Chương 1 : Chân tướng phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thúy vũ Beta: Thúy vũ + Như nhã tiểu thư Ban đêm, Ly vương phủ khắp nơi vui mừng, cực kỳ náo nhiệt. Tối nay, là ngày Ly vương cưới vợ An Bình Hầu phủ đại tiểu thư, kinh thành vương công quý tộc đua nhau đến tham dự, chúc mừng người có năng lực cạnh tranh ngôi vị thái tử Ly vương rước được giai nhân! Trong đại sảnh, tân lang mặc hỉ bào đỏ thẫm, hôm nay hắn càng thêm phong thần tuấn lãng, hăng hái. Mọi người lần lược chúc phúc cùng vì Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân bái thiên địa, trên mặt của mỗi người đều mang ý cười, mấy lời ca ngợi ‘ông trời tác hợp cho, trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ’ không dứt bên tai. . . . . . Trong tiếng náo nhiệt, một nha hoàn vội vã chạy vào đại sảnh, nói câu gì đó ở bên tai Ly vương, mặt Ly vương liền biến sắc, hung ác không kiên nhẫn đuổi nha hoàn kia ra, ngay sau đó lại khôi phục ý cười, nâng chén hướng mọi người, "Bổn vương thật là may mắn có thể gặp được người con gái mà mình yêu nhất đời, có thể lấy Như Yên làm vợ, quả thật may mắn ba đời, Bổn vương ngày sau nhất định đối đãi nàng thật tốt!" Ly vương thổ lộ một phen, khuôn mặt mới vừa biến sắc bỗng chốc tan thành mây khói, náo nhiệt vẫn như cũ tiếp tục. . . . . . Không có ai nghĩ đến, trong lúc náo nhiệt vui mừng, thì ở nơi nào đó trong Ly vương phủ lại là một tình cảnh khác . . . . . . "Phượng Nhi. . . . . . Vương Gia đâu?" An Ninh ở trên giường khó khăn nghiêng người, âm thanh ẩn nhẫn thống khổ, sắc mặt trắng bệch nhìn về hướng nha hoàn, trừ đêm tối vô tận cùng với âm thanh vui mừng từ bên kia đại sảnh truyền tới, thì chỉ còn lại thê lương. Nghe từng đợt âm thanh hoan hỉ, giống như một cây đao hung hăng khoét vào lòng của nàng, lăng trì sự mong đợi của nàng, An Ninh chỉ cảm thấy trong lòng đau đến không chịu nổi. Không có tới. . . . . . Vương Gia hắn. . . . . . Không có tới! "A. . . . . ." Cơn đau bụng sắp sinh lại lần nữa truyền đến, An Ninh kêu đau thành tiếng, hai tay vịn cái bụng đã nhô cao. Nhưng trong lòng vẫn không tin Vương Gia sẽ vô tình như thế, "Phượng Nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Có phải là không có nói cho Vương Gia biết, đứa bé. . . . . . Sắp sanh?" Nhưng lúc này đây, nàng lại thất vọng! nét mặt của Phượng Nhi đã nói cho nàng biết đáp án. Hắn biết mình sắp sinh, vẫn như cũ thờ ơ! Đây là đứa bé của hắn mà! Ở trong mắt hắn, nàng và đứa nhỏ, cũng không sánh nổi nữ nhân mới cưới kia sao? Phượng Nhi nhíu chặt lông mày không cách nào giãn ra, nhìn bộ dáng này của Vương phi, lòng của nàng cũng co rút đau đớn theo, nhưng Vương Gia hắn. . . . . . Ai, nếu nàng nói cho vương phi, Vương Gia mới vừa ở đại sảnh hứa hẹn với một nữ nhân khác, vương phi lại sẽ đau lòng như thế nào đây? "Vương phi, trước tiên sanh tiểu vương gia ra được rồi nói sau! Chung quy cũng là máu mủ Vương Gia, Vương Gia dù cho vô tình, cũng sẽ nể tình tiểu vương gia mà đối xử tử tế vương phi." Phượng Nhi nức nở nói, lại ẩn nhẫn không để cho lệ rơi ra ngoài, mệnh của vương phi vì sao lại khổ như vậy! Toàn tâm toàn ý bất chấp tất cả yêu Vương Gia, năm năm tình nghĩa vợ chồng, cũng không bằng một nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc! Hôm nay vương phi sắp sanh, Vương Gia thậm chí ngay cả một bà mụ cũng không có an bài, các nàng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay! Khóe miệng An Ninh tràn ra một nụ cười khổ, đối xử tử tế với nàng? Hắn tử tế với nàng là vào đúng lúc nàng sanh con, lại bận rộn cùng tỷ tỷ nàng bái đường thành thân? Đây là nam nhân trước kia hứa hẹn cả đời không rời xa nàng sao? Năm năm vợ chồng, nàng toàn tâm toàn ý đối với hắn, chu toàn mọi việc tranh đoạt ngôi vị thái tử cho hắn. Âm mưu quỷ kế, hành thích ám sát, chỉ cần có nguy hiểm, là nàng không chút do dự chắn trước mặt của hắn, chỉ vì bảo vệ hắn! Vì hắn, nàng thậm chí mất đi đứa bé thứ nhất của bọn họ, nàng có thể hy sinh tất cả cho thậm chí ngay cả sinh mạng cũng không màng! Nhưng hắn thì sao? Nhớ lại chuyện cũ rành rành trước mắt. . . . . . Hắn từng nói, nếu hắn phụ nàng, đời này hắn sẽ chịu lương tâm khiển trách. Hắn từng thề son sắt, chỉ cần hắn lên ngôi hoàng đế, hắn sẽ tự mình đem ngôi vị hoàng hậu và thiên hạ đưa đến trên tay của nàng! Hắn nói hắn yêu nàng, cả đời chỉ cưới một An Ninh nàng làm vợ. Sau khi hắn lên ngôi, sẽ vì nàng mà huỷ bỏ hậu cung, một đời chỉ độc sủng một mình nàng! Hắn nói những lời chân thành như vậy, nhìn không ra một chút hư tình giả ý nào. Nàng rất tin tưởng hắn không chút nghi ngờ, càng thêm dốc sức hiến kế cho hắn. Nhưng, khi hắn sắp đến gần thành công, gặp được tỷ tỷ nàng, thì mọi thứ sau đó đều thay đổi! Hắn vẫn nói yêu nàng, nhưng khi xoay người lại ôm tỷ tỷ của nàng tận hưởng hạnh phúc! Dù đang mang thai nhưng vì ngôi vị hoàng đế của hắn mà nàng vẫn tiếp tục bôn ba, xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ. Thế nhưng trong ngày nàng sinh nở hắn lại chuẩn bị cùng tỷ tỷ nàng động phòng hoa chúc! Hết thảy đều giống như châm chọc nàng, cái gì không xa không rời, cái gì một đời một đôi, chẳng qua chỉ là một lời nói dối hoa lệ! Mà tỷ tỷ của nàng, An Bình Hầu phủ đại tiểu thư, người đã từng luôn miệng nói hi vọng nàng cả đời này sẽ mãi là nữ nhân hạnh phúc nhất, lại tự tay phá hủy mọi thứ thuộc về nàng! Năm năm trước, An Bình Hầu phủ có hai vị tiểu thư chia nhau gả cho Uy Viễn đại tướng quân và Ly vương, tỷ muội đồng thời xuất giá đã trở thành một đoạn giai thoại trong kinh thành. Nào ai có thể ngờ, vào ba năm trước đại tướng quân chết trận trên sa trường, tỷ tỷ và trượng phu nàng lại âm thầm vụng trộm. "Ha ha. . . . . ." An Ninh cười mình quá ngu, quá dễ dàng tin tưởng người khác, nhìn gian phòng tan hoang này, khóe miệng vẽ ra một chút châm chọc. Mấy tháng trước, chỉ vì một tội danh không có thật, nam nhân đã làm vợ chồng với nàng năm năm lại giam nàng vào cái phòng này. Cho dù nàng đang mang thai, cũng chẳng quan tâm đến. Đúng mà! Hắn đang bận tình chàng ý thiếp cùng tỷ tỷ nàng, sao có thể nghĩ đến người phụ nữ mang thai là nàng, giờ phút này đang bị sinh đẻ hành hạ khổ sở?! "Phượng Nhi, giúp ta. . . . . ." Cơn đau như nước thủy triều đánh úp lại, lần sau cao hơn lần trước, một tay An Ninh nắm thật chặt ga giường, một tay đỡ bụng, ánh mắt trở nên kiên định, giống như nhìn thấu tất cả, đã hoàn toàn tuyệt vọng với người nam nhân kia! Vào lúc này, nàng chỉ có thể dựa vào mình, bất luận thế nào, nàng chỉ muốn bình an sinh hạ đứa bé, không phải vì nó là con cháu Ly vương, mà chỉ vì nó là bảo bối của An Ninh nàng. Mặc kệ sau này như thế nào, nàng nhất định không thể nằm xuống, bởi nàng còn có đứa bé, không phải sao? Phượng Nhi lập tức kịp phản ứng, tiến lên giúp một tay. "A. . . . . ." Đứa bé trong bụng nàng như muốn chui ra ngoài, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống, giờ phút này toàn thân An Ninh đã ướt đẫm. "Ơ, muội muội, thì ra là sanh con khổ sở như vậy sao! Ngươi. . . . . . Còn sống không đó?" Cửa mở, một nữ tử cẩm y được cận thân nha hoàn Dĩnh Thu nâng đở, lắc mông, phong thái yểu điệu đi vào, nhìn An Ninh đang nhếc nhác ở trên giường, khóe miệng gợi lên khinh thường, ánh mắt càng thêm hài lòng. Thân thể An Ninh ngẩn ra, vừa nghe được giọng nói kia, nàng đã biết rõ là người nào tới, giọng nói này, cho dù là hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Nàng ta tới làm gì? Hiện tại nàng ta không phải ở chung phòng hoa chúc với Vương Gia, vợ chồng ân ái sao? Tỷ tỷ của nàng! An Như Yên đi tới mép giường, nhìn thấy hận thù trong mắt An Ninh, càng thêm đắc ý khoe khoang thắng lợi của mình, "Muội muội, nhìn tình trạng hiện tại của ngươi dường như không được tốt lắm! Lúc ta và Vương Gia bái đường, còn nghĩ muội muội có thể đến tham dự, chúc phúc cho chúng ta! Nhưng vẫn không đợi được, có điều muội muội sanh con mới là chuyện quan trọng nhất. Tỷ tỷ cũng không so đo với ngươi! Chỉ là, giường ở Đinh Lan Uyển quả nhiên lớn hơn Hầu phủ, thậm chí còn thoải mái hơn so với phủ tướng quân! Lập tức ta liền yêu thích, muội muội sẽ không khó chịu chứ!" Đầu An Ninh oanh một tiếng, năm ngón tay bấm thật sâu vào ga giường, nàng. . . . . . Bọn họ thế nhưng. . . . . . Đinh Lan Uyển là do Vương Gia chiều theo yêu thích của nàng đặc biệt cho xây dựng lại sau ngày cưới của bọn họ. Nơi đó có quá nhiều hồi ức thuộc về nàng, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, đôi cẩu nam nữ này lại ở chỗ của nàng động phòng hoa chúc! Một ngụm máu tăng lên, mùi vị ngai ngái tràn ngập trong khoang miệng! Hắn từng nói, chỉ có nữ tử như nàng mới sánh được với u lan, mới là chủ nhân của Đinh Lan uyển, nhưng bây giờ Đinh Lan uyển cũng không thuộc về nàng nữa rồi! Bọn họ đã làm hoen ố chỗ ở của nàng, càng làm dơ bẩn kí ức của nàng! Hắn tại sao có thể vô tình tới mức như thế! "Thứ ngươi muốn không chỉ có Đinh Lan uyển!" An Nnh hít vào một hơi thật dài, chống lại hai mắt đắc ý của An Như Yên, trong cặp mắt kia bao hàm quá nhiều ý đồ, chỉ trách nàng thấy rõ quá muộn! An Như Yên sắp làm chuyện xấu, ánh mắt sâu kín chuyển sang cái bụng cao cao của An Ninh, tay chậm rãi vươn ra, An Ninh lặp tức cảnh giác lên tiếng, "Ngươi muốn làm gì?" "Ha ha, muội muội, ta nghe nói sanh con rất nguy hiểm, trước đây trong cung có một phi tần mắt thấy sắp sanh được, nào ai có thể ngờ, đứa bé vậy mà không sanh được, phi tần kia cũng chết theo. . . . . . Thật sự là đáng tiếc! Khi có đứa bé trong tay, tùy thời có thể đạt được phú quý, phi tần này xem ra không có được phúc phần đó! Không biết con của muội muội. . . . . ." An Như Yên định đụng vào bụng An Ninh, khóe miệng khẽ nâng lên, trong mắt không chút nào che giấu ác độc của mình. Nhận biết được ý đồ của nàng ta, một trận ý lạnh chạy khắp tứ chi của An Ninh, theo bản năng An Ninh muốn tránh ra, "Ngươi đừng mơ tưởng có ý đồ với nó, nó là con cháu Vương Gia!" "Xem kìa, sao ngươi lại sợ như vậy! Ta là tỷ tỷ của ngươi, con của ngươi cũng là cháu của ta, ta sao có thể hại nó?" Tay An Như Yên dời đi, nhìn bụng An Ninh, đứa nhỏ này của nàng ta tư chất không tệ, nhưng cuối cùng vẫn không phải là con trai ruột của nàng, sự tồn tại của đứa bé này với nàng mà nói, là một uy hiếp lớn! Nàng sao lại để một mối đe dọa sống sót được? "Dĩnh Thu, còn không mau qua đây đỡ đẻ giúp Vương phi, tiểu vương Gia hẳn là chờ đợi không kịp rồi!" An Như Yên nhàn nhạt phân phó, mỉm cười nhìn An Ninh, thế nhưng trong mắt của An Ninh, nụ cười này còn kinh khủng hơn ác ma, "Ngươi yên tâm, Dĩnh Thu hiểu được đỡ đẻ là như thế nào, đảm bảo sẽ không để cho ngươi có khổ sở gì!" Dĩnh Thu tuân mệnh, Phượng Nhi ý thức được điểm không thích hợp, đang muốn tiến lên, lại cảm thấy đầu bị đánh một kích nặng nề, phút chốc liền té ở trên mặt đất. . . . . . "A. . . . . ." Cơn đau lại một lần nữa đánh tới, An Ninh thấy Phượng Nhi ngã xuống đất không ngồi dậy nổi, nhìn An Như Yên, đau khổ cầu xin, "Cầu xin ngươi đừng tổn thương đứa bé! Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi. . . . . . Địa vị Vương phi, Vương Gia. . . . . . Tất cả ta đều cho ngươi. . . . . . Ta chỉ muốn đứa bé. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . . Đừng làm gì tổn thương nó. . . . . ." An Ninh không nghĩ nhiều được, trong lòng của nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là bảo vệ đứa bé! Nàng không thể để cho nó bị chút tổn thương nào! Nhưng An Như Yên lại làm như không thấy sự cầu khẩn của nàng, hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vốn đang tươi cười bỗng chốc dữ tợn, hung hăng dung tay bóp cổ An Ninh, "Ngươi chết, tất cả là của ta rồi !" Trong mắt An Như Yên lửa giận điên cuồng thiêu đốt, "Tám năm trước đẩy ngươi vào trong hồ, thế mà ngươi lại không chét. Hôm nay xem ngươi có thế chạy thoát bằng cách nào! May nhờ sau khi ngươi tỉnh lại đã quên mất tất cả mọi chuyện, chúng ta vì ngươi mà dụng tâm nói dối tám năm, hiện tại để cho ngươi biết cũng không sao, ngươi chết, đúng lúc đi làm bạn cùng người mẹ ruột đoản mệnh của ngươi!" Những lời này giống như một chiếc chìa khóa, mở ra trí nhớ An Ninh. Trong đầu, có thật nhiều hình ảnh không ngừng hiện ra, lửa cháy hừng hực . . . . . mẫu thân giãy chết . . . . . . Nước hồ lạnh lẽo. . . . . . Còn có thiếu niên kia đợi nàng tới cứu nó. Nàng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện! Mỗi một hình ảnh đủ để cho nàng khiếp sợ! Hóa ra là. . . . . . người mà nàng luôn mồm gọi mẫu thân không phải là mẹ ruột của nàng, mà là kẻ thù đã giết mẫu thân nàng! Là bà ta! Chính bà ta đã phóng hỏa thiêu chết mẫu thân nàng, mà nàng chỉ có thể nhìn mẫu thân giãy giụa, đem thù hận chôn chặt dưới đáy lòng, nàng từng thề sẽ  báo thù cho mẫu thân, nhưng. . . . . . Tất cả đều đi sai hết! Lần đó An Như Yên không giết được nàng, lại lấy đi trí nhớ của nàng, nàng quên mất thù hận, quên mất lời thề, còn sống trong sự giả dối nhiều năm như vậy! Tất cả chân tướng đồng loạt hiện lên, một ngụm máu tươi chợt xông lên cổ họng. . . . . . Giờ phút này, hận thù trong lòng nàng đang trào dâng mãnh liệt, rốt cuộc ông trời đang muốn trêu chọc nàng sao! Nàng hận! Nàng hận không thể giết chết những kẻ đầu sỏ đã gây nên hết thảy! "Ta An Ninh. . . . . . Thành quỷ. . . . . . Cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" An Ninh kiên định tuyên thệ, chỉ là lời này ở trong mắt An Như Yên, lại giống như một chuyện cười. "An Như Yên ta cũng không sợ quỷ! Muội muội, ngươi biết ta hận ngươi bao nhiêu không?! Chỉ cần là vật của ngươi, ta nhất định sẽ đoạt hết, tướng quân cho dù đã cưới ta, vẫn mãi mãi nhớ đến ngươi. Lúc sắp chết vẫn gọi tên ngươi, ta hận! Cho nên, ta đi quyến rũ Ly vương, ta muốn tất cả của ngươi đều biến thành của ta! Lần này thì tốt rồi, ngươi chết, sẽ không có người tranh đoạt với ta!" An Như Yên điên cuồng cười to. Trí nhớ An Ninh ngừng ở trên người thiếu niên kia, hạ thân giống như có thứ gì muốn vỡ đê chảy ra ngoài, nàng cảm nhận được sinh mạng trong bụng đang dần dần biến mất! Nghe bên tai vang vọng tiếng cười của An Như Yên, tất cả hận thù ngưng tụ thành một chỗ, lăn lộn sôi trào ở trong lòng, trượng phu phụ tình, mẹ kế dối trá, tỷ tỷ ác độc. . . . . . Nàng thề, nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải khiến tất cả những người hại nàng nợ máu trả bằng máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro