lúc ấm lòng quan tâm như thế, không chỉ giúp cô mua váy, còn mua giúp cô cả đồ lót, không có cách nào coi người này là Tần Uyên đời trước lãnh tâm lãnh tình, không để tâm đến bất cứ điều gì.

Chẳng lẽ bởi vì cô trùng sinh, hết thảy xung quanh đều trở nên khác đi sao? Ngay cả Tần Uyên, cũng bởi vì cô thay đổi mà phát sinh biến hóa?

Cho nên, hai đời Tần Uyên cũng không giống sao?

Bạch Hiểu Y vừa nghĩ vừa thay quần áo, lại giấu quần áo ướt sũng vào cái túi to đựng váy áo kia, lúc này mới mở cửa xe ra gọi người phía ngoài: "Anh có thể vào rồi."

Tần Uyên mở cửa xe vào chỗ ngồi, thấy đầu tóc cô còn ướt, anh liền duỗi tay lấy áo khoác ở chỗ ngồi phía sau đưa cho cô: " Lau tóc đi."

Vì Tần Uyên giúp cô chuẩn bị đồ lót, Bạch Hiểu Y lúc này không quá thoải mái, thấy anh đưa y phục tới cô cũng không nhận, chỉ lắc đầu nói:"Không sao, đừng làm bẩn áo của anh."

Tần Uyên lại không chịu: "Mau lau khô đi, anh cũng không muốn em lại bị sốt nữa."

Tần Uyên nói làm cô nhớ tới chuyện lần trước ở cổ trấn Phong Kiều, thật ra cô cũng sợ mình ốm nữa, thấy anh kiên quyết như vậy, Bạch Hiểu Y cũng không biết nói gì nữa, đành nhận áo để lau tóc, lại thấy trên người anh còn ướt, liền đề nghị: "Anh có muốn thay bộ quần áo hay không?"

Tần Uyên trực tiếp khởi động xe rời đi, ném lại một câu: "Không cần, thân thể anh không kém như vậy."

Bạch Hiểu Y cũng không biết nói gì nữa, cúi đầu, dùng áo của anh lau tóc, nghĩ tới mình vừa mới chìm trong nước, cô vẫn còn sợ hãi, nhờ có Tần Uyên, nếu không cô cũng không biết có thể sống sót không.

Nghĩ đến đây, cô lại bất đắc dĩ cười cười: "Em bây giờ, lại nợ anh một mạng."

Tần Uyên ngẩn người, lập tức trầm giọng đáp: "Cho nên em định như thế nào?"

Bạch Hiểu Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, "Xem ra, về sau chỉ có thể chặn dao cho anh."

Anh ngữ khí kiên định không đổi,: "Vậy thì em sẽ không có cơ hội."

Bạch Hiểu Y lại nhún nhún vai: "Đây cũng không chính xác, vạn nhất về sau thật sự có cơ hội thì sao?"

Tần Uyên cũng không trả lời, trong lòng cười cô ngây thơ, chặn dao cho anh? Anh sẽ không để cô nhìn thấy người nào đâm dao vào anh, thì làm sao cô có cơ hội chặn dao cho anh?

Bé ngốc này.

Sau một lát trầm mặc, Bạch Hiểu Y đột nhiên thăm dò nói một câu: "Tần Uyên, em đột nhiên phát hiện, anh hình như thay đổi."

Tần Uyên ngẩn người, vẫn lạnh nhạt  vặn tay lái: "Thay đổi như thế nào?"

Bạch Hiểu Y thấy anh cũng hứng thú vấn đề này, liền nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Trở nên dịu dàng hơn, bình tĩnh hơn, không khiến người ta thấy ghét."

Anh bình tĩnh lại, thanh âm lộ ra từ tính rất nhanh truyền đến: "Ai cũng đều sẽ thay đổi, cũng không có gì lạ."

Bạch Hiểu Y lại lắc lắc đầu: "Mặc dù người ta đều sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng em cảm thấy anh không như vậy."

"Hửm?"

"Nói như thế nào đây... Có chút khoa trương, nhưng từ lúc em biết, trong nhận thức của em, anh có lẽ không phải là người bình thường. Từ nhỏ anh đã rất ưu tú, ưu tú khiến người ta theo không kịp. Anh nội tâm cường đại, giống như bất cứ chuyện gì cũng không lay chuyển được. Anh năng lực xuất chúng, bất luận chuyện gì ở trước mặt anh đều không thèm để ý, anh so với mọi người thật giống như sống trong một thế giới khác, tựa như là đại thần khiến người ta ngước nhìn lên. Nhưng bây giờ anh lại đột nhiên phá tan vách tường ngăn cách đó, sống như những người khác, giống như nói cho tất cả mọi người, anh cũng là một người sống ở phàm trần thôi. Cho nên mới khiến em cảm thấy hết sức kinh ngạc". Quay đầu lại nhìn anh, thấy anh vẫn nghiêm túc lái xe, cũng không biết có nghe được cô nói không:  "Em nói như thế, anh có hiểu hhông?"

Hồi lâu sau anh mới mở miệng: "Sống ở phàm trần không được sao?"

Bạch Hiểu Y cười cười: "Xem anh nghĩ gì kìa, sống thế nào khiến mình thoải mái là được."

"Vậy còn em? Anh bây giờ như thế em cảm thấy thế nào?"

Bạch Hiểu Y sững sờ: "Em? Em cảm thấy anh bây giờ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, không khó tới gần, hết sức dễ nói chuyện."

"Ồ."

"..."

Cho nên căn bản cũng không phải là thành tâm muốn nghe ý kiến của cô?!

Bạch Hiểu Y có chút không còn gì để nói, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không phản ứng với anh.

Bởi vì Tần Uyên muốn thay quần áo, trực tiếp lái xe đến chỗ anh ở, người ta vừa mới cứu cô một mạng, Bạch Hiểu Y cũng không nói gì, theo anh cùng vào nhà.

Vào phòng, Tần Uyên đi thay quần áo trước, Bạch Hiểu Y nghĩ tới vừa mới dùng đồ ủa anh lau tóc, chiếc áp này phải giúp anh giặt sạch, thấy anh ôm đồ ra cô vội vàng tiến lên nhận lấy: "Đưa cho em, em giúp anh giặt."

Tần Uyên ngược lại bị động tác của cô làm cho sững sờ, còn Bạch Hiểu Y thừa dịp anh ngây người nhận lấy quần áo tiếp mang ra ban công, ném vào trong máy giặt.

Tần Uyên đứng ở cửa sân thượng nhìn động tác của cô, anh thật không nghĩ đến, có lúc sẽ thấy cô giúp anh giặt quần áo, trong đầu đột nhiên nhớ tới đời trước. Vào ngày nào đó, lúc anh đang chuẩn bị vội vã rời nhà, vô tình nhìn thoáng qua phòng giặt, thấy cô đang đứng trong đó, đang treo từng món đồ đã giặt lên phơi treo.

Chỉ là một động tác đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không hiểu sao, trong lòng anh tự nhiên sinh ra một loại ấm áp, thậm chí có một loại xúc động muốn ôm lấy cô từ phía sau lưng, nhưng sau đó, anh vẫn không thể nào bước lên một bước, nghĩ tới việc trong công ty, chỉ nhìn trong chốc lát liền vội vàng rời đi.

Bây giờ nghĩ đến, khi đó mình thật là ngu đến đáng thương, một lòng chỉ nghĩ tới danh tiếng và tài phú, một lòng chỉ nghĩ tới trèo lên đỉnh cao danh vọng, vì dã tâm anh đã hao phí tất cả tinh lực, đương nhiên cũng bỏ lỡ những phong cảnh đẹp trong đời kia.

Giờ phút này nhìn thân ảnh cô nhỏ gầy, anh ước ao muốn một tay ôm lấy cô vào trong ngực, ước được ôm cô thật chặt, từng tiếng thân thiết gọi cô là bà xã.

Nhưng anh vô cùng rõ ràng, giờ phút này anh sớm đã mất đi tư cách ôm cô, giữa anh và cô có một đường phân cách dù thế nào anh cũng không thể vượt qua, nếu không, anh sẽ triệt để mất cô, một đời này không còn khả năng kết bạn với cô.

Anh yên lặng thở dài, cuối cùng xoay người đi vào bên trong.

Bạch Hiểu Y cho quần áo của Tần Uyên vào máy giặt, sau đang muốn xoay người ra cửa, không biết tại sao, trong tích tắc xoay người kia, trong đầu đột nhiên nhảy ra một nghi vấn, vừa mới bởi vì vội vã thay quần áo, cô đã xem nhẹ.

Tần Uyên, sao anh biết kích cỡ nội y của cô?

Lúc mặc nội y lên người, không lớn không nhỏ vừa vặn thích hợp, hoàn toàn chính là mua theo kích thước của cô, trước nay cho tới bây giờ cô chưa từng nói cho Tần Uyên biết, mà một đời này bọn họ cũng không có tiếp xúc thân mật, Tần Uyên càng không chạm vào chỗ kia của cô. Tần Uyên là người chỉ một lòng trốn trong thế giới của anh, cô cũng không tin anh có năng lực có thể phân biệt kích cỡ ngực nữ sinh.

Vậy làm sao anh lại biết?

Là trùng hợp thôi sao?

Lúc Bạch Hiểu Y từ sân thượng đi ra, Tần Uyên đã bận rộn ngồi làm việc trước máy tính, Bạch Hiểu Y đứng ở cửa, yên tĩnh nhìn anh.

Cô đột nhiên nhớ tới, không biết từ lúc nào ánh mắt Tần Uyên nhìn cô khác lạ, khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện thời nghĩ đến, anh nhìn cô trong ánh mắt, tựa hồ lộ ra một chút bất đắc dĩ, lại tựa hồ mang theo một loại quyến luyến, hơn nữa từ lúc bắt đầu phức tạp nhìn chăm chú, anh đối xử với cô càng cẩn thận.

Vô tình Tần Uyên ngẩng đầu liền thấy cô ngơ ngác đứng ở cửa sân thượng nhìn anh, khóe môi anh khẽ nhếch, giọng nói thuần hậu lộ ra sự nhu hòa: "Sao thế?"

Ánh mắt Bạch Hiểu Y híp lại, chăm chú nhìn mặt anh giống như muốn từ trên mặt anh tìm ra dấu vết quen thuộc nào đó, Tần Uyên phát giác cô khác thường, không biết tại sao, trong lòng anh xẹt qua dự cảm xấu, lúc mở miệng giọng nói cũng theo bản năng lộ ra khẩn trương.

"Tại sao nhìn anh như vậy?"

Bạch Hiểu Y thật không dám tin tưởng suy đoán của mình, nhưng nếu hôm nay không làm rõ vấn đề này, sau này có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không an tâm, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến bên cạnh anh.

"Sao anh biết kích cỡ nội y của em?"

Tần Uyên chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, vừa mới rồi anh chỉ nhớ tới cô bị lạnh, muốn nhanh giúp cô mang quần áo đến, ngược lại xem nhẹ vấn đề này. Theo lý mà nói, đời này anh không thể biết rõ ràng kích cỡ nội y của cô mới đúng.

Bạch Hiểu Y nhìn ánh mắt anh lại tới gần thêm, nhìn chằm chằm gương mặt anh, từng chữ từng câu mở miệng: "Hoặc là em nên hỏi, đến tột cùng anh là ai?"

Một cái tay của Tần Uyên đặt trên đùi trong nháy mắt nắm chặt, ánh mắt anh híp lại, trong mắt lướt qua vẻ kỳ quái, nhưng vốn bình tĩnh như anh, chỉ một lát đã khôi phục như thường. Trên khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra chút nào khác thường, ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn cô, lãnh đạm mở miệng: "Sao lại hỏi thế? Anh là Tần Uyên, nếu không còn có thể là ai?"

Bạch Hiểu Y rõ ràng, tự chủ Tần Uyên tốt bao nhiêu, anh biểu hiện không sai, không nhất định chính là không sai.

Cô nhìn chằm chằm ánh mắt anh, tiện đà lại hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, anh làm sao biết kích cỡ nội y của em?"

Anh khẽ nhíu mắt, trầm tư một lát: "Anh chính là tùy tiện bảo người bán hàng lấy, có vấn đề sao?"

Sắc mặt anh lãnh đạm, ánh mắt cũng cũng không có bất kỳ tình tiết phức tạp, căn bản khiến người ta không đoán không ra thực hư trong lời của anh.

Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, không có vấn đề gì, xem ra là em nghĩ nhiều." Giống như nghĩ đến cái gì cô lại thêm một câu: "Đúng rồi, còn có chuyện em muốn thương lượng với anh,... Anh cũng thấy được, hiện tại em đã có bạn trai, mặc dù hai người chúng ta đã hẹn hai bên trở thành anh em, nhưng dù sao cũng không phải thật sự là anh em. Bạn trai em rất hay ghen, em cũng sợ anh ấy hiểu lầm, cho nên em cảm thấy về sau hai người chúng ta nên giữ khoảng cách."

Bạch Hiểu Y vừa nói thế này và tường tận xem xét vẻ mặt Tần Uyên, nhưng thấy anh sau khi nghe xong chỉ hơi cúi đầu suy tư một lát, lập tức gật gật đầu: "Cũng tốt."

Nhìn bộ dáng này, cũng làm cho Bạch Hiểu Y có chút bối rối, thật chẳng lẽ chính mình nghĩ nhiều, nhưng lời đã nói ra, cũng không thể thu hồi lại.

"Vậy được, chờ máy giặt xong, anh tự phơi quần áo, em cùng bạn trai hẹn ngày mai đến nhà anh anh ấy gặp cha mẹ, em trở về chuẩn bị một chút."

Bạch Hiểu Y nói xong quả nhiên xoay người đi ra phía cửa, một đường đi cô liên tục chờ phản ứng của Tần Uyên, nhưng mãi cho tới lúc đến cửa, người phía sau cũng cũng không có nửa điểm đáp lại, làm cho Bạch Hiểu Y càng thêm nghi hoặc, xem ra cô thật sự đoán sai?

Một câu cuối cùng của Bạch Hiểu Y quả thực tựa như một thanh dao nhỏ hung hăng cắm vào tim anh, cô sẽ đi gặp cha mẹ người đàn ông khác, cô chuẩn bị gả cho người khác?!

Cô sao có thể tàn nhẫn như thế? Sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?!

Anh vừa rồi còn mới cố gắng khắc chế xúc động muốn ôm cô, bởi vì sợ mình sẽ làm cô khó chịu, sợ cô lại một lần nữa đẩy mình ra ngoài, hậu quả như vậy anh chỉ có thể thừa nhận. Nhưng anh không nghĩ tới, anh dùng nhiều cố gắng như vậy mới duy trì được, chỉ trong khoảnh khắc tất cả lại tan thành mây khói.

Cho dù cố gắng duy trì như vậy thì có thể thế nào? Hiện thời cô không phải vẫn đẩy anh ra ngoài sao, không chỉ như thế, cô lại còn muốn chuẩn bị gả cho người khác.

Tuyệt vọng sao? Đương nhiên sẽ có! Nhưng mà người khác tuyệt vọng thì anh không biết thế nào, nếu sau này kết quả nhất định là bị cô đẩy ra hoàn toàn,vì sao mình không làm chuyện bản thân vẫn muốn làm mà không dám làm đây?

Muôn ôm cô, muốn nói với cô nỗi nhớ nhung của mình sau khi ly biệt, muốn khảm cô thật sâu vào trong thân thể mình.

Lúc Bạch Hiểu Y kéo cửa, chuẩn bị đi ra, Tần Uyên đột nhiên đứng dậy, bước tới, vươn tay lên, trong tình huống cô không kịp đề phòng, kéo cô lại, sợ cô sẽ né tránh, ôm chặt cánh tay cô, đặt cằm lên vai cô, bởi vì hô hấp không ngừng phập phồng, giọng nói đã lộ ra khàn khàn.

"Giấy thỏa thuận ly hôn em đặt trên bàn anh không ký."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro