V130: Dị biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sênh ca

Beta-er: Mike-kun tbkcd9112

Mộc Như Lam vừa bước xuống lầu, người bên kia đã nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy lướt qua cô. Mộc Như Lam quay đầu nhìn bóng dáng người nọ, khóe môi khẽ nhếch, xoay người tiếp tục chậm rãi đi xuống.

Bên kia, các nữ giúp việc vẫn đang đem đồ đặt lên xe đẩy, bỗng nhiên nhìn thấy hai người vội vã chạy tới, đó là hai nhân viên vừa nhận được mệnh lệnh kiểm tra lễ vật trong xe là gì, nhưng khi bọn họ nhìn thấy lễ vật bên trong, nháy mắt đều giật mình.

Lễ vật...

Trong hành lý, tất cả lễ vật đều đóng gói giống nhau như đúc! Bọn họ nên kiểm tra cái nào đây?!

"Mấy thứ này là sao?" Một người trong đó chỉ vào lễ vật gần nhất hỏi.

Một nữ giúp việc lập tức trả lời, "Đây là quà do bạn của tiểu thư Tần Lãnh Nguyệt đưa cho"

"Vì sao tất cả đều cùng một kiểu đóng gói?" Ngay cả kích cỡ cùng màu sắc nơ con bướm đều giống nhau!

"Cái này... Là vì không có ai ra ngoài, mà trong đây chỉ có loại giấy đóng gói cùng dãy băng đó thôi..." Người vừa nói tỏ vẻ bất lực, đại khái là vì Tần Lãnh Nguyệt bị đuổi đi quá đột ngột, cho nên các cô không có thời gian để cẩn thận ra ngoài mua sắm. Hơn nữa hộp quà giống nhau cũng không sao, bên trong có ghi tên người tặng, chỉ cần Tần Lãnh Nguyệt biết mấy món đó của ai là được rồi, dù sao giấy gói quà cuối cùng cũng bỏ mà.

Bên kia Hắc Báo nhận được điện thoại, nhìn thấy hai nhân viên mình vừa phái đi đang lấy từng hộp quà đặt dưới camera cho hắn quan sát, từng món đều giống nhau như đúc, ít nhất cũng hơn hai mươi mấy hộp, muốn biết cái mà Mộc Như Lam bỏ vào trừ phi phải mở ra xem xét toàn bộ, nếu không thật hết cách.

"Kiểm tra đo lường từng món quà cho tôi, xét kĩ xem bên trong có kim loại nặng hoặc vật nguy hiểm gì không" Hắc Báo dựt dựt tóc, bọn họ đương nhiên không có khả năng tùy tiện coi quà của người khác tặng Tần Lãnh Nguyệt là cái gì, kiểm tra bên trong có vật nguy hiểm hay không đã là cực hạn. Chắc chắn Mộc Như Lam sẽ không dám tặng Tần Lãnh Nguyệt một quả bom, tuy rằng hắn rất nghi hoặc vì sao Mộc Như Lam muốn tặng quà cho Tần Lãnh Nguyệt.

Người bên đó đáp một tiếng, hiệu suất làm việc cực cao, hiện tại đã bắt đầu lấy dụng cụ kiểm tra từng món quà, chỉ có hai hộp phản ứng với kim loại nặng, mở ra kiểm tra, xác nhận không tồn tại nguy hiểm mới được gói trở lại.

Hai mươi mấy món quà để lại xe đẩy, theo hành lý bị đưa lên xe, hướng nơi Tần Lãnh Nguyệt ở chạy đến.

Mộc Như Lam ở trước sân chủ trạch chậm rì rì tản bộ, thỉnh thoảng trên đầu có một bóng đen đảo qua. Cô nâng mắt lên nhìn, liền thấy một con thần ưng Andes hung mãnh xoay tròn trên không trung, giống như binh lính tuần tra, tẫn trách quan sát kẻ xâm nhập.

Đôi mắt có chút nheo lại, Mộc Như Lam khóe môi mỉm cười, "Mãnh Sát, xuống đây"

Thanh âm rõ ràng không lớn, Mãnh Sát lại tựa hồ nghe được, lượn quanh một vòng rồi bay thấp xuống, sau đó dừng ở đài phun nước mỹ nhân ngư cách Mộc Như Lam không xa. Đôi mắt đỏ lợi hại mà thô bạo ghim chặt cô, vẫn không nhúc nhích, khiến Mộc Như Lam có loại cảm giác như Bạch Mạc Ly đang nhìn mình, bất quá thực rõ ràng không phải là hắn. Bởi vì Bạch Mạc Ly không sợ cô, càng đừng nói chỉ vì chút nguy hiểm mà tạm thời quỳ gối.

Mộc Như Lam hướng nó đi tới, cánh Mãnh Sát giật giật, móng vuốt thật lớn ấn vào đầu mỹ nhân ngư được điêu khắc tỉ mỉ, vài mảnh vụn trắng rơi xuống, cuối cùng vẫn không chạy trốn.

Bạch Mạc Ly đứng gần cửa sổ phòng ngủ, ưng mâu lãnh khốc nhìn một màn phía dưới, có chút mị lên.

Hắc Báo vẫn luôn theo dõi cô lúc này đang trợn tròn mắt nhìn, lát sau hung hăng nháy mắt mấy cái, lại nhìn, gì đây? Đây là sự thật sao?! Làm sao có thể?! Mãnh Sát thế nhưng lại nghe lời Mộc Như Lam? Chắc đây là con thần ưng Andes từ nơi nào bay tới đi, từ khi Bạch Mạc Ly nuôi con chim kia cho đến bây giờ thì trừ ngài ra, nó chưa từng thân cận kẻ nào cả, càng đừng nói đến nghe lời, dám mệnh lệnh cho nó? Giết mi cũng có thể!

"Mi thức thời hơn chủ nhân của mình nha" Mộc Như Lam đi đến bên cạnh suối nhân tạo, khóe môi ôm lấy nụ cười ôn nhu, con chim to vẫn không nhúc nhích.

Không trông cậy vào chuyện một con chim có thể cùng cô nói chuyện, Mộc Như Lam kêu Mãnh Sát xuống là có chút việc.

"Lại đây" Mộc Như Lam hướng nó ngoắc ngoắc.

Mãnh Sát cảnh giác nhìn cô, cánh giật giật, giống như chuẩn bị tùy thời bay đi.

Mộc Như Lam lại hướng nó vẫy vẫy, trong nháy mắt có chút nguy hiểm.
Mãnh Sát vỗ cánh đi xuống, dừng ở trước mặt Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam đi một vòng quanh nó, đến phía sau Mãnh Sát, đột nhiên giang hai tay ôm lấy nó. Mãnh Sát sợ tới mức cánh không ngừng đập, đem Mộc Như Lam quăng ngã tại chỗ, Mộc Như Lam một chút cũng không sợ, tò mò nháy mắt mấy cái, "Có thể mang ta bay một vòng không?"

Đà điểu còn có thể cho người ta cưỡi mà, thần ưng Andes lớn như vậy, hẳn có thể mang cô bay một vòng chứ?

"Nữ nhân này làm quái gì vậy?!" Hắc Báo mở to mắt nhìn, thiếu chút nữa làm rơi cốc nước trên tay, sáng nayđầu óc nữ nhân này bị lạnh hỏng rồi sao? Lúc nhìn thấy Mãnh Sát suýt chút nữa mang Mộc Như Lam bay đi, Hắc Báo tức khắc vứt cốc nước lên bàn, hưng phấn chạy vội ra ngoài.

Bạch Mạc Ly nhìn một người một chim phía dưới, mâu quang xẹt qua sắc thái cổ quái, chậc, ngây thơ.

Mãnh Sát rốt cuộc vẫn không mang Mộc Như Lam bay, Mộc Như Lam đương nhiên biết là không có khả năng, cùng Mãnh Sát đùa giỡn thôi, lại nói, cô rất thích loại động vật hung mãnh, so với con thỏ mềm nhũn thì đáng yêu hơn nhiều.

Từ trên lưng Mãnh Sát đi xuống, quay người lại, hoảng sợ, Hắc Báo không biết từ khi nào đứng sau lưng cô, nhìn cô từ lưng Mãnh Sát bước xuống, lập tức hướng Mãnh Sát xông đến, "Mày mang tao bay một chút đi Mãnh Sát!"

Mãnh Sát đập cánh hất Hắc Báo ngã trên đất, còn nhào lên hung hăng mỗ vài cái, đôi mắt lợi hại trừng trừng ghim chặt mặt hắn.

Mộc Như Lam trầm mặc nhìn một màn trước mắt, rốt cuộc nam nhân này tới làm gì?

"Đờ mờ..." Hắc Báo nhìn vết thương trên tay, lại nhìn Mộc Như Lam đứng bên cạnh thần ưng hùng dũng, khí phách hiên ngang kia, đây là kì thị giới tính hay là phân biệt đối xử đây?! Tốt xấu gì hắn cũng bên nó từ khi nó còn nhỏ! Rất không nể mặt!

...

Thời điểm Tần Lãnh Nguyệt tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống từ lâu.

Cô ta nhìn trần nhà ngây ngốc vài giây, trí nhớ cuồn cuộn quay về, biểu tình trên mặt đột nhiên thay đổi, bật dậy.

Ánh mắt quét qua bốn phía, hoàn cảnh xa lạ, bài trí lạ lẫm, cô ta nghiên ngả lảo đảo từ giường bò dậy, chạy đến cửa sổ. Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, trông về phía xa có thể nhìn thấy đô thị phồn hoa Washington... Khoảng cách từ Bạch Đế quốc đến thành phố khá xa, nơi này lại gần thành phố,... Không đúng, đây không phải là Bạch Đế quốc! Cô ta thật sự bị đuổi đi!

Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm nữ giúp việc truyền đến, "Lãnh Nguyệt tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao?"

Tần Lãnh Nguyệt nhìn cánh cửa, không nói chuyện.

Cửa phòng bị đẩy ra, nữ giúp việc tay cầm bát canh đứng ở cửa, "Tôi đem canh cho ngài, bên trong là thuốc dưỡng thai, thỉnh ngài uống một chút, vì đứa nhỏ của ngài"

Tần Lãnh Nguyệt huyết khí vẫn đang bốc lên nhất thời bình tĩnh lại, có điểm nhụt chí ngồi bên giường, tùy ý để nữ giúp việc đem canh vào, sau đó lui ra.

Bình tĩnh... Cô ta phải bình tĩnh... Phải bình tĩnh... Sự việc ngày càng khác thường, kì quái, mỗi một kế hoạch của cô ta đến cuối cùng đều bị vướng chân, nhất định phải có chỗ nào sai mới đúng, hiện tại cô ta phải bình tĩnh...

Bên ngoài truyền đến tiếng xe, Tần Lãnh Nguyệt nhìn xuống, chiếc xe chở rất nhiều kiện hàng đang được chuyển vào, cô ta nắm chặt bệ cửa sổ, khóe môi cười lạnh, chỉ như vậy mà muốn đuổi cô ta sao? Một ngày nào đó cô ta nhất định trở về! Đừng tưởng rằng Tần Lãnh Nguyệt cô ta không biết, Tuyết Khả đã sớm muốn đưa cô ta đi, đây nhất định là quyết định của Tuyết Khả, nữ nhân đê tiện kia, khẳng định là cùng Bạch Mạc Ly lâu ngày sinh tình đi! Hừ! Cô ta nhất định sẽ trở về, ai cũng đừng nghĩ cướp đi vị trí của cô ta! Mặc kệ là Tuyết Khả hay là Mộc Như Lam!

Cửa phòng bị gõ vài cái, hai nữ giúp việc mang lên một thùng hàng lớn xuất hiện ở cửa, "Tiểu thư, đây là quà của bạn ngài bên đế quốc gửi qua"

Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt tươi lên một chút, xem đi, cho dù hiện tại cô ta không ở Bạch Đế quốc. Thế nhưng cô ta vẫn còn rất nhiều bạn bè, tất cả bọn họ đều muốn cô ta trở thành chủ mẫu tương lai!

Nữ giúp việc rất nhanh liền lui ra ngoài, Tần Lãnh Nguyệt nhìn bát canh trên bàn, hiện tại không có khẩu vị, vì thế đi đến bên giường, đem thùng hàng kéo qua, nhìn thấy lễ vật đều i chang nhau. Mày khẽ nhíu, thế quái nào chỉ có một loại giấy gói? Chẳng lẽ là tùy tiện đưa qua thôi? Thật sự không có thành ý! Vậy mà còn vọng tưởng thời điểm cô ta trở thành chủ mẫu Bạch Đế quốc sẽ chiếu cố bọn họ sao? Buồn cười!

Một bên khinh thường một bên lại có chút chờ mong, bắt đầu mở quà.

Lập tức quăng đi vài món lễ vật, đều không có vật phẩm quý giá gì, dần dần Tần Lãnh Nguyệt không còn mong đợi. Cũng đúng, cô ta như thế nào có thể chờ mong được thứ gì quý giá chứ? Chẳng qua chỉ là một đám người làm công bình dân, cho bọn hắn thật nhiều tiền cũng không rửa sạch một thân nghèo kiết hủ lậu*.

*Nghèo kiết hủ lậu: Chỉ sự nghèo khó

Tùy ý cầm lấy một món, chuẩn bị hủy đi cái này rồi sẽ đi nghỉ, ngày mai trực tiếp cho người ta ném đi, cô ta đem rác lưu giữ làm gì? Đương nhiên là không có khả năng.

Giấy gói quà bị xé rách, lộ ra một hộp giấy nhỏ, mở ra, lọt vào tầm mắt là một mái tóc màu đen.

Động tác Tần Lãnh Nguyệt mạnh mẽ cứng đờ, nhìn một đóng tóc đen, trong lòng nghĩ... Là ai tặng cô ta bộ tóc giả?

Không gian một mảnh yên tĩnh, gió lạnh theo ngoài cửa sổ thổi vào, mái tóc đen kia cũng có chút giật giật.

Tần Lãnh Nguyệt chậm rãi vươn tay, nắm lấy mái tóc đen, cứng ngắc nâng lên, chậm rãi, lộ ra cái trán, lông mi, còn có một đôi đồng tử tan rã chảy huyết, nó nhìn Tần Lãnh Nguyệt, tựa như đang nhìn hung thủ tách rời cơ thể nó ra.

Tần Lãnh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, bị dọa đến chết đứng, giây sau liền mạnh mẽ ném đi, tiếng thét chói tai kinh hoảng vang lên, "A a a a a! Người tới! Mau tới! A a a a..."

...

Hôm sau.

Mộc Như Lam lại nhận được quà.

Bên trong vẫn là váy công chúa xinh đẹp, nữ nhân kia tựa hồ tìm được búp bê yêu thích, cho nên không tiếc tiêu tốn tiền tài đặt những bộ quần áo đắc giá, đáng tiếc người nhận chưa bao giờ cảm kích.

Vài ngày sau đó, mỗi ngày đều là một kiện váy hoa lệ, Bạch Đế quốc bên này cũng phát hiện vấn đề, Mộc Như Lam hiển nhiên đã bị Ritana theo dõi.
Bên ngoài thời tiết tối tăm, hạt mưa vẫn rơi, nện trên đất, bắn tung tóe khắp nơi.

"Nữ nhân này thật là phiền toái, ngoan ngoãn giao chìa khóa ra đây không phải tốt rồi sao? Cô là nghiện ngây ngốc ở bên này à?" Hắc Báo một bên ăn dâu tây, một bên lải nhải, nói xong còn bưng đĩa dâu đến đại sảnh, 'phịch' một tiếng, ngồi cạnh Mộc Như Lam đang xem phim kinh dị.

"Cảm ơn anh" Mộc Như Lam cầm lấy một quả dâu tây căng mọng, nhìn chằm chằm cảnh tượng máu me khủng bố trên màn hình, chuyên chú đến nổi mắt cũng không thèm nháy một cái.

"Này! Tôi nói cô có nghe thấy không vậy?" Hắc Báo ngồi cạnh Mộc Như Lam cầm vài trái dâu hỏi. Muốn biết vì sao hắn và Mộc Như Lam có quan hệ tốt như vậy? Kỳ thật hắn cũng không biết, vài ngày gần đây liền biến thành như thế, ừm, đại khái là vì Mãnh Sát đi.

"Hửm?" Mộc Như Lam nhìn chằm chằm màn hình tivi, vẫn không nhúc nhích.

"Dựa vào cái gì! Phim kinh dị có gì đẹp để xem sao?!"

"Ừ" Mộc Như Lam vẫn là nhìn chằm chằm màn hình tivi, không nhúc nhích.

"... Tật xấu gì vậy!" Thật không hiểu nữ nhân kia thoạt nhìn như thiên sứ, vì sao lại thích xem loại phim lừa đảo này, máu me lại khủng bố. Buổi tối ngủ sẽ không gặp ác mộng hay nghi thần nghi quỷ sao?

Tuyết Khả từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hắc Báo không biết từ khi nào đã ở cùng Mộc Như Lam, mày giật giật, nhìn về phía hắn, "Gino sắp xuống máy bay, cậu đi đón hắn"

"Không đi" Hắc Báo đầu cũng không ngẩng, người Bạch Đế quốc nhiều như vậy, mắc gì phải bắt hắn đi đón?

"Cho cậu về học viện Bạch Đế cậu không đi, hiện tại cậu là người rảnh rỗi nhất, đương nhiên là phải chọn cậu" Tuyết Khả đi qua kéo đầu hắn lên, "Nhanh đi"

Hắc Báo vuốt tóc bị rối, tức giận đến nghiến răng nghiến lời, đang muốn nói gì đó, thì nghe tiếng Mộc Như Lam nhẹ nhàng vang lên, "Vòng cổ ở học viện Bạch Đế"

Hai người đồng thời giật mình, nhìn về phía Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam nghiên nghiên đầu, mỉm cười nhìn hai người họ, "Không phải các anh muốn cái vòng cổ mà Tả Nhất Tiễn đánh rơi sao? Trong học viện Bạch Đế nha"

"... Cô không phải là đang nói giỡn đi?" Tuyết Khả trầm mặc vài giây, áp chế khí huyết đang mạnh mẽ dâng trào, cao quý lãnh diễm hỏi.

"Không phải nha, bên phải tủ đầu giường của tôi trong phòng ký túc xá đó" Mộc Như Lam tiếp tục nói.

Nói cách khác, bọn họ hao hết tâm tư chạy ngược chạy xuôi, kết quả thứ họ muốn tìm vẫn luôn nằm trong địa bàn của họ, hơn nữa lại gần trong gang tấc?!

Đối diện gương mặt vô tội của Mộc Như Lam, dù bình tĩnh lạnh nhạt đến mấy cũng không nhịn được thầm mắng một tiếng, "Mẹ kiếp!"

Lập tức gọi điện cho đám người Tần Xuất Vân tại học viện Bạch Đế, cho họ đi xác nhận vòng cổ, trong học viện có gian tế của giáo hội. Vào thời điểm này, chỉ có đem chiếc chìa khóa lấy đến tay, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mới hỏi Mộc Như Lam có phải nghiện ngây ngốc ở trong này không, biểu tình Hắc Báo cổ quái một chút, "Cô không phải muốn Boss xin lỗi cùng cảm ơn sao?"

"Sợ các anh nói tôi mặt dày không chịu đi a" Mộc Như Lam mỉm cười nói, sau đó nhìn về phía Tuyết Khả, "Cho người đưa tôi về học viện đi, Tuyết Khả tiểu thư" Một ngày nào đó cô sẽ làm Bạch Mạc Ly cuối đầu nói lời cảm ơn cùng xin lỗi, bất quá trước đó, cô không muốn mình và nhà tâm lý học tội phạm của Bạch Đế quốc sống dưới một mái hiên đâu, rất nguy hiểm, hơn nữa, không lâu trước đây cô còn đặc biệt gọi Ebert hỏi qua thành tích của Gino như thế nào, nghe nói hắn tuy là một kẻ thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế vào năm ba Harvard hắn đã hỗ trợ FBI ở New York phá hai vụ án biến thái giết người, là đệ tử ưu tú nhất vài năm nay gần đây trong lĩnh vực tâm lý học.

Trong sinh mệnh hiện tại, tất cả mọi thứ đều là vật phụ.

Tuyết Khả nhìn màn mưa bên ngoài, "Đại khái ngày mai hết mưa rồi, ngày mai sẽ đưa cô trở về" Huống chi, bọn họ cũng phải nhìn xem, Mộc Như Lam có lừa họ hay không.

Mộc Như Lam gật gật đầu, tiếp tục xem phim. Thời gian một ngày, cô còn chờ được.

...

Bất đồng Washington mấy ngày nay vẫn chìm trong cơn mưa, thời tiết bên California khá tốt.

Bệnh viện tâm thần Coen tựa hồ vẫn như dĩ vãng có vẻ bình tĩnh, thế nhưng bên trong dậy sóng.

Văn phòng viện trưởng.

Joey chân trước vừa rời văn phòng, chân sau Robert liền lén lúc chạy đến lục tung bàn công tác tìm thứ gì đó, thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, quả tim khẩn trương đập 'bùm bùm'. Lén lúc trộm tài liệu trên bàn Mặc Khiêm Nhân quả nhiên cần phải có dũng khí, nhưng vì mật mã, hắn không thể không bất chấp tất cả.

Mặc Khiêm Nhân xuống lầu, trên tay cầm một tấm hình, vừa rồi hắn tự mình treo ảnh Mộc Như Lam lên bức tường đầu giường, cho nên tâm tình có chút sung sướng, thân ảnh đạm mạc trong trẻo, hơi thở lạnh lùng cũng tựa hồ so với bình thường nhạt đi một ít.

Hắn đi đến văn phòng, nhìn thấy cánh cửa bị khóa trái, cước bộ dừng lại, vươn tay mở ra.

Robert khẩn trương câu nệ ngồi trên sopha, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân vội vàng đứng lên, "A... Amon viện trưởng"

Mặc Khiêm Nhân nhìn cái trán toát mồ hôi lạnh, còn có hai chân không ngừng cử động che dấu, đôi mắt đạm mạc lợi hại có thể nhìn thấu hết thảy biểu hiện giả dối có chút nheo lại, quét mắt về phía bàn làm việc chỉnh tề, thản nhiên hỏi, "Phó viện trưởng đâu?"

"Kiều... Phó viện trưởng Joey đi nghe điện thoại rồi"

"Anh không phải muốn gặp Caesar sao, có thể đi xuống" Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn nói.

Robert như lấy được đại xá, lập tức đi ra ngoài.

Mặc Khiêm Nhân nhìn bóng dáng Robert, mâu quang liếc qua văn kiện trên bàn, thần sắc đạm mạc như trước, hắn mở ra một phần tài liệu, bên trong lộ ra tờ giấy có nếp gấp, thật rõ ràng đây là dấu vết mà kẻ vừa rồi không cẩn thận gây ra. Có lẽ là biết Mặc Khiêm Nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, yêu cầu giấy tờ phải sạch sẽ gọn gàng không một nếp gấp, cho nên lại chỉnh sửa vội vàng.

Xoay người mở ngăn kéo, nhìn thấy bên trong có chút hỗn độn, trong đó có một tập tài liệu hẳn là phải đặt dưới laptop. Nếu là Joey, chắc chắn phải biết hắn không thích người khác chạm vào thứ hắn chưa cho phép.

Mặc Khiêm Nhân trầm mặc vài giây, hạ thắt lưng đem mọi thứ sửa lại chỉnh tề, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Lúc này tìm Caesar đã hoàn toàn vô dụng, họ cũng không đem hy vọng đặt trên người Caesar, bọn họ không có lợi thế gì để đàm phán với hắn, nói nhiều cũng chỉ lãng phí thời gian, cho nên Robert làm ra vẻ đã nghiên cứu xong, hơn mười phút sau liền rời đi.

Joey có chút kinh ngạc, người nào đi vào nghiên cứu không phải cũng mất hai ba giờ mới đi ra sao? Hôm nay hắn làm sao vậy?

"Cái kia..." Robert có chút do dự nhìn Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn, đôi mắt lợi hại nhưng đạm mạc khiến Robert khiếp đảm, nhưng không thể không kiên trì.

"Cái kia... Amon tiên sinh có thể đi theo tôi một chuyến hay không?" Robert cẩn thận nhìn Mặc Khiêm Nhân.

"Các anh có cái gì để đàm phán với tôi?" Mặc Khiêm Nhân thản nhiên hỏi, ngày đó đem mật mã đến văn phòng, đã bị hắn ta thấy được. Một khi đã như vậy, hắn cũng không lòng vòng biết rõ còn cố hỏi, việc đó hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Robert sợ run, nhìn Mặc Khiêm Nhân thần sắc quái dị, xoay người một bộ xin chờ một chút, lấy điện thoại gọi cho Morse, cố ý hạ thấp giọng, lát sau đến trước mặt Mặc Khiêm Nhân, đưa điện thoại cho hắn.

Mặc Khiêm Nhân ghét bỏ nhìn di động trên tay Robert, "Bật loa ngoài"

Robert nghe lời bật loa, Joey tò mò không thôi, dựng thẳng lỗ tai nghe lén.

Bên kia truyền đến âm thanh sốt ruột của một nữ hài tử, nháy mắt khiến sắc mặt Mặc Khiêm Nhân ngày càng lạnh băng.

Robert thu hồi điện thoại, chịu đựng áp lực bốn phía, can đảm nói, "Có lẽ anh nguyện ý theo tôi một chuyến, thiếu chủ chúng tôi cam đoan, chỉ cần mật mã chính xác, tuyệt đối không tổn thương đến một cọng lông của cô ấy."

Lúc này Joey mới mơ hồ phát hiện sự việc có chút không thích hợp, tiến sĩ Robert đang uy hiếp viện trưởng của họ đi theo hắn sao? Đây là đang áp chế? Joey giận dữ, cầm lấy điện thoại muốn báo tin cho quân đội bảo vệ Coen, mẹ nó đem ngươi bắn thành từng mảnh luôn!

Còn chưa gọi qua, cánh tay tái nhợt lạnh lẽo đánh tới, ngăn cản động tác của hắn.

Mặc Khiêm Nhân nhìn Robert, đôi mắt bình thường luôn lạnh lẽo khiến hắn sợ hãi không thôi, giây sau lui lại vài bước.

"Giáo hội..." Mặc Khiêm Nhân khóe mội gợi lên nụ cười thản nhiên lại làm người ta cảm thấy vô cùng chói mắt châm chọc, "Dẫn đường"

...

Cơn mưa đã cọ rửa sạch sẽ mặt đất, trong đại sảnh không khí có chút khẩn trương.

Điện thoại Tuyết Khả vang lên, tầm mắt như tia X quang của mọi người lập tức dừng trên người cô, thần sắc Tuyết Khả vẫn lãnh đạm như trước, nhận điện thoại, khóe mắt đuôi mày luôn tê liệt lúc này lại hiện lên ý cười kinh hỉ, cô hướng Bạch Mạc Ly báo cáo, "Boss, chìa khóa đã được lấy về, ngoại hình giống hệt lời miêu tả của Tả Nhất Tiễn"

"Tốt quá!" Có người hoan hô ra tiếng, năm năm tranh giành cùng giáo hội tựa hồ một khắc này đã chấm dứt.
"Xuất Vân cùng Phá Phong đang trên đường xuống sân bay, rất nhanh sẽ đem chìa khóa đến đây" Vì để ngừa vạn nhất, vừa lấy được chìa khóa phải lập tức đưa đến đây. Dù sao lúc trước ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, giáo hội đã cướp Mộc Như Lam đi.

Tất cả mọi người nhìn Bạch Mạc Ly, tựa hồ đang chờ đợi thứ gì, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.

Bạch Mạc Ly liếc qua mọi người một cái, tiếng nói trầm thấp, "Chờ chiếc chìa khóa đưa đến, lập tức mở quỹ bảo hiểm"

"Được!" Các thành viên của Bạch Đế quốc cực kì kích động, tựa như cuộc chiến vài năm nay rốt cuộc chấm dứt, mà bọn họ là người thắng lợi.

Gino hai tay chống nạnh đứng một bên, thật là, quỹ bảo hiểm Desno đã cướp sạch nổi bật của hắn! Tốt xấu gì hắn cũng sắp vào FBI làm việc nha! Rất không nể mặt!

Mộc Như Lam trên lầu hai nghe thấy thanh âm kích động của nhóm người phía dưới, lòng hiếu kỳ càng dâng lên, quỹ bảo hiểm Desno rốt cuộc là chứa thứ gì? Thực làm người ta tò mò.

Cùng lúc đó.

Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng trước một căn biệt thự.

Robert cùng Mặc Khiêm Nhân xuống xe, bên trong biệt thự có không ít người mặc đồ đen, tựa như đang cảnh giới, mắt thấy quỹ bảo hiểm Desno sắp mở ra, Morse cũng sẽ kích động, hưng phấn, lo lắng người Bạch Đế quốc vào lúc mấu chốt sẽ phá hư mọi thứ.

"Mời đi bên này" Robert lại thay đổi chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên thái dương, ngồi cùng xe với nam nhân này, sức ép so với ngọn núi còn lớn hơn! Hắn tình nguyện vật lộn với sư tử còn hơn đứng cạnh Mặc Khiêm Nhân! Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, chính là vẫn có cảm giác run sợ trong lòng.

Mặc Khiêm Nhân thần sắc đạm mạc đi theo Robert đến căn phòng trước mặt, bên trong có không ít người, một thân tây trang đen, trên tay cầm súng, đôi mắt dừng trên người Mặc Khiêm Nhân.

"Hoan nghênh anh, viện trưởng Amon" Morse nhìn Mặc Khiêm Nhân nói, đôi mắt xám trước sau như một tối tăm, nguy hiểm lại nhiễm đầy ý lạnh.

"Người đâu?" Mặc Khiêm Nhân quét mắt qua đại sảnh, không nhìn thấy người hắn cần tìm, thản nhiên hỏi, đối với đám người xung quanh hoàn toàn làm như không thấy.

Morse nghịch ngón tay cái, phía sau cửa phòng mở ra, Mặc Vô Ngân giống như con gà bị Mathan xách tới, "Mẹ nó! Tên da đen chết tiệt! Buông ra! Khốn kiếp!" Mặc Vô Ngân đã bị chọc giận muốn chết, rõ ràng cô ở kinh thành đang chuẩn bị ăn mừng ngày kỉ niệm quen nhau hai năm cùng bạn trai, đột nhiên bị bắt đi, tỉnh lại liền phát hiện chính mình đã chạy tới nước Mĩ, ngày kỷ niệm của cô a!

Tất cả mọi người nhìn con gà đang giãy giụa mang tên Mặc Vô Ngân kia, không ai lên tiếng.

"Vô Ngân" Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Mặc Vô Ngân động tác mạnh mẽ cứng đờ, quay đầu, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, nhất thời trưng ra vẻ mặt khổ sở, vội vàng giải thích cầu xin tha thứ, "Ca! Ca! Thực xin lỗi, em cũng không biết tại sao lại như thế này! Vừa tỉnh lại đã ở nước Mĩ, ca! Thật có lỗi! Em không phải cố ý làm vướng chân anh đâu, tha thứ cho em, anh anh anh anh hai..."

Bình thường người Mặc gia sẽ không làm cản chân Mặc Khiêm Nhân, nếu không Mặc Khiêm Nhân sẽ không có khả năng tùy tâm sở dục làm việc mấy năm bên Mĩ, Mặc gia có quốc gia làm hậu thuẫn, mỗi thành viên Mặc gia đều có người ngầm bảo vệ nghiêm khắc, muốn xuống tay với bọn họ trước tiên phải xử lí đám nhân viên quốc gia kia, hiển nhiên lúc này là một cái ngoài ý muốn.

Giáo hội vì muốn lợi thế trong việc đàm phán cùng Mặc Khiêm Nhân nên đã tốn không ít tâm tư, Mộc Như Lam ở Bạch Đế quốc thì đừng nghĩ, như vậy chỉ có thể chĩa hướng tới người Mặc gia ở kinh thành Trung Quốc xa xôi kia, mất thật lớn tâm tư cùng khí lực tránh né người bảo hộ mà quốc gia cấp cho cô, mới có thể đem Mặc Vô Ngân đến đây.

Mathan đứng cạnh Mặc Vô Ngân, phía trước còn có vài người mặc đồ đen, tay cầm súng thủ, xem ra đối phương không dám coi thường giá trị vũ lực của Mặc Khiêm Nhân, bằng không sẽ không bố trí nhiều người như vậy.

Morse ngồi trên ghế sopha, gác một chân, nhìn Mặc Khiêm Nhân nói, "Nói cho tôi biết mật mã của quỹ bảo hiểm, tôi biết anh đã giải ra, chỉ cần quỹ bảo hiểm mở ra, tôi cam đoan em gái của anh bình an vô sự rời đi, tôi cùng cha mình cũng không phải là cùng một loại"

Nhắc đến cha hắn, tự nhiên liền nhớ đến chuyện của cha Mặc Khiêm Nhân, tất cả mọi người lập tức cảm thấy không khí trở nên gấp gáp, nguy hiểm chậm rãi dâng lên, cho dù nam nhân kia không có động tác gì, chỉ là ánh mắt thay đổi một chút, cũng khiến mọi người theo bản năng giơ súng lên, một loạt họng súng tối om nhắm ngay Mặc Khiêm Nhân, cảnh giác vạn phần.

Morse ngầm bực một chút, không nên nói câu kia a, dù sao Mặc Khiêm Nhân sẽ không dễ dàng buông tha giáo hội, nhiều hơn một cái cớ, cũng không sao, chờ bọn hắn lấy được thứ bên trong quỹ bảo hiểm, giáo hội lúc ấy so với bây giờ sẽ cường đại hơn, tốt hơn gấp mấy lần. Mà thời điểm đó, Mặc Khiêm Nhân đã không còn là đối thủ đáng gờm.

Quỹ bảo hiểm được bọc vải trắng đặt trước bàn Morse, hắn nhẹ nhàng mở tấm vải, lộ ra cái hộp hình lập phương màu bạc, thoạt nhìn bóng loáng vô cùng, phía trên có bàn phím nhập mật mã cùng một cái ổ khóa khổng lồ.

Hai dãy mật mã đã được nhập trước đó, việc này chứng minh hai dãy mật mã kia chính xác, mặt dưới còn sót lại một ngọn đèn đỏ, chờ bọn hắn nhập mật mã cuối cùng vào, quỹ bảo hiểm sẽ mở ra!

Bọn họ chờ ngày này đã thật lâu.

Morse nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, "Mật mã"

Mặc Khiêm Nhân liếc Morse một cái, nhìn về phía Mặc Vô Ngân, thần sắc vẫn đạm mạc như trước, "Lại đây"

Morse ấn đường nhăn lại, nhìn họng súng bốn phía hướng Mặc Khiêm Nhân, tầm mắt giao lưu cùng Mathan, gật đầu.

Mathan buông Mặc Vô Ngân, Mặc Vô Ngân vừa xuống đất lập tức đá Mathan, đạp em trai hắn một cước, sau đó chạy nhanh tới bên Mặc Khiêm Nhân. Nhịn không được quay đầu nhìn kẻ đang khụy gối ôm hạ thân, cả người đau đến mức cuộn thành con tôm, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, thầm nghĩ, má ơi, xúc cảm cũng thật tốt a, nơi đó của tên kia cực to... A phi! Cô cái gì cũng không nghĩ nha!

Ngón tay Morse ma sát bàn phím, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân đối diện, lặp lại một lần nữa, "Mật mã"

...

"Chìa khóa đâu? Lấy ra tôi xem!" Tần Phá Phong cùng Tần Xuất Vân đi đến đại sảnh, Tả Nhất Tiễn vội vàng chạy tới nói.

Một cái vòng cổ đặt lên tay Tả Nhất Tiễn, Tả Nhất Tiễn tinh tế đánh giá trong chốc lát, gật đầu, "Đúng rồi, đây là vòng cổ tôi tìm được trong mộ Desno tiến sĩ" Dứt lời hắn đem vòng cổ mở ra, nén hai tay lại, chậm rãi dùng lực, bởi vì chiếc vòng có cấu tạo giống vảy, nén lại sẽ nghe 'cạch' một tiếng, vòng cổ biến thành một cây gậy màu bạc tinh tế nhẵn nhụi, "Xem, đây là cái chìa khóa"

"Chuyển quỹ bảo hiểm đến đây" Bạch Mạc Ly tiếp nhận chìa khóa từ tay Tả Nhất Tiễn.

Rất nhanh, quỹ bảo hiểm từ thư phòng chuyển xuống đại sảnh, đặt trên bàn.

Chìa khóa trên tay Bạch Mạc Ly chậm rãi cắm vào lỗ tròn trên ổ khóa, nhìn kĩ mới phát hiện bên cạnh là ảnh chìa khóa, cùng cây gậy trên tay hắn hoàn toàn ăn khớp.

Ánh mắt mọi người trừng lớn, đầu khẽ rướn cao, bọn họ rất tò mò bên trong chứa gì, họ đã tranh giành thứ này cùng giáo hội những năm năm đó.

Mộc Như Lam dựa vào lan can cầu thang nhìn bọn họ, thấy vậy không khỏi nhướn mày, họ không sợ khi quỹ bảo hiểm mở ra, oanh một tiếng nổ mạnh, cả xác cũng không nguyên vẹn sao? Nghĩ đến cảnh huyết nhục tứ tung, khóe môi cô gợi lên nụ cười, nha... Cô xấu quá đi, làm sao có thể nghĩ như vậy, không tốt, không tốt, vạn nhất vụ nổ lan tới cô thì làm sao bây giờ?

Chiếc chìa khóa gần 10 cm cắm vào, Bạch Mạc Ly chuyển động một chút, bên trong két truyền đến tiếng 'ca ca', Tuyết Khả mày nhíu một chút, đột nhiên lên tiếng ngăn cản, "Boss, để tôi làm. Mọi người tản ra, không cần gần như vậy!"

Bạch Mạc Ly không để ý tới Tuyết Khả, tiếp tục chuyển động, sinh tử có số, nếu hắn nhất định phải chết, vậy thì chết đi.

Bạch Mạc Ly bất động, những người khác tự nhiên cũng thế, nếu thực sự phát sinh vụ nổ, cùng lắm thì chết chung với Boss, cũng tốt lắm, còn nếu không nổ, thì bọn họ thắng, như vậy giáo hội sẽ bị nổ tan xương nát thịt nha, ha ha.

Không biết vòng vo bao nhiêu vòng, đèn đỏ cạnh chìa khóa cuối cùng 'tích' một tiếng, biến thành màu xanh.

"Mở!" Không biết là ai kinh hô.

Oanh!

Trên trời bỗng vang lên một tiếng sét.

Trái tim mọi người lộp bộp một chút, giây sau đột nhiên thả lỏng, hai mặt nhìn nhau, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơ hồ cười ra tiếng, rốt cục mở, bọn họ không bị nổ chết, như vậy quỹ bảo hiểm bên giáo hội có lẽ đã nổ, đem cái tên Morse oanh chết đi sẽ làm bọn chúng nháy mắt rối loạn như rắn mất đầu, việc này đúng là thắng lợi lớn mà.

Thế nhưng...

Tuyết Khả cùng Bạch Mạc Ly ấn đường đồng thời nhăn lại, không mở ra? Vì sao mở không ra? Ổ khóa bên trong không phải đã bị chìa khóa mở rồi sao?

Mộc Như Lam đuôi mày khẽ nhếch, đồng dạng rất tò mò, chiếc chìa khóa vẫn không mở được két sao? Việc này đúng là rất thú vị nha, bọn họ vừa rồi còn có bộ dạng kinh hỉ vạn phần, thật sự là rất thú vị, ừm, vui sướng khi người khác gặp họa có phải rất xấu hay không? Ha ha...

Bên kia.

Đèn đỏ chuyển thành xanh, mật mã đưa vào chính xác!

Nhưng vui vẻ còn chưa được một phút, chân mày Morse cau lại, dùng sức kéo quỹ bảo hiểm, mở không ra? Mở không ra?! Vì sao? Không phải đã nhập đúng mật mã sao? Ba cái đèn cũng biến thành màu xanh, không phải chứng minh là mật mã chính xác sao? Vì sao quỹ bảo hiểm vẫn không mở ra?! Chẳng lẽ phương thức mở có vấn đề? Không đúng, không phải chỉ cần nhập mật mã là xong sao, còn muốn dùng cách gì! Chẳng lẽ phải niệm thần chú mở cửa?!

Mặc Khiêm Nhân ngồi phía đối diện, nhìn sắc mặt biến ảo của Morse, ánh mắt đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển đến quỹ bảo hiểm, trong đầu chợt lóe, tốt độ cực nhanh, lại bị hắn dễ dàng bắt được, hắn cực kỳ lý trí, cho nên hắn rất hiếm bỏ sót tin tức trọng yếu, luôn luôn là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro