Chương 119: Không thể đoán trước tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cả hai đều chết? Ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nàng không quên, Nam Cung Tử Phượng gọi nàng là Nguyệt tôn, Dạ Vô Trần là Tử Hoàng...

Như vậy bọn họ có quan hệ gì với Nguyệt tôn và Tử Hoàng kia?

"Sư phụ, ngươi có biết tình huống cụ thể của hai người kia không?"

Vô Ngu nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt, nha đầu này luôn lơ đãng với mọi thứ, khi nào cũng sẽ có hứng thú với thứ gì đó?

"Ta cũng không biết nhiều, ta chỉ biết Tử Hoàng là người của Tử gia ở Trung Châu, lúc ấy Tử gia là thế lực cường đại nhất Trung Châu, sau lại nghe nói lúc Tử Hoàng cùng Nguyệt tôn không có ở nhà, Tử gia bị ám hại, còn những chuyện khác thì ta không rõ lắm, nhưng từ sau ngày ấy, Tử Hoàng cùng Nguyệt tôn biến mất ở Trung Châu."

Vô Ngu thở dài, hắn cũng chỉ biết được chút ít đó thôi.

Mộ Như Nguyệt trầm tư một chút, gật gật đầu: "Ta hiểu rồi, sư phụ, hiện tại ta muốn chuẩn bị trị liệu cho thiếu tông chủ dược tông, cho nên không thể bồi ngươi."

"Nha đầu, mọi việc tận lực là được." Vô Ngu cười nhạt, đồ nhi này làm bất cứ chuyện gì cũng không cần sư phụ này nhọc lòng, thật ra làm hắn cảm thấy có chút mất mát...

Mộ Như Nguyệt không hề nói thêm gì nữa, tùy tiện tìm một người dẫn mình đến chỗ Mộ Dung Thanh Sơ.

Ánh nắng chiều rọi vào phòng, chiếu lên người nam nhân đang đứng ở cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn ra phía ngoài sân.

Tựa như phát hiện thiếu nữ đã đến, nam nhân khẽ cười, hắn chậm rãi xoay người, thanh âm mỹ diệu nhẹ nhàng vang lên, êm tai làm người ta bất giác trầm mê.

"Ngươi đã đến rồi?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, không biết vì sao, nàng cảm thấy nam nhân này đã sớm biết mình sẽ đến, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?

"Ta chắc chắn chữa được bệnh của ngươi, chẳng qua muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."

Nam nhân thong thả buông tay xuống, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên nở nụ cười thanh thoát, nam nhân này rõ ràng một thân khí chất thanh lãnh nhưng cười lên lại đẹp như tiên như họa, đẹp không sao tả xiết.

Hắn chính là một nam nhân giống như tiên nhân, mỹ không chân thực như thế.

"Ngồi đi."

"Không cần, ta hỏi xong liền đi." Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói, "Ngươi là thuộc tính phong, thể trạng vốn đã không tốt, năm năm trước còn mất đi không ít sinh lực, nếu ta đoán không sai, có phải ngươi vô ý tiếp xúc với một loại thực vật gọi là Hồng Kiến Diệp?"

"Nếu ngươi nói là một loại cây có lá màu đỏ, phiến lá nhìn như con kiến khổng lồ, đúng là năm năm trước ta từng tiếp xúc qua."

"Vậy thì đúng rồi", hai mắt Mộ Như Nguyệt sáng ngời, cười nhạt, "Đó chính là Hồng Kiến Diệp, một loại thực vật kịch độc có thể làm cơ thể dần dần mất đi sinh lực, cấp bậc đỉnh địa giai có một loại đan dược tên là Cửu Đỉnh Đan có thể giải loại độc này, cần mất một chút thời gian để luyện chế đan dược này."

Thanh Sơ cười nhạt, khuôn mặt thanh lãnh dần có chút ấm áp: "Vậy làm phiền."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn nam nhân sắc mặt trước sau như một này, nói: "Hình như ngươi cũng không quan tâm đến chuyện giải độc lắm, lúc trước ngươi cũng không thất vọng vì không tìm được biện pháp trị liệu, hiện tại cũng không cảm thấy vui vẻ gì."

"Không phải không thèm quan tâm, mà là... ta biết mình sẽ không chết." Mộ Dung Thanh Sơ nhàn nhạt nói.

Ngay từ đầu hắn đã biết vận mệnh của mình.

Hắn nói thế khiến Mộ Như Nguyệt hơi kinh ngạc, Thanh Sơ tựa như biết được suy nghĩ trong đầu nàng, khẽ cười nói: "Ngươi có biết trên đời này có một thứ gọi là, có thể biết được quá khứ và tương lai?"

Biết được quá khứ và tương lai...

Tâm Mộ Như Nguyệt mạnh mẽ chấn động, những thứ này nàng đã đọc được trong sách cổ ở Tiêu gia.

Nghe nói có một loại người gọi là người thiên mệnh có thể biết được quá khứ và tương lai, mà trời cao rất công bằng, người có năng lực này, kết cục của bọn họ chính là vĩnh viễn không có được hạnh phúc...

Một người đã sớm biết được quá khứ và tương lai làm sao có thể có được hạnh phúc thuộc về bọn họ?

Bọn họ đã được định là sẽ cô đơn cả đời.

"Cho nên, ta đã sớm biết, ta sẽ không chết, ngươi sẽ xuất hiện cứu mạng ta."

Trên đời này không có người nào muốn chết, Mộ Dung Thanh Sơ cũng thế, không phải hắn không thèm để ý mình sống chết, ngay từ đầu hắn đã biết kết cục của mình, cũng biết hắn sẽ cùng thiếu nữ này dây dưa không rõ...

"Người thiên mệnh", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Ta cho rằng đây chỉ là người đời bịa đặt, không ngờ trên đời thật sự có loại người này."

"Bịa đặt vốn dựa theo sự kiện có thật mà biên soạn lại, thật ra cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ta có thể biết được tương lai nhưng mỗi lần như vậy yêu cầu phải trả một cái giá tương ứng, bất quá để đền đáp ân cứu mạng của ngươi, ta sẽ thay ngươi đoán trước một chút."

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ này, hắn đã biết thiếu nữ này nhất định không đơn giản.

"Vậy thì cảm ơn ngươi", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Năm ngày sau sẽ đến đây đưa đan dược."

Nhìn theo bóng dáng Mộ Như Nguyệt rời đi, Mộ Dung Thanh Sơ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh hoàng hôn phủ xuống người hắn.

Nam nhân đứng dưới ánh nắng chiều mỹ không chân thực như thế, dung nhan trắng bệch yếu ớt làm người ta đau lòng không thôi, đột nhiên, sắc mặt nam nhân biến đổi, phun ra một ngụm máu.

"Nhìn không thấu, vậy mà nhìn không thấu..."

Tương lai của nàng lại là trống rỗng.

Trên đời này còn có người hắn không nhìn thấu...

Sắc mặt Mộ Dung Thanh Sơ càng thêm tái nhợt, ánh mắt phức tạp, nàng chắc hẳn là nhân vật siêu thoát khỏi thế giới này, nếu không hắn sẽ không thể không nhìn thấu nàng, như vậy cũng chỉ có một cách giải thích, tương lai của nàng thay đổi thế nào hắn cũng không thể đoán trước được...

"Có lẽ nàng là người đặc biệt nhất ở đại lục này." Mộ Dung Thanh Sơ nở nụ cười thanh khiết, hắn rất có hứng thú với loại người mà hắn không thể nhìn thấu này.

Không biết tương lai của nàng rốt cuộc thế nào.

Bất quá hắn nghĩ chắc hẳn sẽ không đơn giản...

.
.
.

Năm ngày sau.

Trong tông môn dược tông, Mộ Dung Thiên nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài cửa, từ năm ngày trước nàng kêu hắn đi tìm một số dược liệu, nói là năm ngày sau sẽ luyện chế ra đan dược, hiện tại đã là ngày thứ năm rồi, cũng không biết đan dược kia thế nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng nôn nóng.

Trái lại, Mộ Dung Thanh Sơ ngồi bên cạnh lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn đã sớm biết trước kết quả, đương nhiên biết hôm nay Mộ Như Nguyệt sẽ cứu được mạng hắn.

Rất nhanh, dưới tầm mắt của mọi người, một bạch y thiếu nữ thanh thuần thoát tục tiến vào, vẻ mặt thiếu nữ trước sau đều không có biểu tình gì, phảng phất như không nhìn thấy những người này đang đợi nàng.

"Nguyệt Nhi chất nữ, thế nào?" Mộ Dung Thiên vội vàng đi tới, nôn nóng hỏi.

Mộ Như Nguyệt khẽ cười, mở bàn tay ra, một viên đan dược xanh biếc tản ra sinh khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên, nói: "Cho hắn ăn đan dược này vào."

Tuy rằng không biết đan dược này có thể trị hết bệnh của Mộ Dung Thanh Sơ hay không, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Mộ Dung Thiên tiếp nhận đan dược, bước nhanh về phía Mộ Dung Thanh Sơ.

Ánh mắt mọi người đều dõi theo hắn, ai cũng không biết thiếu nữ trẻ tuổi này có thể dùng đan dược đỉnh địa giai chữa khỏi cho thiếu tông chủ hay không.

Dù sao rất nhiều đan dược sư ở Trung Châu đều không có biện pháp.

Mộ Dung Thanh Sơ cười đạm mạc, ánh mắt thanh lãnh nhìn đan dược trong tay Mộ Dung Thiên, hắn nhẹ nhàng bỏ đan dược vào miệng, chỉ trong chớp mắt, một chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy vào dạ dày.

Mộ Dung Thiên khẩn trương, không chớp mắt nhìn chằm chằm thân thể Mộ Dung Thanh Sơ.

Dần dần, Mộ Dung Thanh Sơ nâng mắt, khuôn mặt vốn trắng bệch đã dần khôi phục một chút, cảm nhận được biến hóa của hắn, tâm Mộ Dung Thiên run lên, đồng thời cũng mừng như điên.

"Thanh Sơ, thân thể ngươi..."

Mộ Dung Thanh Sơ chỉ đạm mạc cười: "Ta cảm giác được sinh lực trong cơ thể đang từ từ tăng lên, tuy tốc độ tương đối chậm nhưng đã không còn mất đi nữa."

Cho dù thân thể khỏe lại, nam nhân này vẫn thanh lãnh đạm mạc như vậy, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên không có chút biểu tình nào.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mộ Dung Thiên kích động muốn chảy nước mắt, chỉ thốt lên được ba chữ này.

Mộ Như Nguyệt đảo mắt nhìn cha con nhà Mộ Dung, không biết vì sao, nàng có cảm giác quan hệ hai người này cũng không chỉ là cha con, hình như có gì đó bí ẩn...

Nhóm đan dược sư cao ngạo sau khi chứng kiến một màn này đều cả kinh nói không nên lời, ai cũng không ngờ được nàng thật sự có thể chữa khỏi cho thiếu tông chủ, đây là chứng bệnh mà ngay cả những đan dược sư ở Trung Châu cũng không trị được.

"Nàng thật sự thành công!" Thanh âm Diệp Khâu run rẩy, hắn vốn định trốn khỏi nơi này, nhưng vì muốn nhìn thấy Mộ Như Nguyệt thất bại cho nên mới ở lại, cuối cùng người bị chê cười vẫn là hắn.

Vì sao lão Vô Ngu kia lại có được một đệ tử thiên tài như vậy?

So với phẫn nộ, Diệp Khâu càng ghen ghét nhiều hơn, hắn cùng lão nhân kia phấn đấu hơn nửa đời người, kết quả là đồ nhi của hắn khiến mình thất bại thê thảm.

Càng nghĩ hắn lại càng bi ai, không biết bây giờ những người này sẽ đối phó hắn thế nào, sớm biết vậy hắn đã nhân cơ hội trốn khỏi dược tông...

Bất quá Mộ Như Nguyệt quả thật không có ý buông tha Diệp Khâu.

Mấy ngày nay nàng lo luyện chế đan dược nên mới không để ý đến hắn, nhưng hắn cũng đừng nghĩ có cơ hội chuồn ra khỏi dược tông, bởi vì nàng đã sớm nói Dạ Vô Trần canh chừng lão nhân này.

Nếu lão nhân này chỉ tới cửa khiêu khích bình thường thì thôi, nàng có thể làm lơ hắn, nhưng nàng không quên, nếu không phải tại hắn, Vô Trần sao có thể bị thương? Sao có thể suýt nữa phế đi thực lực?

Nàng nhất quyết không cho phép chuyện như thế lại xảy ra!

"Mộ cô nương", Mộ Dung Thanh Sơ thấy Mộ Như Nguyệt xoay người rời đi, hắn thong thả đứng dậy đi theo, sau khi hai người ra ngoài, hắn mới gọi nàng dừng bước.

Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại, cũng không quay đầu, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Năm ngày trước ta đáp ứng xem tương lai cho ngươi", Mộ Dung Thanh Sơ cong khóe môi, dung nhan tuấn mỹ trong nắng đẹp như thế, "Mà cái ta nhìn thấy là trống rỗng."

"Trống rỗng?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn nam nhân phía sau.

"Đúng vậy", Mộ Dung Thanh Sơ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Cho nên ta chỉ muốn nói, tương lai của ngươi không phải đã được định sẵn như những người khác, còn kết cục cuối cùng sẽ là gì thì phải xem nỗ lực của ngươi, ngươi là người đặc biệt nhất trên đời này, ta không thể biết được sau này ngươi sẽ xảy ra chuyện gì, về sau vui hay buồn, tất cả đều dựa vào chính bản thân ngươi."

Mộ Như Nguyệt rũ mắt, hồi lâu sau mới nở nụ cười với Mộ Dung Thanh Sơ: "Thật ra ta chưa từng tin vào thiên mệnh, cuộc đời của ta là do chính ta nắm giữ, chẳng sợ ngươi nhìn thấy tương lai của ta, ta cũng sẽ không đi theo con đường đã định sẵn, mà kết cục ta tự mình định ra là đi lên đỉnh tối cao, cùng hắn sóng vai mà đi, cho nên trời có muốn ngăn cản chúng ta, ta cũng sẽ nghịch thiên mà đi, mở ra một con đường máu."

Tâm Mộ Dung Thanh Sơ mạnh mẽ chấn động.

Cuộc đời mình chỉ có chính mình nắm giữ?

Lần đầu tiên hắn thấy có người nói như vậy...

"Ngươi thật sự rất đặc biệt, khó trách ta không thể nhìn thấy tương lai của ngươi", Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, "Thật hâm mộ người kia, có người nguyện ý vì hắn mà nghịch thiên."

Nhưng mà vận mệnh của hắn đã sớm được định trước, nếu hắn cũng có thể giống nàng, không màng tất cả...

Tựa như biết được ý nghĩ trong lòng nam nhân này, Mộ Như Nguyệt ngước mắt chăm chú nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Mộ Dung Thanh Sơ, người thiên mệnh thì sao chứ? Ngươi muốn cuộc đời mình thế nào thì cứ làm như thế, vận mệnh của ngươi không do trời nắm giữ, người nắm giữ chỉ có thể là chính ngươi, vì sao không thử buông bỏ trách nhiệm? Ai nói người thiên mệnh sẽ không được hạnh phúc? Chỉ cần ngươi muốn, cái gì cũng có thể có được."

Nói xong, Mộ Như Nguyệt không hề dừng lại, xoay người biến mất khỏi tầm mắt Mộ Dung Thanh Sơ.

Tiếp theo nên để hắn tự mình suy nghĩ, nàng cũng chỉ có thể nói vậy, kết quả cuối cùng thế nào, không liên quan đến nàng...

Mộ Dung Thanh Sơ chăm chú nhìn theo thân ảnh thiếu nữ, trong đôi mắt trước nay vẫn luôn thanh lãnh có chút dao động, khi nghe những lời thiếu nữ nói, trong lòng hắn nổi lên gợn sóng.

Hắn cũng có thể phá vỡ thiên mệnh, nắm giữ cuộc đời mình? Có lẽ, hắn có thể thử một chút...

Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt cũng đã thay đổi.

.
.
.

"Đáng chết, nha đầu kia thật sự có thể chữa hết bệnh cho thiếu tông chủ, làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ", Diệp Khâu nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, còn chưa nghĩ ra biện pháp gì đã nhìn thấy thiếu nữ cùng Vô Ngu đi vào, hắn sợ tới mức cả người run lên.

"Ngươi... ngươi tới làm gì?"

Không thể không nói, càng lớn tuổi thì càng tham sống sợ chết, Diệp Khâu cũng sợ chết, hiện tại hắn chỉ muốn bình an rời khỏi chỗ này.

"Làm gì?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Ngươi đả thương vị hôn phu của ta còn cho rằng ta sẽ tha cho ngươi? Diệp Khâu, ngươi ngàn không nên vạn không nên hại hắn, cho nên, trong tay ta có một viên đan dược, ngươi tự mình ăn vào đi."

Nói xong, nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược tản ra ánh sáng màu đỏ như máu.

Diệp Khâu hoảng sợ: "Đó là đan dược gì?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Đan dược có thể làm nguyên lực và tinh thần lực của ngươi biến mất, hơn nữa đời này ngươi không thể sinh ra ý niệm bất lương đối với bất kì ai, nếu không chắc chắn sẽ sống không bằng chết."

So với giết một người, hủy đi thực lực của hắn sẽ càng khiến hắn thống khổ hơn vạn phần. Nếu không phải hắn hại Dạ Vô Trần suýt chút nữa tự phế thực lực, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không làm như vậy.

"Ta sẽ không ăn!" Diệp Khâu hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt.

Hắn đã quen hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người khác, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi trở thành phế vật sẽ thế nào...

"Ngươi thật sự không ăn?" Mộ Như Nguyệt lạnh lùng cười, "Ta nhớ thiên phú của đồ nhi ngươi không tồi, ngươi cũng rất thương yêu hắn..."

Diệp Khâu cả kinh, tuy lúc gặp khó khăn đồ nhi không ra giúp hắn, nhưng Phó Lâm không chỉ là đồ đệ hắn mà còn là nhi tử tư sinh, cũng là nhi tử duy nhất của hắn.

Nữ nhân này cư nhiên dùng Phó Lâm uy hiếp hắn...

"Ngươi chính là ma quỷ, ngươi không sợ gặp báo ứng?" Diệp Khâu điên cuồng rống to, thân thể phát run.

"Báo ứng?" Mộ Như Nguyệt nhìn Diệp Khâu, ánh mắt lạnh lẽo, "Diệp Khâu, nếu ngươi chỉ tới quấy nhiễu ta, có lẽ ta sẽ không làm thế này, nhưng vì ngươi mà Vô Trần bị trọng thương suýt chút nữa thực lực bị phế, nếu báo thù cho hắn mà phải gặp báo ứng, ta tình nguyện thừa nhận, nếu ngươi không muốn tự ăn đan dược, vậy..."

Diệp Khâu nhìn khuôn mặt lạnh băng của thiếu nữ, thời điểm nàng muốn nói tiếp, hắn hạ quyết tâm nói: "Ta ăn!"

Hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác...

Diệp Khâu nhắm mắt ăn đan dược vào, sau khi đan dược vào miệng liền biến thành nước thuốc chảy vào yết hầu làm hắn muốn phun cũng không phun được.

"Ta đã ăn, ngươi có thể đi rồi!" Diệp Khâu cắn răng, một câu này suýt nữa đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Vừa rồi người không đợi ta nói hết câu, nếu ngươi không tự ăn ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, chỉ lấy mạng ngươi thôi, bất quá hiện tại ngươi đã chọn ăn đan dược, muốn chết cũng không được, Diệp Khâu, ngươi hại phu quân ta suýt nữa tự phế thực lực, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái tư vị này."

Dù không phải Diệp Khâu muốn phế bỏ thực lực của Dạ Vô Trần nhưng nguyên nhân cũng xuất phát từ hắn, hơn nữa nếu không phải thực lực của Vô Trần cao hơn hắn, sợ là khi nàng bước ra chỉ có thể nhìn thấy một cỗ thi thể...

Nam nhân kia chính là nghịch lân trong lòng nàng, bất luận kẻ nào cũng không được động vào nghịch lân của nàng!

"Sư phụ, chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt nhún vai, không thèm nhìn Diệp Khâu tê liệt ngã trên mặt đất. Từ nay về sau, trong số đan dược sư phàm giai và võ giả cấp thiên phú đã không còn nhân vật này.

Vô Ngu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười ha hả.

Ở cái đại lục này, cường giả vi tôn, nếu nàng tha cho Diệp Khâu, Diệp Khâu ngoan độc như vậy cũng sẽ không buông tha nàng, cho nên hủy bỏ thực lực của hắn, khống chế hắn là tốt nhất.

Bất quá, đối với loại người như Diệp Khâu, khiến hắn trở thành phế vật càng làm hắn thống khổ hơn là giết hắn...

Diệp Khâu gắt gao nhìn theo bóng dáng Mộ Như Nguyệt rời đi, căm hận nắm chặt nắm đấm, trong lòng hắn xẹt qua một tia ngoan lệ, nhưng mà khi hắn hận Mộ Như Nguyệt, đầu hắn liền đau đớn kịch liệt.

Cái loại đau đớn này đúng là sống không bằng chết.

Nữ nhân kia thật ác độc, ngay cả hận cũng không cho hắn hận...

Hiện tại, Diệp Khâu không hề nghĩ tới, nếu không phải hắn đánh nhau với Dạ Vô Trần, hại hắn trọng thương, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không dùng biện pháp này đối phó hắn...

Tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão thôi, không trách ai được...

Hết chương 119

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro