Chương 16: Ngàn dặm Tiêu Lô (Ⅰ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu cung Yến quốc. Tiêu Lan điện.

Đêm khuya.

Lư hương khắc hình kỳ lân trong góc tỏa ra mùi hương dịu ngọt . Bây giờ là tháng 4, khí trời vẫn còn se lạnh, gió đêm thổi nhẹ ngoài trời. Tuyết Chiêu Nghi cẩn thận xoay người, sợ làm phiên người đang ngủ bên cạnh, Mộ Dung Tu.

Ban ngày có bao nhiêu là quy củ, Tuyết Chiêu Nghi luôn phải rũ mắt, không dám nhìn vào Mộ Dung Tu nhiều. Mãi đến buổi tối mới có thể quang minh chính đại mà nhìn. Tuyết Chiêu Nghi lúc này mới hoàn hồn, nhìn Mộ Dung Tu đang ngủ, khóe miệng đuôi mắt đều lộ rõ vẻ vui sướng.

Hoàng đế trước mặt tuy còn trẻ nhưng lại ẩn hiện vài nét thâm trầm không thược về tuổi này. Môi hơi mỏng, hốc mắt sâu, lông mày hơi nhíu lại dù là đang ngủ khiến khuôn mặt hắn có vẻ âm u khó tiêu tán.

Tiết Chiêu Nghi vẫn còn nhớ lần đầu nàng gặp MộDung Tu, trên bãi săn của hoàng thất. Nàng là đại tiểu thư trong từ nhị phẩm ngự sử đại phu Tiết trưng gia, nhất thời nổi lòng tò mò, một hai đòi đi bãi săn hoàng thất của nam nhân xem náo nhiệt. Tiết ngự sử không ngăn được cô con gái kiêu ngạo này, liền cả gan đưa ra chủ ý, cho nàng nữ giả nam trang, một thân quân phục đen, bó tóc đen lại đơn giản, lẻn vào bãi săn. Ai biết khi nàng tiến vào, Mộ Dung Tu liền chằm chằm nàng cả buổi. Ngự sử đại nhân lôi kéo nữ nhi nhà mình đang run run rẩy rẩy quỳ xuống, chờ hoàng thượng nguôi giận, không nghĩ tới chờ được thánh chỉ của hoàng thượng truyền vào cung.

Trước lúc tiến cung, Tiết Chiêu Nghi nghe nói vị hoàng đế này một lòng vì nước vì dân, đối với hậu cung của mình vô cùng lạnh nhạt. Chỉ là không nghĩ tới, nàng vừa vào cung, dù là yêu cầu sủng ái nhiều thế nào, hay mong muốn ước nguyện có thái qua tới đâu, hoàng đế đều phê chuẩn không chớp mắt.

Điều duy nhất kì quái chính là, nàng thích mặc y phục hồng phấn, nhưng mỗi lúc ở riêng, Mộ Dung Tu luôn lệnh nàng phải mặc y phục đen hôm ở bãi săn đó để hầu hạ chăm sóc hắn.

Cũng không biết rốt cuộc vì sao?

Tiết Chiêu Nghi suy nghĩ miên man một hồi, lại nghe ở cửa phòng có tiếng "kẽo kẹt".

Thái giám Lưu Toàn cúi đầu, cẩn trọng quỳ bên giường, nhẹ ghé vào tai Mộ Dung Tu thì thầm vài câu. Tiết Chiêu Nghi giả vờ ngủ say, tò mò nghe lén, nhưng thái giám kia nói quả nhỏ, cái gì cũng không nghe được.

Nghe xong Mộ Dung Tu nhấc chăn, xuống giường vội vàng đi tới sảnh điện.

Chẳng lẽ tiền tuyến xảy ra chuyện? Tiết Chiêu Nghi lặng lẽ cân nhắc, nàng từ nhỏ đã quen được cha cưng chiều, nên là gan cũng có phần lớn. Nàng nâng nhẹ người xuống giường, nhón nhẹ chân đến bên tấm bình phong khắc bằng gỗ đàn hương.

"Tới Dao Thành...."

"....Nam Nghiêu..."

"...giải Cổ...."

Nàng cách hai người quá xa, đứng nửa ngày cũng chỉ nghe Lưu thái giám đè giọng nói đứt quãng vài chữ, nghe không hiểu gì hết. Chỉ thấy Lưu Toàn vừa nói xong, tay liền cầm vật gì đó bao lại bằng gấm lụa cung kính trình cho Mộ Dung Tu.

Tiết Chiêu Nghi nheo mắt, cố nhìn cho rõ.

Nặng nề mở tấm lụa ra, thứ được bọc cẩn thận bên trong là trâm cài ngọc bích đen bị gãy.

Tiết Chiêu Nghi ngạc nhiên, hơn nửa đêm, Lưu Toàn này lớn mật đánh thức bệ hạ, chỉ để đưa một cây trâm ngọc?

Lại nhìn kỹ, cây trâm kia chả có gì đặc biệt, tuy rằng bóng bóng nhìn đẹp mắt nhưng cũng không phải hàng hiếm. Hình dạng càng đơn giản hơn cây trâm bình thường ngoài cung. Chỉ là, hình như trên trâm có mảng màu đỏ đen hơi khô.

Là.... Máu?

Mộ Dung Tu không nói một lời, dưới ánh nến lờ mờ, trong nháy mắt, Tiết Chiêu Nghi còn tưởng mình nhìn nhầm.

Nàng chưa bao giờ thấy mặt Mộ Dung Tu vặn vẹo như vậy.

Đó là sự phẫn nộ, thậm chí còn có chút nỗ lực đè nén sự... ghen tị!

Không sai, chính là ghen tị!

Tiết Chiêu Nghi chằm chằm vào cây trâm cài tóc, mạc danh kỳ diệu cảm thấy bất an.

Đường đường là hoàng đế Diêm quốc, còn có thứ gì mà hắn không có được?

Hắn là đang ghen tị với ai?

——————————————

Biên cảnh, sông Tiêu Lô.

Mặt trời ngã về phía Tây, dòng sông nhỏ ánh nước lấp lánh. Hai mươi chiếc tàu chở hàng vững vững chắc chắc xếp thành hàng gọn gàng trên mặt sông. Nơi này là giao giới của hai quốc Diêm và Đông Vân. Đường nước ngang dọc đan xen, hai quốc từ trước đến nay vốn bình bình yên yên, nên thông thương khá nhiều. Hai bên bờ sông dài nhìn không thấy cuối, đều là hàng quán tường trắng ngói cao. Từng cái cờ hiệu nền hồng chữ đen bay phất phơ theo gió sông, tựa như hương khăn của mấy xuân khuê thiếu nữ đứng trên tiểu lâu, từng chút từng chút mê hoặc tâm tư của tiểu thị vệ đang ngo ngoe rục rịch trên thuyền.

Vài tiểu thị về ngồi xổm bên đuôi thuyền, mắt trông mong mà nhìn mấy cái cờ hiệu. Vặn đầu ngón tay, đếm từng cái một: "Cái này là bán mứt hoa quả, này là bán thịt kho, ngươi nhìn mấy cái móng giò kìa, chậc chậc— aii mau xem xem đây là bán rượu trắng! Cô nương đứng trước cửa kia lớn lên cũng thật đẹp..."

Càng mắt trông mày ngóng, nước miếng chãy dãi càng nhiều. Nhưng chảy nước miếng thì có ích lợi gì, vài tên thị vệ nhìn bóng lưng cao gầy đứng ở cuối thuyền, không khỏi nhíu mày đồng thanh thở dài.

Àiii... Tướng quân nhà họ, từ khi nào lưng đứng thẳng như vậy, từ khi nào quản bọn họ nghiêm như này.

Thật vất vả mới lấy được đá Tuyết Sơn, để đầy kho của hai mươi thuyền, vốn tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, lại không nghĩ tướng quân nhà họ càng nghiêm hơn. Không được rời thuyền đi dạo, không được nhiều lời với người khôgn liên quan, không được quá chén,... Nhìn qua mấy cô nương đứng ven sông huýt sáo một cái, bị bắt được thì có mà lãnh phạt đủ.

Mấy tiểu thị vệ không dám giận cũng không dám nói, chỉ dám tự mình buồn bực. Nói chứ, vị này à, rõ ràng là trẻ như bọn họ, mặt cũng như thiếu niên nhìn đến búng ra sữa, vậy mà tính tình lại như lão nhân 60 tuổi, có khi cả ngàn tuổi cũng nên.

Hộ vệ A Tĩnh một bên ngồ xổm mò bếp đỏ nấu cơm, nói nhỏ: "Ngươi xem tướng quân nhà ta, hai ngày nay có phải hay không có chút không vui?"

Một hộ vệ mập mạp khác lên tướng phản bác: "Tướng quân lúc nào cũng mặt lạnh như băng, ngươi sao mà phân biệt được người đang vui hay buồn?"

A Tĩnh gãi gãi đầu: "Là sau khi tên Vương tử Đông Vân kia rời đi đó, ngươi không cảm thấy sao?"

Hộ vệ béo sớm đã đưa mắt bay theo mấy cái cờ hiệu màu sắc rực rỡ kia, hàm hồ nói: "Haiz, ngươi nói vậy thì là vậy đi."

Bóng đem dần bao trùm, thương nhân tất bật thắp lên đèn lồng đỏ thẫm, hai bên bờ liền thành một mảng ánh đỏ lắc lư. Nhưng hai mươi con thuyền cũng không tính cập bến nghỉ ngơi, như cũ ổn đỉnh thừa dịp đêm đến lặng lẽ rời đi. Càng ngày, người dân bên bờ càng ít, đám lau sậy* bên đường càng dày đặc.

Rời xa nơi phố xa, chỉ còn tiếng thuyền chạy trên nước.

Yến Trường Thanh vẫn chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng ở đuôi tàu chở cuối cùng. Bóng lưng đĩnh đạt, khí chất lạnh lẽo, cả người phảng phất như thanh trường kiếm vừa mài bén, chỉ chờ người đưa ra khỏi vỏ.

Cho dù đã nhận thành công đá Tuyết Sơn, nhưng chưa đặt chân tới kinh thành, Yến Trường Thanh không dám buông lỏng cảnh giác. Nhất là bây giờ, bọn họ như con cừu tuyết đi giữ màn đêm, không biết trong bóng đêm có hay không móng vuốt nhuộm máu của dã thú.

Sương mờ dần hiện trên mặt sông. Yến Trường Thanh nheo mắt nhìn con tàu phía xa, trong mắt đen lộ tia sắc bén.

Có một con tàu dài to, băng qua sương mù mênh mông, hướng về phía này với tốc độ rất nhanh. Không có hàng hóa, không có người.

Tuyệt đối không phải thuyền dân.
Yến Trường Thanh nhíu mày, chân trái chậm rãi lùi ra sau, tay chạm vào chuôi kiếm ở đai lưng.

Song kiếm đang trực chờ ra khỏi vỏ.
"Bùm."

Nhẹ một tiếng, mũi thuyền chạm vào đuôi thuyền lớn. Một bóng đen từ trên thuyền bật lên. Yến Trường Thanh mím môi, lùi vài bước, rút kiếm—

Chỉ thấy người nọ không né không tránh, mũi chân chạm nhẹ mặt thuyền, vạt áo bay tán loạn, tiêu soái thong dong đáp xuống sau lưng Yến Trường Thanh.

"Chậc chậc chậc, Yến đại nhân là làm sao vậy?"

Hách Liên Nhung Xuyên đưa tay ôm ngực, cười tủm tỉm nhìn Yến Trường Thanh có chút cứng đờ:

"Không gặp hai ngày rồi, Yến đại nhân có nhớ ta không?"

Yến Trường Thanh có chút mất tự nhiên xoay người lại, mặt như nhìn thấy quỷ.

Đá Tuyết Sơn hôm trước đã bàn bạc xong, người này hẳn là đã về Đông Vân, như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?!

*Lau sậy:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro