Chương 15: Tình Cổ hoa tằm (Ⅴ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hách Liên Nhung Xuyên thấy Yến Trường Thanh cẩn thận đề phòng, biết mình thành công làm hắn nổi lên lòng hiếu kì, liền nói: "Nếu muốn biết là ai, Yến đại nhân cùng ta đi chỗ này đi, coi như là làm việc thiện."

Hai người, hai ngựa, một sọt táo, cũng không mang theo hộ vệ. Một đường hướng về phía Nam Dao Thành, không lâu sau liền tới chân núi Trăm Nhai. Nơi này không bị lửa lan tới thiêu rụi, cây cỏ trù phú, nước chảy róc rách, phảng phất không khí yên bình thanh nhã. Ngay lưng núi Trăm Nhai có một vách đá nghiêng nghiêng hướng ra cẩn thận che đi nửa ngôi nhà gỗ mộc mạc dưới chân núi.

Con ngựa trắng tên Sương Truy của Yến Trường Thanh thấy cây cỏ xanh mát tươi tốt liền khịt mũi vài cái. Yến Trường Thanh biết Sương Truy bôn ba vất vả cả một đường, hắn xuống ngựa, buộc dây vào gốc cây lớn nhất ở đó mặc nó ăn cho đã. Hách Liên Nhung Xuyên lại ko buộc ngựa, không bị kiểm soát, nó liền lộ bản tính, hí một cái liền tung tăng chạy đi đâu mất.

Người trong nhà gỗ nghe được tiếng, ra tiếp đón. Vậy mà lại là một lão bà tóc bạc phơ, chống gậy gầy yếu. Hách Liên Nhung Xuyên ôm sọt táo xuân, mỉm cười nói: "Đại nương, ta đặc biệt hái táo cho ngài, siêu siêu ngọt."

Nghe thấy âm thanh, lão bà có chút cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy trong mắt như có tầng mây vẩn đục che lại, gật đầu cười cười: "Thật là làm phiền ngươi."

Lão bà này bị mù!

Yến Trường Thanh hơi sửng sốt.  Đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của lão bà này đặc biệt quen thuộc, như đã từng thấy ở đâu đó, lại nhất thời nghĩ không ra.

Hách Liên Nhung Xuyên đã cùng lão bà đi tới cửa, thấy Yến Trường Thanh vẫn còn đứng đó liền nói: "Này, ngươi còn đứng đó làm gì, mau lại đây đi."

Lão bà nói: "Đại nhân hôm nay còn mang theo khách tới sao?"

Hách Liên Nhung Xuyên thoáng nhìn qua Yến Trường Thanh, cười nói: "Vị này rất là có địa vị nha, đại nương ngồi xuống đã, rồi ta nói cho ngài."

Yến Trường Thanh bước vào nhà gỗ, khẽ nhướng mày. Căn nhà này cực kỳ sạch sẽ, so với bên ngoài nhìn vào thì rộng hơn nhiều, thậm chí có chút— hoành tráng. Dù là nội thất hay cách bày trí, thoạt nhìn thì giản dị nhưng giá trị lại rất lớn.

Hách Liên Nhung Xuyên đã ngồi ở bàn nhỏ cùng lão bà hàn huyên vài câu, đột nhiên "di" một tiếng, nói: "Đại nương, dây chuyền Bồ Tát trên cổ ngài đâu mất rồi?"

Lão bà thở dài một tiếng, vỗ chân nuối tiếc: "Hôm đó gặp ngươi ở trong trại, không biết sao lại rớt mất, tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, làm một lão mù thật khổ, lão mù thật khổ.... "

Hách Liên Nhung Xuyên nói: "Chưa chắc rớt, có lẽ nó nằm đâu đó trong nhà. Hôm nay hai người bọn ta tìm giúp ngài." Nói xong liền thật sự đi tìm. Mở mấy cái hộp, rồi quỳ rạp trên đất tìm một lúc lâu, Hách Liên Nhung Xuyên "A" một tiếng, cười tủm tỉm chạy tới, mở lòng bàn tay, nói với lão bà: "Ngài sờ thử xem, có phải nó không?"

Lão bà sờ vào, sắc mặt thay đổi, hai mắt đục mờ cũng đột nhiên sáng lên: "Là nó! Chính là nó!"

Trong tay Hách Liên Nhung Xuyên là mặt dây chuyền ngọc Quan Âm, sinh động như thật, chất ngọc vô cùng trong. Chỉ là đoạn dây chuyền màu đỏ không biết bị cái gì làm dơ, hiện ra màu đen máu khô.

Hách Liên Nhung Xuyên tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn muốn giới thiệu với ngài đây. Vị khách quý này chính là một đại quan gia. Không phải ngài nói, con trai ngài muốn đi tòng quân sao, nói cho ngài biết, vị đại quan gia này đã phê chuẩn rồi."

Lão bà có chút kinh ngạc mở to mắt: "Là thật sao? Quan gia không chê con trai ta..." Giọng nói gần như run lên theo từng chữ.

Hách Liên Nhung Xuyên nói: "Đương nhiên là sự thật, không tin ngài sờ thử kiếm của quan gia này—" Hách Liên Nhung Xuyên duỗi tay ôm eo của Yên Trường Thanh vẫn còn mơ mơ màng màng, còn đặt tay trên mông hắn vỗ nhẹ một cái—

"——!"

Yến Trường Thanh không kịp đề phòng, không nghĩ tới Hách Liên Nhung Xuyên sẽ làm vậy, hung hăng trừng mắt một cái, Hách Liên Nhung Xuyên lại nghiêm trang, giọng điệu ân cần thủ thỉ: "Đi mau."

Yến Trường Thanh:......

Đành phải tiến lên vài bước.

Lão bà trợn cặp mắt trắng đục, thận trọng đưa tay chạm vào chuôi kiếm trên eo Yến Trường Thanh. Nước mắt nhanh chóng chảy từ đôi mắt bà, lão bà đột nhiên quỳ xuống, run rẩy cúi rập đầu: "Đại ơn quan gia! Đại ơn quan gia!"

Yến Trường Thanh cả kinh, vội đỡ lão bà dậy. Hách Liên Nhung Xuyên nói mang theo vài phần đắc ý: "Ngài xem, là thật sự!"

Lão bà mừng rỡ kêu lên: "Đúng thật, là quan thật! Con ta từng nói, chỉ có quan gia chân chính, một đại tướng quân mới dùng kiếm tốt như này. Con ta có phúc, có thể cùng ra chiến trường giết địch với đại tướng quân, đúng là cầu được ước thấy, cầu được ước thấy!"

Hách Liên Nhung Xuyên nói: "Có điều đáng tiếc, lần trưng bình này quá gấp, con trai ngài không có thời gian về báo ngài một tiếng, đã lên đường đi rồi. Cũng may vị quan gia này thông tình đạt lý, rất quan tâm thuộc hạ, cố ý đến đây báo ngài một tiếng, để ngài đỡ lo lắng."

Lão bà nghe vậy càng xúc động, liên tục cảm kích, thiếu chút nữa lại quỳ trên mặt đất dập đầu. Yến Trường Thanh vội đem bà nâng dậy. nhìn thoáng qua Hách Liên Nhung Xuyên, nói: "Bà bà, con trai bà chính là người bị tật ở chân sao?"

Lão bà sửng sốt, khóe miệng run lên, trong mắt xám xịt lộ ra vẻ khẩn cầu: "Phải... là nó, nhưng quan gia yên tâm, đã hoàn toàn lành lặn rồi, không khác người bình thường đâu!"

Yến Trường Thanh nói: "Ngài có biết, chân của hắn, là ai gây ra không?"

Lão bà nói: "Ta biết, là một đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng gây."

Yến Trường Thanh nhẹ nhàng "Nga" một tiếng, mắt đen rũ xuống, trầm mặc.

Lão bà lại nói: "Con ta trên chiến trường rất dũng mãnh, chẳng qua tướng quân đó quá lợi hại, con ta đánh không lại, liền bị bắt được. Lại không nghĩ đến, vị tướng quân kia rất tốt, mặc dù đánh gãy hắn một chân, nhưng cuối cùng vẫn thả hắn thoát."

Yến Trường Thanh cho rằng mình nghe lầm: "Rất tốt?"

Lão bà gật gật đầu, nói: "Con ta tính tình cương liệt, luôn muốn làm đại anh hùng, được anh dũng hi sinh trên sa trường, nên từ đó rất ghi hận vị tướng quân kia. Hắn hận năm đó vì sao không để hắn chết một cách thống khoái, để hắn chết một cách oanh liệt, mà lại làm hắn thành một tên phế nhân."

"Ngươi nghĩ thử xem, một lần đánh có cả tá người chết như vậy, đào một cái hố to rồi cùng nhau chôn, có mấy người là biết được họ tên chứ? Con ta một lòng muốn làm anh hùng. Nhưng ta đây làm mẹ, chỉ muốn con mình còn mạng trở về. Đại tướng quân kia rõ ràng có thể một kiếm giết chết con ta, lại thả hắn trở về, này không phải rất tốt bụng, thì là gì a? Tuy rằng hắn đánh gãy chân con ta, nhưng ta kỳ thật vẫn rất cảm kích hắn."

Yến Trường Thanh có chút cứng đờ gật gật đầu, lại lời gì cũng không thể nói.

Rời khỏi nhà gỗ, Yến Trường Thanh lại không muốn dắt ngựa. Hắn ngẩng đầu nhìn núi Trăm Nhai chênh vênh cách đó không xa, chỉ còn là một điểm nhỏ, quả nhiên vẫn còn bốc khói đen.

Cái trại đen tối vương vấn mùi máu tanh kia dường như không chút liên quan gì đến lão bà này.

Yến Trường Thanh đột nhiên rất muốn đi một chút, Hách Liên Nhung Xuyên liền đi theo hắn. Hai người trầm mặc đi một đường, chỉ nghe thấy tiếng chim núi rừng hót, suối chảy róc rách.

Không biết đi bao lâu, đi đến một mặt hồ phẳng lặng bình yên, Yến Trường Thanh liền dừng lại. Hắn xoay người, nói:

"Vị lão bà kia, là mẹ của Đạt Nham đúng không?"

"Ngươi dẫn ta tới đây, là muốn diễn một vở kịch, để ta biết tâm tư thật của mẹ Đạt Nham, tháo gỡ khúc mắc trong lòng, phải không?"

Hắn nói như đang kể lại câu chuyện chứ không phải hỏi. Hách Liên Nhung Xuyên cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, lại không đáp lời. Hắn duỗi tay nhặt một cục đá, ném nhanh ngang qua mặt hồ. Mấy con chim nước hoảng loạn bơi đi, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

"Hôm ở trại ta tình cờ gặp đại nương này, nghe bà ấy kể một câu chuyện rất hay nên muốn để ngươi nghe cùng. Còn bà ấy là mẹ của ai thì ta cũng không rõ."

Yến Trường Thanh lẳng lặng mà nhìn hắn, trầm mặc im lặng. Hồi lâu, mới thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi."

Hách Liên Nhung Xuyên yên lặng mà nhìn Yến Trường Thanh, hiếm khi không trêu đùa. Hắn biết, người trước mặt này bề ngoài chỉ giả vờ mạnh mẽ uy nghiêm, trong tâm lại lặng lẽ lộ ra một mảng nhỏ mềm mại.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay mái tóc dài được buộc gọn lên của Yến Trường Thanh. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.

"Kỳ thật ta vẫn luôn nghĩ, đối với những chiến sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục kia mà nói, rốt cuộc cái nào mới là lựa chọn tốt nhất cho bọn họ."

Năm hắn gặp Đạt Nham, hắn mới chỉ 17 tuổi, mới bước chân vào chiến trường, còn chưa quen nhìn cảnh kiếm nhuộm màu huyết, đầu rơi đầy đất. Chung quy vẫn là thiếu niên mang theo vài phần tâm tư đơn thuần. Mãi đến sau này hắn từ từ mài giũa lại bản thân, hắn mới nhận ra rằng—

"Chiến sĩ chân chính là phải tử trận nơi chiến trường, chứ không phải tham sống sợ chết." Yến Trường Thanh nhìn mặt hồ phẳng lặng, mặt nước lấp lánh phản chiếu vào đôi mắt đen nhánh, nói: "Cho nên, Đạt Nham tuy rằng làm nhiều chuyện xấu, nhưng ta vẫn luôn cho rằng, trong chuyện này, ngay từ đầu... người sai là ta."

Là hắn tự tay hủy hoại một anh hùng, đem người đó đẩy xuống địa ngục.

Một trận gió lạnh lại thổi đến, đem vài sợi tóc trên trán Yến Trường Thanh bay đế hỗn loạn.

"Nhưng mà ngươi xem, lão bà kia cũng không trách ngươi. Ngược lại còn rất cảm kích ngươi."

Hách Liên Nhung Xuyên ôn nhu nói: "Lúc trước ta rất hay đi du ngoạn núi sông đại hải, có từng đi qua một học viện. Tuy là đã bị chiến tranh phá nát, nhưng câu đối trước cửa vẫn nhìn được rõ. Ngươi biết câu đối kia nói cái gì không?"

Hách Liên Nhung Xuyên nói: "Câu đối kia viết, thị phi thẩm chi vu kỷ, hủy dự thính chi vu nhân, đắc thất an chi vu số*. Đại ý là nói, thị thị phi phi, chỉ cần không phụ lương tâm, còn như lời tán dương hay gièm pha, thì cứ kệ người khác nói. Chúng ta chẳng phải thần thánh, sống cùng lắm chỉ được mấy chục năm, muốn làm gì thì làm, cứ thoải mái mà làm, kết quả như nào, cứ để số phận an bài. Tốt cũng được, xấu cũng được, dùng lương tâm mà đo lường, mặt khác, hắn muốn nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến ngươi?"

*是非审之于己,毁誉听之于人,得失安之于数,成败归之于零:Là một câu đối nổi tiếng của Học viện cổ Nhạc Lộc nằm ở Hồ Nam; Tự mình phân xét đúng sai, được mất tùy số, thành bại do trời, đã là mệnh an bài, cứ bình tâm chấp nhận.

Mặt trời sắp lặn, ánh nắng ấm áp nghiêng nghiêng ngả ngả chiếu rọi ngọn núi ở phía xa, phản chiếu câu liễu rũ xuống mặt hồ. Phảng phất vạn vật đều được bao bọc bởi tầng sắc vàng ôn nhu.

Thị phi thẩm chi vu kỷ, hủy dự thính chi vu nhân, đắc thất an chi vu số?

Hắn thở nhẹ ra như trút được vài phần gánh nặng.

Vì đứng ngược sáng, Yến Trường Thanh nhìn sườn mặt nam tính Hách Liên Nhung Xuyên, đột nhiên cảm thấy chính mình trong lòng cũng có chút... bất mãn xù lông.

Yến Trường Thanh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trà nâu của Hách Liên Nhung Xuyên.

"Hách Liên Nhung Xuyên" Đây là lần đầu tiên Yến Trường Thanh gọi tên hắn, thanh âm thật nhẹ, nhưng Hách Liên Nhung Xuyên lại nghe thật rõ.

"Cảm ơn ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro