Chương 135: Mẫu thân! Mẫu thân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đơn giản?

Nét mặt Hoa Ngôn cứng lại rồi, cười gượng hai tiếng: "Tống lão, ngươi nói giỡn đúng không?"

Nhiều năm nay, Trung Châu học phủ tuyển không ít thiên tài, ngay cả những thiên tài đó cũng không nói khảo hạch của học phủ đơn giản...

"Ngươi cho rằng lão phu nói giỡn với ngươi?" Tống Nhiên hung hăng trừng mắt hắn một cái, phủi phủi vạt áo rồi đi thẳng vào phòng khảo hạch, có lẽ là gặp được một yêu nghiệt biến thái như Mộ Như Nguyệt rồi, cho nên mấy người sau đó tiến vào khảo hạch, hắn nhìn thế nào cũng không hài lòng.

Mặt Hoa Ngôn dại ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm thân ảnh lão giả rời đi, cả người giống như choáng váng, nỗi khiếp sợ trong lòng không thể tự kiềm chế.

Nữ nhân kia chẳng những thông qua khảo hạch, mà còn nói khảo hạch quá đơn giản?

"Tiêu Như Nguyệt!" Triệu Khuynh Tuyết hít sâu một hơi, đáy mắt lộ ra phẫn nộ, nàng vốn cho rằng nữ nhân này nhất định sẽ thất bại, ai ngờ lại dễ dàng thông qua như vậy, cục tức này thế nào cũng nuốt không trôi.

Nếu nàng đã lựa chọn gia nhập đan đường, vậy mình cũng vào đan đường thôi....

"Nguyệt Nhi."

Diêu Vân Thanh vừa ra khỏi phòng khảo hạch liền nhìn thấy thiếu nữ đi đến, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng tiến lên đón: "Nguyệt Nhi, khảo hạch thế nào?"

Mộ Như Nguyệt than thở một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dáng mất mát này, trong lòng Diêu Vân Thanh căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Sẽ không... thất bại chứ?"

"Không phải", Mộ Như Nguyệt cười khổ nói, "Ta nghĩ rằng khảo hạch của Trung Châu học phủ rất khó khăn, nhưng không ngờ lại đơn giản như vậy, sớm biết như thế, sao ta còn phải tham gia khảo hạch làm gì? Đúng là làm điều thừa."

Diêu Vân Thanh trợn tròn mắt, nàng nghĩ tới bản thân trải qua bao nhiêu khó khăn mới thông qua khảo hạch, Mộ Như Nguyệt lại nói vì khảo hạch quá đơn giản nên khiến nàng thất vọng?

Nàng còn có thể đả kích người ta thêm nữa không?

Diêu Vân Thanh ổn định lại hô hấp, ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nguyệt Nhi, ngươi chừa cho ta chút mặt mũi được không? Đơn giản? Ngươi nói khảo hạch của học phủ rất đơn giản? Ngươi như vậy thì mấy người bọn ta làm sao sống? Thật không biết ngươi có phải yêu nghiệt không."

Nàng tuyệt đối là một yêu nghiệt hàng thật giá thật!

"Ta chỉ ăn ngay nói thật, khảo hạch của học phủ thật sự làm ta thất vọng." Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt nói.

Diêu Vân Thanh vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Khuynh Tuyết bước nhanh tới, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

"Lại là nàng, đúng là âm hồn bất tán mà, Nguyệt Nhi, có muốn ta giáo huấn nữ nhân này một chút không?"

"Không cần", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên, "Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể thôi, đối phó với loại người này, làm lơ là biện pháp tốt nhất, việc gì phải làm ô uế tay mình?"

"Nói cũng đúng." Diêu Vân Thanh khẽ gật đầu, hơi cong khóe môi.

Đoạn đối thoại của hai người không nhỏ, rơi vào tai Triệu Khuynh Tuyết làm nàng biến sắc, nàng cắn chặt răng, trừng mắt Mộ Như Nguyệt cùng Diêu Vân Thanh.

Ngay thời điểm nàng muốn mở miệng, một thanh âm sợ hãi than từ phía sau vang lên.

"Các ngươi mau nhìn xem, nam nhân kia là ai? Thật đẹp mắt! Trời ạ, trên đời này lại có một nam nhân tuấn mỹ như thế, chẳng lẽ hắn cũng là học viên mới lần này?"

Triệu Khuynh Tuyết quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, một khuôn mặt tuấn mỹ lọt vào mắt nàng.

Trong miệng thiếu niên ngậm một cọng rơm, khuôn mặt tuấn mỹ còn có một chút nét trẻ con, bạc y nhẹ bay trong gió, khóe môi gợi lên nụ cười lười biếng.

Thời điểm ánh mắt hắn nhìn về hướng Mộ Như Nguyệt phía sau Triệu Khuynh Tuyết, nụ cười trên mặt cứng đờ, đáy mắt hiện lên tia sáng kích động.

Không sai, quả thật là kích động!

Nét mặt Mộ Như Nguyệt hơi động, không biết vì sao, thiếu niên trước mắt khiến nàng có cảm giác quen thuộc, tựa như đã từng quen biết, nhưng trong kí ức của nàng lại không có bất kì ấn tượng gì...

"Vị công tử này, ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Triệu Khuynh Tuyết thấy thiếu niên tuấn mỹ như thần, lười biếng tùy ý đi về phía nàng, khuôn mặt thanh tú đỏ lên, hơi ngượng ngùng cúi đầu.

So với Tiêu Phong, thiếu niên này hiển nhiên hoàn mỹ hơn....

Một trận gió lướt qua bên cạnh Triệu Khuynh Tuyết, nàng hơi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên đi lướt qua bên cạnh mình.

Từ đầu đến cuối, thiếu niên chưa hề liếc nhìn nàng cái nào, tựa như không thấy nàng tồn tại...

Triệu Khuynh Tuyết nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, bởi vì hiện giờ mọi người đang nhìn chăm chú theo thiếu niên cho nên vẫn chưa phát hiện vẻ mặt dữ tợn của nữ tử.

Thiếu niên dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Hắn nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của đối phương, thanh âm run nhẹ, giờ phút này, trong lòng hắn cực kì kích động, ánh mắt không hề dời khỏi khuôn mặt của nàng.

"Ngươi quả nhiên ở nơi này, mẫu thân, ta rất nhớ ngươi...."

Thiếu niên tựa như đang phân biệt một người quen, ánh mắt si ngốc tràn ngập lưu luyến.

Mẫu thân?

Mộ Như Nguyệt ngẩn người, kinh ngạc chớp chớp mắt.

"Nguyệt Nhi... đây... đây là nhi tử của ngươi?" Diêu Vân Thanh trợn mắt, khiếp sợ quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt đang ngây ngốc bên cạnh.

"Tuổi của ta và hắn nhìn có vẻ không chênh lệch lắm, ngươi nói làm sao có thể sinh ra nhi tử lớn như vậy?" Mộ Như Nguyệt hồi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng nhìn về phía khuôn mặt kích động của thiếu niên, cau mày nói: "Có phải ngươi nhận lầm người không, làm sao ta có thể là mẫu thân của ngươi?"

Thiếu niên ngẩn ra một chút, vẻ mặt ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.

Hắn quên mất, mẫu thân căn bản không nhớ được hắn...

"Xin lỗi, ngươi quá giống mẹ ta, nhất thời nhận lầm người."

Không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của thiếu niên, trong lòng Mộ Như Nguyệt tê rần, cảm giác này khiến nàng muốn ôm thiếu niên vào ngực an ủi một phen.

Ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy đối với thiếu niên này.

Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau....

"Vân Thanh, chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt đè nén cảm giác xúc động trong lòng, quay đầu cười nói với Diêu Vân Thanh.

"Nga", Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, chớp chớp mắt, nói, "Sau khi vào học phủ, mỗi người sẽ được phân đến một phòng tu luyện, Nguyệt Nhi, vì chúng ta đã thông qua khảo hạch cho nên phòng của hai chúng ta ở bên cạnh nhau, chúng ta đi đến đó nhìn xem, ngày mai mới đi học."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng lúc hai người muốn rời đi, một thanh âm động lòng người từ phía sau truyền đến.

"Khoan đã!"

Thiếu niên bước nhanh tới, vòng qua phía trước Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn thiếu nữ, trong mắt bắt đầu hiện lên tia sáng nhu hòa, nở nụ cười nhạt.

"Ta muốn đi cùng ngươi."

Mộ Như Nguyệt hơi nhếch miệng muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của thiếu niên, lời cự tuyệt đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Được...."

Có lẽ vì được đối phương đồng ý, thiếu niên tươi cười thỏa mãn, ném cọng rơm xuống đất, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ.

Cô cô nói không sai, mẫu thân nhất định sẽ đến nơi này, bây giờ đã tìm được mẫu thân rồi, vậy cả đời sẽ không rời xa nàng nữa....

Cũng không biết cô cô rốt cuộc trọng sinh vào thân xác của ai, nếu nàng có thể gặp lại mẫu thân, nhất định sẽ rất vui vẻ, năm đó vì quan hệ của cô cô và mẫu thân quá tốt nên mỗi ngày đều thích dính lấy mẫu thân, khiến phụ thân ghen, thậm chí nhiều lần phái người ném cô cô ra xa vạn dặm....

Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy ý cười.

"Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu, ta tên là Tử Thiên Cảnh."

"Tử? Ngươi họ Tử?" Mộ Như Nguyệt dừng chân, kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ, "Không có khả năng, sao có thể..."

Nàng không có kí ức kiếp trước nhưng thông qua miệng Nam Cung Tử Phượng cũng biết được không ít chuyện cũ.

Tử gia ở Trung Châu đã sớm diệt môn từ ngàn năm trước, chỉ có nhi tử của Nguyệt tôn và Tử Hoàng còn sống, nhưng nhi tử của họ đã bị Nam Cung Tử Phượng chặt đứt tay chân, còn bị nhốt ở một nơi, nàng đến Trung Châu chính là muốn tìm tung tích tiểu gia hỏa kia.

Trải qua ngàn năm, con người sẽ già, nhưng mà, Nam Cung Tử Phượng nhốt hắn ở một nơi thời gian ngưng đọng, cũng có nghĩa, hiện giờ tiểu gia hỏa kia hẳn là mới năm tuổi thôi....

Ánh mắt thiếu niên lập lòe, cười nhạt nói: "Ngươi quen biết người Tử gia?"

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, thiếu niên này sao có thể là người Tử gia?

"Không quen biết."

Bất luận là Tử Hoàng hay Nguyệt Tôn đều chỉ là quá khứ mà thôi, hiện tại nàng là Mộ Như Nguyệt, một Mộ Như Nguyệt gánh vác trách nhiệm rất lớn...

"Phải không?" trong lòng Tử Thiên Cảnh hơi mất mát, quả nhiên nàng vẫn không nhớ gì, hắn không thể nói với nàng hắn là con trai nàng.

Nàng có tin hay không thì chưa nói, lỡ như khiến nàng sợ hãi, có lẽ sẽ không nhận hắn, vậy ngay cả cơ hội tới gần nàng cũng sẽ mất đi...

Diêu Vân Thanh thấy bộ dáng thiếu niên mất mát, ánh mắt đột nhiên đảo một vòng, nhìn qua ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết si ngốc nhìn Tử Thiên Cảnh, khóe môi nở nụ cười âm hiểm.

"Tử công tử, ngươi là một người xa lạ, tại sao lại muốn dây dưa Nguyệt Nhi nhà ta? Có phải ngươi có ý gì với nàng?"

"Có ý?" Tử Thiên Cảnh hơi sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc.

"Ta hỏi ngươi, vì sao lại dây dưa Nguyệt Nhi nhà ta?"

"Ta không có dây dưa nàng, ta chỉ.... chỉ thích nàng thôi." Tử Thiên Cảnh si ngốc nhìn dung nhan mình tưởng niệm nhiều năm, không nỡ dời mắt.

Trong mắt của thiếu niên tựa như chỉ có ảnh ngược của một mình Mộ Như Nguyệt.

Hắn thích nàng nhất, ngàn năm trước như thế, ngàn năm sau cũng vậy....

Diêu Vân Thanh rõ ràng nhìn thấy Triệu Khuynh Tuyết biến sắc, khẽ cong môi nói: "Tử công tử, ngươi mới gặp Nguyệt Nhi lần đầu tiên, không biết ngươi thích nàng tới mức nào?"

Tới mức nào?

Tử Thiên Cảnh bị hỏi ngốc, hắn đương nhiên thích nàng....

"Nàng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, quan trọng hơn bất cứ kẻ nào! Nếu có ai dám tổn thương nàng, ta sẽ diệt cả tộc hắn, nếu có ai dám làm nàng rơi lệ, ta sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn!"

Diêu Vân Thanh chớp chớp mắt, nói nhỏ vào tai Mộ Như Nguyệt: "Lần đầu tiên gặp mặt đã lập lời thề son sắt, loại nam nhân này không đáng tin, ở Trung Hoa ta đã thấy nhiều rồi..."

Hết chương 135

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro