Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đang giằng co, chợt có người lên tiếng: "Chúng ta không cần khảo hạch là vì chúng ta có thực lực."

Cảnh Nhạc quay đầu liền thấy một đoàn người đi về phía này, An Văn Tinh hôm vừa qua gặp cũng ở trong đó, hẳn là phái Tử Hà.

Lại nghe một lão giả trong đoàn nói: "Nếu ngươi không tin, vậy để phái Tử Hà chúng ta cho người mở rộng tầm mắt."

Dứt lời, hắn quay sang bên cạnh gật gật đầu với một vị đệ tử, người nọ trên mặt bên trái có một vết bớt đỏ rất nổi bật, lúc này chắp tay đáp: "Vâng, Ngụy trưởng lão."

Cảnh Nhạc dùng thần thức đảo qua, phát hiện nam nhân có vết bớt này là Trúc Cơ hạ cảnh, nhưng cốt linh chỉ mới ngoài ba mươi, có thể thấy được tư chất trác tuyệt.

Người trong phái Tử Hà đều sùng kính mà nhìn hắn, Ngụy trưởng lão cũng đắc ý mà sờ sờ râu, nhưng một Kim Đan chân nhân của Cửu Thiên Thư Viện lại nói: "Nơi này là chỗ khảo hạch, không phải nơi để các ngươi thể hiện, trước nay việc tuyển chọn của thư viện không có bất luận cái gì mập mờ bất công, cần gì người khác chứng minh?"

"Phốc......"

Không ít người Hàn Vân Tông không chút che dấu mà cười rộ lên, còn phái Tử Hà người nào cũng đều mang sắc mặt nghẹn khuất xấu hổ.

Cũng may một vị Kim Đan chân nhân khác lớn tuổi hơn đi tới, hắn khéo đưa đẩy hơn rất nhiều, giúp phái Tử Hà giải vây nói: "Cứ để yên đồn đãi như vậy cũng không tốt, nếu các vị đạo hữu phái Tử Hà nguyện ý thử một lần, vậy thì kiểm tra một chút ngộ tính đi, cũng đỡ cho sau này lại có người không phục."

Lúc đầu vị Kim Đan chân nhân kia nhíu nhíu mày, nhưng rồi cũng lựa chọn thỏa hiệp, "Được rồi, vậy các ngươi đi lãnh thẻ bài rồi tìm chỗ cảm ngộ đi, đừng có làm ảnh hưởng tới người khác khảo hạch."

Ngụy trưởng lão biểu tình phi thường khó coi, nam nhân có bớt trên mặt cũng đỏ gay, ngay cả vết bớt kia cũng gần như không còn nổi bật.

Cũng phải, tự nhiên đang giả ngầu lại bị không trâu bắt chó đi cày, ai mà chịu cho nổi.

Vị Kim Đan chân nhân vừa mới quăng cho phái Tử Hà một quả bom bạo kích lại bình tĩnh như không, nhàn nhạt nói: "Người tiếp theo."

Cảnh Nhạc tinh tường thấy lúc ấy gân xanh trên trán Ngụy trưởng lão giật giật như muốn nhảy lên.

Trong lòng hắn một trận cười trộm, trên mặt lại rất bình tĩnh, "Vậy chúng ta cũng đi thôi."

Nào biết lại bị Ngụy trưởng lão kia ngăn lại, "Vị tu sĩ kia lúc nãy coi thường các ngươi như vậy, Hàn Vân Tông chẳng lẽ không cảm thấy gì sao?"

Vương trưởng lão tiến lên, "Ngụy đạo hữu đúng là người thẳng tính, ta thích a! Chỉ có điều...... Hàn Vân Tông chúng ta vạn năm truyền thừa, là thiên hạ đệ nhất pháp tu, kẻ không phục rất nhiều, làm gì có thời gian rảnh đi so đo với từng người?"

Hắn cố ý dừng lại một chút, tầm mắt đảo qua đám người phái Tử Hà mang ý vị sâu xa, cười nói: "Nhưng không phục thì sao, chúng ta cũng đành chịu. Chỉ là một tiểu bối vô danh gây sự thôi, nếu so đo thì chúng ta lại mất khí độ quá ấy chứ."

Vương trưởng lão ngấm ngầm nói mát, thiếu chút làm Ngụy trưởng lão tức xỉu.

Hàn Vân Tông lại không biết xấu hổ nói mình không so đo với tiểu bối à? Chuyện lần trước đại hội diễn võ của mười phái diễn ra có tiểu bối vô ý nói ra câu "tiểu nhi lão tổ", bị đệ tử của các ngươi vây đánh thành đầu heo tưởng rằng không ai biết à?!

Nhưng Ngụy trưởng lão cũng không thể nói thẳng ra, hắn như người câm ăn hoàng liên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Ha ha, cũng đúng. Chúng ta đương nhiên cũng không để trong lòng, nhưng đệ tử kia là ái đồ của Triều Ngọc chân nhân, thiên tư không tồi, ta cũng muốn mượn cơ hội này để thử khảo hạch hắn một phen."

Vương trưởng lão: "À~~."

Ngụy trưởng lão: "......"

Vương trưởng lão: "Vậy chúng ta đi trước nha."

"......" Ngươi đi rồi lão tử khoe khoang cho ai xem đây?!

Ngụy trưởng lão nhịn xuống dục vọng muốn rít gào, lại ngăn lại nói: "Hay là chúng ta cứ nhìn xem một chút đi?"

Vương trưởng lão: "Vẫn là thôi......"

"Được a, nhìn xem đi." Cảnh Nhạc bỗng nhiên lên tiếng.

Ngụy trưởng lão trong lòng rùng mình, người này chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu liền có thể đánh gãy lời nói của một trưởng lão trong tông sao? Thấy trên người hắn phát ra linh khí bức người, kết hợp với lời đồn đãi bên ngoài lâu nay tự nhiên đoán được thân phận của Cảnh Nhạc, nhưng hắn giả vờ không biết, mắt chuyển đi nơi khác.

Vương trưởng lão trong lòng căm giận, nhưng Cảnh Nhạc chỉ là lão tổ của Hàn Vân Tông, người ngoài xưng hắn một tiếng lão tổ là vì mặt mũi của Hàn Vân Tông, cũng không phải tất cả mọi người đều phải tất cung tất kính với hắn. Huống chi lão tổ vẫn chưa thể hiện thân phận, Ngụy trưởng lão muốn giả ngu thì ai có thể bắt lỗi được?

Nhất thời xung quanh không tiếng nói chuyện, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, thẻ bài của nam nhân có bớt đột nhiên sáng lên, hắn như trút được gánh nặng mà thở hắt ra, đem thẻ bài dâng lên cho vị Kim Đan chân nhân ít nói kia rồi trấn định đứng chờ ở một bên.

Ngụy trưởng lão thấy hắn như thế, đoán chừng công pháp mà hắn lĩnh ngộ được cũng có vẻ không tồi, trong lòng thỏa mãn mà cười nheo mắt.

Chỉ thấy vị Kim Đan chân nhân kia tay bấm quyết miệng niệm thần chú, đem thẻ bài đưa vào một nghiên mực đầy, thẻ bài dần dần hoàn toàn biến mất trong đó.

Cảnh Nhạc: "Đó là trận pháp truyền tống sao?"

Vương trưởng lão: "Đúng vậy, nghe nói các thẻ bài đều được truyền tống đến thư các, các chân nhân trong thư các sẽ cùng đánh giá cấp bậc rồi đem kết quả truyền trở lại."

Cảnh Nhạc: "Thủ đoạn hay, nếu có tu giả ngộ ra công pháp mới thì không phải sẽ bị Cửu Thiên Thư Viện thu vào trong túi sao?"

Hắn nghĩ nghĩ lại cười nói: "Cũng may vị Tần chân quân kia ngộ ra là Đạo Nhất Kiếm Pháp hình thức sơ khai, nếu không Vạn Minh Kiếm Tông không mò tới tính sổ mới là lạ"

Không lâu sau một thẻ bài lại từ nghiên mực chui ra, Kim Đan chân nhân lấy ra, vừa thấy kết quả biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng nổi lên một tia gợn sóng, nhưng ngữ khí vẫn cứng nhắc như cũ, "Huyền giai công pháp, tư chất trác tuyệt."

Giữa sân một mảng yên tĩnh, tiếp theo không ít người phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.

Thế mà lại có thể ngộ ra Huyền giai công pháp mà vài thập niên gần đây khó gặp, ngay cả tên tu giả gây sự lúc đầu cũng cụp đuôi, xám xịt mà cong mông chạy.

Toàn phái Tử Hà một mảnh vui mừng khôn xiết, may mà màn giả ngầu lúc trước không bị vả mặt.

Hàn Vân Tông vẫn như cũ bất động, chỉ có Cảnh Nhạc cười vỗ tay, "Không tồi, không tồi."

Ngụy trưởng lão bỗng nhiên cất cao giọng, "Nghe nói lần này vị tân lão tổ của quý tông cũng tới Cửu Thiên Thư Viện, xin hỏi là vị nào?"

Hàn Vân Tông không ai đáp lời, Vương trưởng lão mặt hiện lên biểu tình "Ngươi làm màu ghê".

Ngụy trưởng lão trên mặt nóng lên, trong lòng biết mình làm hơi lố nhưng chỉ có thể căng da đầu diễn tiếp, "Lão đạo nghe nói tân lão tổ chưa tới hai mươi đã vào kỳ Trúc Cơ, thiên phú cao trên đời hiếm thấy, nói không chừng có thể giống như Tần chân quân đều ngộ ra Thiên giai công pháp, không biết ta có may mắn nhìn thấy hay không đây?"

"Làm càn!" Vương trưởng lão cả giận nói: "Lão tổ của tông ta há là người ngươi có thể tùy ý bình luận sao?!"

Hắn làm sao nghe không ra dụng tâm hiểm ác của Ngụy trưởng lão? Nếu như lão tổ ngộ không ra Thiên giai công pháp, phái Tử Hà chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi Hàn Vân Tông lão tổ không bằng Tần Yến Chi. Trước đó Ngụy trưởng lão khen "trên đời hiếm thấy" cũng thành ra chê cười.

Nhưng Thiên giai công pháp làm gì mà dễ ngộ ra như vậy? Mấy ngàn năm qua, ở Cửu Thiên Thư Viện cũng chỉ có một Tần Yến Chi!

Thấy bên này sắp lớn chuyện, vị chân nhân nghiêm túc nọ muốn quát lên dẹp loạn nhưng bị vị khéo đưa đẩy kia ngăn lại.

"Đây là sự cạnh tranh của hai phái Hàn Vân Tông với Tử Hà, chúng ta chỉ là tiểu môn tiểu phái ở Cửu Thiên Thư Viện, vẫn là đừng nên xen vào thì hơn."

Vị chân nhân nghiêm túc thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ngầm đồng ý.

Cảnh Nhạc đem hết thảy thu vào trong mắt, hắn đương nhiên cũng hiểu tâm tư sâu kín của Ngụy trưởng lão. Muốn so cũng được thôi, nhưng hắn tu đạo của hắn thì mắc gì phải đi so sánh với người khác. Chỉ là, hắn nghe nói Tần Yến Chi đã ở đây mà ngộ ra Đạo Nhất Kiếm Pháp, cũng rất tò mò bản thân mình có thể ngộ ra được cái gì.

"Cảnh Cảnh đừng sợ, chính diện giao phong, cho bọn chúng quỳ gối dưới quần ngươi xin thua đi!" Lam Phượng hưng phấn mà xoay vòng vòng, lại nhận được thông báo vả mặt quen thuộc.

Cảnh Nhạc im lặng chớp mắt, nói: "Cảm tạ hậu ái, nếu thư viện cho phép ta đương nhiên cũng muốn thử xem, đây cũng là một cơ hội khó có được. Nhưng ta lại không muốn quấy rầy người khác khảo hạch, như vậy cũng hơi bị thiếu đạo đức."

Ngụy trưởng lão: "......"

Nam nhân bớt đỏ: "......"

Vị chân nhân khéo đưa đẩy nghe Cảnh Nhạc nói liền chủ động dâng lên một thẻ bài.

Thẻ bài vừa đến tay Cảnh Nhạc liền chậm rãi hiện ra một chữ "Thủy" ngay ngắn, hắn nhìn chữ một chút rồi đem thần thức dẫn vào, dần dần nhập định.

... Trầm xuống, hắn cảm giác thân thể càng ngày càng trầm xuống.

Thân thể như bị nước bao phủ, nước cọ sát lên da thịt thật lạnh, nhưng hắn lại thấy ấm áp lại an bình.

Chậm rãi, trong nước hiện lên một bóng người không có ngũ quan, ngón tay của bóng người biến hóa, Cảnh Nhạc lập tức cảm giác phát lạnh, phảng phất như nước ở bốn phía đều ngưng kết thành băng, hắn cũng bị đông cứng ở trong đó.

Nhưng hắn chỉ cần khẽ nhúc nhích thần thức liền thoát khỏi đóng băng, nước lại ấm lên, bóng người kia cũng đã biến mất.

Ngay sau đó, lại xuất hiên hai bóng người cũng không có ngũ quan.

Bọn họ một người biến nước hóa thành sương mù, một người cầm kiếm dẫn động dòng nước hình thành một lốc xoáy thật lớn.

Cảnh Nhạc trong tầm mắt một mảnh mơ hồ, thân thể giống như bị muôn vàn bàn tay nhỏ xé rách, vì thế hắn lại một lần nữa phóng thích thần thức xua tan thống khổ.

Sau đó lại xuất hiện bốn bóng người.

Tám bóng.

Mười sáu bóng.

......

Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đông, công pháp mà bóng người sử dụng cũng càng thêm phức tạp và cường đại.

Cảnh Nhạc trước sau dùng thần thức ngăn cách bản thân, tự đáy lóng hắn có thanh âm không ngừng kêu gào: "Không phải, đều không phải."

Nhưng, cái nào mới phải đây?

Cảnh Nhạc không biết, hắn chỉ mặc kệ bản thân chìm nghỉm.

Dần dần, những bóng ảnh đó biến nhỏ, cho tới khi không còn thấy nữa.

Xung quanh thực an tĩnh, giống như trong mảnh thiên địa này chỉ có một mình hắn.

Lại không biết trôi nổi bao lâu, hắn hình như thấy một cánh cửa, cánh cửa đó dường như chỉ cách một bước, lại như xa ngoài ngàn dặm, mông lung nhìn không rõ.

Nhưng tâm thần Cảnh Nhạc lại như bị lôi kéo, nỗ lực muốn tới gần cánh cửa kia.

Rốt cuộc, hắn đã chạm đến.

Hàn khí lạnh băng trước sau chui vào làn da hắn, hơn nữa cái lạnh này đối với thần thức của hắn còn miễn dịch. Cảnh Nhạc sinh ra cảm giác nguy cơ, nhưng âm thanh từ đáy lòng lại chỉ dẫn hắn không chút do dự đẩy cửa ra ——

Đập vào mắt là một mảnh đen nhánh, phía cuối có một điểm sáng, bên trong điểm sáng xuất hiện hư ảnh thân thiết mà quen thuộc, giống như do chính hắn phân liệt ra vậy......

Hư ảnh trong tay cầm trường kiếm, động tác cứng đờ, như một đứa bé mới làm quen với kiếm đạo, ngay cả một tư thế hoàn chỉnh cũng làm không được. Hư ảnh thử đi thử lại mấy động tác trúc trắc, cũng không biết sau bao nhiêu lần, hư ảnh rốt cuộc có ý đồ xuất kiếm!

Bên tai Cảnh Nhạc như nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa, trong đầu tràn ngập sợ hãi cùng bất an cảnh báo hắn nhất định không thể để hư ảnh chém ra kiếm này!

Hắn quát lên một tiếng lớn: "Dừng lại cho ta!!"

Bên ngoài, một canh giờ trước.

Không ít thí sinh đều đã biết vị tiểu nhi lão tổ kia của Hàn Vân Tông muốn khảo nghiệm ngộ tính, bọn họ thấy Cảnh Nhạc nhận thẻ bài xong ngay sau đó liền nhập định, thầm nghĩ Hàn Vân Tông lão tổ quả thực bất phàm, nhập định nhanh như vậy.

Nhưng mà, một canh giờ qua đi, nửa điểm động tĩnh cũng không có.

"Sao lâu như vậy rồi còn chưa ngộ ra nhỉ?"

"Chẳng lẽ là ngộ tính không tốt?"

"Không thể nào, hắn là lão tổ Hàn Vân Tông, ngươi không nghe người ta nói sao? Chưa tới hai mươi đã đạt đến kỳ Trúc Cơ."

"Thế thì sao, hắn vận khí tốt có được truyền thừa của Cảnh Nguyên Đạo Tổ, dù có là đứa ngu thì cũng tu luyện dễ hơn so với người thường chứ?"

."...... Ha ha, có giỏi thì ngươi thử xem."

"Ngươi ——"

Mọi người cãi qua cãi lại, đệ tử phái Tử Hà cực lực khắc chế dục vọng muốn cười nhạo, một đám trong lòng hả hê.

Ngụy trưởng lão thấy Vương trưởng lão mặt vô biểu tình, cũng không biết suy nghĩ cái gì, hắn nói: "Vương đạo hữu đừng nóng, nói không chừng Cảnh lão tổ đạt được công pháp gì đó kinh thế hãi tục, lúc này đang cần thời gian chậm rãi cảm ngộ......"

Lời còn chưa dứt, liền thấy thẻ bài trong tay Cảnh Nhạc lam quang đại thịnh.

Vương trưởng lão trong lòng vui vẻ, bên ngoài lại giả bộ vân đạm phong khinh, "Đa tạ cát ngôn của Ngụy đạo hữu."

Ngụy trưởng lão mặt nghẹn thành màu gan heo, kinh hoảng mà nghĩ chẳng lẽ tên tiểu nhi lão tổ kia ngộ ra Thiên giai công pháp thật?

Đột nhiên, sắc trời chợt chuyển tối.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một đoàn mây đen quay cuồng lao nhanh đến, lôi điện bên trong đan chéo như những con rắn bạc đang nhảy múa, hòa cùng âm thanh sấm rền chuyển động hướng tới nơi này.

...... Sắp mưa à?

...... Bên trong kết giới của thư viện cũng có mưa sao?

Lam Phượng chớp chớp đôi mắt hạt đậu, nó phát hiện trong tầng mây có một cỗ hơi thở thập phần thân thiết.

Mây đen tới gần, trong khoảnh khắc uy áp hủy thiên diệt địa giáng xuống, linh lực bốn phía điên cuồng khuấy đảo, ngay cả sương mù trên cao cũng sôi trào không ngừng.

Vương trưởng lão chỉ cảm thấy ngực căng thẳng, hô hấp khó khăn, hắn đột nhiên ý thức được cái gì, hét lớn: "Là lôi kiếp! Chạy mau!!!"

Cùng lúc đó, thẻ bài trong tay Cảnh Nhạc nháy mắt vỡ nát.

Lấy hắn làm trung tâm, vô số đạo kiếm khí sắc bén phát ra tứ tán, không có mục tiêu, không phân địch ta, cứ thế mà bay loạn!

"A a a a a cứu mạng huhuhuhu!!!" Lam Phượng phành phạch vỗ cánh bay loạn một vòng, những tu sĩ đứng gần Cảnh Nhạc đều bị kiếm khí cắt lên người, ngay cả vài vị Kim Đan chân nhân cũng khó ngăn được, chỉ có thể vội vàng tránh đi.

Nhưng Cảnh Nhạc lại vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng như giấy, khóe miệng tràn ra tia máu, hàng mi dài không ngừng rung động, nhìn qua lại có một loại mỹ cảm tà dị.

Chỉ là trên người hắn bị rạch ra rất nhiều vết thương nhỏ vụn làm cho quần áo bị nhuộm dần từng vết máu loang lổ.

Vương trưởng lão trong lòng khẩn trương, hắn cũng không biết lão tổ gặp phải cái gì, lo lắng cứ tiếp tục như vậy thì lão tổ sẽ không chịu nổi kiếm khí ăn mòn, thân thể bạo liệt mất.

Hết cách, hắn chỉ có thể cắn răng đi vòng vèo, một đạo kiếm khí sượt qua cắt ra một vết trên gương mặt hắn, huyết châu văng ra!

Bỗng nhiên, trước người hắn lóe lên một người, trường kiếm đối phương chém ra một chiêu, kiếm quang xông thẳng tới phía Cảnh Nhạc, cùng những kiếm khí thô bạo trong không khí va chạm kịch liệt, sinh ra chấn động lớn đến ngay cả kết giới của Cửu Thiên Thư Viện cũng nổi lên từng làn sóng vặn vẹo.

Kiếm quang thế như chẻ tre, đem những kiếm khí hỗn độn cắt nát chừa ra một khoảng trống, tất cả kiếm khí như có tính toán đều dừng lại một tấc vây xung quanh Cảnh Nhạc.

Ngay sau đó, người nọ biến mất tại chỗ, giây lát lại xuất hiện phía sau Cảnh Nhạc, một chưởng đánh về phía ngực hắn!


Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

———

Kỉ Kỉ: A a a a a a ta hảo kích động oa a a a a a đau quá a ta Cảnh Cảnh mau tới cứu ta a a a a

Cảnh Cảnh: Ồn muốn chết! Thiên giai công pháp thì sao, ta lĩnh ngộ ra chính là thiên kiếp công pháp

Vương trưởng lão: Cười xỉu

Ngụy trưởng lão: Tức phát khóc

———

Tác giả: Khu bình luận đề nghị ngươi nở ra hoa sen bảy màu.

Cảnh Cảnh:... Trọng trách bảy màu này vẫn là giao cho Kỉ Kỉ đi, nó thích mấy loại sặc sỡ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro