Chương 2: Trùng sinh lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: yuki_piano beta: như nhã tiểu thư + thuý vũ

Đêm khuya, ánh nến khẽ run. Trong căn phòng mờ tối, có một cô gái tập đang trung may vá, một cây kim một sợi chỉ xuyên tới xuyên lui, tạo nên những đường chỉ tinh sảo, một bông hoa mẫu đơn sống động như thật đã được hình thành. Nàng ngồi trong một thời gian dài, sống lưng có chút cứng còng, cô gái khẽ cau mày, đấm đấm vai, duỗi người một chút, rồi ngước nhìn canh giờ, lại lập tức tiếp tục vùi đầu bận rộn. Bức tranh thêu ‘Mẫu Đơn tranh diễm’ này nàng phải mau mau hoàn thành, nếu không ngày mai tại Mẫu Đơn yến tiệc, tỷ tỷ thì không thể đưa nó dâng cho Hoàng hậu nương nương rồi. Các yến tiệc Mẫu Đơn ở Đông Tần quốc được xã hội thượng lưu vô cùng sùng bái, Hoàng hậu nương nương còn tự mình thiết yến, muốn mời quý nữ đã trưởng thành trong xã hội thương lưu cùng nhau ăn mừng, phủ An Bình phủ có bốn tiểu thư, chỉ có đại tiểu thư đã đến tuổi cập kê mới có tư cách tham gia lần này bữa tiệc. Nhưng. . . . . . Cô gái nghĩ đến tỷ tỷ tự nhủ, phải thêu càng thêm chuyên tâm tỉ mỉ. Nàng còn nữa năm mới tới tuổi câp kê, những nhờ có tỷ tỷ ở trước mặt Hoàng hậu nương nương nói hết lời, tỷ tỷ phải tốn rất nhiều công sức mới kiếm được một thiệp mời, nàng mới có cơ hội lần đầu tiên trong đời tham gia Mẫu Đơn yến tiệc, tỷ tỷ đối với nàng tốt như vậy, nàng càng thêm nên vì tỷ tỷ mà thêu tốt bức tranh “Mẫu Đơn tranh diễm” này, có thể khiến tỷ tỷ ở trước mặt Hoàng hậu nương nương rạng danh, lấy được sự ưu ái Hoàng hậu nương nương, vậy thì sẽ càng tốt Cô gái cười ngọt ngào, nụ cười kia muôn phần đẹp hơn hoa mẫu đơn nở rộ trên vải gấm. Chợt, đầu ngón tay đau nhói, toàn tâm tê dại, nàng nhìn đầu ngón tay rỉ ra máu nhuộm đỏ vải gấm tuyết, bên cạnh một nhóm Mẫu Đơn Hoa bị lem luốc, trong cực kỳ yêu dị. Cả thân thể nàng run lên, ánh mắt đột ngột thay đổi, giật mình. . . . . . Không thể tưởng tượng nổi. . . . . . Khổ sở. . . . . . Cuối cùng bị hận thù lấp đầy! "Nếu là có kiếp sau, nàng nhất định phải khiến người phụ nàng hại nàng nợ máu trả bằng máu. . . . . ." Trong đầu An Ninh bỗng vang lên lời thề, nhưng trước mắt nàng không còn kẻ hung ác như rắn rét An Như Yến, thân thể cũng không cảm thấy đau đớn, trừ. . . . . . An Ninh cúi đầu nhìn ngón tay, trong tay dính máu làm Hoa Mẫu càng thêm xinh đẹp chuyện này. . . . . . Là chuyện gì xảy ra? An Ninh theo bản năng quan sát bốn phía, nhìn thật lâu làm cho nàng giật mình, nơi này nàng quá quên thuộc, đồ đạc quen thuộc, cảm giác quen thuộc, mùi thơm quen thuộc, này rõ ràng chính là khuê phòng của nàng ở An Bình phủ trước khi xuất giá! Tất cả tất cả cũng giống nhau như đúc, thậm chí cửa sổ cũng được trang trí hoa lan mà nàng yêu thích nhất! Nàng không phải đã chết rồi sao? Nhưng. . . . . . nàng có thể cảm nhận chân thật sự tồn tại thân thể, còn có rõ ràng ý thức, nàng xác định. . . . . . Nàng còn sống, đây là sự sống của nàng, chỉ là. . . . . . Thân thể này. . . . . . An Ninh vọt tới trước bàn trang điểm, nàng nhìn trong gương. Váy không giống như người phụ nữ đã xuất giá ăn mặc, mà là một cô nương đang ở tuổi cập kê, khuôn mặt thanh tú còn lộ ra nét non nớt, nhưng lại là thiếu nữ có sức sống. . . . . . Này rõ ràng chính là nàng của nhiều năm trước! An Ninh nỗ lực tiêu hóa tất cả, nàng chết rồi. . . . . . Lại còn sống?! "Rầm rầm rầm. . . . . ." Ngoài cửa truyền đến một hồi vang dội tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của nàng, An Ninh nhìn ra cánh cửa kia, ánh mắt trở nên sắc bén, "Người nào?" "Tiểu thư, là nô tỳ, Bích Châu, đại tiểu thư phái Cầm Phương tới, nói là đại tiểu thư muốn xem một chút tiểu thư thêu đồ thêu như thế nào ?. " Bích Châu? An Ninh dần dần nhớ lại âm thanh quen thuộc này, tựa như càng thêm xác đinh, bước nhanh đến phía trước, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở trước mặt mình, trong lòng khó kìm nén kích động. "Tiểu thư. . . . . . Ngươi làm sao vậy?" Bích Châu lo lắng nhìn nàng, tiểu thư tại sao nhìn mình như vậy? Phát hiện trên ngón tay nàng có vết máu, "Tiểu thư, tay của người. . . . . ." An Ninh phục hồi lại tinh thần, khéo léo đặt tay ở sau lưng, nụ cười nhạt nhòa, "Không có gì, vào đi!" Nàng mơ hồ nhớ lại, Lưu thị đã đem tất cả người làm trong An Ninh phủ thay đổi sạch sẽ, trừ tâm phúc của nàng, phần lớn cũng đổi lại khuôn mặt mới, mà Bích Châu chính là Lưu thị đặc biệt an bài ở bên người nàng để hầu hạ nàng. Chỉ là, Bích Châu cũng là một cô gái đơn thuần thiện lương, đi theo nàng đã lâu, liền coi nàng như chủ nhân thật sự, tận tâm tận lực chăm sóc, nhưng. . . . . . Sau khi Lưu Thị thấy nàng xuất giá, liền đem Bích Châu bán cho một lão nhân trên năm mươi làm vợ kế, một năm sau, bị hành hạ mà chết! Nàng nhớ đến lúc Bích Châu chết ánh mắt trở nên thê lương vô cùng, nghĩ đến chỗ này, ánh mắt An Ninh mang theo lạnh lẽo, Lưu thị là sợ bên cạnh nàng có nhiều tâm phúc! Cho nên Bích Châu mới có kết cục như vậy! "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư phân phó nô tỳ tới xem một chút, bức “Mẫu Đơn tranh diễm” kia thêu như thế nào rồi?” Sau lưng Cầm Phương mở miệng, trong miệng mặc dù tự xưng nô tỳ, nhưng thái độ cũng là mang theo vài phần kiêu căng. An Ninh nhìn ở trong mắt, Cầm Phương cùng Dĩnh Thu đều là nha hoàn của An Như Yên, kể từ Lưu Thị lên làm chính phu nhân, hai người này cũng yên tâm thoải mái cáo mượn oai hùm. Kiếp trước, hoàn cảnh nhiều lúc đẩy đưa, nàng không để ý những nha hoàn vô lễ này. Nhưng mà giờ phút này, An Ninh kép mi lại, nàng càng khẳng định một sự thực, đó chính là nàng thật còn sống. . . . . . Đây chính là lúc cơ thể nàng chưa xuất giá! Mẫu Đơn tranh diễm? An Ninh lục lại trí nhớ, bức tranh thêu “Mẫu Đơn tranh diễm” đã trở thành chìa khóa mấu chốt giúp cho An Như Yến toả sáng trong yến tiệc Mẫu Đơn! Nhớ tới quá khứ đã qua, ai có thể nghĩ tới cái danh hiệu Đệ Nhất Tài Nữ là do nàng giúp An Như Yên gian lận đoạt được ! An Ninh nhanh chóng xác định thời gian hiên tại, Đại Lịch năm thứ ba mươi hai! Nàng Trùng sinh trở lại sáu năm trước! Lúc này mẫu thân nàng tạ thế, đã qua hơn hai năm! "Nhị tiểu thư, bức tranh thêu đâu? Mau cho ta xem để còn hồi báo cho đại tiểu thư." Cầm Phương có chút không nhịn được thúc giục, "Nếu không phải đại tiểu thư ngón tay bị thương, cũng không cần làm phiền nhị tiểu thư động tâm." An Ninh phục hồi tinh thần lại, ngón tay bị thương? Nghĩ đến chuyện của kiếp trước, An Ninh trong lòng trồi lên một tia châm chọc, ngón tay có thể tự bị thương! "Ngươi đi trở về nói cho đại tiểu thư, ngày mai ta nhất định sẽ hoàn thành, sẽ không trì hoãn trước yến tiệc Mẫu Đơn bắt đầu, để cho nàng ấy yên tâm!" An Ninh bình tĩnh mở miệng, âm thanh lộ ra một giọng điệu lạnh lùng. Cầm Phương có chút khó xử, đại tiểu thư giao phó nàng tự mình tra xét, tốt nhất là giám sát nhị tiểu thư, ngày mai tại Mẫu Đơn yên tiệc không được cẩu thả! Nhìn thấy cách đó không xa trên giường bức tranh thêu, Cầm Phương bước thẳng về phía trước, không đem An Ninh tiểu thư này để ở trong mắt! "Làm càn!" An Ninh lạnh giọng quát, Cầm Phương vừa nghe, thân thể run lên, lập tức dừng lại bước chân, chẳng biết tại sao, nàng thế nhưng cảm thấy sau lưng truyền đến một tia lạnh lẽo. An Ninh dạo bước đến trước mặt Cầm Phương, dò xét cẩn thận, không nói lời nào, những trên toàn cơ thể lại phát ra một áp lực vô hình, làm cho sự kiêu ngạo bẩm sinh của Cẩm Phương trong giờ phút này cũng biến mất, ánh mắt kia, thật giống như đang cắt thịt của nàng . "Thế nào? Cầm Phương chẳng lẽ không yên lòng tài thêu của An Ninh? Nếu như vậy, ta liền đi đến trước tỷ tỷ nói, công việc còn lại cứ giao cho Cầm Phương tỷ tỷ hoàn thành!" An Ninh cầm bức tranh “Mẫu Đan tranh diễm” vẫn chưa thêu xong, làm bộ hướng ra bên ngoài. Cầm Phương nào dám đảm đương trọng trách nặng như vậy? Tài thêu của Nhị tiểu thư nàng cũng biết, bên ngoài đồn Đại tiểu thư nhà này có một đôi tay khéo léo, là Chức Nữ hạ phàm, thêu ra đồ gì so với tú nương chuyên nghiệp trong cung còn tốt hơn mấy phần. Kì thực không phải thế, tất cả các bức tranh thêu từ tay Đại tiểu thư, đều là do Nhị tiểu thư hoàn thành, Đại tiểu thư cũng chính là nhìn vào một điểm này. Ngày mai tại yến tiệc Mẫu Đơn không giống bình thường, Đại tiểu thư nhưng trông cậy vào nàng ! Ngàn vạn lần không thể làm hư! " Nhị tiểu thư, người cái này là hiểu lầm nô tỳ rồi, nô tỳ nói đùa chơi, không nhìn cũng được, không nhìn cũng được! Nhị tiểu thư ngươi đừng vội vàng, nô tỳ cái này trở về hồi bẩm đại tiểu thư" Cầm Phương trên mặt lấy lòng, nhưng mà trong nội tâm lại là hừ lạnh một tiếng, cũng chỉ là con cờ trên tay Đại tiểu thư, mà cho là mình có gì đặc biệt hơn người sao? Nhìn nàng trở về tại trước mặt Đại tiểu thư nói thế nào! Hừ! Cầm Phương nén tức giận đi ra khỏi phòng, một bên Bích Châu lại gấp nói, "Tiểu thư, người đã tội gì? Đại tiểu thư tín nhiệm Cầm Phường người cũng không phải không biết, nếu nàng ấy ở trước mặt đại tiểu thư thưa chuyện thị phi này, thì tiểu thư. . . . . ." An Ninh nhưng chỉ là nhìn trong tay “Mẫu Đơn tranh diễm” nhuộm máu, đôi con ngươi cũng là càng thêm tĩnh mịch. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro