Chương 2+3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Nếu như Thương Lam biết rõ lần này giúp Thương Hồng đi học sẽ phải gặp Triển Mộ, cô nhất định mặc kệ không đáp ứng, dù sao cô cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đi đối mặt anh, trong lòng nghĩ sẽ hận nhưng ngoài mặt không thể hận nổi,

Thương Lam khi đó,đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, ngoại trừ Triển Mộ, không để ai vào mắt, tự nhiên sẽ không quan tâm cái gì nấu nướng, mà khi cô rửa tay xuống bếp là lúc, cô gả cho Triển Mộ, mưu toan sẽ bắt được dạ dày anh, tiến tới nắm chặt tâm anh.

Không thể phủ nhận, Thương Lam về phương diện nấu nướng là có thiên phú, rất nhiều món ăn cô chỉ cần nhìn qua một lần, là có thể hình dung ra làm như thế nào, không sai một chút nào.

Trong đêm nay, sư phụ điểm tâm Brian – đến từ Italy liên tục dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, thẳng đến khi da đầu Thương Lam tê dại, thực hoài nghi trên mặt mình có vết bẩn gì không.

"hi."

Cuối cùng, điểm sư anh tuấn nhịn không được đi đến gần.

"Thực vui khi ngươi cũng có tiến bộ."

Nói xong, hắn nhịn không được nhìn bánh ngọt hạt dẻ Thương Lam mới vừa làm xong.

"Nhìn bánh ngọt này ta thấy cô không cần tới nơi này học đi, thật sự là rất có tiền bộ."

Thương Lam tươi cười, nhàn nhạt nhìn điểm sư ( thầy dạy nấu ăn) "tiếng trung của thầy rất lưu loát."

"Thank you."

Brian nhếch miệng cười một tiếng: " mới vài ngày không gặp, nhìn cô không giống trước đi."

Thương Lam rửa sạch máy đánh trứng, cùng cười theo một cái: " Ngày hôm trước tôi như thế nào a?"

"ừ.." Brian do dự nữa ngày, thật lâu mới xuất hiện hai chữ: "Rất ngốc"

Thương Lam cười xì một tiếng, bốn chữ trở về: " Anh thật đáng yêu."

Nói xong lời từ biệt bỏ lại Brian, cô đứng trước cổng trưởng học chờ lái xe tới đón.

Tháng mười, ban đêm nhiệt độ có điểm thấp, cô nắm thật chắc chiếc áo khoác mỏng, chậm chạp đá cục đá dưới chân, chỉ là không nghĩ tới người lái xe tới đón cô, lại là Triển Mộ,

Một chiếc xe thể thao màu xám khói tới ngay trước mặt cô, anh hạ cửa sổ xuống: Lên xe"

Thương Lam chỉ cảm giác có chậu nước đá hất vào người cô làm cô trở tay không kịp, cô còn chưa chuẩn bị tốt nên làm như thế nào để đối mặt anh đi.

" Em đang đợi lái xe...."

"Ông già để anh tới đón em,lên xe."Vẫn là mệnh lệnh lạnh lùng như băng,

Thương Lam thở dài, không có kéo ra tay lại cửa phụ, ngược lại đi qua đầu xe, đi đến phía sau chỗ ngồi.

Triển Mộ có một giây tim đập loạn nhịp, chỉ là một giây kia lập tức khôi phục lại như thường, thật nhanh không làm người khác bắt kịp.

Mà Thương Lam lại chú ý tới, bọn họ vài chục năm vợ chồng, phỏng đoán không có ai hiểu anh hơn cô, anh nhất định đang kì quái, bình thường cô thích nhất quấn quýt lấy anh, tại sao bây giờ cô đối với anh là kính trọng mà cách xa.

Xe ở trên đường lớn từ từ chạy, hai người không nói gì, Triển Mộ cho tới bây giờ không thích cô.

Tại Thương Hồng trước nếu không gặp chuyện không may, anh đối với cô ít nhất coi như là tình nghĩa anh em, gặp mặt cũng có thể chào hỏi nho nhã là được.

Năm đó vì gả cho Triển Mộ,cô đối với tình yêu Thương Hồng mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn giúp đỡ cô ấy lừa gạt mọi người, mà ngay cả đêm đó Thương Hồng đào hôn, cô có cơ hội đi ngăn cản, lại cứ theo tâm tư mình, cho bọn họ một quyển sổ tiếp kiệm.

Cô tin tưởng, nếu như không phải bởi vì cô cho Thương Hồng nhiều tiền vậy, hai người bọn họ không có cách nào trốn lâu như vậy,

Thủy chung giấy không gói được lửa, điểm mờ ám này cô sao có thể giấu giếm được Triển Mộ, tiệc đính hôn buộc thay đổi người, Triển Mộ ăn cục tức này cũng đủ chết ngẹn người.

Mà khi đó Triển Mộ, quyền lợi trong tay còn chưa đủ cùng Thương Trung Tín chống lại, chỉ có thể bấm bụng dạ tiếp nhận cô, anh nhận bao nhiêu uất khí (uất ức cùng tức giận) muốn tìm người gánh lấy, cho nên vào ngày thứ hai, anh đối với chán ghét thể hiện càng lúc càng rõ ràng, chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt dù là bên ngoài.

"Thế nào lại là cô?"

Triển Mộ nhìn xuyên thấu kính chiếu hậu xem một thân áo khoát màu vàng nhạt, màu Thương Hồng yêu thích nhất,

"Ba ngươi phái ta tới đón Thương Hồng"

Thương Lam cuối đầu vuốt điện thoai, trầm mặt không nói.

Cô như thế nào yêu Triển Mộ?

Hẳn là từ thời điểm bắt đầu, anh liếc nhanh cũng có thể phân biệt được hai chị em cô.

Chương 3

"Tiểu Hồng có việc."

Thương Lam cuối đầu xuống, không có ý định tiếp tục đề tài này.

Triển Mộ từ trong kính chiếu hậu nhìn cô cái, cố gắng trên gương mặt nhợt nhạt của cô tìm ra dấu vết để lại.

Trong xe lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Thương Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, cả người ngẩn ngơ ngoài nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, cô theo bản năng không muốn nhìn mặt Triển Mộ.

Cô rất sợ sự nổ lực giả vờ không quan tâm trên khuôn mặt sẽ bị Triển Mộ thấu triệt.

Triển Mộ khẽ nhíu mày, trực giác cho anh biết, Thương Lam đang có gì giấu anh, anh nghi hoặc Thương Lam có gì khác thường, trước kia luôn lén dùng ánh mắt ái mộ nhìn chăm chú anh, tiểu cô nương còn đây nhưng cái loại ngây thơ ai mộ phản phất đã biến mất.

Trong xe hai người đều có tâm tư riêng, cho đến khi di động Thương Lam vang lên,

Cô nhìn xem màng hình di động, là Thương Hồng,

"Chị, chị có thể tới đón em chút được không, bên này em không tìm được xe a."

Không chú ý bên ngoài có mưa nhỏ, trời cũng dần biến thành màu đen, Thương Lam nhớ lại hôm nay Thương Hồng tới sân bóng rỗ khúc đường vắng vẻ, không có xe tốt để đi.

Chi một tiếng, xe dừng lại trước biệt thự, Thương Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lóe:

"được, em chờ ở cửa, đừng chạy lung tung, trong chốc lát có người tới đón em."

Đợi sau khi Thương Lam cắt đứt điện thoại, Triển Mộ đã tắt máy xuống xe, vòng qua sau giúp cô mở cửa sau: "Cô đi lên đi."

Kỳ thật Triển Mộ là cái nam nhân trọng ân nghĩa, năm đó, Thương Trung Tín có ân với anh, cho dù anh bị buộc cưới cô, sau khi Thương Trung Tín chết cũng không lập tức cùng cô ly hôn, mà anh đối đãi với người nhà Thương Trung Tín dù không thể nói là quá tốt, cũng không thể nói là kém.

Giống như anh xem thường Thương Trung Thời, lại chán ghét hắn luôn làm cục diện thêm rối rắm phiền toái, cũng niệm tình cha cô ngày xưa, chịu đựng cơn tức đi thu thập.

"Triển ca ca, có chuyện em không biết có nên nói với a.:" Thương Lam trừ trừ trong chốc lát, đi theo xuống xe.

"Chuyện gì, mau nói," Triển Mộ tắt máy, mặt không chút thay đổi ngồi yên, anh biết rõ chuyện cô nói có quan hệ với Thương Hồng.

" Tiểu Hồng còn đang ở sân vận động, anh có thể qua đó đón em ấy?"

"Cô ấy đi sân vận động làm gì?"Triển Mộ tiếp tục hỏi cô.

Thương Lam nắm chặt lấy đi động trong tay, vẻ mặt "khiếp ý" ( hoảng sợ)

"Nói là đi xem trận bóng."

Triển Mộ ánh mắt lạnh lẽo

"Triển ca ca, ngươi đừng nói cho baba nghe, có được hay không?"

Triển Mộ híp mắt lại, anh đột nhiên cảm thấy Thương Lam rất cổ quái, nhưng là cụ thể như thế nào anh lại không nói được, dò xét cẩn thận cô nửa ngày, anh như huynh trưởng vỗ đầu cô

"Em đi lên trước đi, chờ ta qua đón em ấy, việc này sau hãy nói."

Đưa mắt nhìn Triển Mộ rời đi, ánh mắt Thương Lam trở nên u ám, như vậy là tốt rồi. Bên ngoài vẫn cho rằng Triển Mộ đối với Thương Trung Tín là cái trung thành, cho đến nhiều năm sau, cô mới biết được thật ra Triển Mộ là con sói giỏi ẩn núp.

Nếu như con sói này thích Thương Hồng, như vậy như thế nào lại ngồi nhìn con mồi của mình bị cướp đi.

"Tiểu thư, cô đã trở lại, trong phòng bếp đang hâm nóng soup, đợi lát nữa cô uống chén đi." Nhũ mẫu liếc về phía Thương Lam đang đổi giày, vẫy vẫy tay.

Cô cười gật đầu: "Tốt"

Đời trước cô làm quá nhiều việc, sai quá nhiều, lần này cô nhất định không làm cái gì cả, để cho hết thảy mọi thứ trở về quỹ đạo, nếu như có thể, tương lai không lâu sau, cô sẽ đề nghị baba cho xuất ngoại du học, lui về phía sau nhìn Triển Mộ sẽ biến thành cái dạng gì, cô đã bắt đầu mong đợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro