Chương 118: Ta có thể chữa bệnh cho hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta chỉ nghe thấy động tĩnh bên này cho nên đến xem thôi", Lão giả cười cười, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tò mò hỏi, "Tiểu nha đầu, ngươi có thể nói cho ta biết đan dược ngươi vừa luyện chế tên gì không?"

Mộ Như Nguyệt nhìn lão giả lôi thôi lếch thếch trước mắt, nói: "Tử kim đan."

Tử kim đan?

Ánh mắt đan tôn giả sáng rực lên, hắn luôn luôn hứng thú với đan dược mà mình chưa nghe qua.

"Nha đầu, ngươi là một đan dược sư đỉnh địa giai?"

Đan dược sư đỉnh địa giai ở đại lục này không chỉ có một, nhưng nếu mười bảy tuổi đã đạt trình độ này? Có người còn cảm thấy bình thường sao?

Mọi người căng thẳng, không chớp mắt nhìn thiếu nữ.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thiếu nữ khẽ gật đầu.

Xôn xao!

Trong nháy mắt, đám người bạo động, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm gương mặt trẻ tuổi kia.

"Đan dược sư đỉnh địa giai, nàng hiển nhiên là đan dược sư đỉnh địa giai..."

Buồn cười là bọn họ còn nghĩ nàng chỉ là một đan dược sư trung cấp nhân giai.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vô Ngu.

Trong mắt bọn họ, nhất định là lão gia hỏa này bảo Mộ Như Nguyệt giả heo ăn thịt hổ, cố ý làm như vậy, dựa theo tính cách già mà không đứng đắn của hắn cũng không phải là không có khả năng.

Vô Ngu cười ha hả vài tiếng, thản nhiên tự đắc tiếp nhận ánh mắt của những người này.

Không phải bọn họ khinh thường đồ nhi của mình sao? Thế nào? Hiện tại trợn tròn mắt đi? Để cho những người này có thêm kiến thức, không phải ai cũng ngu ngốc thích khoe khoang thực lực, làm như mình lợi hại lắm.

Thật ra cũng chỉ thế mà thôi...

"Nha đầu này, thời gian trước còn nói với ta ngươi là cao cấp địa giai, nháy mắt liền biến thành đỉnh địa giai, thật là làm sư phụ cảm thấy hổ thẹn, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ bị ngươi vượt qua."

Vô Ngu có chút cảm thán, càng tự hào nhiều hơn, ai bảo nha đầu này là đồ nhi bảo bối của hắn?

Lúc này đan tôn giả đã hoàn toàn thừa nhận kinh hỉ mà Mộ Như Nguyệt mang lại, hai mắt sáng lên nhìn nàng: "Tiểu gia hỏa, ngươi có hứng thú làm đệ tử ta không?"

Thiên tài đỉnh địa giai, chậc chậc, trình độ của tiểu gia hỏa này không tồi, người ở Trung Châu có thể so được với nàng cũng rất ít.

"Đan tôn giả, ngươi biết cái gì tới trước được trước không? Như Nguyệt nha đầu là đồ nhi của ta, ngươi ở trước mặt ta đoạt đồ nhi của ta, có phải da mặt quá dày không?"

Vô Ngu vừa nghe nói lão nhân này muốn Mộ Như Nguyệt bái hắn làm thầy, lập tức xù lông, hiện tại hắn cũng không quan tâm có phải đan tôn giả hay không, muốn cướp đồ đệ bảo bối của hắn, đúng là mơ mộng hảo huyền.

Đan tôn giả cũng không thèm nhìn Vô Ngu, nhướng mày nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn đan tôn giả, có nên nói tên Thánh Nguyệt phu nhân ra không, trầm ngâm nửa ngày, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Ta họ Tiêu, Tiêu Như Nguyệt là một cái tên khác của ta."

Trong gia phả Tiêu gia, đây xác thật là tên nàng, mà khi còn ở Trung Hoa nàng tên Mộ Như Nguyệt, cho nên khi hành tẩu bên ngoài vẫn quen dùng cái tên này.

"Tiêu?" sắc mặt đan tôn giả hơi cứng đờ, "Ngươi là người Tiêu gia?"

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, ta là chính nữ Tiêu gia."

Chính nữ Tiêu gia, cũng chỉ có một hệ của Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân...

"Ngươi... ngươi là nữ nhi của nha đầu Ngọc Nhi? Khó trách nhìn có chút quen thuộc, xem ra quả thực không thể nhận ngươi làm đồ đệ."

Tâm tình đan tôn giả trở nên kích động, không ngờ nữ nhi của Ngọc Nhi lại đến dược tông, có phải Ngọc Nhi bảo nàng đến đây không? Mấy năm này, Ngọc Nhi đã hết giận rồi?

Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt đảo qua đan tôn giả cùng Mộ Như Nguyệt, chẳng lẽ Tiêu gia trêu chọc đan tôn giả cái gì, cho nên hắn mới không nhận nữ nhân này?

Chỉ có Mộ Dung Thiên biết đan tôn giả có ý tứ gì...

Chê cười, nếu Ngọc Nhi sư muội là đồ đệ của đan tôn giả, sao có thể nhận Mộ Như Nguyệt làm đồ đệ được? Dựa vào bối phận, Mộ Như Nguyệt cũng là cháu gái hắn.

Làm gì có chuyện hai mẹ con cùng nhận một sư phụ.

Hơn nữa, Mộ Dung Thiên biết rõ đan tôn giả thiên vị tiểu sư muội kia, chỉ cần tiểu sư muội nguyện ý, nàng chính là tông chủ dược tông chứ đâu tới phiên hắn, tuy những năm gần đây đan tôn giả bề ngoài vẫn luôn giận tiểu sư muội bỏ qua dược tông, bất quá, hắn cũng thường xuyên trông thấy lão nhân này ngồi ngốc trong khuê phòng trước kia tiểu sư muội ở.

Nha đầu này là nữ nhi của tiểu sư muội, lại có thiên phú như vậy, đan tôn giả thế nào cũng không mặc kệ nàng...

"Đúng rồi, Thiên Nhi, ở đây xảy ra chuyện gì?" Đan tôn giả quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên.

Trong lòng Mộ Dung Thiên lộp bộp một chút, hắn biết cái gì nên tới vẫn tới.

"Sư phụ, thật ra ta cũng không rõ lắm, lúc ta đến đã nhìn thấy người của Nguyệt Nhi chất nữ đánh nhau với Diệp Khâu đại sư rồi, cụ thế nào còn cần bọn họ trần thuật lại."

Hắn là sư huynh của Ngọc Nhi, cũng nên gọi nữ nhi của nàng một tiếng chất nữ.

Bất quá sư muội sinh được một nữ nhi có thiên phú như vậy, thật làm hắn hoảng sợ, bởi vì Tiêu Thiên Vũ cùng Ngọc Nhi sư muội đều không có thiên phú đan dược sư.

Cố tình nữ nhi của bọn họ yêu nghiệt dọa người.

Nhìn ánh mắt đan tôn giả quét tới, một đệ tử dược tông không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ sự tình: "Chuyện là thế này, Diệp Khâu đại sư cùng đệ tử hắn Phó Lâm đến tìm Như Nguyệt cô nương, nói là nể mặt Vô Ngu đại sư muốn tới chỉ bảo nàng một chút, nam nhân này không cho Diệp Khâu đại sư vào cửa, Diệp Khâu đại sư xưng mình là trưởng bối của Như Nguyệt cô nương, kêu nàng ra gặp hắn, cho nên hai bên liền đánh nhau."

Kêu Phó Lâm đi chỉ bảo Mộ Như Nguyệt?

Phó Lâm kia chỉ là đan dược sư cao cấp địa giai mà thôi, một cao cấp địa giai đi chỉ bảo một đỉnh địa giai? Là thế giới này huyễn huyễn hay là có vài người đầu óc có bệnh?

Này quả thật có cảm giác như một đan đồng nói với một đan dược sư, để ta tới chỉ bảo ngươi.

"Trưởng bối? Hỗn đản kia mà là trưởng bối gì?" Vô Ngu phẫn nộ rồi, trừng mắt Diệp Khâu nửa sống nửa chết trên mặt đất, "Nếu ta đoán không sai, vừa rồi đồ nhi ta đang tiến hành đột phá đan dược sư, khi đan dược sư luyện chế không thể bị quấy rầy, thời điểm đột phá cấp bậc không thể có bất kì động tĩnh gì làm phiền, nếu không tinh thần lực sẽ không chịu nổi, nếu không phải tiểu tử Vô Trần ngăn cản hắn, phỏng chừng đồ nhi của ta sẽ bị hỏng đầu óc rồi, hiện tại đi quấy rầy đồ nhi của ta, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì? Một cao cấp địa giai nho nhỏ mà đòi đi chỉ bảo đồ đệ của ta?"

Vừa rồi chịu một kích kia, vì Diệp Khâu có mặc một bộ nhuyễn giáp tơ vàng nên chặn bớt một phần lực lượng, hiện tại tuy nửa sống nửa chết nhưng vẫn chưa chết.

Cho nên, bây giờ hắn vừa tỉnh lại.

Có điều, đúng lúc nghe được những người này nói chuyện, hắn thật hận không thể lập tức ngất xỉu lần nữa.

Nha đầu kia là đỉnh địa giai? Vì sao Vô Ngu vận khí tốt thu được một đồ đệ như vậy, buồn cười hắn còn cho rằng nàng là phế vật.

"Còn chưa chết?" Dạ Vô Trần đã nhận ra hơi thở của Diệp Khâu, dung nhan âm trầm tà mị quét về phía đối phương, ánh mắt hơi trầm xuống, "Nhuyễn giáp tơ vàng? Thì ra ngươi mặc loại đồ vật này, bất quá bổn vương muốn nhuyễn giáp tơ vàng của ngươi."

Hắn nở nụ cười tà mị, dưới ánh mắt của mọi người tiến về phía Diệp Khâu.

Diệp Khâu cả kinh thất sắc, vừa mới tỉnh dậy, vẻ mặt tái nhợt: "Ngươi muốn làm gì? Tông chủ, đan tôn giả, mau cứu ta!"

Đan tôn giả không có động tác gì, sau khi nghe đệ tử dược tông kia bẩm báo lại, hắn hận không thể đập chết tên hỗn đản này.

Nữ nhi của đệ tử hắn, lão gia hỏa này cũng dám động sao?

"Tông chủ, ta có biện pháp trị liệu cho thiếu tông chủ, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ trị liệu cho thiếu tông chủ." Diệp Khâu la lớn.

Hiện tại hắn không quản được nhiều, tránh được một kiếp này rồi nói sau.

Trong lòng Mộ Dung Thiên vui vẻ, nhưng khi nhìn về phía Dạ Vô Trần, hắn lại do dự, dựa vào thực lực của hắn căn bản không đánh lại nam nhân này, trừ phi là sư phụ ngăn cản...

Hắn ngẩng đầu nhìn hướng đan tôn giả lại thấy đối phương cản bản không tính ngăn cản.

Cũng coi như Diệp Khâu xui xẻo, hắn ra tay với ai không được, một hai phải là nữ nhi của Ngọc Nhi sư muội, đan tôn giả thiên vị Ngọc Nhi sư muội như vậy, phỏng chừng đã sớm hận không thể giết Diệp Khâu đáng chết này.

Lúc trước hắn không để ý người khác dị nghị muốn tiểu sư muội ngồi lên vị trí tông chủ, cũng đã chứng tỏ lão nhân này không phải người nói đạo lý gì.

Dạ Vô Trần nhìn Diệp Khâu, Diệp Khâu lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ngạc nhiên nhìn nam nhân đứng trước mặt mình.

Thực lực của nam nhân này rõ ràng mạnh hơn...

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đã làm một chuyện cực kì bá đạo.

Hắn dùng ngọn lửa thiêu áo ngoài của Diệp Khâu thành tro, đoạt nhuyễn giáp tơ vàng trên người hắn xuống, có lẽ là ghét bỏ nhuyễn giáp tơ vàng này không sạch sẽ, hắn dùng ngọc lửa tẩy đi vết bẩn trên áo.

Cường đạo!

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nam nhân.

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần xoay người đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cười tà mị, "Ta còn chưa tặng ngươi cái gì, nhuyễn giáp tơ vàng này coi như mượn hoa hiến phật, làm vật đính ước đi, yên tâm, vừa rồi ta đã rửa sạch hơi thở của hắn cho nên hiện tại nhuyễn giáp rất sạch sẽ, ngươi mặc nó vào, cho dù là võ giả thiên phú sơ cấp cũng không đả ngươi được."

Còn Diệp Khâu kia, dù hắn không ra tay thì Vô Ngu cũng không tha cho hắn...

Mộ Như Nguyệt không chút khách khí nhận nhuyễn giáp tơ vàng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Vô Trần, nói vậy, hình như ta cũng chưa tặng lễ vật gì cho ngươi."

Dạ Vô Trần tươi cười tà mị, đôi mắt tím nhu hòa nhìn thiếu nữ.

"Nguyệt Nhi, ngươi có thể tặng ta lễ vật tốt nhất trên đời này."

"Cái gì?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.

Dạ Vô Trần không hề bận tâm đây là trước mặt mọi người, hắn cong khóe môi, nói: "Ngươi gả cho ta, sau đó sinh cho ta một nhi tử, đó không phải là lễ vật tốt nhất sao? Về sau ta có thể cùng nhi tử bảo hộ ngươi, bất quá nếu là long phượng thai thì càng tốt, vậy ta cùng nhi tử sẽ có trách nhiệm bảo hộ hai mẹ con các ngươi."

Đáy lòng Mộ Như Nguyệt cảm động, nếu không phải Dạ Vô Trần đột nhiên mất tích, có lẽ hiện tại bọn họ đã thành thân.

Nàng xuyên tới đại lục này không lâu thì có hôn ước với nam nhân này, nhưng bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện cho nên đến bây giờ bọn họ còn chưa thành thân...

Mọi người nhìn bộ dáng hai người thâm tình nhìn nhau đều không nhịn được thở dài một tiếng, nam nhân này tương lai nhất định là một phu quân tốt, khuyết điểm duy nhất chính là dung mạo bình thường, đứng cùng nàng quá không xứng đôi.

Trong lúc mọi người còn đang cảm thán, khuôn mặt nam nhân đột nhiên phát sinh biến hóa...

Dung nhan bình thường đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt tuấn mỹ như thần, nhất thời nhóm nữ đệ tử đều ngây ngẩn, si ngốc nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị trước mắt.

Nam nhân này vừa tôn quý vừa cường đại, lại si tình, dung nhan còn tuấn mỹ... Không phải nhân vật chỉ xuất hiện trong sách thôi sao?

Nam nhân như thế, nữ nhân nào mà không động tâm?

Nhưng mà trong mắt nam nhân này chỉ có Mộ Như Nguyệt, bất kì kẻ nào cũng không thể lọt vào đôi mắt tím của hắn...

"Tông chủ!" Diệp Khâu quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên, cắn răng nói: "Ta thật sự có thể trị bệnh cho thiếu tông chủ, ngươi có muốn cứu nhi tử của ngươi hay không chỉ dựa vào một ý nghĩ của ngươi."

Mộ Dung Thiên nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: "Diệp Khâu đại sư có nhìn ra chứng bệnh của con ta không?"

"Này..."

Diệp Khâu sửng sốt một chút, hắn căn bản không biết tình huống của Thanh Sơ, hiện tại nói như vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian, nam nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chỉ cần tránh được một kiếp này, hắn lại có cơ hội rời khỏi dược tông, sau khi ra ngoài rồi bọn họ còn có thể làm gì được hắn?

"Tông chủ, trong cơ thể thiếu tông chủ có một loại cổ trùng có thể hút sinh lực nên mới tạo thành tình trạng như bây giờ, chỉ cần ta luyện chế ra đan dược loại trừ cổ trùng là được, chỉ cần chút thời gian thôi."

Dù sao những người này cũng không biết rõ tình huống, hắn chỉ cần tùy tiện lừa gạt một chút là xong. Cổ trùng chỉ có trong truyền thuyết, ngay cả Vô Ngu cũng chưa từng gặp qua.

Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Khâu, có lẽ hiện tại hắn là hi vọng cuối cùng của Thanh Sơ, nhưng mà thời điểm hắn muốn cầu tình với đan tôn giả, một thanh âm lạnh băng chặn lại lời hắn muốn nói.

"Cổ trùng?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Nghe nói cổ trùng vào cơ thể người sẽ khiến toàn thân rét run, sau tai xuất hiện ba sợi tơ hồng, đến mỗi đêm trăng tròn cổ trùng sẽ bắt đầu phát tác, hơn nữa còn đau đớn khó nhịn, cổ trùng sẽ lẳng lặng ở một nơi cách đan điền không xa, nơi đó sẽ xuất hiện một điểm nhỏ, đó là nơi cổ trùng tồn tại, quan trọng hơn là, muốn loại bỏ cổ trùng rất đơn giản, chỉ cần dùng cỏ dẫn cổ trùng ra là đủ, không cần luyện chế đan dược gì, tông chủ, những điều ta nói có nghiệm chứng trên người thiếu tông chủ chưa?"

Sắc mặt Diệp Khâu đại biến, phẫn nộ quát: "Ngươi biết cái gì?"

Cổ trùng rất hiếm thấy, trên sách cũng không miêu tả tỉ mỉ, nha đầu này nhất định là nói bừa, làm sao nàng có thể biết những tri thức mà Vô Ngu cũng không biết?

"Ta có nói bừa hay không, đan tôn giả là người biết rõ nhất", Mộ Như Nguyệt hơi cong khóe môi, "Còn nữa, ta muốn nói, ta có thể chữa bệnh cho hắn."

Hiện tại nàng đã đột phá đến đỉnh địa giai, cũng chắc chắn có thể luyện chế loại đan dược đó...

Mọi người ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ngay cả đan dược sư phàm giai còn không làm được, một đan dược sư đỉnh địa đan có thể làm được sao?

"Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì?" Diệp Khâu nắm chặt nắm đấm, thân thể vì phẫn nộ đến run rẩy, "Ta thừa nhận thiên phú của ngươi rất mạnh nhưng đừng tưởng rằng như vậy đã là vô địch, còn có rất nhiều đan dược sư cường đại hơn ngươi, bọn họ không làm được, sao ngươi có thể làm?"

Mộ Như Nguyệt cũng không thèm nhìn Diệp Khâu, ánh mắt dời về phía đan tôn giả.

Đan tôn giả trầm ngâm nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta tin tưởng nha đầu này."

Nữ nhi của Ngọc Nhi, làm sao hắn có thể không tin?

Đan tôn giả đè nén kích động trong lòng, làm lơ ánh mắt mọi người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười ha hả: "Nha đầu, ngươi cứ coi dược tông như nhà mình, nếu ai dám khi dễ ngươi, tông chủ không làm chủ được thì cứ tới tìm ta, tuy lão nhân hơi lớn tuổi chút, chân cẳng cũng không nhanh nhẹn như xưa nhưng năng lực bảo hộ đồ tử, đồ tôn vẫn phải có."

Có một câu này của đan tôn giả, nha đầu này có đi ngang ở dược tông cũng không có ai dám nói gì.

Sắc mặt Diệp Khâu đại biến, phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Chờ đến khi nha đầu này trị liệu cho thiếu tông chủ thất bại, để xem đan tôn giả còn giúp nàng như vậy không?

Buồn cười là hiện giờ Diệp Khâu hoàn toàn nghĩ rằng đan tôn giả đối đãi với nàng đặc biệt như vậy là vì câu nói kia, không hề biết đồ nhi mà năm đó đan tôn giả thương yêu nhất là mẫu thân nàng...

Đám người dần tản đi, Vô Ngu không rời đi mà đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, bất đắc dĩ cười nói: "Nha đầu này, gây ra phong ba quá lớn, nhưng mà không biết tại sao đan tôn giả nói không thu ngươi làm đồ đệ."

Mộ Như Nguyệt nhìn đám người đang rời đi, lại nhìn sang khuôn mặt già nua của Vô Ngu, nhún vai: "Bởi vì nương là đệ tử của hắn, tính ra, ta nên gọi hắn một tiếng sư tôn."

Vô Ngu sửng sốt một chút, ha ha cười hai tiếng: "Cũng không tồi, thực lực lão gia hỏa kia rất mạnh, trình độ đan dược cũng rất mạnh, tuy ta không biết hắn rốt cuộc ở cấp bậc nào nhưng tóm lại là mạnh hơn ta."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt có chút nghi hoặc: "Không phải ngươi nói người cường đại nhất ở đây là phàm giai sơ cấp sao?"

Vô Ngu trắng mắt liếc nàng một cái: "Đúng là ta đã nói như vậy, vấn đề là lão gia hỏa không phải người ở nơi này, hắn đến từ Trung Châu, đại diện cho dược tông lập phân tông ở đây, cho nên hắn là người Trung Châu, cái danh hiệu đan tôn giả này cũng xuất phát từ Trung Châu, danh hiệu tôn giả này không phải đại biểu cho sự cấp bậc, tỷ như nói, ở chỗ chúng ta sẽ xưng hô người cường đại hơn mình là đại sư, còn ở nơi đó xưng là tôn giả, biểu đạt sự tôn kính đối với cường giả, ta nói thế người hiểu chưa?"

"Trung Châu? Sư phụ, ngươi rất hiểu biết về Trung Châu?" Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt hỏi.

"Ha ha, dù vi sư chưa từng đến Trung Châu nhưng người ở địa vị như ta vẫn hiểu biết một chút, tỷ như Tử Hoàng cùng Nguyệt Tôn tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Trung Châu."

Tim Mộ Như Nguyệt đột nhiên nảy lên, nàng đã nghe qua hai cái tên này rất nhiều lần từ miệng Nam Cung Tử Phượng.

"Sư phụ có thể nói cho ta biết một chút chuyện Tử Hoàng và Nguyệt tôn không?"

"Thật ra ta cũng không rõ ràng lắm, Nguyệt tôn là tôn xưng, Tử Hoàng cũng vậy, tuy hắn được xưng là Tử Hoàng nhưng không phải là Hoàng đế, hình như bởi vì tên hắn là Tử Hoàng cho nên mới có tôn xưng này, còn Nguyệt tôn là ai ta cũng không biết, hai người này là một đôi thần tiên quyến lữ ở Trung Châu, thiên phú cường đại, năng lực trác tuyệt, lại tâm đầu ý hợp, không biết đã tiện sát bao nhiêu si nam oán nữ, quan trọng nhất chính là Nguyệt tôn là đan dược sư duy nhất ở Trung Châu có trình độ thần giai, đáng tiếc ngàn năm trước cả hai bọn họ đều đã chết...."

Hết chương 118

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro