Chương 5: mỗi người một mục đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit:yuki_piano beta: u như kỹ

Ở Đông Tần quốc, từ trước đến giờ người dân luôn có lối sống cởi mở, cô gái địa vị mặc dù so ra kém phương bắc Bắc Yên quốc cùng Tây Phương Tây Lăng quốc, nhưng so với Nam Chiếu quốc coi như là cao hơn rất nhiều, khi nhìn vào trang phục, luôn thể hiện sự sang trọng, những năm gần đây, các quý nữ bên trong xã hội thượng lưu, cách trang điểm hoa mai được lưu hành phổ biến, loại trang điểm này, vừa dịu dàng lại thêm mấy phần quyến rũ, và chỉ có các cô gái đến tuổi câp kê mới có thể vẽ lên. An Bình nhìn mình ở trong gương, tựa như biến thành một người khác, lại có thêm phần phong thái thiếu nữ mới lớn,càng làm cho người ta thêm lóa mắt, Đặc biệt giữa hai hàng lông mày một ít đóa hoa mai nở rộ, nàng không thể không thừa nhận kỹ thuật hóa trang của Cầm Phương hết sức tinh xảo, chỉ là. . . . . . Nghĩ đến các hành động trước đây, An Bình liềm hạ mi mắt, khuôn mặt không biến sắc. "Vâng, nhị tiểu thư thật là xinh đẹp, so đại tiểu thư cũng đẹp hơn mấy phần ! An Bình Hầu phủ của chúng ta có đến hai vị tuyệt sắc giai nhân, các hầu phủ khác làm thế nào để hơn chúng ta!" Cầm Phương đem cuối cùng một cây trâm ngọc cài lên tóc của An Bình, nhìn An Bình trong gương, trong lòng rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng, từ trước đến giờ nhị tiểu thư luôn ăn mặc giản dị, không ngờ sau khi nhị tiểu thư trang điểm và tạo tóc, nàng lại xinh đẹp động người như vậy, xem ra không lâu nữa, nhị tiểu thư sẽ trởi thành uy hiếp đối với đại tiểu thư! An Bình từ trong gương nhìn Cẩm Phương, mặt lộ vẻ xấu hổ , "Chuyện . . . . . . Hoa mai. . . . . . Sợ là không tốt cho lắm. . . . . . Ta nghĩ nên lau đi!" Nói xong, liền làm bộ chủ động đi lau, Cầm Phương lanh tay lẹ mắt ngăn cản, nhanh chóng đảo mắt một vòng rồi nói, "Nhị tiểu thư, rất đẹp ! Lau rất đáng tiếc a, hôm nay là nhị tiểu thư lần đầu tiên tham gia Mẫu Đơn yến tiệc, đại tiểu thư cũng vừa mới phân phó, không thể để cho nhị tiểu thư thất lễ nghi, nếu không mặc trang phục đúng cách, đến lúc đó so với các tiểu thư Hầu phủ khác phần nào thua thiệt, đối với An Bình Hầu phủ. . . . . ." Cầm Phương tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của An Bình , thấy nàng nhíu chặt lông mày, hình như sắp bị nàng thuyết phục, trong lòng trở nên hả hê, dừng một chút, tiếp tục lái miệng, "Nhị tiểu thư cứ làm theo ý mình đi! Một mình ngươi là chuyện nhỏ, làm liên lụy tới cả An Bình Hầu phủ vậy thì. . . . . ." "Vậy hãy nghe ngươi, không lau liền không lau thôi." An bình thở dài một tiếng, khéo léo thỏa hiệp, đáy lòng cũng trở nên bình tĩnh vô cùng. Trên mặt Cầm Phương lập tức hiện ra nụ cười đắc ý, từ trong lòng móc ra một túi gấm tinh sảo, cẩn thận treo bên trong thắt lưng của An Bình. "Đây là cái gì? Bên trong nhất định chứa đồ hết sức quý giá!" An Bình tỏ vẻ tò mò, đem túi gấm cầm trên tay, không nhìn Cầm Phường, liền muốn lấy đồ vật bên trong ra xem một chút, nhưng không kịp mở túi gấm ra, tựa như nàng đã đoán từ trước Cầm Phương liền ngăn cản. "Đây cũng không phải là cái gì quý giá, cũng chỉ là đồ chơi nhỏ bình thường thôi!" Cầm Phương vội vàng nói, như muốn che giấu cái gì, "Nhị tiểu thư, đã đến lúc rồi, chúng ta phải nhanh chóng, đi vào cung, thuận tiện đi dạo trong cung luôn, cơ hội như vậy cũng không nhiều !" An Bình đem tất cả các hành động của Cẩm Phương thu vào trong mắt, nhớ lại chuyện của kiếp trước, khóe miệng cong lên, cũng không có nói thêm gì nữa. Cầm Phương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc tiểu thư phân phó, vì kế hoạch hôm nay, tiểu thư sẽ làm cho người trong cung đều kinh động, nhìn bóng lưng của An Bình, ánh mắt của Cầm Phương càng thêm ác độc, nhị tiểu thư a nhị tiểu thư, lần này nàng có tích bao nhiêu phúc đức cũng khó qua khỏi kiếp nạn này! Hai người ra khỏi Thính Vũ Hiên, vòng qua mấy hành lang, liền đến đại sảnh, trong đại sảnh, An Như Yên đã sớm chuẩn bị xong, đang chời đợi, trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới hôm nay sẽ là ngày ác mọng đối với An Bình, nàng liền nén lại và trở nên bình tỉnh, tiếp tục chờ, chỉ là, khi nàng thấy An bình xuất hiện tại lối vào đại sảnh, vốn đang định tiếp tục uống trà *những tay cầm lại trở nên cứng đơ, nhìn chằm chằm An Bình, tay cầm ly trà dần dần nắm chặt.(yuki:送入口中的 dịch là đưa vào trong miện những thấy ko đúng vs phong cách của An Như Yên nên chuyển thành uống trà)( yuki chuyển thể như thế cũng được) "Tỷ tỷ, Bình nhi khiến tỷ tỷ đợi lâu, tỷ tỷ chớ trách." An Bình khẽ cuối đầu, cảm nhận được ánh mắt của An Như Yên đang ở trên người mình, ánh mắt mang đến cảm giác lạnh lẽo, kiếp trước cũng là như vậy, chỉ là nàng không có đi để ý, nhưng mà giờ phút này, nàng lại là hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt kia. Ẩn sau mỹ nhân kia là khuôn mặt vô cùng độc ác xấu xa, mà nàng đã tận mắt thấy qua! An Như Yên nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, đặt ly trà xuống, dịu dàng tiến lên kéo tay An Bình, "Đều là tỷ muội, cũng chỉ là đợi trong chốc lát, có cái gì tốt trách tội hay sao? Muội muội hôm nay thật là xinh đẹp!" Tuy là tán dương, những giai điệu vang lên không thành thật cứ như nghĩ một đằng nói một nẻo, cho dù là cố ý che giấu, nhưng trong đáy mắt lại suất hiện dấu vết ghen tị không hài lòng, An Bình cảm nhận được, dĩ nhiên điều đang diễn ra trong đai sảnh không thoát khỏi cập mắt của một người khác. "Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư thật đúng là tỷ muội tình thâm, chỉ là, nhị tiểu thư mỹ lệ sợ là muốn vượt qua đại tiểu thư rồi! Nhị tiểu thư cũng mau mau cập kê đi? Danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân. . . . . ." Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan cười, giống như vô tình nhắc tới. "Dương di nương, ăn no không có chuyện làm sao? Thay vì đem khí lực ra nói luyên thuyên, không bằng thành thành thật thật ở trong Quỳnh Hoa Viện của người, hảo hảo chỉ giáo Tam muội." Tứ phu nhân nói như thế, trong lòng An Như Yến càng thêm không vui, cho dù là quá khứ luôn là duy trì dịu dàng hiền thục những nàng cũng mất đi phần nào lý trí, không để ý đến thân phân trưởng bối của Dương Mộc Hoan, lạnh lùng mở miệng, liếc mắt một cái bên cạnh Tứ phu nhân Tam Tiểu Thư, trong lòng càng thêm không vui, qua thêm vài năm, lại thêm một đối thủ! "Ha ha. . . . . . Là ta lỡ lời, đại tiểu thư chớ trách, chớ trách!" Tứ phu nhân liên tục lôi kéo con gái mình không ngừng nhận sai, cực kì hạ mình, bộ dạng hết sức lấy lòng An Như Yên, không giống với một nử phủ, trái ngược lại như cực kỳ sợ chủ tử trách phạt tôi tớ. "Hừ!"An Như Yên hừ lạnh một tiếng, không để tâm đếm Dương Mộc Hoan, lôi kéo An Bình, vội vã ra khỏi đại sảnh, đi tới hướng cửa chính Hầu phủ . . . . . . Sau khi mọi người đi, dáng vẻ vốn khúm núm của Tứ phu nhân cũng đừng thẳng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng với một nụ cười mỉa mai, cũng chỉ là người tiểu nha đầu, nhìn ngươi còn có thể tỏ vẻ đến khi nào! "Mẹ, Hinh Nhi cũng muốn ăn mặc giống như Nhị tỷ tỷ như vậy, đi hoàng cung dự Mẫu Đơn yến tiệc." Tam Tiểu Thư An Lan Hinh ngửa đầu nhìn Dương Mộc Hoan, nghe nói Mẫu Đơn yến tiệc rất xa hoa nhưng không kém phần sang trọng, trong lòng nàng cũng sớm đã mong đợi không dứt, nhưng nàng chỉ có mười ba tuổi, cách tuổi cập kê còn kém hai năm. Dương Mộc Hoan thân mật lôi kéo tay của nữ nhi, lời nói đầy yêu thương, "Hinh Nhi yên tâm, cuối cùng cơ hội sẽ đến, đến lúc đó, Hinh Nhi nhất định sẽ đẹp hơn các tỷ tỷ." Còn có thời gian hai năm ! Không chừng sẽ có chuyện xảy ra, nhị tiểu thư An Bình từ trước đến giờ cũng chỉ là một hòn đá nhỏ đưới chân của An Như Yến, bà vẫn không để ở trong mắt, con gái của bà tuy là Tam tiểu thư, nhưng không tới cuối cùng, ai có thể nói con gái của Lưu thị vẫn có thể được hào quang như bây giờ, họ cũng không thể quên,đại công tử của An Bình Hầu phủ là do Dương Mộc này sinh thành là cốt nhục của bà. Trên xe ngựa. Bầu không khí hài hòa xen lẫn mấy phần quỷ dị, An Bình ngoài mặt mang theo vài phần hốt hoảng, nhưng đáy lòng bình tĩnh như nước, nàng đang đợi, chờ đợi hôm nay kịch hay. Những lúc An Như Yên vô ý nhìn về hướng An Bình, thì lời nói vừa rồi của Dương Mộc Hoan lại vang vọng trong tai nàng, muốn xua đi cũng không được, sự xuất hiên của An Bình quả thật có vượt qua nàng, cộng thêm tài hoa của nó tuy chưa được ai biết đến. . . . . . Nghĩ tới đây, An Như Yên vô thức nắm chặt bàn tay lại, trong lòng trồi lên một tia tàn nhẫm! Xem ra, kế hoạch hôm nay không sai, ở An Bình Hầu phủ, tại bất cứ thời điểm nào, An Như Yên này phải là người tỏa sáng nhất, người khác đừng mơ tưởng có bất kỳ cơ hội vượt qua nàng! Đệ Nhất Mỹ Nhân. . . . . . Hừ! Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, qua hôm nay Mẫu Đơn yến tiệc, An Bình có còn hay không cơ hội mơ ước danh hiệu‘ Đệ Nhất Mỹ Nhân ’ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro