Chương 1 : Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai ui, đây chính là Bổ Linh Tề hiếm có khó tìm đấy à? Thế nhưng tại sao lại lãng phí trên người một đứa phế vật như nó nhỉ? "

" Quả thật! Nha đầu kia cũng đã hôn mê vài chục năm rồi, chẳng lẽ còn tỉnh lại được?!"

"Ai da! Bổ Linh Tề này có là cái gì, tôi trước kia còn nghe người ta nói tên Mặc Dương này có trong không tay không ít thứ tốt đâu, chỉ đáng tiếc là toàn bộ đều dùng trên người em gái hắn!"

Những âm thanh nhỏ vụn ầm ĩ bên tai Mặc Sơ, tưởng như mấy trăm con vịt quang quác kêu quấy nhiễu giấc ngủ của cô.

"Này, nhỏ giọng một chút, nhỡ có ai nghe thấy rồi đem nói với Mặc Dương là chúng ta gặp phiền toái đấy."

"Hừ, sợ cái gì?! Lời chúng ta nói đều là sự thật" Một giọng nữ kiêu căng cao vút lên " Nếu không phải tại nha đầu chết tiệt kia liên lụy Mặc Dương thì hắn cũng không trở nên liều mạng như thế "

"Đúng thật! "

"Tình Tình nói không sai."

"Đúng." Thấy đám nữ nhân ra sức tán thành để lấy lòng mình, giọng điệu kiêu căng kia càng lớn hơn " Tôi nói chứ, thứ phế vật như cô ta không bằng chết đi cho rồi! Sống càng thêm vướng víu, cứ như vậy chỉ tổ liên lụy đến Mặc Dương thôi!"

"Cô nói cái gì?" Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp tràn ngập nộ khí vang lên.

"Tôi nói con nha đầu kia ___" Nữ nhân kia trôi chảy nói tiếp rồi chợt khựng lại, đến khi cô ta quay đầu lại thì mặt cũng trở nên trắng bệch, lời nói cũng kẹt ở cuống họng, không làm sao thốt ra được.

Không chỉ cô ta mà toàn bộ đám nữ nhân trong phòng đều trắng toát mặt mày, thậm chí mấy người nhát gan thân thể đều có chút phát run.

Cửa ra vào là một người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ, cơ thể cao lớn, một thân tràn đầy khí chất thu hút ánh mắt mọi người. Lúc này trên người hắn nhiễm một mảng máu lớn, mùi máu tươi tanh nồng lan tỏa trong không khí, trên mặt hắn cũng là một mảng hàn ý, mắt tràn đầy tơ máu ngoan lệ nhìn chằm chằm các bọn họ, sát ý mơ hồ phảng phất khắp phòng.

"Mặc...Mặc Dương, anh trở lại lúc nào vậy?" Cô ta miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, giọng run run hỏi.

Mặc Dương mặt lạnh tanh không cảm xúc nhìn ả, toàn thân tỏa ra 1 tầng nộ khí làm mọi người lạnh gáy , "Cô vừa bảo Tiểu Sơ cái gì?"

"......"

Trong phòng một hồi im lặng.

Tất cả mọi người đều bị nộ khí trên người Mặc Dương hù dọa, không dám mở mồm hó hé gì.

Thật lâu sau, Hồ Tình mới mở miệng thanh minh :" Em... Chúng em chỉ là thay anh..." Nộ khí trên người Mặc Dương quá mức mạnh mẽ, khiến cô ta không khỏi rùng mình một cái, lời nói vốn trôi chảy trở nên đứt quãng :" Thay anh cảm thấy không...không đáng mà thôi."

"Không đáng cái gì?" Mặc Dương giận quá hóa cười, tiếng cười tuy trong trẻo từ miệng hắn nhưng rơi vào tai bọn họ lại là một mảng lạnh thấu tim gan, làm lòng người phát sợ.

"Mặc Sơ như vậy, rõ ràng là vướng víu mà!"

Hồ Tình có ba là Dã Lang đoàn trưởng, ỷ và thân phận mà to tiếng, dù sao Mặc Dương cũng chỉ là một đoàn viên trong đội, chí ít cũng phải cho cô vài phần mặt mũi.

"A______"

Trong nội tâm còn đang đắc ý, Hồ Tình đột nhiên kêu thảm một tiếng, không dám tin trừng lớn hai mắt, tay ôm lấy má phải, máu tươi từ trong kẽ ngón tay chậm rãi tràn ra.

"Trời ơi!" Mấy cô gái bên cạnh thấy vậy, kinh hô một tiếng. Ở Liên Bang phụ nữ rất ít so với đàn ông, bình thường cũng đều được bảo hộ rất kĩ, không nghĩ tới Mặc Dương lại dám ra tay ác độc như vậy.

Đám phụ nữ nhao nhao lui về sau mấy bước, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

"Vướng víu?" Mặc Dương lông mày nhíu lại, toàn thân toát ra một cỗ nộ khí làm mọi người sợ hãi , "Tiểu Sơ là bảo bối duy nhất của tôi, ai cho cô dùng hai chữ này để hình dung nó"

"Anh dám làm tổn thương tôi??" Vô luận là lúc nào đi chăng nữa thì phụ nữ để ý nhất luôn là dung mạo của mình, Mặc Dương vậy mà dám làm cô ta bị thương ở mặt, Hồ Tình sắc mặt trở nên tức giận, phẫn hận cùng sỉ nhục trào lên từ đáy mắt.

Tay vừa nhấc, chủy thủ sắc bén đã hung hăng hướng Mặc Dương lao tới. Lại sớm bị hắn phát hiện ra ý đồ, Mặc Dương gắt gao giữ chặt lấy tay ả.

" Nếu không phải tôi nể tình đoàn trưởng Hồ, cô cũng không phải chỉ bị thương như vậy thôi đâu" , Mặc Dương ngữ khí hơi trầm xuống, tay trái khẽ động, một đoàn tử hắc lôi xuất hiện, phát ra tiếmg xì xì làm người ta sợ hãi.

"A!" Đám nữ nhân bên cạnh nhịn không được kêu một tiếng , mặt mày biến sắc hận không thể biến luôn ra khỏi nơi này.

Mặc Dương hiện đã là Ngũ giai cao thủ , cũng là một nhân tài trong đoàn đội Dã Lang, chỉ một ít năng lượng đang trên tay hắn kia thôi cũng đủ để bọn họ mất mạng a..

"Kia...kia là... Ngươi muốn giết ta sao?"

Hồ Tình cũng biết được sự lợi hại của dị năng Lôi điện, thế nhưng bản chất của cô ta luôn hung hăng, không chịu cúi đầu nên vẫn mạnh miệng phản bác :" Con nha đầu kia vốn là phế vật ,không...nó so với phế vật cũng không..."

"Cô câm miệng cho tôi!" Mặc Dương sắc mặt càng thêm thâm trầm, lực đạo ở tay càng lớn như muốn bóp nát cổ tay của ả

"A —— đau, đau quá, ngươi mau buông tay!"

Tiếng kêu la thảm vang lên khắo gian phòng, tiếng kêu bén nhọn đâm vào tai mọi người càng làm họ run lên vì sợ hãi, thật không biết có bao nhiêu đau đớn a..

Hồ Tình nước mắt, nước mũi giàn giụa, làm nhòe hết sạch khuôn mặt đã trang điểm tỉ mỉ kia, cả người cơ hồ khuỵ xuống mặt đất , cổ tay vẫn bị Mặc Dương nắm chặt , cả người chật vật không chịu nổi. 

"Mặc ca, đây là tài nguyên được phân phát xuống, anh kiểm tra lại một chút ····", cửa xoạch một tiếng bị kéo ra, Ngụy Nguyên trên tay cầm lấy Túi Trữ Vật, lời còn chưa nói hết, đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Nữ nhân nằm trên giường phảng phất bị đánh thức , tiếng hét trong phòng cùng đám người nhao nhao cơ hồ không để ý chạy vội ra ngoài ...

*****

Hệ thống chữa trị ở Liên Bang vô cùng tân tiến.

Vết thương trên mặt Hồ Tình chỉ cần nửa tiếng là lành lại , đôi má trơn bóng như mới, không có nửa phần tổn thương.

"Mặc Dương, chuyện lần này đích thật là Tình Tình sai, " trong phòng, Hồ Thiên hung hăng trừng mắt với nữ nhi của mình ," Cái này nha đầu không hiểu chuyện. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn nàng, coi như nể mặt tôi lần này, tha cho nó, được không?"

Hồ Thiên là đoàn trưởng của đoàn đội Dã Lang , khuôn mặt nghiêm nghị, ngũ quan góc cạnh cực kỳ rõ ràng lại không thể che hết được phiền muộn giữa hai đầu lông mày.

Ông là người chính trực, bản tính ngay thẳng, được nhiều người kính nể, nhưng đối với nữ nhi lại nuông chiều quá mức khiến tính tình nó trở nên kiêu căng ngạo mạn.

"Ba , con có nói sai chỗ nào đâu?" Hồ Tình dường như quên luôn sự sợ hãi ban nãy, lại có ba làm chỗ dựa ở đây, liền cao giọng :" Những điều tôi nói vốn là..."

Lời còn chưa nói hết đã chạm phải ánh mắt âm trầm của Mặc Dương, liền ấp úng mắc ngay ở cổ họng.

Cô ta thực sự sợ hãi , vừa nãy nếu không phải Ngụy Nguyên đến kịp thời giải nguy cho cô ta thì chắc chắn Mặc Dương đã giết chết mình rồi.

Mặc Dương ngồi lặng yên ngồi ở trên ghế sa lon, sau nửa ngày mới mở miệng nói, "Chuyện lần này coi như xong... "

Không đợi bọn Hồ Thiên thở phào , Mặc Dương lại quăng một quả bom: "Còn có, tôi muốn rút ra khỏi Dã Lang"

Cái gì?!!

Hồ Thiên mở to mắt, há hốc  "Mặc Dương, cậu mới vừa nói cái gì?"

Những thành viên còn lại trong đoàn cũng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Mặc Dương, bọn hắn làm việc chung, cùng nhau trải qua sinh tử cũng đã gần 5 năm rồi , chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ này mà Mặc Dương đòi rút khỏi đoàn sao??

"Tôi nói, tôi muốn rời khỏi Dã Lang." Mặc Dương nhìn thẳng vào đoàn trưởng Hồ, ngữ khí kiên định.

Hồ Thiên đập bàn, vẻ mặt giận dữ nói , "Cậu nhắc lại cho tôi,vì cái gì lại muốn rút khỏi đoàn? Chẳng lẽ là vì chút chuyện cỏn con này mà bỏ mặc tình nghĩa năm năm của đoàn đội chúng ta hay sao?"

"Đúng vậy a" Các đoàn viên cũng nhao nhao mở miệng giữ lại, "Mặc Dương, cậu rời đi như vậy , Dã Lang chúng ta biết phải làm sao ?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ cậu đành lòng bỏ lại đoàn đội chúng ta mà đi à?"

Mặc Dương bất động thanh sắc.

"Được rồi " đoàn trưởng Hồ biết mình đuối lý, thở dài một hơi , "Tình Tình nha đầu kia đích thật là không đúng, cậu muốn phạt, tôi cũng sẽ không nói thêm cái gì, cậu hãy cân nhắc lại đi".

Hồ Thiên cũng không nỡ để con gái của mình chịu khổ, nhưng Mặc Dương tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là Ngũ giai cao thủ Lôi hệ , tiềm lực không thể đo lường, làm sao ông cam lòng để hắn rời đi như vậy ?

Huống hồ nể mặt mũi của ông, Mặc Dương cũng sẽ không có khả năng nặng tay với Tình Tình.

"Ba, người nói cái gì vậy?" Hồ Tình ngược lại không thể hiểu nổi nỗi khổ tâm của ba mình , nghe xong lời này lập tức nhảy dựng lên.

Đem cô giao cho Mặc Dương, còn không bằng trực tiếp đem cô nhét vào miệng Huyết Hổ đi!

"Đoàn trưởng, tôi đã nói rất rõ ràng." Mặc Dương ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, trên mặt không có một tia dao động.

Được! Tiểu tử này thật đúng là cứng mềm đều không ăn!

Hồ Thiên nhíu mày, lần nữa khuyên nhủ, " Đoàn đội của chúng ta coi nhau như huynh đệ, cậu nỡ bỏ lại mọi người mà rời đi sao?"

"Đoàn trưởng, " Mặc Dương ngữ khí đã có phập phồng, quay đầu nhìn về phía trong phòng sắc mặt phảng phất một tia ôn nhu, "Ngài nên biết, Tiểu Sơ với tôi mà nói quan trọng như thế nào. Hồ Tình bọn họ đối với Tiểu Sơ  như thế nào ,trước khi tôi cũng không biết, nhưng bây giờ thì đã biết, tôi không thể coi như chưa có gì xảy ra được"

"Tôi không thể nào sinh sống cùng người có thái độ không tốt với Tiểu Sơ ."

Nghe vậy, Hồ Thiên sắc mặt cứng đờ, lúc này mới nhớ tới Mặc Dương còn có một người em gái bảo bối.

Bình thường làm nhiệm vụ, lấy được Thiên Địa Linh Bảo, cậu ta tuyệt đối không giữ lại cho mình, toàn bộ đều dùng trên người Mặc Sơ , tiền Liên bang phân phát cậu cũng để dành để mua Bổ Linh Tề cho người em gái này —— có thể nói cậu coi Mặc Sơ còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

"Cái kia Hồ Tình bọn họ cũng biết lỗi rồi " Ngụy Nguyên từ trước đến nay sùng bái nhất đúng là Mặc Dương, sao có thể trơ mắt nhìn thần tượng của mình rời đi như vậy được.

Mặc Dương không có lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Hồ Tình, trong đó ý tứ hàm xúc gì không cần nói cũng biết.

Một bên Hồ Thiên cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng, dù sao Hồ Tình là con gái của hắn, tính tình của nó ông còn có thể không biết hay sao?

"Chuyện này cứ như vậy đi, đợi lát nữa tôi sẽ tới thu dọn đồ đạc ······" Mặc Dương còn chưa nói xong, đã bị một hồi âm thanh vang dội đánh gãy.

"Tích tích —— tích tích —— "

Mặc Dương khựng lại, vội quay đầu nhìn về hướng gian phòng Mặc Sơ.

Suốt mười lăm năm, cuối cùng âm thanh của chuông báo cũng vang lên rồi, đèn xanh bên cửa phòng sáng lên —— nó chính là đèn báo sóng điện não của người trong phòng , nói cách khác, người trong khoang thuyền đã tỉnh lại.

Bỏ lại sau lưng đám người còn đang sững sờ, hắn vội bước thật nhanh về phía gian phòng , đôi mắt sáng được kinh người thẳng tắp nhìn về phía trong khoang:

"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ ······" trong lòng một trận hồi hộp cùng vui sướng dâng lên , rốt cuộc Mặc Sơ đã tỉnh lại rồi sao?

Gian phòng vẫn lặng im, không có một chút động tĩnh.....

*******

Yaaaa, cuối cùng cũng edit xong chương 1 rồiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro