Chương 120: Huynh muội gặp nhau, về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội dược tông rất nhanh đã kết thúc, nhưng người tới dược tông lần này đều cho rằng chuyền đi này không hề uổng công, 17 tuổi đỉnh địa giai, còn chữa khỏi chứng bệnh mà rất nhiều đan dược sư phải bó tay, sau khi trở về bọn họ cũng có chuyện để khoác lác.

Đặc biệt là những người coi nàng là đan dược sư trung cấp nhân giai, hiện tại hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.

Trong lúc đó, người Tần gia cũng đã từng đến bái phỏng Mộ Như Nguyệt, lại bị Dạ Vô Trần ngăn căn ở ngoài, hắn cũng không thích có người lạ tới quấy rầy thanh tịnh của bọn họ.

Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt quyết định bắt đầu tiến hành kế hoạch của bọn họ, thành thân!

Vì thế, nhóm đan dược sư trong dược tông đều nhận được một thiệp mời, ghi rõ ngày 15 tháng sau Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt thành thân.

Mộ Như Nguyệt vốn cho rằng quá mức gấp gáp nhưng Dạ Vô Trần không muốn chờ thêm nữa, nếu không phải lúc trước xảy ra chuyện môn chủ Thánh Nữ Môn thì bọn họ đã sớm thành thân, nói không chừng trong bụng Mộ Như Nguyệt đã sớm có hài tử. Chuyện này đã kéo dài một năm rồi.

Nghĩ đến môn chủ Thánh Nữ Môn đào thoát, Dạ Vô Trần nhíu mày, nửa năm nay Quỷ điện vẫn luôn tìm kiếm tung tích môn chủ Thánh Nữ Môn nhưng vẫn không có kết quả gì.

Nam nhân kia là một mầm tai họa, bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng diệt trừ, bất quá sau khi hắn cùng Nguyệt Nhi thành thân, Nguyệt Nhi sẽ không bị nam nhân kia chú ý nữa...

Cho nên, sau khi phát thiệp mời xong, bọn họ vội vàng trở về Tiêu gia chuẩn bị cho hôn lễ, cũng may lúc trước đã chuẩn bị gần xong cho nên bây giờ cũng không tốn nhiều công sức.

.
.
.

Lúc này, trong khu rừng cách Tiêu gia không xa, một nam tử mất hết ý thức nằm trong bụi cỏ, sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

Nam nhân này lớn lên rất đẹp, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan như đao khắc, một đầu tóc đen xõa tung trên mặt đất, nhưng trên người hắn đầy máu tươi, vô số vết thương khủng bố, dữ tợn.

Nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến mỹ cảm mà nam nhân này mang lại, lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ lộ ra dưới ánh hoàng hôn thật mê người.

Mộ Như Nguyệt không muốn để ý nam nhân này mà tính đi thẳng qua, đột nhiên ánh mắt nàng dừng trên khối ngọc bội bên hông nam nhân.

Một chữ Tiêu được khắc rất rõ ràng, đập vào mắt nàng...

"Tiêu!"

Chẳng lẽ nam nhân này là người Tiêu gia?

"Nguyệt Nhi, làm sao vậy?" Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ lộ ra nụ cười nhu hòa.

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nói: "Trên người nam nhân này có ngọc bội Tiêu gia, hẳn là có quan hệ gì đó với Tiêu gia chúng ta, ta muốn cứu hắn!"

Có lẽ ngọc bội kia là hắn nhặt được, cũng có lẽ chỉ là trùng họ thôi, nhưng thà cứu lầm một ngàn cũng không thể bỏ qua một cái, nếu hắn thật sự là người Tiêu gia, vậy nàng sẽ hối hận cả đời.

Mộ Như Nguyệt lấy một viên đan dược nhét vào miệng nam nhân, nam nhân kia rõ ràng còn có chút ý thức, nuốt viên đan dược kia xuống.

Đan dược vừa vào bụng, nam nhân liền mở mắt ra...

Đó là một đôi mắt thế nào? Thâm thúy tựa như có thể hấp dẫn người ta vào đó, lại vừa giống một cái động không đáy khiến người khác không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

"Ngươi là ai?"

Ánh mắt nam nhân nhìn về phía thiếu nữ, con ngươi đen lộ ra tia cảnh giác, gằn từng chữ một.

Mộ Như Nguyệt không trả lời vấn đề của hắn, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là người của Tiêu gia? Không biết tên ngươi là gì?"

Thanh âm nam nhân lãnh khốc, thậm chí không có chút cảm tình nào: "Tiêu Phong."

Tiêu Phong? Tim Mộ Như Nguyệt run lên, ngước mắt nhìn nam nhân dung nhan anh tuấn trước mắt: "Ngươi là đại ca Tiêu Phong?"

"Đại ca?" Tiêu Phong kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mắt, khẽ cau mày: "Ngươi là ai?"

Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Mộ Như Nguyệt, nhưng bây giờ hẳn là Tiêu Như Nguyệt."

Nam nhân sửng sốt một chút, tuy hắn luôn ở bên ngoài đối phó Nam Cung gia nhưng trước khi mất tích đã nhận được thư cha mẹ gửi, nói là tìm được muội muội thất lạc nhiều năm.

Muội muội tên là Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi là Nhị muội?" nam nhân ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt, "Ngươi thật sự là muội muội thất lạc nhiều năm của ta?"

Cái viên xôi nếp nho nhỏ năm đó đã lớn như vậy rồi...

"Có phải hay không trở về Tiêu gia sẽ biết", Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía nam nhân, nhếch môi nói, "Nghe nói ngươi vì điều tra Nam Cung gia mà mất tích, một thân toàn vết thương này là thế nào?"

Ánh mắt Tiêu Phong hơi trầm xuống, nở nụ cười chua xót.

"Lúc trước ta bị người của Nam Cung gia ám toán, bị trọng thương mất đi ý thức, nếu không phải được một nữ tử cứu giúp sợ là đã sớm rơi vào miệng ma thú rồi, hơn nữa, sau lần ám toán đó thực lực của ta bị phong bế, không thể chiến đấu nhưng nàng kia cũng chưa từng ghét bỏ ta là phế vật, vẫn cẩn thận chiếu cố ta, nàng không phải rất xinh đẹp, chỉ được coi là thanh tú, cũng không phải thiên kim tiểu thư của đại gia tộc, nhưng bởi vì phần ôn nhu thiện lương này, ta yêu nàng."

Kỳ thật sau khi nghe lời này, Mộ Như Nguyệt cũng đoán được một ít manh mối, không ngờ loại chuyện cẩu huyết này lại xảy ra với Tiêu Phong.

Bị thương được người ta cứu giúp, sau đó yêu luôn nữ tử cứu hắn.

Này cũng quá cẩu huyết đi?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Sau đó?"

"Sau đó..." ánh mắt Tiêu Phong có chút ảm đạm, nói tiếp, "Sau đó cha mẹ nàng ghét bỏ ta là một phế vật, không cho nàng tiếp xúc với ta, an bài cho nàng một vị hôn phu, lúc đầu nàng còn phản kháng sự an bài của cha mẹ nhưng thời điểm ta nói muốn mang nàng đào hôn, nàng hối hận, nàng nói lấy thực lực của ta không thể bảo hộ nàng, ta vốn nghĩ chờ đến khi thương thế tốt lên sẽ mang nàng trở về Tiêu gia, nhưng mà vị hôn phu của nàng cũng không có ý buông tha ta, mà nàng lại trơ mắt nhìn tất cả..."

"Gia tộc kia là gia tộc gì?" Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phong, hỏi.

"Nam đảo Ngô gia, nữ tử kia là đại tiểu thư Ngô gia Ngô Khuynh Tuyết, thôi, coi như ta nhìn người không rõ, nếu bởi vì ta không có thực lực mà lựa chọn rời bỏ, vậy nữ tử này cũng không đáng để ta yêu."

Buồn cười lúc đầu hắn còn cho rằng nàng đặc biệt, không vì thân phận hay thiên phú mà lựa chọn ở bên hắn, lúc ấy hắn còn thấy may mắn vì thực lực bị niêm phong, nếu không như thế, sao hắn có thể nhìn rõ tâm một người?

Mộ Như Nguyệt cầm cổ tay Tiêu Phong, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Vô Trần, giúp ta một tay."

Dạ Vô Trần khẽ cong môi, tươi cười tà mị: "Đừng nói là một, cho dù một trăm, vi phu đều nguyện ý."

"Rất đơn giản, ngươi hẳn là đã nhìn ra phong ấn trong cơ thể đại ca, ta luyện chế một viên đan dược đỉnh địa giai, ngươi hỗ trợ ta phá vỡ phong ấn cho hắn."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, cái phong ấn này dĩ nhiên là Nam Cung Tử Phượng hạ, hơn nữa còn khống chế Tiêu Phong ở bên trong, nếu không nhanh chóng giải trừ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cũng chính vì phong ấn này khiến nàng hoàn toàn tin tưởng thân phận Tiêu Phong.

Trong lòng Tiêu Phong chấn động, khuôn mặt lãnh khốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Vừa rồi hắn không nghe lầm? Muội muội nói là muốn luyện chế đan dược đỉnh địa giai?

Bên ngoài Trung Châu, đan dược sư đỉnh địa giai đã có địa vị rất cao, rất tôn quý.

Chẳng lẽ nàng là đỉnh địa giai?

Mộ Như Nguyệt không để ý đến ý nghĩ trong lòng Tiêu Phong, liếc hắn một cái, nói: "Sau khi biết ngươi mất tích, cha mẹ rất lo lắng, bây giờ ngươi cùng ta trở về Tiêu gia gặp bọn họ."

Nghe vậy, đáy lòng Tiêu Phong có chút áy náy.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở Nam đảo dưỡng thương, đến khi thương thế gần hồi phục, vốn dĩ muốn mang theo nàng về Tiêu gia gặp cha mẹ, ai ngờ lại xảy ra những chuyện này.

"Nhị muội, chúng ta đi thôi, ta cũng đã lâu không về nhà..."

Nghĩ đến người thân đang chờ ở nhà, khuôn mặt Tiêu Phong có chút kích động, cũng không biết nha đầu Uyển Nhi kia có cao lên chút nào không, chuyện Nam Cung gia đã có người đi xử lý chưa...

.
.
.

Tiêu thành, Tiêu gia.

Trong sân, lá rụng phủ kín, Thánh Nguyệt phu nhân đứng dưới tàng cây phong, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết nàng đã thở dài bao nhiêu lần.

"Ngọc Nhi, còn đang suy nghĩ chuyện Nguyệt Nhi?" Tiêu Thiên Vũ ôm chặt nàng từ phía sau, tươi cười ôn nhu, "Yên tâm đi, bọn họ đều sẽ không có việc gì."

Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, nói: "Nha đầu kia cũng thật là, một mình chạy tới Nam Cung gia như thế không phải làm ta lo lắng sao? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Càng nói, thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân nghẹn ngào, nghĩ tới tin tức Viêm Tẫn báo về nàng liền cảm thấy sợ hãi, nếu nữ nhi có chuyện gì, nàng cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

"Còn không phải Nguyệt Nhi sợ ngươi lo lắng cho nên sau khi làm xong mới báo cho ngươi sao, yên tâm, hiện tại nàng hẳn là đã gặp được đan tôn giả rồi, nói không chừng sẽ lập tức về đến nhà, có lẽ khi trở về còn mang theo Phong Nhi về."

Thánh Nguyệt phu nhân than một tiếng: "Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi."

Hai người đều là con nàng, sao nàng có thể không lo lắng...

Trong lúc nàng còn đang tưởng niệm Mộ Như Nguyệt cùng Tiêu Phong, một thanh âm kinh hỉ từ viện trước truyền đến: "Thiếu chủ, thiếu phu nhân, nhị tiểu thư đã trở lại, hơn nữa... hơn nữa đại thiếu gia cũng đã trở lại."

Thân thể Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, tựa hồ không thể tin vào lỗ tai mình, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"

Người nọ thở hồng hộc, vội vàng bẩm báo lại: "Thiếu phu nhân, thuộc hạ nói, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đã trở lại, đang đi về hướng bên này."

Lần này Thánh Nguyệt phu nhân đã nghe rõ ràng, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức lộ ra kinh hỉ, đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất mà mấy ngày qua nàng nghe được.

Đột nhiên, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, thân thể Thánh Nguyệt phu nhân cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, lập tức kích động đến mức chảy nước mắt.

"Nương, chúng ta đã trở về."

Tiêu Phong đi tới trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân, cúi đầu nhẹ giọng nói.

Thánh Nguyệt phu nhân run rẩy vươn tay sờ sờ khuôn mặt Tiêu Phong, sau đó lại ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, chỉ khi cảm nhận được độ ấm của bọn họ mới thật sự yên tâm.

"Phong Nhi, Nguyệt Nhi, các ngươi rốt cuộc trở lại, biết mẫu thân bị các ngươi hù chết không? Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, những chuyện nguy hiểm cứ giao cho cha mẹ là được rồi."

Mộ Như Nguyệt rúc vào trong ngực Thánh Nguyệt phu nhân, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên: "Đúng rồi, nương, Nam Cung gia thế nào rồi?"

"Nam Cung gia?" Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, "Nam Cung gia kia muốn chết, thù mới hận cũ cộng lại, làm sao ta có thể tha cho bọn họ? Cho nên Nam Cung gia kia đã bị Tiêu gia phá hủy, lần này mấy lão gia hỏa kia thật ra không có ý kiến gì."

Dứt lời, nàng nhìn chăm chú vào Dạ Vô Trần đứng một bên, hài lòng cười cười: "Ngươi chính là Quỷ Vương Dạ Vô Trần? Vị hôn phu của nữ nhi bảo bối?"

Dạ Vô Trần cười tà mị, cung kính hành lễ với Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ: "Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."

Một tiếng nhạc mẫu này khiến Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nhưng Tiêu Thiên Vũ lại có chút khó chịu, nữ nhi nhà mình trở về nhà chưa bao lâu đã bị một tiểu tử thối bắt cóc đi, hắn vốn dĩ còn nghĩ để nàng ở nhà thêm vài năm.

"Tiểu tử, tuy nhiều năm nay Nguyệt Nhi không sống chung với chúng ta nhưng nàng vẫn là người của Tiêu gia chúng ta, ngươi muốn cưới nàng thì phải đáp ứng ta vài điều, thứ nhất, đời này kiếp này không được nạp thiếp, không được có quan hệ mờ ám với nữ nhân khác, thứ hai, không được làm nữ nhi ta thương tâm rơi lệ, nếu ngươi dám làm nàng rơi một giọt nước mắt hoặc phản bội nàng, ta sẽ làm nàng vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với ngươi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng, thứ ba, ngươi phải bảo vệ Nguyệt Nhi, không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."

Thật ra những lời này Tiêu Thiên Vũ đã lưu tình.

Hắn hiểu rõ với tính cách của Mộ Như Nguyệt, nàng không cần nam nhân bảo hộ, nếu bảo hộ quá mức sẽ chỉ khiến nàng không thể trưởng thành, nàng không cần điều này, cho nên hắn chỉ nói không được để Mộ Như Nguyệt xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

Còn bị thương trong lúc chiến đấu linh tinh, đó là chuyện sẽ xảy ra thường xuyên.

Bất quá Tiêu Thiên Vũ muốn nàng ở lại Tiêu gia cả đời để hắn bảo hộ, cả đời không phải chịu chút thương tổn nào, nhưng mà hắn cũng hiểu mình vĩnh viễn không thể trói buộc được nữ nhi này.

Tâm của nàng hướng đến Trung Châu, mà không phải ở Thánh cảnh...

"Xin nhạc phụ yên tâm, nếu ta làm ra chuyện gì có lỗi với Nguyệt Nhi, cam nguyện đoạn tử tuyệt tôn, cả thể xác và tâm hồn ta chỉ thuộc về một mình Nguyệt Nhi, ngoại trừ nàng, nếu ta nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái, thà rằng tự phế hai mắt, đương nhiên không tính nữ nhi của chúng ta sau này."

Nụ cười của Dạ Vô Trần dần biến mất, con ngươi màu tím lộ vẻ kiên định.

"Nàng là người ta nguyện bảo hộ cả đời, cho dù ta chết cũng sẽ làm nàng sống sót, ta càng không làm ra bất kì chuyện gì khiến nàng thương tâm, nhạc phụ đại nhân, ngươi có thể yên tâm giao nàng cho ta, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có bảo hộ nàng thật tốt."

Tiêu Thiên Vũ thở dài, dù không nỡ để nữ nhi xuất giá nhưng cũng không muốn cản trở mối nhân duyên tốt đẹp này, có điều nghĩ đến sau khi nữ nhi xuất giá sẽ rất ít khi trở về Tiêu gia, hắn cảm thấy luyến tiếc không thôi.

"Cha", Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần, cười nói, "Đã quên nói với ngươi một chuyện, Vô Trần vốn sẽ ở rể Tiêu gia, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức ở Tiêu gia, sau này cũng sẽ ở Tiêu gia."

Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, đây quả thật là một tin tức tốt.

Có lẽ lời Mộ Như Nguyệt vừa nói làm hắn yên lòng, cho nên chàng rể này thật ra càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người.

Chỉ cần ở Tiêu gia, vậy mọi chuyện đều dễ làm.

Dạ Vô Trần nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Vũ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười nhạt, nếu có thể khiến nhạc phụ đại nhân vừa lòng, ở rể cũng không tồi...

"Đúng rồi", Mộ Như Nguyệt tựa như nhớ tới điều gì, nói, "Lúc phát thiệp mời đừng quên cũng phát cho Ngô gia một tấm."

Tựa như biết Mộ Như Nguyệt tính làm gì, Tiêu Phong kinh ngạc nhìn nàng.

Thánh Nguyệt phu nhân hơi khó hiểu, nghi hoặc nhíu mày: "Nguyệt Nhi, Ngô gia ở Nam đảo không có tư cách tham gia hôn lễ của tiểu thư Tiêu gia, chẳng lẽ sau này Nguyệt Nhi muốn đi Nam đảo?"

"Ngô gia không có quan hệ gì với ta, nhưng có chút quan hệ với đại ca." Mộ Như Nguyệt thấy Thánh Nguyệt phu nhân nhìn mình, nàng nhún vai, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười âm hiểm, "Lúc đại ca bị thương được Ngô gia chiếu cố, chúng ta cũng nên đưa một phần thiệp cưới tỏ vẻ cảm ơn."

Thánh Nguyệt phu nhân đương nhiên không biết những chuyện xảy ra ở Ngô gia, hơi gật đầu nói: "Tốt, nếu là ân nhân cứu mạng Phong Nhi, quả thật nên mời bọn họ, đến lúc đó Phong Nhi theo ta đi cảm ơn Ngô gia."

Tiêu Phong khẽ gật đầu.

Từ lúc Ngô Khuynh Tuyết thờ ơ nhìn những người đó đánh hắn trọng thương, nữ nhân kia cũng đã bị loại ra khỏi lòng hắn, từ đó về sau không còn bất kì quan hệ gì nữa.

Có điều, nghĩ đến chuyện ngày đó, tim hắn vẫn hơi tê rần...

Sau này hắn chỉ muốn chiếu cố tốt hai muội muội của mình.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, không biết sau khi biết thân phận thật của đại ca, nữ nhân kia sẽ nghĩ gì, có hối hận hay không?

"Nguyệt Nhi, ngươi muốn luyện chế đan dược gì cho đại ca?"

Theo Mộ Như Nguyệt đi vào phòng luyện đan, ánh mắt Dạ Vô Trần vẫn luôn nhìn nàng.

Mộ Như Nguyệt khẽ vuốt cằm, cười nhạt: "Luyện hóa đan có thể trợ giúp giải trừ phong ấn, Vô Trần, có lẽ đây là kì ngộ của đại ca, không biết chừng sẽ có thể giúp thực lực của hắn tăng lên không ít, vậy cũng coi như nhân họa đắc phúc, chẳng qua, cần phải có người trợ giúp, không có lực lượng của ngươi ta không cách nào làm được."

Chỉ sợ Nam Cung Tử Phượng vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, nàng hạ phong ấn trong cơ thể Tiêu Phong để khống chế hắn, đồng thời kiềm chế Mộ Như Nguyệt.

Ai ngờ lại biến thành lực lượng cho Tiêu Phong.

Tuy thực lực của Nam Cung Tử Phượng tương đối mạnh nhưng lại không hiểu biết về phương diện luyện đan, nàng biết rõ Mộ Như Nguyệt có thể luyện chế ra Luyện hóa đan nhưng Luyện hóa đan sao có thể phá giải phong ấn do võ giả trung cấp thiên phú hạ xuống?

Chờ đến khi thực lực của Mộ Như Nguyệt bằng nàng, sợ là nàng cũng có đủ thời gian mượn Tiêu Phong để làm không ít chuyện.

Nhưng nàng không hề biết, nếu có cường giả thiên phú mạnh hơn nàng thì sẽ có thể trợ giúp giải trừ phong ấn, cũng chính vì không hiểu biết về đan dược sư cho nên nàng mới một lần nữa thua cuộc.

Dạ Vô Trần nở nụ cười, hoa mạn đà la ở nửa mặt bên càng thêm tà mị, đẹp đến nỗi dù biết rõ nam nhân này nguy hiểm nhưng vẫn nhịn không được trầm mê.

Nữ tử hắn yêu, vĩnh viễn ưu tú như vậy...

"Nguyệt Nhi, chờ đến lúc ngươi luyện chế thành công Luyện hóa đan, ta sẽ giúp ngươi một tay."

Mộ Như Nguyệt gật đầu: "Vô Trần, ngươi ra ngoài trước đi, nói đại ca ở bên ngoài chờ ta, ở đây đã có sẵn dược liệu luyện chế Luyện hóa đan rồi, chờ ta thành công sẽ ra tìm các ngươi."

Tựa hồ bị nàng sai bảo đã thành thói quen, Dạ Vô Trần không có bất kì ý kiến gì, ánh mắt hắn nhu tình nhìn thiếu nữ đang lấy đan đỉnh phượng hoàng ra, cất bước đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng giúp nàng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Mộ Như Nguyệt đem dược liệu luyện chế Luyện hóa đan bày ra trước mặt...

Hết chương 120

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro