Chương 17: Ngàn dặm Tiêu Lô (Ⅱ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hách Liên Nhung Xuyên như quen cửa quen nẻo tùy tiện ngồi trên mép thuyền, lắc lư chân dài, tự mình giải thích: "Vùng này a không ai quản, hải tặc được nước lộng hành, không sợ trời không sợ đất, ta nghĩ tới nghĩ lui a, lo lắng ngươi với mười hai cái thuyền này là dê béo trong mắt bọn chúng a, nên là cố ý trở về, đưa các ngươi một đoạn."

Thấy Yến Trường Thanh ánh mắt lạnh như băng như có như không nhìn hắn, Hách Liên Nhung Xuyên cũng không tức giận, duỗi tay tùy ý bứt cây lau sậy sượt qua mép thuyền, tiếp tục nói: "Danh tiếng của Đông Vân Hách Liên ta đây không phải gió thổi, lão Thiên Vương thấy cũng phải quỳ gối dập đầu bạch bạch bạch ba cái, so với cái tên danh tiểu thương nhân của ngươi còn cứng hơn nhiều, ngươi xem có đúng không?"

Hách Liên Nhung Xuyên đắc ý một hơi nói nửa ngày, vừa ngẩng đầu, lại thấy Yến Trường Thanh từ khi nào đã trở lại đuôi thuyền đứng, bày ra bóng lưng lạnh nhạt, chỉ kém đem chữ "phiền phức" dán trên lưng.

Người này... đúng là xấu tính.

Dưới ánh trăng, người nọ một thân võ trang đen, y phục gọn gàng đứng đó, càng làm cổ cùng sườn mặt lộ ra trắng như tuyết. Hách Liên Nhung Xuyên lại nổi lên ý xấu, cầm cây lau sậy kia đi qua, nhẹ nhàng phẩy bên cổ y.

Yến Trường Thanh hơi nhăn mày, nhìn thằng phía trước nói: "Điện hạ có chuyện gì?"

Hách Liên Nhung Xuyên cười không đáp, tiếp tục khều khều nhẹ nhàng bên cổ y.

Yến Trường Thanh cuộn ngón tay lại, sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, tránh qua bên hai bước, không định cho tên kia ánh nhìn.

Hắc, người này vậy mà không thấy ngứa?

Hách Liên Nhung Xuyên nhướng mày, khẽ đưa mặt lại gần Yến Trường Thanh,  nhẹ nhàng thở hơi nóng vào tai y.

Yến Trường Thanh đuôi mày run rẩy, rốt cuộc cũng xoay mặt, nhìn qua Hách Liên Nhung Xuyên: "Điện hạ rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hách Liên Nhung Xuyên cười tủm tỉm: "Bổn vương a vì đuổi theo ngươi, đã không ăn không ngủ hai ngày nay rồi."

Yến Trường Thanh:......

Mấy tiểu thị vệ đành phải ở thuyền bên kia bắt đầu đốt lửa nấu cơm. Cho rau dưa với cơm trắng vào chảo, đồ ăn được thả vào dầu nóng kêu xào xèo, mùi thơm mộc mạc lan ra theo gió sông. Hách Liên Nhung Xuyên ngậm cỏ lau, vắt chân, vui vẻ ngâm khúc chờ cơm ăn.

Chỉ chốc lát, A Tĩnh liền bưng một khay đồ ăn tới, Hách Liên Nhung Xuyên cõi lòng mong chờ nhìn khay đồ ăn, cỏ lau trong miệng bay khỏi boong tàu...

"Chỉ thế này?" Hách Liên Nhung Xuyên tay run run chỉ chào khay:

"Rượu đâu?"

A Tĩnh lắc đầu.

"Thịt đâu?"

A Tĩnh bĩu môi, tiếp tục lắc đầu.

"Xanh như vậy! Các người là thỏ sao! Ha?"

A Tĩnh vẻ mặt đau khổ mang ra khay đĩa rau chân vịt màu xanh đen, một đĩa cần tây xanh ngọc cùng đĩa cải trắng vàng nhạt, cẩn thận nói: "Thời gian cấp bách, không kịp mua sắm, Yến đại nhân chỉ cho chúng ta mang theo vài món đơn giản dễ bảo quản. Thỉnh Vương tử điện hạ tạm chấp nhận."

Tuy bụng đói hai ngày, nhưng vừa nhìn mâm thức ăn hoàn toàn từ thiên nhiên xanh mướt này, Hách Liên Nhung Xuyên nửa phần cũng không muốn ăn.

Yến Trường Thanh khoanh tay, nhàn nhạt nhìn lướt qua khay một mảnh xanh mướt, nói:

"Điện hạ nếu không muốn xanh, có thể để A Tĩnh làm thêm hai củ cà rốt."

"......"

Hách Liên Nhung Xuyên xoa hai bên thái dương thở dài. Hắn đứng lên phủi phủi tay, đi đến bên thuyền, vuốt cằm nhìn xuống dưới, trầm tư một lát, đột nhiên bắt đầu cởi quần áo. Thành thạo cởi áo ngoài, duỗi tay muốn tháo cả lưng quần!

Yến Trường Thanh xụ mặt, có chút cổ quái liếc nhìn hắn: "Điện hạ đây là có ý gì?"

Đồ ăn không hợp khẩu vị, liền muốn trốn?

Vừa nghĩ xong, Hách Liên Nhung Xuyên đã cởi xong quần và giày của mình. Hắn không trả lời, chỉ rút dao găm cắm bên người ra, cười nhẹ, lật người nhảy xuống nước.

A Tĩnh kinh hãi chạy tới bên thuyền: "Yến đại nhân, hắn hắn hắn...?"

Yến Trường Thanh liếc nhìn nước sông một cái, mặt không biểu tình nói: "Làm việc của ngươi đi, không cần quản hắn."

"Ồ" A Tĩnh đành phải lùi lại, đi qua khoang thuyền trước lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Yến Trường Thanh như cũ duy trì tư thế, không nhúc nhích đứng bên thuyền.

.....

57.

58.

59.

60.

Dưới ánh trăng, Yến Trường Thanh nhìn không chớp mắt, lẳng lặng quan sắt mặt sông trơn nhẵn phía dưới. Theo từng nhịp thời gian, nội tâm y dần tràn ra nỗi bất an.

Từ lúc Hách Liên Nhung Xuyên nhảy vào nước tới giờ, mặt nước hình như không có gợn sóng nào?

Trên mặt sông đến một động tĩnh cũng không có. Có khi nào...

Có chuyện ngoài ý muốn?

Sông tháng 4 vô cùng lạnh. Hơn nữa Yến Trường Thanh cũng chưa phải chưa từng nghe qua, hà quái ăn thịt trong truyền thuyết.

Yến Trường Thanh nắm mép thuyền ngày càng chặt, khớp xương trắng cũng dần hiện lên. Tựa hồ có thể nghe thấy chính mình nhịp tim đập.

Cuối cùng, y không do dự, xoay người một cái, lưu loát cởi áo ngoài nhảy vào nước sông.

Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng như ẩn như hiện in lên mặt sông. Ánh sáng không có, Yến Trường Thanh hít sâu một hơi, lặn sâu xuống nước, nỗ lực đưa mắt tìm người.

Ào— ào— ào

Đáy sông an tĩnh cực kì, chỉ có tiếng khua tay khua chân chính mình. Càng đi càng tối, Yến Trường Thành chỉ nhìn được xung quanh cách đó vài mét. Y híp mắt tìm kiếm, ngoài đàn cá đang nhàn nhã bơi qua, lại chẳng có hình bóng của ai kia.

Yến Trường Thanh không nhịn được có chút nóng nảy, trong lòng lại càng thêm lo lắng. Y quay đầu lại, hướng chỗ xa hơn tìm kiếm.

Đột nhiên, thứ gì đó nắm lấy cổ chân y. Là thủy sinh?

Yến Trường Thanh quay mặt, kinh ngạc mở to hai mắt.

Ánh trăng bạc xuyên qua dòng nước, nhu hòa gieo lên khuôn mặt anh tuần của người nọ. Hách Liên Nhung Xuyên xấu xa cười, ở trong nước nhẹ nhàng vòng tay qua eo Yến Trường Thanh, cúi đầu, môi nhẹ phớt qua khóe môi Yến Trường Thanh.

!!!

Bị lừa rồi!

Yến Trường Thanh phi thường buồn bực, nhấc tay đẩy ra. Nhưng trong nước lại làm lực của y yếu hơn, Hách Liên Nhung Xuyên nhanh hơn cầm lấy cổ tay y, cưỡng bách kéo y lại gần hơn. Một tay khác thì vịn lấy gáy Yến Trường Thanh, xoay mặt y qua, sau đó cúi đầu hôn lên.

Yến Trường Thanh tròn mắt ngạc nhiên, vài giây mới phản ứng lại chuyện đang xảy ra. Ấm áp, xúc cảm mềm mại, làm lông tơ toàn thân tựa hồ đều dựng lên. Bắt đầu giãy giụa mãnh liệt!

Nhưng Hách Liên Nhung Xuyên so với y tựa hồ lực càng lớn hơn, giãy giụa mấy cại, vậy mà hai tay vẫn bị hắn nắm chắc. Máu Yến Trường Thanh đi lên tới tận não, cả mặt đều đỏ bừng.

"Ngươi— ngô!"

Nụ hôn này thật sự là không thể tránh thoát. Môi răng bị bắt ép hé ra, thứ gì đó ẩm ướt luồn vào khe hở, nhẹ nhàng đảo một vòng trong khoang miệng y.

Yến Trường Thanh nhíu mày cự tuyệt, trong lòng nổi máu, không do dự cắn mạnh một cái.

Tê—

Đầu lưỡi bị cắn. Hách Liên Nhung Xuyên than nhẹ một tiếng, mở mắt, cười như không nhìn Yến Trường Thanh, không đợi y tránh, một phen hung hăng trụ sau cổ y, lại lần nữa hôn lên.

Lần này lại rất nhẹ, cẩn thận mà hôn, tựa hồ muốn mang mọi tâm tư mình nói ra, nhưng lại không đành lòng mở miệng. Hách Liên Nhung Xuyên ôn nhu che lại hai mắt Yến Trường Thanh. Cắn nhẹ lên môi y, cảm giác này... rất quen thuộc. Mùi vị tanh ngọt tràn trong khoang miệng, Yến Trường Thanh bị bắt nuốt xuống.

Bóng tối. Máu.

Cảnh tượng mơ ảo dần hiện lên rõ ràng trong đầu Yến Trường Thanh.
Yến Trường Thanh trong một mảng đen mở to hai mắt, không khống chế được mà run nhẹ.

Rốt cuộc.

Rào!

Gần như tới lúc hít thở không thông nữa, hai người cuối cùng mới ngoi lên.

Khụ khụ khụ! Yến Trường Thanh kịch liệt ho khan, kiệt sức bò lên mép thuyền, y cả người đều ướt đẫm, mặt lại đỏ lên, thật là dáng vẻ chật vật chưa từng.

Hách Liên Nhung Xuyên lại đắc ý dào dạt, lui người ra giữa boong tàu lắc lắc quần, chỉ nghe bịch bịch vài tiếng, từ ống quần túi quần vậy mà rớt ra ba bốn con cá dài gần một thước.

......

Thì ra hắn nhảy xuống sông, là vì muốn bắt cá!

Hách Liên Nhung Xuyên tùy tiện đem mấy con cá bỏ vào thùng, xoay người cầm bếp than đến đặt bên người Yến Trường Thanh.

Ánh mắt chạm nhau, Yến Trường Thanh dời nhanh tầm mắt, tai lại đỏ lên như rỉ máu.

Hóa ra giấc mộng mờ mờ ám ám ở tầng hầm kia là sự thật. Đạt Nham hạ y Cổ độc, là Hách Liên Nhung Xuyên giúp y giải.

Là Hách Liên Nhung Xuyên cắn chính mình đầu lưỡi, dùng máu của hắn từng chút từng chút một đút y.

Hắn cho bao nhiêu máu chứ? Yến Trường Thanh thật không dám nghĩ tới. Chỉ nhớ trong đường hầm tối tăm kia, giấc mộng tanh nồng quanh co khúc khuỷu dài đằng đẵng, tựa hồ không có điểm cuối.

Cho nên vừa rồi hôn y, là muốn nói y biết chân tướng sao?

Hách Liên Nhung Xuyên nhìn Yến Trường Thanh mặt không ngừng biến, trong lòng âm thầm xác nhận, Yến Trường Thanh khẳng là đoán được hắn dụng ý.

Bằng không lấy tính tình y, bị hắn cưỡng hôn như thế còn không phát hỏa? Nếu không phải có lòng áy náy với hắn, chắc sớm đã cầm kiếm bổ qua rồi.

Nghĩ như vậy, khổ thân xú tính tính, lần này chết vì sĩ diện, cũng có vài chỗ tốt.

Hách Liên Nhung Xuyên cởi quần áo ướt nhẹp, miệng run run nói: "Lạnh chết mất lạnh chết mất, đêm tháng tư rồi còn lạnh như vậy — này, Yến đại nhân, ngươi sao lại không cởi y phục làm ấm người?"

Yến Trường Thanh cũng không thèm nhìn tới hắn, ngồi ngay như Phật: "Ngực trần lưng trụi, rất bất nhã."

Xì, tiểu cổ hủ, quy tắc thật nhiều.

Rõ ràng lạnh muốn đông cứng rồi, người này còn cố chấp, lưng thẳng như vậy, lão hòa thượng trong chùa cũng không thẳng bằng y.

Bất quá, lại bày cho Hách Liên Nhung Xuyên thấy loại vẻ đẹp hiếm có. Vài sợi đen dính trên trán, nước từng gọt đọng lại trên mi dài rồi rơi xuống, bộ dàng càng làm da thêm trắng, tóc càng đen. Cả người đều ướt đẫm, y phục mỏng dán lên thân thể, đường cong tinh tế như ẩn như hiện lộ ra dưới hơi nước.

Hách Liên Nhung Xuyên nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, khe khẽ thở dài, đem hai cái bếp nữa qua, "Bang" đặt trước mặt Yến Trường Thanh.

Tia lửa trong lò nhảy ra, mắt thấy như sắp nhảy tới tận chóp mũi Yến Trường Thanh, y vẫn mở hai mắt nhìn, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Hách Liên Nhung Xuyên giường mày, nói: "Bổn vương tử có điều nghi hoặc muốn thỉnh Yến đại nhân."

Yến Trường Thanh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?"

Hách Liên Nhung Xuyên ghé lại bên tai Yến Trường Thanh, không nhanh không chậm nói:

"Yến đại nhân vì sao từ khi lên thuyền, liền vẫn không dám nhìn thẳng ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro