[Ôn Chu]Nếu Ôn Chu cùng trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huynh cuối cùng muốn dẫn ta đi đâu, sư huynh."

"Bớt nói nhảm, cứ đi theo ta là được rồi."

Ngọn núi phía sau Tứ Quý Sơn Trang, hai thiếu niên một trước một sau. Người đi trước mặc y phục màu lam, thân nhẹ như yến, bộ pháp nhanh nhẹn như bay trong rừng, người đi sau thanh sam thoải mái, đi được mấy bước lại bị bỏ rơi, gấp đến độ hô lớn:

"Sư huynh, huynh đợi ta với!"

Hắn đề một hơi đuổi theo, cũng không hề rơi xuống, quả nhiên là nhanh như gió cuốn, tĩnh lặng như rừng thẳm, không bao lâu liền bắt kịp thiếu niên áo lam, theo sát phía sau. Hai người đuổi đuổi bắt bắt rồi dừng lại một bãi cỏ trống trong rừng.

"Rõ ràng nói là đi tìm chó mà...", thanh sam thiếu niên tủi thân, "Sao lại tới chỗ này!"

"Hừ, còn than? Vậy đệ tự mình trở về đi." Thiếu niên áo lam nhìn quanh, thuận miệng mắng hắn một câu.

"A Nhứ, ta sai rồi. Đi theo huynh chỗ nào cũng tốt!" - Thiếu niên thanh sam lập tức cười hì hì, lại cúi đầu xuống "...nhưng người ta thật sự rất gấp mà..."

"Ôn Diễn, ngươi lại càu nhàu cái gì?"

Thiếu niên lam y bị kêu là A Nhứ là đệ tử đầu tiên của Tứ Quý Sơn Trang vang danh trên giang hồ, cũng là thế tử Chu Nhứ của phủ tướng quân trấn quốc, tự Tử Thư. Còn thanh sam thiếu niên chính là con trai duy nhất của Thánh thủ Ôn Như Ngọc và Thần Y Cốc Diệu Diệu nổi tiếng trong thiên hạ Ôn Diễn, tự Khách Hành.

Chu Tử Thư mới nói một nửa, đột nhiên hai mắt sáng lên.

"A, hóa ra chỗ này à."

Theo hướng hắn nhìn, một thứ trắng như tuyết xuất hiện.

Hóa ra là hai ba con thỏ trắng, vốn dĩ nằm trên mặt đất ngoan ngoãn gặm cỏ, khi thấy hai người đến thì đứng thẳng người, mũi hồng nhúc nhích, vài con còn không sợ hãi đến gần Chu Tử Thư.

"Sao mà nhiều thỏ thế này?" Ôn Khách Hành cười, "Hay là bắt chúng về chơi đi"

"Bắt gì mà bắt, cẩn thận sư nương đánh đệ."

Chu Tử Thư liếc hắn "Đệ đã lâu không đến sơn trang, đến sư nương nuôi thỏ phía sau núi cũng không biết."

"Ta cũng muốn ngày ngày tại sơn trang chơi vơi huynh mà!", Ôn Khách Hành lập tức trách móc, "Nhưng mà cha ta nói ta ở đây chơi suốt ngày không luyện công, sư phụ và huynh nuông chiều ta, muốn ta trở về tự khảo. Cái này không, không thông qua, phạt ta ở nhà tự đóng cửa kiểm điểm, không dễ dàng gì một tháng mới vừa được thả ra ngoài..."

Chu Tử Thư càng nghe lại càng cảm thấy không đúng, "...Sao lại tại sơn trang với ta? Ôn Khách Hành, đệ nói với Ôn Bá Bá như thế? Lại còn nuông chiều đệ?"

"Ta...", Ôn Khách Hành xoa xoa mũi, "Là huynh tặng ta Nhất Oa mà. A Nhứ, A Nhứ, huynh đối với ta thật tốt."

"....đừng có gọi ta là A Nhứ nữa."

Chu Tử Thư cau mày: "Ta là đại sư huynh của đệ, để đệ tự do gọi loạn lâu như vậy thật không ra thể thống gì."

...Ai muốn gọi huynh là sư huynh, Ôn Khách Hành nghĩ thầm, nhưng cũng không phản bác lại, vội vàng dỗ dành "Được rồi, đại sư huynh, Chu sư huynh, Tử Thu ca ca... hihi."

Không ngoài ý muốn lại làm Chu Tử Thư trợn tròn mắt.

Chu Tử Thư cũng lười uốn nắn, sự chú ý trở lại đồng cỏ, nhìn thỏ trắng từ từ tụ tập về một phương nào đó, không chút do dự bước tới, cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra một cái nhà gỗ nhỏ thấp thấp, cao cỡ nửa người.

"Cái này...", Ôn Khách Hành trợn to hai mắt.

Chu Tử Thư ngồi xuống, nhìn vào bên trong, đưa tay chạm vào một lúc, sau đó ôm lấy một con chó con đang bối rối.

Không phải là Nhất Oa mà Ôn Khách Hành vừa gọi sao.

"Sao thế, ngốc rồi à?"

Chu Tử Thư ngoái đầu, nhìn chằm chằm vào y, cười lộ ra hai lúm đồng tiền, "Đồ ngốc nhà ngươi, còn không đến ôm nó."

Ôn Khách Hành đến nhận lại chú chó, vẫn không hiểu làm sao, nhưng lại hết sức vui mừng, hét lên, "A Nhứ, huynh thật lợi hại!. Huynh làm sao biết nó ở đây?"

Chu Tử Thư ánh mắt rạng rỡ, dù sao tính tình thiếu niên, được Ôn Khách Hành khen ngợi, trong lòng cũng ngọt ngào.

Thấy dáng vẻ hứng thú của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư liền kiên nhẫn giải thích: "Nhất Oa vẫn chỉ là chó con, lại theo người lâu như vậy cũng có linh tính, bình thường sẽ không chạy xa. Buổi tối không trở về nhất định là bị cái gì đó dẫn đi. Ta càng nghĩ, sơn trang lớn như vậy, có thể để cho nó chạy xa đuổi theo, cũng chỉ có những con thỏ này. Sư nương ở đây tạo một cái nhà nhỏ cho thỏ, Nhất Oa chắc hẳn sẽ đợi ở chỗ này."

"A Nhứ, huynh thật thông minh."

Ôn Khách Hành vui vẻ ôm lấy chú chó con, đột nhiên nhìn thấy Chu Tử Thư đi tới cách đó không xa, giơ tay chọn thứ gì đó, lại quay đầu trở lại.

Ầy. Đây là trứng gà hoa.

"A?" Ôn Khách Hành đi nhất thời không có kịp phản ứng, vô thức nói tiếp, "đưa ta sao?"

Ừ, Chu Tử Thư cười cười, "Ta nhìn đệ rất thích những vật nhỏ này, động vật nhỏ này, hoa nhỏ này, cọng cỏ nhỏ này."

"Mất Nhất Oa, cả buổi sáng đều không vui, hiện tại tốt chưa?"

Hắn nhìn Ôn Khách Hành bằng đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú xanh mét của người thanh niên kia dịu dàng và dễ thương như trứng gà hoa trong tay y.

Ôn Khách Hành nhìn qua, tim đập như trống, cũng không đành lòng nhìn đi chỗ khác, cảm thấy chóp tai nóng bừng, hắn vội vàng cầm lấy trứng gà hoa trong tay, sự nhiệt tình vô liêm sỉ vốn có đã không còn, hắn thì thầm.:

"Tốt, tốt."

"Này mới đúng", Chu Tử Thư hài lòng nói, "đừng cái mặt đưa đám nữa, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt."

Hắn quay người đi trở về, phất phất tay vẫy Ôn Khách Hành: "Được rồi, chúng ta mau trở về đi thôi. Sư nương nói, đệ thật vất vả mới về, tối nay còn có gia yến nữa."

Ôn Khách Hành ôm chó, nhìn theo bóng lưng của Chu Tử Thư, mỉm cười.

"Sốt ruột, vui vẻ, đều bởi vì là huynh." Hắn lặng lẽ nói.

Chu Tử Thư đã đi xa, Ôn Khách Hành chạy lên, la lớn: "A Nhứ, huynh chờ ta một chút!"

Ánh nắng tươi đẹp phủ xuống, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười nói của thiếu niên, toàn bộ rừng cây phía sau núi bị bao phủ bởi vầng sáng ấm áp hòa thuận vui vẻ như tơ vàng.

Cre: 苏墨苏小雨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro