Chương 9: Ngược thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của cô như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh. Tần Uyên khẽ híp mắt, bàn tay nắm cổ tay cô hơi run lên.

Cô nói anh không làm chuyện gì tổn thương tới cô, làm sao anh có thể tin được? Anh rõ ràng thấy trong mắt cô có oán, có hận, cô thậm chí hận không thể giết anh.

Cũng không biết qua bao lâu, anh mới buông bàn tay đang kiềm chế cô, bàn tay nắm chặt đưa đến bên môi cô. Bởi vì tâm tình kích động, giọng nói anh đã trở nên khàn khàn: "Anh không biết  anh đã làm sai điều gì. Nhưng em đã chán ghét anh như vậy, có thể thấy anh đã làm gì đó khiến em không thoải mái. Nếu anh làm em không thoải mái thì em cũng nên làm anh không thoải mái đi."

Bạch Hiểu Y nhìn tay anh đưa tới lại ngẩn người, anh làm cái gì vậy? Đưa tay cho cô, là muốn cho cô cắn anh sao? Bạch Hiểu Y  cảm thấy hết sức buồn cười, đây còn là Tần Uyên cô quen biết sao, Tần Uyên  lạnh lùng kia đâu rồi?

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trào phúng: "Anh cho rằng tôi không nỡ cắn à?"

"Đừng nói nhảm."

Bạch Hiểu Y nhìn nắm đấm của anh, cũng không nói nhảm nữa, dứt khoát cắn một phát. Ký ức phủ đầy bụi bỗng nhiên trào ra, anh lạnh lùng, anh tuyệt tình, cô nhìn căn phòng trống rỗng mà lòng ngày càng tuyệt vọng.

"Anh Uyên Uyên, em rất nhớ anh, khi nào thì anh về?"

"Gần đây bận bịu nhiều việc, có cơ hội sẽ về."

"Anh ở lại ăn cơm đi, vất vả lắm em mới làm được."

"Không ăn, công ty còn có rất nhiều việc."

"Tại sao em thể không đi theo anh?"

"Bạch Hiểu Y, em đừng có tùy hứng."

Mỗi lần nghĩ đến anh lạnh lùng, cô càng cắn mạnh hơn. Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi trong miệng có vị máu tanh, cô mới phục hồi tinh thần lại, buông tay anh ra.

Anh vẫn duy trì tư thế cũ khẽ cúi đầu. Đôi mắt kia bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như anh không phải người bị cắn. Anh cúi đầu nhìn tay bị cắn đến chảy máu, khóe miệng trào phúng: " Tàn nhẫn như vậy, xem ra thực sự rất hận anh."

Cũng không biết có phải vì cắn anh hay không mà oán hận đời trước cũng vơi không ít, tâm tình cô cũng đỡ hơn rất nhiều. Hiện giờ Bạch Hiểu Y đã không còn tâm trạng để cãi nhau với anh. Cô thật sự không muốn lại hận, lại oán anh. Cô chỉ muốn cách xa anh, bình tĩnh trôi qua một ngày, tương lai tìm người thích hợp rồi kết hôn sinh con, cô chỉ yêu cầu đơn giản như thế mà thôi.

"Tần Uyên, có lẽ trước kia tôi từng hận anh, hận anh tại sao lại lãnh đạm với tôi. Nhưng bây giờ tôi không muốn nghĩ đến ân oán nữa, tôi cũng không xem anh như kẻ thù. Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, tôi vẫn có thể xem anh là anh trai như cũ, nhưng không hơn."

Tần Uyên không lên tiếng, con mắt chăm chú ngắm nhìn cô, mặc kệ miệng vết thương đang nhỏ máu xuống sàn xe.

"Tôi thừa nhận trước kia tôi thực sự thích anh, nhưng về sau tôi phát hiện chúng ta không thích hợp. Tôi hy vọng anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi, coi như nể tình cảm chúng ta cùng nhau lớn lên từ bé."

Tần Uyên khẽ cúi đầu thấp, che giấu thần sắc trong mắt. Anh yên lặng không nói gì trầm tư hồi lâu sau mới buông cô ra, lui về sau ghế lái ngây người một lát mới khởi động xe, nói với cô: "Anh đưa em về."

Bạch Hiểu Y cũng không biết lời cô nói Tần Uyên có nghe thấy không, nhưng vừa mới cãi nhau với anh, lại tiếp tục ngồi chung trong chiếc xe nhỏ hẹp cũng không phải là chuyện tốt.

"Không cần."

Cô đẩy cửa xuống xe, lần này Tần Uyên cũng không ngăn cản. Sau khi xuống xe, cô nhìn qua tay anh đang nắm trên tay lái không ngừng chảy máu, suy tư thật lâu còn nói một câu: "Đi bệnh viện xem một chút đi."

Đóng cửa xe lại, không lưu luyến xoay người rời đi.

Mà Tần Uyên ngồi trong xe vẫn từ trong kính chiếu hậu nhìn hướng cô rời đi, cho đến khi bóng cô hoàn toàn chìm trong đám người, anh mới giẫm lên chân ga lái xe rời đi.

Anh không để ý tới miệng vết thương bị cô cắn đang chảy máu, để mặc máu chảy theo cổ tay.

Thật ra Bạch Hiểu Y cũng không thể bảo đảm Tần Uyên có thể hiểu lời hôm nay cô nói. Cô chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với Tần Uyên như thế nào, chỉ nghĩ rời xa anh, không có vướng mắc nào, tự lo cuộc sống của mình.

Hôm nay Tần Uyên khác thường làm cô kinh ngạc, nhưng cô hoàn toàn lý giải chuyện này là do anh không cam lòng. Chỉ là cô không biết anh không cam lòng rồi muốn gây chuyện đến bao giờ.

Hiện giờ ai cũng bận rộn, rất ít cơ hội gặp mặt, qua vài ngày hai người ngẫu nhiên mới chạm mặt.

Buổi sáng hôm đó cô ra ngoài mua thức ăn, vừa mở cửa thì thấy Tần Uyên xuống xe. Anh hẳn là mới làm ca đêm trở về. Trong lúc vô tình cô nhìn vào tay anh, nhưng thấy trên đó còn quấn băng gạc. Xem ra lần trước cô cắn thật mạnh, miệng vết thương đến bây giờ vẫn chưa lành.

Nhìn băng gạc quấn qua loa, cô có chút không tự nhiên. Trong lúc nhất thời không biết nên chào hỏi anh thế nào, lần trước cô cũng đã nói, cô sẽ coi anh như anh trai, hàng xóm. Nhưng mặt đối mặt, cô mới phát hiện cô không thể thản nhiên như vậy.

Tần Uyên vừa xuống xe cũng thấy cô, đôi mắt đen chợt lóe vẻ kỳ quái. Anh lập tức liền cúi đầu xuống, giả vờ không thấy cô nhanh chóng bước vào nhà.

Bạch Hiểu Y đang không biết phải chào hỏi anh ra sao đã thấy anh quay đi. Anh lãnh đạm cũng làm cho Bạch Hiểu Y thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Tần Uyên đã nghĩ thông. Cũng đúng, anh lí trí như vậy, sẽ không vì người mình không thích mà không cam lòng.

Thế này cũng tốt, đời này cô không nên dính dáng tới anh.

Mỗi ngày Bạch Hiểu Y đều đến tiệm hỗ trợ, bởi vì cha mẹ nghe theo đề nghị của cô, làm ăn trong tiệm cũng khá hơn bình thường một chút. Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đều không muốn cô mệt mỏi, bình thường đều để cô ghi chép sổ sách, xem đầu bếp làm cá.

Hôm nay Bạch Hiểu Y đang ngồi ở phía sau quầy hàng đếm tiền, vô tình nghe thấy Bạch Phượng Kiều mừng rỡ kêu một tiếng: "A, Tiểu Uyên đến rồi!"

Bạch Hiểu Y vô thức ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Tần Uyên cũng vài nam sinh khác đi vào. Bạch Hiểu Y giống như bình thường. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái liền cúi đầu, dáng vẻ làm bộ làm tịch không nhìn thấy.

Tần Uyên cũng không phải lần đầu tiên đến lẩu Bạch Ký, chào hỏi Bạch Phượng Kiều xong thì cùng bạn bè tới ghế ngồi. Về phần anh có thấy Bạch Hiểu Y ngồi phía sau quầy hàng hay không, Bạch Hiểu Y cũng không quan tâm.

Bạch Phượng Kiều đưa Tần Uyên và bạn bè lên lầu, sẵng giọng đi tới trước mặt Bạch Hiểu Y: "Con sao vậy? Sao nhìn thấy Tiểu Uyên cũng không chào hỏi? Các con có chuyện gì mà bây giờ vẫn cãi nhau? Con cũng là người trưởng thành rồi, đừng lúc nào cũng tùy hứng như trẻ con nữa. Đợi đến lúc bọn họ gọi đồ ăn, con đi lên không chào bọn họ thì biết ăn nói thế nào?"

Bạch Hiểu Y khép sổ sách lại: "Mẹ, ai nói con không chào hỏi!"

"Vậy được, bây giờ con đi lên, nói chuyện với bọn Tần Uyên đi."

Bạch Hiểu Y đi ra sân sau: "Con theo đầu bếp học làm cá!"

Bạch Phượng Kiều đuổi theo: "Hiểu Y, trước là mẹ không rảnh hỏi con. Rốt cục con với Tiểu Uyên làm sao vậy? Trước không phải con rất thích đi chơi với Tiểu Uyên sao? Sao bây giờ nhìn thấy cậu ấy lại coi như không quen biết?"

Bạch Hiểu Y quả thực bất đắc dĩ: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua con cảm thấy bây giờ lớn rồi, không thể giống như trước đây luôn đi theo anh ấy. Con không phải cũng có việc của con sao?"

"Thật chứ?" Trong giọng nói của mẹ cô rõ ràng không tin tưởng.

Bạch Hiểu Y mở to mắt nhìn mẹ: "Đương nhiên là thật, nếu mà mẹ nghĩ nghiêm trọng như vậy thì đợi con xem đầu bếp nấu cá xong sẽ lên chào hỏi là được chứ gì?"

Bạch Phượng Kiều nhìn cô, dáng vẻ không cho là đúng, lại nghi ngờ mình nghĩ nhiều rồi. Vừa hay bên ngoài có người gọi bà, bà cũng không tiếp tục vấn đề rối rắm này nữa, chỉ để lại một câu: "Lát nữa nhớ đi chào hỏi người ta." rồi rời đi.

 Bạch Hiểu Y đưa mắt nhìn mẹ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn đi xem đầu bếp chế biến cá, đã thấy một nhân viên phục vụ vội vã chạy vào nói với cô: "Hiểu Y, Hiểu Y, bên ngoài có người tìm cậu."

Bạch Hiểu Y nhìn bộ dáng nhân viên phục vụ hai mắt tỏa sáng thì ngạc nhiên: "Ai tìm tôi?"

"Tôi cũng không biết, nhưng là một anh chàng rất đẹp trai."

Nhân viên phục vụ viên này họ Lương, tất cả mọi người gọi cô là Tiểu Lương, Tiểu Lương năm nay vừa mới tốt nghiệp trung học. Bởi vì không thi lên đại học, hơn nữa trong nhà cũng không giàu có, thi tốt nghiệp trung học xong qua bên này làm việc. 

Bạch Hiểu Y nghi hoặc đi ra, sắp tới đại sảnh thì nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang ngồi cạnh cửa sổ. Trong lòng Bạch Hiểu Y nhảy dựng lên, quay đầu hỏi Tiểu Lương: "Hôm nay là thứ mấy?"

"Thứ hai."

Bạch Hiểu Y vỗ đầu một cái thật mạnh, thế mà cô lại quên việc này. Phải làm thế nào bây giờ, Nghiêm Tiêu Cảnh sẽ không cảm thấy là cô cố ý trốn tránh anh ta chứ?

"Hiểu Y, cậu có quan hệ gì với anh đẹp trai kia thế?"

Bạch Hiểu Y không có tâm tư để ý tới Tiểu Lương tám chuyện, chỉ nói với cô ấy: "Làm việc của cậu cho tốt đi, nếu không lát nữa chị nhà mình đến sẽ mắng cậu đấy." 

Cũng không đợi Tiểu Lương trả lời, cô liền đi đến phía Nghiêm Tiêu Cảnh. Nghiêm Tiêu Cảnh cũng thấy cô, khóe miệng khẽ cong, cười nhẹ với cô một tiếng, hình như anh ta cũng không trách cô.

Nhưng Bạch Hiểu Y đã tiếp xúc với anh ta hai lần, cũng biết cái tên này không dễ bỏ qua như vậy. Cô  hít sâu một hơi rồi ngồi xuống ghế đối diện anh ta, cười nói: "Ngại quá, dạo này hơi bận, em quên mất."

"Hả?" Nghiêm Tiêu Cảnh nhíu mày, vẫn là dáng vẻ cười dịu dàng: "Thật sự quên hay cố ý không mời anh?"

Bạch Hiểu Y cũng biết việc mình cho người ta leo cây là rất không đúng, liền nói: "Quên thật mà! Nếu không thì anh đã đến đây, em mời anh ăn lẩu nhà em. Lẩu nhà em hương vị rất ngon, em tự mình chuẩn bị một gian phòng cho anh, được không?"

Nghiêm Tiêu Cảnh suy nghĩ một chút: "Cũng được."

Làm tính tình vị thiếu gia này trở lại bình thường, Bạch Hiểu Y cũng thở phào nhẹ nhõm. Lập tức dẫn Nghiêm Tiêu Cảnh lên gian phòng trên lầu. Trên cầu thang cả hai gặp Bạch Phượng Kiều, Bạch Hiểu Y vội vàng giới thiệu: "Đây là mẹ em." Lại giới thiệu với Bạch Phượng Kiều: "Đây là bạn của con."

Nghiêm Tiêu Cảnh vội vàng khom người, lễ phép chào: "Con chào cô."

Mà Bạch Phượng Kiều thấy nam sinh sau lưng Bạch Hiểu Y khá ngạc nhiên. Nhưng người ta chào bà, bà cũng không thể không chào lại, thu hồi vẻ kinh ngạc rồi cười cười với anh ta: "Nếu là bạn của Hiểu Y, tới nơi này đều là người nhà cả, đừng khách sáo nhé." Bà lại nói với Bạch Hiểu Y: "Mau dẫn bạn con đi lên đi,chỉ còn một phòng thôi, lát nữa sẽ không còn phòng đâu."

Bạch Phượng Kiều nói không sai, phòng trên lầu hai quả thực chỉ còn một phòng, không may lại đối diện gian phòng Tần Uyên ngồi. Bạch Hiểu Y đưa Nghiêm Tiêu Cảnh vào trước,bảo anh ta chờ một chút, cô đi lấy thực đơn. Từ gian phòng đi ra, cô vô tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Uyên phía đối diện cũng đang nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, sắc mặt anh không tốt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro