Chương 2 : Lại bất tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Sơ cảm giác mình đã ngủ thật lâu, cơ thể mơ hồ rất nặng ······ thẳng đến khi  bên tai truyền đến một hồi âm thanh nhao nhao mới chậm rãi tỉnh dậy.

Lông mi đen dài run nhè nhẹ, rốt cuộc người nằm trong gian phòng suốt 15 năm cũng tỉnh lại rồi. Mặc Sơ mở to đôi mắt đen như mực, ngũ quan tinh xảo, do nằm trong phòng kín một thời gian dài nên làn da rất trắng, khuôn mặt có chút gầy gò tái nhợt.

"Tiểu Sơ, em đã tỉnh? Tiểu Sơ ······" Một đạo thanh âm ôn nhu run rẩy vang lên bên tai cô.

Mặc Sơ hơi nghiêng đầu, bên cạnh giường là một thiếu niên tuấn tú cúi người nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ nhưng trên miệng là một nụ cười rạng rỡ sáng bừng cả khuôn mặt.

Nhìn em gái ngủ suốt 15 năm tỉnh lại, cả người Mặc Dương cơ hồ bao phủ một tầng ánh sáng hạnh phúc.

"Tỉnh lại thật rồi!" Một đám người bên cạnh vẻ mặt không tin nổi trừng lớn hai mắt, lớn tiếng kêu lên.

Tuy hiện tại Liên Bang kĩ thuật chữa bệnh cực kì hiện đại, chỉ cần tinh thần vẫn còn, cho dù não tử vong thì cũng có thể cứu được. Vậy mà sóng điện não Mặc Sơ đã rơi vào im lặng 15 năm, đổi lại người bình thường đã sớm tuyệt vọng từ lâu rồi.

Cũng nhờ Mặc Dương một mực kiên trì, dù vậy, mọi người đối với việc Mặc Sơ có thể tỉnh táo lại cũng không quá hi vọng.  Ai nghĩ đến tiểu cô nương này vẫn có thể tỉnh lại được cơ chứ?

Vì vậy, nguyên một đám ánh mắt nhìn Mặc Sơ đều như xem truyền thuyết 20 cấp tinh thú, nếu không phải ngại Mặc Dương uy hiếp, bọn hắn sớm đã đem chuyện này truyền lên trên tinh lưới rồi, cam đoan lượng xem sẽ bùng nổ!

"Hừ! Tỉnh lại rồi có thể như thế nào đây?" Hồ Tình nhìn xem mọi người bộ dáng kích động , trong lòng tư vị không dễ chịu, "Nằm nhiều năm như vậy, ai biết có phải hay không sẽ ······ "

"Cô câm miệng cho tôi!" Nhìn Mặc Dương sắc mặt chìm xuống, Hồ Thiên nghiêm nghị giọng quát, biết rõ Tiểu Sơ là bảo bối của Mặc Dương, nha đầu kia thế nào mỗi lần đều  muốn đâm chọc, cũng không biết có cái gì tốt?

"Được rồi, Mặc Sơ tỉnh chính là chuyện tốt, chúng tôi ra ngoài trước, để cho hai anh em hảo hảo nói chuyện"

Đoàn trưởng Hồ tranh thủ nói sang chuyện khác, hết cách rồi, nếu hắn không nhân cơ hội này mang Hồ Tình đi thì không biết nha đầu này còn đắc tội Mặc Dương thành cái dạng gì đây?!

Nghe vậy, mọi người cũng  thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại, vội vàng rời khỏi.

Trong phòng, chỉ còn lại hai anh em.

"Tiểu Sơ, em sao rồi? Có ····· có không thoải mái ở đâu không??"  Mặc Dương thường ngày luôn trấn định lúc này nói chuyện đều có chút run lên, động tác nhu hòa đem Mặc Sơ ra khỏi căn phòng, phảng phất như trong lòng bàn tay chính là búp bê thủy tinh mong manh dễ vỡ.

Mặc Sơ không nói chuyện, chỉ là hướng anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không sao.

Cô hiện tại trong đầu cũng là một mảnh hỗn loạn.

Cô nhớ rõ mình đã chết sau khi gặp tai nạn giao thông cơ mà? Hiện tại này là •••••• trọng sinh sao?

Có lẽ là hôn mê trong thời gian quá dài, đầu óc lâu lắm không hoạt động, Mặc Sơ chỉ cảm thấy đại não như lâm vào một bãi lầy, hơi động một chút đều ẩn ẩn đau.

Mặc Dương chú ý cũng phát hiện ra cô không khoẻ, "Tiểu Sơ, em vừa mới tỉnh, đừng suy nghĩ nhiều, nếu không ngủ tiếp nhé?"

Mặc Sơ vội lắc đầu, cô hiện tại toàn bộ thân thân thể đều mềm nhũn, nếu ngủ tiếp, phỏng chừng cả người đều liệt mất!

"Kia •••••• nếu không amh bồi em nói chuyện?"

Nghe vậy, Mặc Sơ ánh mắt sáng ngời.

Mặc Dương khômg khỏi cười, nhẹ giọng hỏi, "Em còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?"

Mặc Sơ chột dạ lắc đầu.
"Cũng đúng, em lúc ấy mới bao lớn? Mới sinh ra không bao lâu đâu!" Mặc Dương thấp giọng lẩm bẩm một câu, hướng Mặc Sơ giải thích nói, "Em sinh ra không bao lâu liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên từ bé liền nằm tại khoang phòng được phong bế này, cho tới tận bây giờ mới tỉnh."

Khoang phòng phong bế? Phong bế khoang? Là thứ gì?

Nhìn em gái ánh mắt tò mò, Mặc Dương trong lòng không khỏi đau xót.
Mười lăm năm qua, Tiểu Sơ vẫn luôn nằm trong phong bế khoang, không  tiếp xúc với bất kì ai hay thứ gì , không học tập qua chút tri thức nào, có thể nói, cô hiện tại trạng thái so với đứa trẻ mới sinh không có gì khác biệt, ngay cả tiểu hài tử hai ba tuổi cũng không lắm rõ ràng.

"Phong bế khoang chính là cái này," Mặc Dương  trong lòng chua xót, chỉ vào căn phòng nơi vừa đưa Mặc Sơ ra khỏi, nhẹ giọng giải thích, "Nó là phong bế khoang, bên trong năng lượng đạt tới trạng thái bão hòa, chỉ cần không phải não tử vong, người dưới tình huống như vậy đều có thể bị động hấp thụ năng lượng, duy trì tính mạng."
Mặc Sơ nửa hiểu nửa không, phát hiện nơi này cũng không giống nơi mình sinh hoạt ở thế kỷ 21.

"Còn có," Mặc Dương quay đầu, khóe miệng giương lên nụ cười, như là băng tuyết hòa tan , "Tiểu Sơ, anh kêu Mặc Dương, là anh trai của en."

"Anh trai?" Mặc Sơ há miệng thở dốc, giọng ngạc nhiên.

Có lẽ thanh quản lâu lắm không hoạt động, thanh âm còn có chút khàn khàn mất tiếng.

Tuy là như thế, hai chữ vô cùng đơn giản lại làm hốc mắt Mặc Dương đỏ lên, ngực hung hăng nhéo vài cái.

"Tiểu Sơ!" Không kiềm được kích động, Mặc Dương vòng tay, đem Mặc Sơ ôm vào ngực, lẩm bẩm nói, " Tỉnh, em thật sự tỉnh......"

Mặc Sơ sửng sốt, trong lòng đột nhiên nảy lên một cỗ ấm áp lan tràn. Ở thế kỉ 21 , cô chỉ là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, hiện tại bỗng dưng có thêm một anh trai huyết mạch thân cận, không khỏi giơ tay ôm chặt Mặc Dương .

Không ai nói lời nào, trong phòng một mảnh lặng im, tràn đầy ấm áp.

"  Ọt__ọt..." đột nhiên, một hồi âm thanh vang lên,
Mặc Sơ ngượng ngùng sờ sờ bụng nhỏ của mình.

Nhìn Tiểu Sơ bộ dáng thẹn thùng, Mặc Dương trong mắt ấm áp càng sâu, "Là anh trai sơ ý, tới đây, ăn cái này đi"

"Nơi này có bao con nhộng dinh dưỡng, bổ linh tề cùng ích khí tán."

•••••• bao con nhộng dinh dưỡng!!?

Mặc Sơ ánh mắt tò mò xem xét, nó cùng bao con nhộng ở thế kỉ 21 không có gì khác biệt, chỉ là kích cỡ quá nhỏ rồi T^T . Cũng không biết hương vị thế nào, cõi lòng đầy chờ mong, Mặc Sơ cầm lấy một cái, hướng trong miệng ngậm lấy

——

Một cỗ hương vị lạ nói không nên lời tràn ngập khoang miệng, toàn bộ đầu lưỡi đều có chút tê dại, thật vất vả đem thứ dinh dưỡng trong bao con nhộng nuốt xuống, Mặc Sơ thiếu chút nữa bị nghẹn ứa ra nước mắt.

Trời ạ! Thứ này cũng quá khó ăn đi!

"Làm sao vậy, Tiểu Sơ?" Nhìn ra Mặc Sơ không thích hợp, Mặc Dương nghi hoặc hỏi.

"Cái này hương vị có phải hay không •••••• thực khó chịu?" Chẳng lẽ quá thời hạn?

"Phải không?" Mặc Dương cười nhạt lắc lắc đầu, "Từ bé đến lớn ăn cái này, hương vị vẫn luôn như vậy."

Đồ vật như vậy?? Còn ăn từ nhỏ đến lớn?? Thật là thảm quá đi mà!

Còn chưa kịp biểu đạt đồng tình với Mặc Dương  bỗng nhiên, một trận nôn khan kịch liệt từ dạ dày trào lên, ngăn không được.

"Ọe___"  một tiếng, dinh dưỡng trong bao con nhộng vừa cố gắng nuốt xuống lại phun ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức trở nên tái nhợt, cơn buồn nôn vừa tiêu tán, một cỗ đau đớn kịch liệt bắt đầu từ bụng lan tràn ra khắp cơ thể , như là có người cầm dao đâm chọc.

"Đau, đau quá!!!"
Cô đau đớn kêu lên, phảng phất như nghe thấy tiếng Mặc Dương hốt hoảng, nhưng cái gì cũng chưa biết, Mặc Sơ ngất lịm đi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro