Chương 131: Vạn người một lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mộ Như Nguyệt, ngươi đi chết đi!"

Nam Cung Tử Phượng rống to, khắp không trung nháy mắt xuất hiện vô số bông tuyết, trường kiếm nhẹ vung, một trận gió lốc mang theo khí thế ngập trời đánh về phía Mộ Như Nguyệt...

Tức khắc, trời đất biến thành một mảnh băng tuyết.

Bông tuyết trắng tinh thuần khiết lại không cách nào che được máu tươi và vết bẩn...

Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, sự ghen ghét gặm nhấm trái tim nàng, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh đôi cẩu nam nữ này ân ái, nàng liền bùng lên lửa giận muốn hủy diệt thiên địa.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi không xứng với Vô Trần ca ca!"

Nam Cung Tử Phượng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặt không đổi sắc đứng trong gió lốc.

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, một ngọn lửa màu đỏ từ thân kiếm bùng lên, dần dần lan đến người nàng, cả người nàng tựa hồ đều biến thành hỏa nhân, bay vút lên trên không...

"Nguyệt Nhi!"

Thánh Nguyệt phu nhân cả kinh, thân thể hung hăng lao vào lá chắn, nước mắt chảy xuôi theo dung nhan tuyệt mỹ: "Tiêu lão, mau thả chúng ta ra ngoài, Nguyệt Nhi sẽ gặp nguy hiểm."

Tiêu lão cười khổ lắc đầu, một khi lá chắn đã được lập, không đến thời điểm thì sẽ không thể mở ra, hắn cũng không có cách nào...

Thánh Nguyệt phu nhân cắn chặt môi, thân thể run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ nhìn thiếu nữ bị cuốn vào cuồng phong.

"Phu quân, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của ta... Không, ta muốn đi cứu Nguyệt Nhi, không ai được thương tổn Nguyệt Nhi của ta!" Thánh Nguyệt phu nhân đột nhiên đứng lên, hung hăng đâm vào lá chắn, lá chắn lập tức phát ra một dòng khí khiến thân thể nàng bắn ngược trở lại.

Nàng tựa như không cảm giác được đau đớn, lại lần nữa đứng lên vọt tới....

Tiêu Thiên Vũ cũng không ngăn cản Thánh Nguyệt phu nhân, hắn rút kiếm ra, đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt thâm tình mà kiên định: "Ngọc Nhi, chúng ta cùng nhau lao ra giúp Nguyệt Nhi."

Nữ nhi của bọn họ chiến đấu ở ngoài đó, thân làm cha mẹ sao có thể tránh ở trong lá chắn? Cho dù phải chết cũng không cho Nam Cung Tử Phượng tổn thương nàng...

Thánh Nguyệt phu nhân mắt rưng rưng gật đầu, nàng đã để nữ nhi thua thiệt quá nhiều, chắc chắn sẽ dùng cả đời này bù đắp cho nàng...

"Các vị, chúng ta cùng nhau xông lên!" Tiêu lão gia chủ cũng bình tĩnh lại, vung tay lên, quát lớn: "Mọi người đều là người Tiêu gia, tất nhiên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hiện tại Tiêu gia gặp nguy cơ, sao chúng ta có thể trốn ở đây để một nữ hài tử hơn mười tuổi một mình đối mặt với nguy nan? Như thế làm sao còn xứng là trưởng bối Tiêu gia? Có lẽ các ngươi đã từng có ít nhiều ân oán với nhau, nhưng giờ phút này ta hi vọng mọi người bỏ qua ân oán cá nhân, cùng nhau đối kháng kẻ địch! Ta tin tưởng nếu Tiêu gia trên dưới một lòng, không có gì là không thể!"

Bất luận là các trưởng lão Tiêu gia hay các đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc, khi nghe xong lời Tiêu lão gia chủ nói đều nhịn không được ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa hiện lên ánh sáng.

Gia chủ nói không sai, hiện tại Tiêu gia đang phải đối mặt với kẻ địch cường đại, bọn họ không làm gì cũng chỉ có thể chờ chết, nếu cùng nhau cố gắng có lẽ còn có đường sống.

Huống chi bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ đơn độc chống chọi với kẻ địch còn mình lại trốn ở chỗ này? Thật sự là mất hết mặt mũi...

Nhất thời, tất cả mọi người Tiêu gia đều từ trên mặt đất bò dậy, thân thể đứng thẳng trong gió.

"Gia chủ, chúng ta cùng nhau phá vỡ lá chắn lao ra đi!"

Trong một đại gia tộc như Tiêu gia có rất nhiều người đều âm thầm tính kế nhau, cũng không ít người có ân oán tranh cãi, nhưng giờ khắc này, bọn họ hoàn toàn bỏ qua khúc mắc, chung tay đối kháng kẻ địch.

Thánh Nguyệt phu nhân bụm chặt môi, nước mắt trong suốt theo kẽ hở ngón tay chảy xuống.

Nàng không ngờ trong tình cảnh Mộ Như Nguyệt lựa chọn một mình chiến đấu với Nam Cung Tử Phượng bảo hộ Tiêu gia, nhóm người bảo thủ kia lại có thể lựa chọn đồng lòng cùng nhau.

Có lẽ nữ nhi chính là cứu tinh của Tiêu gia bọn họ...

"Lão tổ tông, không biết ngươi nhìn thấy Tiêu gia hiện tại, có thể cảm thấy vui mừng hay không." Tiêu lão nhìn Tiêu gia đã đoàn kết một lòng, nở nụ cười thỏa mãn.

Hắn dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt trong gió lốc, khẽ thở dài: "Có lẽ nàng trở thành người tiếp nhận truyền thừa của Tiêu gia là chính xác nhất, nàng có năng lực dẫn dắt Tiêu gia phát dương quang đại."

Thiếu nữ này sẽ mang đến cho gia tộc vô số kỳ tích...

Trong gió lốc, Mộ Như Nguyệt đón gió mà đứng, một thân bạch y lam lũ, máu tươi từ vết thương thấm ra, đã khô lại.

Nàng tựa như vẫn không cảm nhận được đau đớn trên người, trường kiếm như hỏa long công kích về phía Băng tuyết phong bạo, nhưng mà lực lượng thiên phú trung cấp quá cường đại, dần dần Mộ Như Nguyệt có chút ăn không tiêu.

Sau đó, nàng lấy một lọ đan dược trong nhẫn không gian ra, ăn hết sạch, sắc mặt tái nhợt lập tức khôi phục....

Oanh!

Trên tay Tiêu Thiên Vũ xuất hiện một ngọn lửa, phóng về phía lá chắn, lực lượng kia lập tức bị bắn ngược lại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lại đứng lên làm lại lần nữa.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi không phải đối thủ của ta!"

Nam Cung Tử Phượng nhìn Mộ Như Nguyệt một thân chật vật, nở nụ cười châm chọc, kiếp trước nàng thua trong tay nữ nhân này, kiếp này nàng có ưu thế hơn, nàng sẽ đạp nữ nhân này dưới chân mà tùy ý nhục nhã.

Như thế mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng mình.

Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời nàng nói, một thân bạch y đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, mái tóc đen tung bay trong gió, xa xa nhìn như ma quỷ từ địa ngục đi ra.

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, đem nguyên khí cuồn cuộn rót vào thân kiếm, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, nháy mắt tạo nên một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên từ trong thân kiếm, kết hợp với không khí tạo thành một trận cuồng phong phóng qua.

"Phụt!" Một ngụm máu đỏ tươi phun ra, bay lả tả trong không trung.

Thân thể Mộ Như Nguyệt mềm nhũn rơi từ trên cao xuống, dung nhan tuyệt sắc khẽ ngẩng lên nhìn về phía hai luồng gió lốc va chạm nhau giữa không trung.

Oanh!

Lửa và băng va vào nhau, lực lượng khuếch tán ra xung quanh, cây cối đều bị dập nát, trong không khí tràn ngập mùi khói.

Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng trầm xuống, nắm chặt kiếm trong tay nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, sát khí cường đại, dày đặc áp về phía Mộ Như Nguyệt.

"Mới một thời gian ngắn không gặp, ngươi quả thật mạnh hơn không ít, nhưng thế thì sao? Mộ Như Nguyệt, ngươi không còn vũ khí trong tay, tuyệt đối không thắng được ta!"

Nữ nhân này, tốc độ tiến bộ quá khủng bố, tốc độ kinh người như vậy nàng không thể theo kịp.

Nếu không phải mình đoạt xác trọng sinh giữ lại được một phần thực lực của kiếp trước, chỉ sợ không phải là đối thủ của Mộ Như Nguyệt, mà nếu hiện giờ không giết được nàng, trong một thời gian ngắn nữa nàng nhất định sẽ vượt qua mình!

Vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi...

Trường kiếm Mộ Như Nguyệt vừa nhấc, chặn công kích của Nam Cung Tử Phượng, lập tức cảm thấy một cỗ khí mạnh mẽ đâm vào ngực, nàng lui về phía sau vài bước, bên môi tràn ra một vệt máu.

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Như Nguyệt rõ ràng nhìn thấy sát khí cùng ghen ghét trong mắt Nam Cung Tử Phượng.

Nữ nhân này vì một nam nhân, đã trở nên điên cuồng rồi...

"Nam Cung Tử Phượng, Vô Trần là phu quân của ta", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng của thiếu nữ đối diện, cười nhạt nói, "Cho nên ta sẽ không để bất kì kẻ nào cướp đi hắn, hơn nữa, dù là kiếp trước hay kiếp này hắn đều không yêu ngươi, ở trong mắt hắn trước nay đều không có ngươi tồn tại."

Oanh!

Trên người Nam Cung Tử Phượng bộc phát sát khí mãnh liệt, đôi mắt phẫn nộ tóe lửa, nàng chỉ cảm thấy trong lồng ngực rất ngột ngạt, chỉ muốn bắt nữ nhân trước mặt lại hung hăng tra tấn một hồi, sau đó lại giết nàng!

"Mộ Như Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nam Cung Tử Phượng phẫn nộ, chiêu thức đánh ra không hề có kết cấu, sát khí cường đại bao quanh thân thể nàng, con ngươi lạnh lẽo âm trầm.

Bị Nam Cung Tử Phượng công kích liên tục, Mộ Như Nguyệt dần dần có chút chống đỡ không nổi, nàng khẽ híp mắt, dùng trường kiếm chặn Nam Cung Tử Phượng lại, đồng thời lấy đan dược ra ăn vào.

"Mộ Như Nguyệt, ta nhớ rõ ngươi đã từng dùng phương pháp khích tướng để đối phó một nam nhân, buộc hắn dùng hết toàn bộ lực lượng, đáng tiếc ngươi dùng chiêu này đối với ta không hề có tác dụng gì, không sai, Nam Cung Tử Phượng ta quả thật trúng kế khích tướng của ngươi, nhưng ta là thiên phú trung cấp, nguyên khí vượt xa nam nhân kia, trước khi nguyên khí hao tổn hết, giết ngươi không phải việc gì khó! Cho dù ngươi có đan dược để khôi phục, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!"

Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, nàng hiểu rõ Mộ Như Nguyệt hơn bất kì kẻ nào, đặc biệt là lúc nàng chiến đấu với một nam nhân sau đan hội....

Cho nên liếc mắt một cái nàng đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Mộ Như Nguyệt.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trước sau vẫn không thay đổi, bình tĩnh, đạm mạc nhìn Nam Cung Tử Phượng. Giờ phút này vết thương của nàng đã khôi phục, một thân bạch y trắng thuần đã không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.

"Bang!"

Đúng lúc này, lá chắn nứt ra một khe hở, trong lòng Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, la lớn: "Các vị nỗ lực hơn một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng phá vỡ được lá chắn này."

Phảng phất như khe hở kia tiếp thêm sức lực cho mọi người, nhất thời tinh thần mọi người đều hưng phấn, dùng hết toàn bộ lực lượng đánh về phía lá chắn....

Oanh!

Khói bụi mù mịt.

Dưới sự công kích liên tục của mọi người, lá chắn trong suốt bỗng nhiên biến thành từng chấm nhỏ, biến mất giữa không trung...

Phanh!

Mộ Như Nguyệt bị Nam Cung Tử Phượng đánh rơi xuống dưới, thân thể nện mạnh xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, gian nan từ trên mặt đất bò dậy.

"Nguyệt Nhi!"

Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân đại biến, vội vàng chạy về phía thiếu nữ.

"Mẹ, đừng tới đây!"

Mộ Như Nguyệt nâng mắt, một thân huyết y tung bay trong gió, ánh mắt ngưng trọng nhìn Nam Cung Tử Phượng, thản nhiên nói: "Hiện tại các ngươi giúp ta một việc."

Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra: "Nguyệt Nhi, ngươi muốn chúng ta làm gì?"

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi, nét mặt kiên định.

"Trong số các ngươi, ai có nguyên lực thuộc tính hỏa đều đem hết nguyên lực của mình truyền cho ta, nhớ kĩ, là toàn bộ nguyên lực, một chút cũng không giữ lại!"

Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân kinh hãi: "Nguyệt Nhi, làm sao có thể? Cơ thể ngươi không chịu nổi nhiều nguyên lực như vậy!"

Hết chương 131

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro