Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Nhạc không hề cảm ứng được chút nào về tình hình nguy hiểm bên ngoài, lúc này hắn đang lâm vào nguy cơ sinh tử.

Trong cơ thể như có một ngọn núi lửa đang phun trào, khí huyết bạo động muốn phá thân mà ra, cơ bắp xương cốt bị thiên sơn vạn nhạc (trăm núi nghìn sông) va chạm khiến hắn đau đớn đến gần như mất đi thần trí.

Cảnh Nhạc dùng hết toàn lực phát động thần thức, không để ý tới thân thể còn chịu được hay không, hắn nhất định phải duy trì tỉnh táo.

Nhưng mà vẫn không được. Hắn như đang bị lực lượng của thiên đạo trói buộc, có cố thế nào cũng giãy không ra.

Sau đó, hư ảnh chuyển động kiếm.

Ánh sao ẩn hiện trong từng đạo kiếm ảnh, lan tỏa trong hư không tựa như biển sâu tĩnh lặng, ẩn chứa sự bí ẩn và mênh mông xưa nay bất biến.

Nhất kiếm vạn khoảnh, quang yểm vạn vật*.

*(Kiếm trải dài vặn dặm, ánh sáng bao phủ vạn vật)

Trong một chớp mắt kia, Cảnh Nhạc thấy được cửu thiên ngân hà!

—— Ngân hà lạc cửu thiên! Đúng là Thương Lan Kiếm Pháp thức cuối cùng!

Một vạn năm trước, Cảnh Nhạc chính bởi vì lĩnh ngộ ra một chiêu sơ khai này mà đưa tới thiên kiếp. Công pháp uy lực cường đại bậc này đâu chỉ là Thiên giai?! Nếu hư ảnh chém ra một kiếm này thì lôi kiếp sẽ lại đến. Với tu vi mới chỉ Trúc Cơ của hắn tất nhiên sẽ tan thành khói bụi, cũng chẳng còn cơ hội trọng sinh lần nữa!

Chẳng lẽ hai đời đều phải chết vì cùng một nguyên nhân hay sao?!

Cảnh Nhạc gấp đến muốn hộc máu, hắn cảm giác mình sắp tẩu hỏa nhập ma mất rồi nhưng vẫn không thể tác động đến kiếm kia.

Cảnh Nhạc mở to hai mắt nhìn hư ảnh xuất kiếm, đang định vứt bỏ thân thể liều mạng dù thần thức có tiêu tùng cũng muốn đấu một phen.

Đột nhiên, ngực hắn đau xót, trước mắt tối sầm rồi cứ như vậy mà mất đi ý thức.

Lôi vân rút đi, kiếm khí tiêu tán.

Tần Yến Chi quỳ một gối xuống đất đem Cảnh Nhạc nửa ôm vào trong ngực. Đối phương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, búi tóc hỗn độn, quần áo nhiễm màu đỏ tươi nhưng hô hấp coi như ổn định, chỉ là nhìn qua thập phần yếu ớt, làm y nhịn không được thả nhẹ lực đạo.

Tần Yến Chi tâm thần chấn động, vị lão tổ tuổi trẻ này rốt cuộc ngộ ra loại công pháp nào mà có uy lực như vậy? Uy lực của kiếm khí vừa rồi tràn ra khiến ngay cả tu vi Tử Phù như y mà cũng cảm thấy áp lực bội phần. Mà Đạo Nhất Kiếm Pháp của y tuy nói là Thiên giai công pháp nhưng cũng chưa hề đưa tới lôi kiếp!

"Lão tổ!"

Đám người Hàn Vân Tông đồng loạt vọt lại đây, biểu tình hoảng loạn.

Tần Yến Chi: "Hắn không sao, chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi."

Vương trưởng lão tinh tế xem xét một phen, rốt cuộc yên tâm vội khom người cảm ơn: "Đa tạ Tần chân quân ra tay trượng nghĩa!"

Tần Yến Chi: "Không cần đa lễ."

Cảnh Nhạc phát ra tiếng ho khan rồi từ từ tỉnh lại, bên mũi ngửi được làn hương thơm lạnh lẽo phảng phất như rừng mai trong tuyết.

Tiếp theo, hắn phát hiện mình bị một nam tử ôm vào trong ngực, cả người bỗng dưng cứng đờ nhưng lại rất nhanh trấn định mà ngồi dậy.

Tần Yến Chi thuận thế buông ra tay, Vương trưởng lão tiến lên đỡ Cảnh Nhạc, Lam Phượng lúc nãy không biết trốn đi đâu cũng bổ nhào vào trong ngực Cảnh Nhạc khóc sướt mướt: "Cảnh Cảnh không sao chứ? Kỉ Kỉ sợ muốn chớt..."

Cảnh Nhạc thấy trên cánh và chân Lam Phượng bị thương, lại nhìn nhìn chung quanh —— trên mặt đất các vết nứt đan xen tung hoành, mảnh sân lát ngọc bị tổn hại ở phạm vi lớn, ngay cả tượng Lạc chân quân cách đó không xa cũng bị chặt đứt một cánh tay.

"......" Đã nói là không muốn ảnh hưởng người khác khảo hạch cơ mà?

Cảnh Nhạc đoán được tình cảnh te tua này đều là do mình gây ra, mặt hơi rát cũng dần thấy hổ thẹn bèn ôm Lam Phượng vào lòng nói: "Xin lỗi nha."

Lam Phượng sửng sốt, nó không nghĩ Cảnh Cảnh lại nói ra câu xin lỗi, nháy mắt nước mắt tủi thân bộp bộp rớt xuống, đầu dựa vào ngực Cảnh Nhạc khóc hu hu không ngừng.

Cảnh Nhạc ôm Kỉ Kỉ lung lay đứng dậy nhìn về phía ân nhân cứu mạng, "Đa tạ Tần chân quân, hôm nay là lỗi của ta, nhất định sẽ bồi thường."

Tần Yến Chi trong mắt có một tia nghi hoặc, môi khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.

Điều y muốn biết rất đơn giản, rốt cuộc Cảnh Nhạc đã ngộ ra công pháp gì? Cảnh Nhạc đoán được tâm tư của hắn nhưng lại không muốn nói, chỉ yên lặng rũ mắt.

Hiện trường một mảnh an tĩnh.

Cuối cùng, Tần Yến Chi hành lễ rồi đeo kiếm rời đi.

Chờ Tần Yến Chi vừa đi, Vương trưởng lão đã vội vã dò hỏi thương thế của Cảnh Nhạc, người sau nói: "Tịnh dưỡng mấy ngày là tốt thôi, không cần lo lắng. Chỉ là......"

Cảnh Nhạc nhìn nhìn mấy tu sĩ biểu tình hoặc hoảng sợ hoặc dại ra chung quanh, đau đầu nói: "Chúng ta nhanh chóng vào thư viện thôi."

Vương trưởng lão nhanh nhẹn đỡ Cảnh Nhạc, khi đi qua đám người phái Tử Hà lão cố tình chậm bước, cằm khẽ nhếch, đắc ý mà "Hừ" một cái làm cho Ngụy trưởng lão đang ở trạng thái hóa đá biến thành nứt vỡ, sắc mặt xanh mét.

Một tiếng hừ này cũng làm cho những người khác tỉnh lại.

"Vừa rồi...... Rốt cuộc sao lại như vậy?"

"Là Thiên giai công pháp sao? Nhưng năm đó khi Tần chân quân ngộ ra Đạo Nhất kiếm pháp cũng đâu có đưa tới lôi kiếp a?"

"Có lẽ vì Tần chân nhân ngộ ra chỉ là kiếm pháp sơ khai?"

"Hiện tại thẻ bài bị vỡ, ai cũng không biết chân tướng."

"Kỳ thật còn có một loại khả năng...... Ha ha, thôi đi, chắc do ta suy nghĩ nhiều."

"Ý ngươi là công pháp Thần giai? Không thể nào, Thần giai công pháp chỉ xuất hiện ở thời kỳ trung cổ, cổ tu khi đó thực lực có thể sánh với thánh thần, hiện giờ sao mà......"

"Ta biết, cũng chỉ là đoán đại thôi mà."

......

Ngụy trưởng lão nghe người khác nghị luận mà tim như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Lần này Hàn Vân Tông gây ra tiếng vang lớn như vậy, rất nhanh thôi toàn bộ tu chân giới đều sẽ tán dương tiểu nhi lão tổ ngộ ra được công pháp kinh thế đến nỗi đưa tới lôi kiếp, làm gì còn ai có tâm tư chú ý tới đệ tử phái Tử Hà lĩnh ngộ được Huyền giai công pháp? Trớ trêu là chuyện này đều là do bọn họ tự bày ra!

Càng đáng nói là tiểu nhi lão tổ thiên tư trác tuyệt như vậy, lại có được truyền thừa từ Cảnh Nguyên Đạo Tổ, chắc chắn rất nhanh sẽ trở nên cường đại. Có hắn trấn trụ ở Hàn Vân Tông thì phái Tử Hà còn có cơ hội ngo ngoe sao?

Nếu như chuyện này có thể để lại trong tâm Tần Yến Chi một chút kiêng kị, khiến y chịu thêm áp lực trong thư viện thì lại càng tốt.

Nhưng mới vừa rồi người cứu hắn lại là Tần Yến Chi...

Ngụy trưởng lão thiệt muốn khóc, lão xem như đã cảm thụ được cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự vác đá nện vào chân mình!

Không còn mặt mũi về tông môn nữa, hic hic......

Bên kia, Cảnh Nhạc đã vào ở trong phòng khách của thư viện Cửu Thiên.

Hắn nhìn bày biện thanh nhã trong phòng rất là vừa lòng gật đầu, lại quay sang Vương trưởng lão nói: "Phân phó vài hiệu thuốc của Hàn Vân Tông chuẩn bị chút đan dược đưa cho những tu sĩ bị ta liên lụy."

"Vâng."

Cảnh Nhạc nghĩ chút, đau lòng mà tháo xuống nhẫn Tu Di đưa cho Vương trưởng lão, "Bên trong có một quặng nhỏ linh thạch, ngươi xem xét lấy bồi thường đi."

Vương trưởng lão lập tức tỏ vẻ thổ hào: "Sao có thể để lão tổ tốn kém chứ, để ta!"

Cảnh Nhạc buồn bã nói: "Tiền trên người ngươi không phải đều đưa ta hết rồi sao?"

Vương trưởng lão: "...... Hình như là vậy thiệt......"

"Được rồi, ngươi đi trước đi."

Chờ khi trong phòng chỉ còn lại mình, Cảnh Nhạc trước tiên trị thương cho Lam Phượng rồi tống cổ nó ra ngoài chơi, còn mình thì tĩnh tâm chậm rãi xem lại công pháp vừa cảm ngộ được.

Một kiếm kia, đúng là chiêu cuối cùng của Thương Lan Kiếm Pháp.

Sự hoàn thiện của Thương Lan Kiếm Pháp có quan hệ tới tâm pháp của hắn, tâm pháp viên mãn chính là cơ hội phi thăng. Kiếp trước hắn vì vậy mà chôn vùi tính mạng, hôm nay lại ngoài ý muốn có được trong tay.

Tuy chiêu hắn chứng kiến vẫn chỉ là sơ khai nhưng lại hoàn chỉnh hơn một chút. Giống như thuật luyện chế con rối, hiện tại còn đang trong giai đoạn chuẩn bị tài liệu chưa thể ghép nối dung hợp hoàn chỉnh, chỉ là thứ không máu không thịt, không có linh hồn.

Nếu như chờ hư ảnh chém ra kiếm đó thì có lẽ hắn có thể lĩnh ngộ được càng nhiều, nhưng uy lực của nó đã vượt qua cảnh giới mà tu vi hắn thừa nhận được, nếu ngoan cố đỡ lấy chỉ khiến bản thân thân tử đạo tiêu.

Cũng do hắn sơ ý, ai biết được mới ngộ một chữ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ. Lúc ấy thần hồn hắn bị trói buộc, nếu không có Tần Yến Chi mượn ngoại lực giúp thoát ly khỏi trạng thái bất động thì thiếu chút nữa hắn đã giẫm lên vết xe đổ kiếp trước.

Hiện giờ, cũng coi như là nhờ họa được phúc đi.

Chỉ là phần nhân quả này xem như hắn đã thiếu người ra, chỉ có thể chờ ngày sau tìm cơ hội báo đáp.

Khảo hạch của thư viện Cửu Thiên mất khoảng bảy ngày, thương thế Cảnh Nhạc cũng hoàn toàn tốt lên.

Lúc này đây, các đệ tử Hàn Vân Tông cầm thư giới thiệu tới tham gia khảo hạch toàn bộ đều thông qua, nhiều hơn vài người so với lần trước, thật sự là thật đáng mừng.

Vương trưởng lão vinh quang hoàn thành sứ mệnh, cao hứng bừng bừng mà quay trở về Hàn Vân Tông. Mười mấy đệ tử Hàn Vân tông tính cả Cảnh Nhạc chen chúc cùng mấy trăm người khác cùng nhau trở thành học sinh của thư viện Cửu Thiên ban Tinh Tú.

Bọn họ đã gia nhập thư viện, vậy đều trở thành đệ tử của thư viện.

Nội quy của thư viện Cửu Thiên đã quy định, mặc kệ ngươi xuất thân từ tông môn nào địa vị ra sao thì trong thư viện chỉ lấy ban (lớp) để xem bối phận. Trong thư viện nhiều người phức tạp, không chừng đâu đó có vị sư trưởng của môn phái nhỏ gặp phải đệ tử của môn phái lớn chẳng lẽ phải hành lễ với vãn bối? Nếu vậy thì bối phận chẳng phải sẽ loạn cào cào hay sao.

Bởi vậy, Cảnh Nhạc phải tạm thời tháo xuống danh xưng lão tổ.

Nhưng Lam Phượng lại rất tiếc hận, "Ngươi phải biết làm thú cưng của lão tổ với thú cưng của đệ tử bình thường không giống nhau."

"Không giống chỗ nào? Không phải chỉ là con gà rừng thôi à?"

Lam Phượng: "......" ghét Cảnh Cảnh nhất!!

Lại qua vài ngày, mấy trăm học sinh bị trộn lẫn với nhau rồi phân vào các kí túc xá, một gian kí túc xá có hai người, ở cùng Cảnh Nhạc là một người tên Mạnh Thiện.

Người này đến từ môn phái phù đạo nổi danh thiên hạ Thanh Trúc Trai, cũng là chủ nhà của các kỳ Điểm Trúc Đại Hội, cùng với phái Tử Hà, Bạch Phượng Kiếm Phái tọa lạc ở vùng hạ Nam Châu.

Mạnh Thiện là người đơn thuần hiền lành, một lòng tu phù, không bởi vì Cảnh Nhạc là lão tổ Hàn Vân Tông mà nịnh nọt lấy lòng hắn, lại càng không xỉa xói mỉa mai. Hai người ở chung mấy ngày, y phát hiện Cảnh Nhạc có chút hiểu biết với phù đạo, thái độ càng thêm thân cận.

Một ngày nọ Mạnh Thiện đột nhiên hỏi: "A Cảnh, ngày mai phải chọn ban rồi, ngươi có nghĩ muốn chọn ban nào chưa?"

Cảnh Nhạc: "Vẫn chưa."

Chương trình tu luyện của thư viện Cửu Thiên phân ra một chính một phụ. Vốn ban đầu Cảnh Nhạc chủ tu là pháp đạo, nhưng ngày ấy sau khi lĩnh ngộ được Thương Lan Kiếm Pháp, hắn lại cảm thấy kiếm đạo càng thích hợp với mình hơn.

Nói tới pháp đạo, hắn đã có Thập Vũ Thương Minh Đại Pháp, người khác còn có thể dạy hắn cái gì nữa chứ. Huống chi Cảnh Nhạc có mấy ngàn năm tích lũy tri thức, hiểu biết đối với pháp đạo dù có nói là hàng đầu hiện nay cũng không quá, dư sức đi dạy ngược lại người khác.

Mà thiên phú của hắn về kiếm đạo không tính là cao, nếu có thể ở phương diện này tìm thấy cơ duyên có lẽ đối với bổ toàn công pháp của hắn trợ giúp được không ít.

Đối với môn tự chọn, hắn tự tin nhất chính là đan đạo. Kiếp trước chính là dựa vào tay nghề luyện đan này mà kiếm tiền làm giàu. Rốt cuộc tu đạo là một chuyện rất tốn kém, cảnh giới càng cao thì tiêu tốn càng nhiều, mặc dù hắn có chút tài trợ vì thân phận tổ sư Hàn Vân Tông, cũng không thể ỷ lại để tông môn nuôi sống cả đời.

Nhưng đời này hắn đã đem phần lớn đan phương giao lại cho tông môn nên không thể lại dựa vào con đường luyện đan kiếm tiền nữa. Dù gì cũng là lão tổ, sao lại đi giành chuyện làm ăn của tông môn được chứ.

Nhưng hắn vẫn cần phải tích lũy tiền tài, mà trong các chủng loại đạo thuật có thể thu nhiều lợi nhuận gồm đan, phù, khí, trừ bỏ đan đạo, vẫn còn đó phù đạo với khí đạo.

Toàn Linh Thể làm cho cảm ứng của ngũ quan cùng tứ chi hắn càng thêm nhanh nhạy, điều này nghĩa là dù cho học phù đạo hay khí đạo đều rất thích hợp, bởi vậy hắn vẫn luôn khó lựa chọn.

Hắn đem do dự trong lòng nói cho Mạnh Thiện nghe, đối phương đáp: "Đương nhiên là chọn phù đạo rồi! Luyện khí đúng là kiếm được nhiều linh thạch nhưng phí tổn cũng rất cao. Luyện phù không giống, một tờ giấy, một cây bút, một chút chu sa, chỉ cần ngươi có ý tưởng và thành thục câu thông với linh khí thiên địa thì có thể luyện chế phù tốt rồi."

Mạnh Thiện dùng luận điệu tiết kiệm phí tổn hoàn mỹ thuyết phục được Cảnh Nhạc, ngày tiếp theo hắn liền quyết định chủ tu kiếm đạo, phụ tu phù đạo.

Lựa chọn như vậy làm đám đệ tử Hàn Vân Tông sợ đến ngu người, Hàn Vân Tông chính là đệ nhất pháp tông, thế mà lão tổ lại không chọn tu pháp!

Cảnh Nhạc cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Các ngươi cứ chuyên tâm học tập, ta sẽ thường xuyên trao đổi với mọi người, huống chi chúng ta còn có thể học chung môn phù tu mà."

Nhưng cả đám Hàn Vân Tông chỉ có hai người chọn môn phụ là phù đạo, một là Cố Hiệp, người khác là Trịnh Bạch.

Trịnh Bạch hơi có chút khẩn trương, "Nghe nói trước khi bắt đầu chương trình học đều phải làm bài kiểm tra nhỏ, pháp đạo ta không sợ, nhưng phù đạo thì không có tự tin gì hết."

Cảnh Nhạc trấn an nói: "Bài kiểm tra chỉ yêu cầu chúng ta chế tác ra bùa chú đơn giản nhất, yên tâm đi."

Như lời hắn nói, ngày kiểm tra lớp phù đạo chỉ ra đề vẽ loại phù định thân đơn giản nhất, trong chiến đấu thì xem như là loại khá râu ria. Cố Hiệp cùng Trịnh Bạch đều nhẹ nhàng thông qua. Phù định thân của Cảnh Nhạc lại không giống của người khác, hắn cải tiến đặt thêm trong đó một đạo hoa văn làm thời gian định thân kéo dài thêm. Vì thế hắn càng nghĩ rằng mình đã chọn đúng đường rồi.

Đến khi kiểm tra ở lớp kiếm đạo lại càng thuận lợi, điều duy nhất ngoài ý muốn chính là người phụ trách khảo hạch kiếm đạo lại là sơn trưởng Tần Yến Chi.

"A Cảnh, ngươi có nghe nói gì chưa? Đáng lẽ lão sư dạy kiếm đạo cho các ngươi là Vạn Minh Kiếm Tông Nghiêm chân nhân, nhưng y bỗng nhiên nghiệm ra cơ duyên đột phá nên đã chạy về tông môn bế quan rồi."

Mạnh Thiện đáng thương vô cùng nói: "Thiệt hâm mộ ngươi có thể được Tần chân quân tự mình chỉ dạy kiếm thuật, nghe nói số đệ tử Vạn Minh Kiếm Tông được y chỉ điểm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sớm biết vậy ta cũng chọn kiếm đạo."

Cảnh Nhạc lo ngắm nhìn lệnh bài của thư viện Cửu Thiên, lệnh bài này to bằng nửa bàn tay, mặt trước khắc chữ "thư viện Cửu Thiên", mặt sau là hai chữ "Tinh Tú". Nếu mười năm sau hắn có thể thuận lợi thăng lên ban Nguyệt Ảnh thì lệnh bài cũng sẽ được thay đổi.

Hắn trêu chọc nói: "Ngươi không phải chọn lớp phụ là trận pháp sao? Nghe nói sư trưởng là một chân nhân của Tinh La sơn trang tính tình ôn hòa, nếu ngươi muốn chuyển tới lớp kiếm đạo thì ngài ấy nhất định không ngăn lại đâu."

Mạnh Thiện sợ tới mức nhảy dựng lên, chân tay quơ quào: "Không không không, tỷ tỷ của ta sẽ đánh chết ta mất."

Nguyên lai Mạnh Thiện xuất thân từ phù tu thế gia ở vùng hạ Nam Châu, đệ tử trong nhà phần lớn tinh thông phù đạo, cũng đều bái nhập vào Thanh Trúc Trai. Nhưng phù cùng trận xưa nay gắn bó tương tồn, hai người kết hợp mới có thể thi triển uy lực càng to lớn. Bởi vậy người tinh thông phù đạo đa phần cũng am hiểu trận pháp.

Mấy chục năm trước, Mạnh gia xuất hiện một vị nữ tử có thiên phú cực cao trên phương diện trận pháp tên là Mạnh Uyển, cũng là tỷ tỷ ruột của Mạnh Thiện. Nàng được môn phái tu trận Tinh La sơn trang thu vào dưới trướng, nhận được sự coi trọng của toàn thể sơn trang.

Mạnh Uyển lúc này cũng đang làm việc trong thư viện Cửu Thiên theo hình thức luân ban. Theo Mạnh Thiện nói thì nàng quản giáo y cực kì nghiêm khắc, Mạnh Thiện thập phần e sợ, có cho tiền cũng không dám bỏ trận pháp sang học kiếm đạo.

Mạnh Thiện tiếc hận mà thở dài: "Tóm lại, A Cảnh ngươi nhất định phải quý trọng cơ hội lần này mà đi theo Tần chân quân học kiếm. Đây là chuyện biết bao nhiêu tu sĩ tha thiết ước mơ còn không được ấy."

Cảnh Nhạc gật gật đầu, hắn cũng rất tò mò vị thiên hạ đệ nhất kiếm tu Tần chân quân này rốt cuộc có thể mang tới cho hắn kinh ngạc gì đây?

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

———

Cảnh Cảnh: Chú ý chú ý! Yên Chi có chuyện muốn nói.

Người qua đường giơ tay: Không phải chim én (Yến Chi) sao?

Cảnh Cảnh: Kỉ Kỉ nói, chim én với nó đều thuộc họ chim, nó không muốn cùng đồng loại chia sẻ sủng ái. Nào, mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh Yên Chi nào!

Lam Phượng: Chiếp chiếp chiếp! Chiếp chiếp chiếp!

Yên Chi: Khụ, thật vui khi lại một lần nữa cùng mọi người gặp mặt, mấy chục chương trước tuy rằng ta thường không online, nhưng khu bình luận vẫn như cũ có truyền thuyết của ta, ý này thật là đúng. Những ngày không có ta mọi người vẫn luôn không quên làm ta cảm thấy thật an ủi. Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, hôm nay về sau, ta rốt cuộc có thể thường xuyên online, cho dù screentime không phải cao nhất nhưng ít ra mọi người không cần phải nghe tên của ta qua lời kể của người khác hoặc tiểu kịch trường.

Lam Phượng: Không, còn có trong tiểu hoàng văn (sách XXX).

Yên Chi:...... Nhiều chuyện vậy hay là ngươi lên nói luôn đi?

Lam Phượng: Được được a! Kỉ Kỉ muốn giải thích một chút, ta không phải thuộc họ chim, ta là thần thú! Thần ——

Cảnh Cảnh đoạt lấy loa: Hôm nay đến đây thôi, bái bai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro