Chương 150: Không muốn chết sẽ không phải chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nam nhân thối tha, ngươi dám... dám làm chuyện như vậy với ta, ta muốn giết ngươi!!!"

Lâm Nhược Ảnh điên cuồng rống giận, hai mắt đỏ hồng như máu, cầm lấy trường kiếm bên cạnh hung hăng đâm về phía nam nhân...

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Ảnh đang không ngừng dùng kiếm đâm vào người nam nhân kia.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt nàng, khuôn mặt vặn vẹo lập tức nhiễm đầy máu tươi, không còn nhìn ra diện mạo vốn có...

Thân phận, danh vọng, những ánh mắt sùng bái...

Không có!

Tất cả đều không còn!

Đều là nam nhân đáng chết này hủy hoại tương lai của nàng, cũng hủy hoại hình tượng của nàng trong mắt mọi người, tội đáng chết vạn lần!

Tống Nhiên phục hồi lại tinh thần trước tiên, sắc mặt đại biến, đánh một chưởng vào ngực Lâm Nhược Ảnh.

Một cỗ lực lượng trực tiếp rót vào thân thể nàng, phá hủy đan điền...

"Phụt!"

Lâm Nhược Ảnh bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, máu me đầy mặt che đi sắc mặt trắng bệch.

"Người tới, mau đưa nam nhân này xuống chữa thương, hôm nay hắn bị ủy khuất, học phủ nhất định sẽ cho hắn một công đạo!" Thanh âm Tống Nhiên nghiêm túc, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Nhược Ảnh đã bị dọa choáng váng, nói rõ ràng từng chữ, "Lâm Nhược Ảnh, ngươi không những mạnh mẽ cưỡng bức nam nhân kia, bây giờ còn muốn lấy mạng hắn, ngươi còn có gì để nói?"

Mạnh mẽ cưỡng bức nam nhân kia?

Lâm Nhược Ảnh kinh ngạc mở to mắt, cho dù dục hỏa đan trong cơ thể nàng phát tác nhưng tại sao lại thần trí không rõ? Đây nhất định không phải thật!

"Không! Không thể nào! Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy? Là hắn! Là hắn thừa dịp ta bị thương mà khinh bạc ta, ta muốn giết hắn!"

Hai mắt nàng đỏ bừng, sát khí nồng đậm.

Tống Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cười lạnh nói: "Lâm Nhược Ảnh, ngươi cho rằng mọi người ở đây đều già cả mắt mờ, nhìn lầm hay sao?"

Lâm Nhược Ảnh lập tức chấn động, ngước mắt nhìn những khuôn mặt xung quanh.

Trong mắt những người đó có khinh thường, trào phúng, còn có chán ghét, những ánh mắt nhìn nàng vốn sùng bái, kính ngưỡng... từ khi nào lại biến thành thế này?

"Chúng ta thật không ngờ Lâm Nhược Ảnh là loại người này."

"Đúng vậy, trước giờ ta đều sùng bái nàng như nữ thần, ai ngờ có thể phóng đãng đến mức đó, vừa rồi các ngươi có nghe nàng rên rỉ không? Chậc chậc, đúng là khiến tâm thần người ta nhộn nhạo."

"Lời Triệu Khuynh Tuyết nói lúc trước, nói không chừng là Lâm Nhược Ảnh sai khiến, nữ nhân này cùng nhiều nam nhân ái muội không rõ, đã sớm không còn thân trong sạch, động tác cũng thuần thục như thế, không biết đã có quan hệ với bao nhiêu nam nhân rồi."

Những lời nghị luận của mọi người như những cái gai nhọn hung hăng đâm vào lòng Lâm Nhược Ảnh.

Hai tai nàng ù đi, không còn nghe được thanh âm gì nữa, chỉ sợ hãi nhìn những ánh mắt khinh bỉ xung quanh.

Không!

Không phải như thế!

Trong lòng Lâm Nhược Ảnh hò hét, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào...

Giờ phút này, nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều biến mất, chỉ còn lại một mình nàng trên đài luận võ, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng...

Sư phụ! Đúng rồi, nàng còn có sư phụ!

Lâm Nhược Ảnh nháy mắt hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía Võ Nghi, lập tức tìm lại được giọng nói, rống lớn lên.

"Sư phụ, giúp ta, là nàng, là nữ nhân này hại ta! Đây không phải là ý muốn của ta, là nàng hại ta thành như vậy!"

Lúc nói lời này, nàng phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt.

Nếu không có nữ nhân này, làm sao mình có thể thê thảm như thế? Nếu không phải tại nàng, mình sao có thể trở thành nữ tử không chịu nổi trong mắt Dạ Vô Trần?

Nàng làm tất cả những chuyện này đều là vì hắn a...

Sao hắn có thể thờ ơ như vậy, thậm chí không thèm liếc nàng một cái.

Thái độ của Dạ Vô Trần giống như một cây đao đâm vào trái tim nàng, đau đớn muốn chết đi!

Ai ngờ lời này của Lâm Nhược Ảnh chỉ đổi lại một trận khinh bỉ.

Đệ tử học phủ không ngu ngốc đến mức ngay cả Lâm Nhược Ảnh khác thường cũng không nhận ra. Nhưng như vậy thì thế nào? Nàng có giải thích kiểu gì thì cũng không thể che giấu được sự thật nàng đã sớm thất thân.

Động tác thuần thục quen thuộc như thế, cho dù người khác ép buộc nàng, nàng cũng sẽ không học được, càng không phải nói hãm hại là được. Như vậy chỉ còn một khả năng chính là nàng đã sớm làm chuyện này với nam nhân vô số lần rồi...

Sắc mặt Võ Nghi xanh mét, hắn có lòng muốn cứu đồ nhi mình nhưng trong tình huống này mà còn bảo hộ nàng, sẽ chỉ làm mình bị chê cười thêm mà thôi.

Nhìn thần sắc sư phụ, tim Lâm Nhược Ảnh dần dần chìm vào đáy cốc...

Nàng đột nhiên cười điên cuồng, tiếng cười truyền khắp học phủ, thê lương như thế.

"Ta thua!"

Thua thê thảm, thống khổ như thế...

Thân bại danh liệt, không có gì càng khiến người ta đau khổ hơn, huống chi một chưởng của Tống Nhiên vừa rồi đã chấm dứt khả năng tu luyện của nàng.

Hiện tại, nàng chỉ là một phế vật mà thôi!

"Phụt!"

Lâm Nhược Ảnh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, từ từ ngã xuống, giờ khắc này, trên môi nàng nở nụ cười châm chọc.

Không biết là cười nhạo mình yêu Dạ Vô Trần, hay là cười mình không sớm giết nữ nhân này...

Nếu có thể biết trước tương lai, mình nhất định sẽ sớm tìm được Mộ Như Nguyệt, giết nàng, sau đó dùng phương thức của Mộ Như Nguyệt quen biết hắn.

Có lẽ như vậy, người nam nhân này yêu sẽ là nàng...

Đáng tiếc, nàng không có năng lực đoán trước được tương lai...

Lâm Nhược Ảnh từ từ nhắm mắt lại, cánh tay 'bang' một tiếng rơi trên mặt đất.

"Nhược Ảnh!" Võ Nghi thấy Lâm Nhược Ảnh ngã xuống, đột nhiên ngây ngẩn, khàn giọng hô to lên, hai mắt đỏ tươi như dã thú.

Dù hành vi vừa rồi của Lâm Nhược Ảnh khiến hắn mất mặt nhưng nàng cũng là đồ nhi hắn coi trọng nhất, trơ mắt nhìn đồ nhi mình chết trước mặt mình là một chuyện tan nát cõi lòng cỡ nào?

Võ Nghi lảo đảo đi về phía Lâm Nhược Ảnh, một giọt nước mắt trào ra, hắn run rẩy dùng quần áo bao lấy thân thể Lâm Nhược Ảnh, thống khổ nhắm mắt lại.

Vừa rồi là hắn nhát gan...

Chính vì hắn nhát gan, không kịp thời cứu đồ nhi, để nàng tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.

"Nhược Ảnh, ngươi yên tâm, sư phụ sẽ không để ngươi chết uổng phí!"

Võ Nghi run rẩy ôm thi thể Lâm Nhược Ảnh, từng bước từng bước đi xuống võ đài. Lúc này, nhìn hắn tựa hồ già đi mấy chục tuổi, một đầu tóc bạc dưới ánh mặt trời chói mắt như thế...

"Đây gọi là không muốn chết thì sẽ không phải chết", Diêu Vân Thanh cười tươi sáng, "Là tự nàng muốn chết, không trách được ai, Diêu Vân Thanh ta đời này hận nhất là tiểu tam và người muốn làm tiểu tam, những người này vốn nên chết!"

Nghĩ đến muội muội câu dẫn nam nhân của mình, lửa giận trong ngực Diêu Vân Thanh suýt nữa dâng trào.

Người không bị tiểu tam xen vào tình cảm giữa hai người thì vĩnh viễn không hiểu cảm giác chán ghét và phẫn nộ của bọn họ đối với loại tiểu tam này.

"Đúng rồi", Diêu Vân Thanh chậm rãi bình ổn lại lửa giận trong lòng, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, "Nguyệt Nhi, ta phải rời khỏi học phủ một thời gian."

Mộ Như Nguyệt đang đi từ trên đài tỷ thí xuống thì bất chợt nghe Diêu Vân Thanh nói vậy, nhướng mày hỏi: "Ngươi phải đi?"

"Ha ha", Diêu Vân Thanh gãi gãi đầu, cười nói, "Ta chỉ muốn tới đây chơi thôi, nhưng mà bây giờ có vẻ cũng không có gì thú vị, Nguyệt Nhi, ta tính ra ngoài một thời gian, nếu ngươi muốn tìm ta thì cứ đến Phong Vân quốc."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Thanh Nhi, lúc ngươi ra ngoài, giúp ta lưu ý một người."

"Ai?"

"Tiêu Phong..."

Diêu Vân Thanh âm thầm nhớ kĩ tên này vào lòng, tươi cười vỗ vỗ vai Mộ Như Nguyệt: "Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi lưu ý người này."

Nói tới đây, trong mắt nàng có chút lưu luyến, thật vất vả gặp được đồng hương ở dị thế, không ngờ phải tách ra nhanh như vậy, nhưng mà nàng còn có chuyện quan trọng phải làm...

Chờ nàng làm xong chuyện, sẽ trở về gặp nàng.

Nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, Diêu Vân Thanh cắn môi, cuối cùng vẫn rời đi không quay đầu lại...

Cho đến khi thân ảnh nàng biến mất, Mộ Như Nguyệt mới thu hồi ánh mắt: "Vô Trần, Cảnh Nhi, chúng ta về thôi."

Thời điểm nàng muốn xoay người rời đi, một thanh âm già nua từ phía sau truyền đến: "Nha đầu, ngươi có quan hệ gì với Tiêu Vân?"

Nghe được cái tên này, Mộ Như Nguyệt chợt dừng chân, quay đầu nhìn lão nhân đang bước tới.

Lão nhân này chính là người đi cùng viện trưởng, ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt nhìn kĩ Mộ Như Nguyệt, cũng không có cảm giác bất thiện gì, chỉ mỉm cười đợi nàng trả lời.

"Ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, không nóng không lạnh hỏi.

"Ha ha, nha đầu, ta tên là Tiêu Bạch Hiên, hay là chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi, đúng rồi, một mình ngươi tới là đủ, ta có một số chuyện muốn nói với ngươi."

"Nguyệt Nhi!" Tay Dạ Vô Trần căng thẳng kéo cánh tay Mộ Như Nguyệt lại, ánh mắt âm lãnh quét về phía Tiêu Bạch Hiên, một cỗ khí thế lập tức phát ra.

"Vô Trần, yên tâm đi, ta sẽ không sao."

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Dạ Vô Trần, chợt quay đầu nhìn Tiêu Bạch Hiên: "Dẫn đường đi."

"Ha ha, nha đầu, rất can đảm, vậy thì đi theo ta."

Tiêu Bạch Hiên cười ha ha hai tiếng, vừa rồi được miễn phí xem trò hay làm hắn rất tò mò với nữ tử có thể là hậu nhân của Tiêu Vân này.

Trong phủ viện trưởng, gió thoảng qua mang theo một mùi hương thanh nhã, ánh hoàng hôn bao phủ vài thân ảnh.

Mộ Như Nguyệt nhìn hai lão nhân trước mặt, bọn họ không nói lời nào, nàng cũng không mở miệng, hồi lâu, tựa như không chịu nổi bầu không khí này, Tiêu Bạch Hiên cười ha ha nói: "Nha đầu, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi và Tiêu Vân tiền bối có quan hệ gì?"

Một từ tiền bối đã biểu đạt rõ sự sùng kính của Tiêu Bạch Hiên.

Nhưng thần sắc Mộ Như Nguyệt vẫn không nóng không lạnh, nhàn nhạt nói: "Tổ tiên của ta."

Dù đã sớm đoán trước được kết quả này, nhưng khi nghe được lời này trong lòng Tiêu Bạch Hiên vẫn nhịn không được kích động: "Ha ha, không ngờ tiền bối Tiêu Vân còn có hai hậu nhân xuất sắc như thế, như vậy xem ra ngươi và tiểu tử Tiêu Phong kia là huynh muội?"

Hết chương 150

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro