Chương 136: Triệu Khuynh Tuyết ghen ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh Nhi!" Mộ Như Nguyệt quét mắt Diêu Vân Thanh, khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Trong mắt thiếu niên này, nàng không nhìn thấy bất kì sự ái mộ gì, nhưng lại có nồng đậm lưu luyến không muốn xa rời, cái loại lưu luyến này chỉ có nhi tử và mẫu thân mới có....

"Chúng ta đi thôi, Tử Thiên Cảnh, nếu ngươi muốn đi cùng thì nhanh đuổi kịp."

Tử Thiên Cảnh cong môi cười, nụ cười lười biếng xinh đẹp, ánh mắt si ngốc vẫn luôn nhìn về phía thiếu nữ xấp xỉ tuổi mình.

"Gọi ta là Cảnh Nhi, được không?"

Mộ Như Nguyệt muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của đối phương, không biết sao lại mềm lòng: "Cảnh Nhi, chúng ta đi."

Tử Thiên Cảnh nở nụ cười thỏa mãn, ngàn năm sau vẫn có thể gặp nàng, thật tốt...

Triệu Khuynh Tuyết thấy trong mắt thiếu niên chỉ có Mộ Như Nguyệt, ảo não giậm chân, giờ phút này, trong lòng nàng sinh ra cảm giác ghen ghét.

Nàng quả thật ghen ghét Mộ Như Nguyệt.

Thiếu niên bạc y kia quá mức tuấn mỹ, khí chất vừa tôn quý vừa lười biếng, hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc cảm thán, nhưng mà trong mắt thiếu niên tựa như chỉ có bóng dáng một người kia.

Những người khác sao có thể không ghen ghét được?

"Mộ Như Nguyệt, ngươi đã có chồng rồi còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu nam nhân của ngươi biết, có thể vứt bỏ ngươi hay không?" Triệu Khuynh Tuyết cười lạnh.

Nàng đã từng gặp nhiều nam nhân như vậy, cũng chỉ có vị cô gia của Tiêu gia kia là tuấn mỹ nhất, tựa như thần tiên, lại tà mị cường đại như tu la, sợ là trên thế gian này chỉ có một.

Nam nhân kia đã có thê tử, hơn nữa thân phận quá cao, cho nên Triệu Khuynh Tuyết không dám có ý nghĩ không an phận với hắn. Nàng cũng không muốn làm tiểu thiếp của người ta, càng không muốn đi câu dẫn nam nhân đã có vợ.

Hiện tại, vị thiếu niên Tử Thiên Cảnh kia cũng tuấn mỹ, ưu tú không kém vị cô gia Tiêu gia lắm, so với Tiêu Phong còn hoàn mỹ hơn rất nhiều, nếu có thể gả cho thiếu niên này, cuộc đời này không uổng.

Còn Mộ Như Nguyệt... một nữ nhân đã có chồng mà thôi, không đáng giá trở thành đối thủ của nàng, nếu Tử Thiên Cảnh biết nàng đã có chồng còn đi câu dẫn hắn, tất nhiên sẽ cảm thấy khinh thường nhân phẩm của nữ nhân kia.

Mà nàng, dù không có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không có thiên phú kinh người, nhưng không phải nam nhân luôn thích nữ nhân ôn nhu thanh thuần sao? Huống chi, hiện giờ nàng còn là tiểu thư Triệu gia....

Triệu Khuynh Tuyết chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhìn theo hướng mấy người rời đi, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Phòng tu luyện có nguyên khí nồng đậm hơn bên ngoài, nếu ở đây tu luyện nhất định sẽ tiến bộ không ít, trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường, ngoài ra không còn vật gì khác.

.
.
.

Ban đêm, thâm trầm, yên tĩnh như nước.

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, nhàn nhạt cho nguyên khí theo thất khiếu* tiến vào cơ thể, đột nhiên, nàng mở to mắt, phóng ra một trận cuồng phong về phía vị khách không mời mà đến này.

*thất khiếu: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng

Thời điểm đầu ngón tay nàng sắp chạm vào đôi mắt đối phương, bỗng dừng lại.

Dưới ánh trăng, dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên nở nụ cười nhạt, gió đêm phất qua, bạc y nhẹ bay, thân ảnh thon dài đứng dưới trăng tựa như trích tiên, đẹp không sao tả xiết.

Dung nhan của thiếu niên làm Mộ Như Nguyệt bỗng cảm thấy hoảng hốt, không biết vì sao cảm giác quen thuộc kia thế nào cũng không mất đi được...

"Tử Thiên Cảnh, đêm hôm khuya khoắc ngươi tới phòng ta làm gì?"

Mộ Như Nguyệt thu tay lại, nhàn nhạt hỏi.

"Ta muốn ngủ cùng ngươi." thiếu niên tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt, thấp thỏm bất an nói.

Hắn nói ra lời này rất đơn giản, giống như ăn cơm uống nước, giống như chuyện cô nam quả nữ ngủ cùng nhau là rất bình thường...

Mộ Như Nguyệt nhìn kĩ thiếu niên trước mắt.

Trong mắt hắn không có bất kì ý xấu gì, chỉ có vẻ ủy khuất khi bị vứt bỏ....

"Tử Thiên Cảnh, cô nam quả nữ làm sao có thể ngủ chung một giường?"

Tử Thiên Cảnh cười nhạt, nói: "Ngươi coi ta là nhi tử của ngươi thì được rồi."

"Ta không sinh ra nhi tử lớn như ngươi vậy", Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm, nghiêm túc nói, "Cảnh Nhi, ngươi cứ muốn người khác làm mẹ ngươi đến thế sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Tử Thiên Cảnh tràn đầy ủy khuất: "Ta chỉ muốn một mình ngươi thôi, từ khi ta năm tuổi đã phải rời xa cha mẹ, ta bị một nữ nhân ái mộ cha ta bắt đi, trải qua thật nhiều năm, nếu không phải có cô cô cứu ta, chỉ sợ ta không thể được tự do."

Vì cứu hắn, cô cô đã tiêu hao hết toàn bộ thực lực làm thân thể yếu dần, cho nên cuối cùng chỉ có thể đi tìm một thân thể khác...

Mộ Như Nguyệt mềm lòng, tình cảnh của Tử Thiên Cảnh cũng rất giống nhi tử mình kiếp trước? Dù nàng không nhớ chuyện của kiếp trước, nhưng cũng biết được khá nhiều từ Nam Cung Tử Phượng.

Tình yêu... thật sự dễ dàng làm người ta điên cuồng.

"Vậy cha mẹ ngươi đâu?"

"Ta đang tìm bọn họ", Tử Thiên Cảnh mỉm cười, ánh mắt si ngốc nhìn chăm chú vào Mộ Như Nguyệt, "Chỉ cần tìm được mẫu thân, phụ thân nhất định sẽ xuất hiện, trước kia cũng vậy, mẫu thân ở đâu, hắn nhất nhất định cũng sẽ ở đó."

Mộ Như Nguyệt than nhẹ một tiếng: "Vậy hi vọng ngươi có thể sớm tìm được mẫu thân ngươi, một nhà đoàn tụ."

Một nhà đoàn tụ?

Ánh mắt Tử Thiên Cảnh có chút phức tạp, hắn đợi lâu như vậy, còn không phải vì muốn tìm được cha mẹ? Nhưng mà, gia gia và nãi nãi trước nay yêu thương hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa...

"Nhờ lời chúc của ngươi, ta nhất định sẽ tìm được bọn họ."

Hơn nữa hiện tại cũng đã tìm được rồi....

"Cảnh Nhi, cô cô ngươi đâu? Sau khi cứu ngươi, nàng đi đâu?"

"Cô cô...." Tử Thiên Cảnh ngước mắt chăm chú nhìn thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ, cười nhạt nói, "Nàng đến một nơi mà ta tạm thời chưa biết, bất quá nàng cũng đang tìm kiếm mẫu thân, cho nên ta tin tưởng chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau, gia tộc của ta, ngoại trừ cha mẹ cũng chỉ có cô cô tránh được một kiếp, những người khác đều chết."

Nụ cười bên môi chậm rãi biến mất, ánh mắt Tử Thiên Cảnh trầm xuống.

Tử Phượng!

Chỉ cần nghĩ tới cái tên này, đáy lòng hắn liền trào ra vô tận sát khí.

Lúc đó, hắn chỉ mới năm tuổi mà thôi...

Hắn bị nữ nhân ngoan độc kia bắt đi, chặt đứt tay chân rồi vứt ở trước mặt cha mẹ, so với nỗi đau bị chặt tay chân, càng khiến hắn tê tâm liệt phế hơn chính là tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình tan thành mây khói dưới thiên kiếp.

Hắn vẫn nhớ như in tình cảnh khi đó, trái tim hắn nhịn không được run rẩy, chỉ nhớ lại thôi cũng làm hắn đau đớn....

Tử Thiên Cảnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới có thể đè nén sát khí mãnh liệt trong lòng.

"Cô cô ngươi.... là ai?"

Mộ Như Nguyệt không phải loại người thích tra hỏi người khác, nhưng giờ phút này không biết vì sao lại hỏi một câu như vậy, giống như có thứ gì đó thôi thúc nàng tìm hiểu những việc này.

"Cô cô ta là một thiên tài chỉ xếp sau cha mẹ ta", ánh mắt Tử Thiên Cảnh trở nên nhu hòa, vẫn nhìn Mộ Như Nguyệt chăm chú, "Nàng và mẹ ta gặp nhau trong một lần đi thám hiểm, có lẽ là vì một lần cùng vào sinh ra tử đó, các nàng trở thành bạn sinh tử chi giao, cũng nhờ cô cô nên cha mẹ ta mới quen biết nhau, thật ra nàng chỉ là biểu cô của ta thôi, nhưng từ nhỏ đã sống cùng gia tộc ta, quan hệ với mẹ ta cũng rất tốt, cha không ít lần ghen với cô cô, thậm chí còn cảnh cáo nàng không được lúc nào cũng dây dưa với mẫu thân, tính cách cô cô tương đối dã man, thích gây chuyện, thường xuyên không nói lý đã vung nắm đấm, nhiều lần gây chuyện bị nãi nãi giáo huấn, nhưng mỗi lần như vậy mẹ ta sẽ thiên vị nàng, mà nãi nãi sủng ái mẫu thân cho nên cũng chỉ giáo huấn vài câu, lại không thể giải quyết được gì..."

Mộ Như Nguyệt trầm mặc không nói, tình cảnh của cha mẹ Tử Thiên Cảnh cực kì giống nàng? Trong nháy mắt, nàng bắt đầu hoài nghi Tử Thiên Cảnh có phải nhi tử của Tử Hoàng cùng Nguyệt Tôn hay không.

Nhưng mà trong trí nhớ của Nam Cung Tử Phượng, nàng rõ ràng nhìn thấy tiểu hài tử kia đang ngủ say, hơn nữa bị phong ấn ở một nơi có thời gian ngưng đọng, hiện giờ hắn vẫn chỉ có năm tuổi thôi.

Huống chi, chính tai nàng nghe Nam Cung Tử Phượng nói ngàn năm trước Tử gia không ai còn sống, người cô cô kia làm thế nào có thể tránh được một kiếp?

Cho nên đây chỉ là trùng hợp thôi....

"Cảnh Nhi, ngươi muốn ở lại phòng ta cũng được, nhưng ngươi không được lên giường, tự mình ngồi sang một bên tu luyện đi."

Đối với thiếu niên này, nàng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm....

"Tốt."

Trong mắt Tử Thiên Cảnh mang theo ý cười thỏa mãn, chỉ cần nàng cho hắn ở lại, đừng nói là không được lên giường, cho dù bắt hắn đứng đó cả đêm hắn cũng nguyện ý.

Sáng sớm hôm sau, trong đan đường cực kì ầm ĩ.

Đột nhiên, đan đường nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ngoài cửa, dừng trên hai thân ảnh đón ánh mặt trời mà đến kia...

Thiếu niên tuấn mỹ như thần, trong miệng ngậm một cọng rơm, khóe môi nở nụ cười lười biếng mà thích ý, ánh mắt hắn thường liếc qua Mộ Như Nguyệt đi bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu, tựa như trong mắt chỉ có ảnh ngược của một mình nàng.....

Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, lúc nhìn đến Triệu Khuynh Tuyết ngồi trên cái đệm màu vàng, bất giác khẽ nheo mắt.

"Bọn họ là ai?"

Trong đám người truyền ra một thanh âm nghi hoặc: "Chẳng lẽ là học viên mới năm nay?"

Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết chợt lóe, khẽ cười nói: "Lưu Ly cô nương, vị thiếu niên kia là Tử Thiên Cảnh, đúng là học viên mới, còn nữ nhân đi bên cạnh hắn rất lợi hại, ngươi biết không? Nàng thông qua khảo hạch tiến vào học phủ."

Thông qua khảo hạch tiến vào học phủ, nếu đổi thành người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng những người có thể vào Trung Châu học phủ là ai? Bọn họ đều là đệ tử của các thế lực lớn, tới nơi này cũng không hoàn toàn là vì học tập. Tỷ như Triệu Khuynh Tuyết, mục đích của nàng là muốn tìm một phu quân thiên tài.

"Khảo hạch? Thiết, nói cho cùng cũng chỉ là một tiện dân không có bất kì hậu thuẫn nào mà thôi."

Nghe thanh âm trào phúng này, mọi người đều cười điên cuồng, có điều ở đây vẫn có một số ít người thật lòng muốn học tập, những người này không cười nhạo Mộ Như Nguyệt mà kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Có thể thông qua khảo hạch để tiến vào học phủ, thiên phú của thiếu nữ này cũng không kém...

"Lưu Ly cô nương, lời này sai rồi", Triệu Khuynh Tuyết nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu nhìn nữ tử một thân hồng y, cười nhạt nói, "Nàng cũng không phải không có hậu thuẫn, hậu thuẫn của nàng còn rất cường đại, chính là Tiêu gia Thánh cảnh."

Hết chương 136

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro