[Tư Bình] Dưới ánh đèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 狐狸_玖
Link: https://m.weibo.cn/5518491107/4711789507381841

Cuối những năm 70, Từ Tư thường xuyên đầu cơ trục lợi, bị Hoàng Vệ Bình bắt về cục tiến hành giáo dục tư tưởng.

"Lần này lại bán cái gì?"

Từ Tư mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm đen, ngồi xổm trên mặt đất, cà lơ cà phất cười híp mắt với Hoàng Vệ Bình:

"Anh cảnh sát, lần này là oan uổng quá, tôi bán chút phụ tùng xe đạp giúp người trong thôn, đưa cho đứa trẻ nhà hàng xóm hai chiếc xe đạp, kiếm miếng cơm ăn."

Hoàng Vệ Bình vỗ bàn: "Đàng hoàng một chút! Ai cho anh ở đây cười đùa không nghiêm túc!"

Từ Tư không cho là đúng, đứng lên, từ trong túi quần lấy ra một cành hoa hồng giả đem đến trước mặt Hoàng Vệ Bình: "Được được rồi, Hoàng Cảnh Hoa (vì Hoàng Vệ Bình là hoa khôi của sở cảnh sát), đây là lần cuối cùng trong tháng này, tháng sau tuyệt đối sẽ không tái phạm."

Hoàng Vệ Bình không làm gì được hắn, đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Mười tám dặm quanh đây đều biết Từ Tư chính là một tên vô lại, cứ bắt rồi thả, bắt rồi thả, không làm được gì, chỉ tiến hành giáo dục hắn.

Cậu giơ tay chỉ hắn cút, đến tờ kiểm điểm cũng chẳng muốn hắn viết. Từ Tư trước khi rời đi lại để rơi một tấm vé xem phim.

"8h tối nay tại rạp chiếu phim Thời Đại, hàng 5 số 11, nhìn Tiểu Phương, cậu đừng đến trễ..."

Hoàng Vệ Bình cố ý muốn đánh cho hắn một trận, nhưng nhìn mặt Từ Tư lại không xuống tay được, cắn cắn bờ môi trừng mắt liếc hắn một cái, Từ Tư để lại một cái hôn gió rồi bỏ đi.

8 giờ tối hôm đó, Hoàng Vệ Bình đổi thường phục đến rạp chiếu phim, cách xa xa đã thấy Từ Tư ăn mặc sặc sỡ, cầm trong tay hai lon nước ngọt, đứng chờ cậu ở cửa ra vào.

"Mua cái này làm gì...", Hoàng Vệ Bình từ trong túi lấy ra bình giữ nhiệt đựng đầy nước chè xanh, và một túi hạt dưa nhỏ, Từ Tư cười cười đưa lon nước ngọt ra.

"Hàng nhập khẩu... Cocacola... Chưa uống qua nếm thử thôi..."

Hoàng Vệ Bình không lay chuyển được hắn, nhận lấy nhấp một ngụm:

"Dễ uống không?"

Hoàng Vệ Bình bị bọt khí xông thẳng lên não, lắc lắc đầu "Giống thuốc Bắc, nhưng cũng rất ngọt..."

Từ Tư cười hắn chưa trải sự đời.

Sau đó, luật mua bán được nới lỏng, Từ Tư tự mình mở một cửa hàng nhỏ, nhập một số hàng nhập khẩu giá cao rồi bán đi, cũng có bán lẻ những vật nhỏ nhỏ, là nơi mà mấy thiếu nữ thích nhất. Thế nhưng Hoàng Vệ Bình lại là khách quen, thường xuyên lấy danh nghĩa kiểm tra đến xem Từ Tư.

"Đến xem tôi hay đến kiểm tra!"

"Kiểm tra."

"Tới kiểm tra cậu cũng đừng xụ mặt, Cảnh Hoa, khó coi lắm."

"Tôi thấy những thứ đồ này lai lịch bất minh."

"Đừng có tung tin nhảm..." Từ Tư đưa cho cậu lon coca.

Hoàng Vệ Bình nguýt hắn một cái nhấp một ngụm coca liền đi, đến cổng chợt dừng bước, sờ lên túi áo, quả nhiên không biết lúc nào Từ Tư lại nhét cho cậu một tấm vé xem phim.

Hoàng Vệ Bình mỉm cười, quay đầu nhìn thoáng qua cửa hàng cùng Từ Tư đang bận rộn bên trong, bước chân trở về cục cũng nhanh nhẹn hơn. Đồng nghiệp nhìn thấy đều hỏi hắn có phải đang yêu đương không, Hoàng Vệ Bình cười một cái nói "Sắp rồi..."

Ngày xem phim hôm đó đáng lẽ là ngày tỏ tình. Hoàng Vệ Bình nghĩ, nếu không mình nói trước cũng không sao, Từ Tư ngoài mặt là tên lưu manh cà lơ phất phơ, thế nhưng trên thực tế hắn là người tâm tư thâm trầm, người khác không hiểu, Hoàng Vệ Bình hiểu. Thế nhưng, chẳng có lời tỏ tình nào kịp nói.

Ban đêm hẹn người gặp mặt tại công viên Nhân Dân, Hoàng Vệ Bình tích lũy những cuống vé trong mấy năm qua thành một quyển sổ, ôm nó chuẩn bị tặng cho Từ Tư. Chờ thật lâu thật lâu, mặt trăng bò ra khỏi ngọn cây mới thấy Từ Tư đến.

"Thật xin lỗi, tôi đến muộn!", Từ Tư mặc dù xin lỗi, nhưng bộ dáng xem ra rất vui vẻ, Hoàng Vệ Bình nhìn hắn tươi cười liền không muốn tính toán nữa.

"Tôi có việc muốn nói với anh!"

"Tôi có việc muốn nói với cậu!"

Cả hai người đồng thanh. Hoàng Vệ Bình vui mừng, cho rằng Từ Tư cùng suy nghĩ với mình, thế là nuốt xuống câu "Tôi thích anh, chúng ta ở bên nhau đi", gật đầu ra hiệu cho Từ Tư nói trước.

Từ Tư xem ra hưng phấn khác thường: "Chị họ tôi làm ăn lớn ở Thâm Quyến, hôm nay gọi điện bảo tôi đi Thâm Quyến giúp chị, Vệ Bình, cậu cũng biết, bao nhiêu năm nay, tôi luôn đợi một cơ hội, hiện tại cũng đợi được rồi... Bạn từ nhỏ của tôi cậu nhớ không? Anh ấy xuống biển kinh doanh, hiện tại kiếm được nhiều lắm. Tôi không nên ở chỗ nhỏ bé này làm ăn nhỏ nữa, tôi phải đi Thâm Quyến..."

Nụ cười của Hoàng Vệ Bình đông cứng trên khuôn mặt, trái tim cậu như thắt lại. Cậu đã tưởng tượng ra vô số tương lai, không có tương lai nào không có sự góp mặt của Từ Tư... Cậu từng nghĩ rằng họ sẽ sống ồn ào suốt đời. Chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến cái kết này...

"Chúc... chúc mừng nha" Hoàng Vệ Bình sượng cứng cười với Từ Tư, giấu quyển sổ sau lưng, nghe hắn vẽ tương lai đẹp đẽ trước mắt, trong lòng có chút đắng chát nhưng không thể không vì hắn mà mong đợi.

"Cậu tính nói gì với tôi?", Từ Tư hỏi, Hoàng Vệ Bình lắc đầu: "Không có gì."

Từ Tư nghi hoặc nhìn cậu, Hoàng Vệ Bình lắp bắp nói: "A... Ừm, mấy lần trước xem phim đều chưa trả tiền cho anh, tôi..."

"Tôi từ lúc nào lại để cậu tiêu tiền, chút tiền công kiếm được giữ lại mà dùng." Từ Tư xua tay, Hoàng Vệ Bình gật gật đầu nói: "Cứ như thế đi..."

Buổi sáng ngày Từ Tư đi, trời trong nắng ấm, tất cả cảnh sát trong cục đều đi tiễn hắn, duy chỉ có Hoàng Vệ Bình ngồi uống coca trong phòng làm việc, lúc người cuối cùng đi ra, Hoàng Vệ Bình gọi hắn lại: "Đợi chút... Tiểu Việt, cậu giúp tôi, đưa cho hắn cái này." Chính là quyển sổ đó.

"Anh Hoàng, sao anh không tự mình đi, không phải anh thân với Từ Tư nhất sao?"

Hoàng Vệ Bình cười khổ một cái, "Đều đi rồi lấy ai trực ban, mấy người đi đi..."

Cậu cảnh sát cũng không hỏi thêm nữa, cầm lấy quyển sổ đi mất.

Từ Tư tại sân bay luôn miệng tía lia với người khác, nhưng mắt luôn đăm đăm nhìn ngoài cửa, đợi một người xuất hiện, lúc một người mặc cảnh phục xuất hiện ở cửa, mắt hắn sáng lên, nhưng nhìn rõ người đến thì lại ảm đạm.

"Anh Từ, đây là anh Hoàng bảo em đưa anh..."

Từ Tư nhận lấy nhưng không mở ra, chỉ hỏi người kia đâu.

"Anh Hoàng hôm nay trực ban, không đi được, bảo em đến tiễn anh."

Từ Tư gật gật đầu "Biết rồi, cậu quay về nói cậu ấy bảo trọng thân thể, có cơ hội tôi sẽ quay về thăm cậu ấy."

"Rõ!"

Trên máy bay, Từ Tư mở cuốn sổ đó ra, lật từng trang từng trang vé phim, khóc rưng rức như một đứa trẻ. Trong tay hắn còn nắm chặt một tấm vé máy bay khác, là vé đi Thâm Quyến.

Hắn nghĩ, nếu như hôm nay Hoàng Vệ Bình đến, hắn sẽ hỏi cậu có muốn ở cùng hắn không.

10 năm sau,

"Cơ hội đi học tập ở Thâm Quyến lần này rất khó có được, nếu như biểu hiện tốt, ở lại Tổng cục Thâm Quyến không phải là không có khả năng, căn cứ vào khảo sát của chúng ta, chúng ta quyết định cơ hội lần này sẽ thưởng cho đồng chí Hoàng Vệ Bình."

Bonus: Mười năm qua, Từ Tư từ một kẻ nghèo khổ và trắng tay đến Thâm Quyến, bắt đầu bằng những công việc lặt vặt, ngủ trong nhà máy, dành dụm đầu tư, chẳng dễ dàng gì mới kiếm được ít tiền lại để bị lừa, cuối cùng cũng mở được một nhà máy, trở thành ông chủ nhỏ. Mười năm này, không có lúc nào hắn không muốn quay về gặp Hoàng Vệ Bình, chỉ là nghĩ đợi thêm một chút, vì thế trong nhà máy, khi Hoàng Vệ Bình đứng ở cửa gọi "Từ Tư", hắn còn tưởng mình nằm mơ, là giấc mơ lặp đi lặp lại trong mười năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro