Chương 157: Huynh muội gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Dạ Vô Trần mới thu liễm sát khí, nắm chặt tay nữ tử trong ngực, ánh mắt cực kỳ khẩn trương.

Dưới khí thế bức người của Dạ Vô Trần, Tống Nhiên run rẩy tiến lên, nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, sửng sốt nửa ngày, kinh hỉ nói: "Vô Trần công tử, chúc mừng ngươi, nha đầu mang thai đã hơn một tháng, vừa rồi vì vận dụng lực lượng hơi nhiều nên mới không chống đỡ được."

Dạ Vô Trần ngây ngẩn, tựa như không tin vào tai mình, sau đó bỗng nhiên mừng như điên, kích động nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực mình.

Nguyệt Nhi mang thai? Nàng thật sự mang thai? Là hài tử của mình? Đây là sự thật? Không phải hắn đang nằm mơ?

Dạ Vô Trần như lọt vào trong sương mù, cả người ngốc ngốc, làm sao còn khí thế tu la như ngày thường? Trong một khắc này, đôi mắt tím chỉ có duy nhất nữ nhân trong ngực.

.
.
.

Đêm.

Ánh trăng như nước.

Mộ Như Nguyệt chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm trong đó, nàng bất giác hơi sửng sốt.

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng sờ sờ mặt mình, ánh mắt nghi hoặc  nhìn nam nhân.

"Nguyệt Nhi." Nam nhân duỗi tay ra kéo nàng vào ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt.

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, dù cùng hắn sớm chiều ở chung nhưng giờ phút này vẫn bị kinh diễm.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân ảnh thon dài của nam nhân tựa như được bao phủ một lớp áo lụa màu bạc.

Dung nhan nam nhân tuấn mỹ như thần, da thịt trắng nõn tỏa ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi hắn khẽ cong lên khiến đóa mạn đà la càng thêm sinh động, mắt tím tà mị thâm tình.

"Vô Trần, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, hỏi.

Nam nhân cúi đầu ngóng nhìn bụng nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Nguyệt Nhi, nàng mang thai, ở đây có con của chúng ta..."

Mang thai?

Mộ Như Nguyệt chấn động, cúi đầu nhìn bụng mình: "Có điều, không biết bây giờ nó đến là phúc hay họa, Vô Trần, chúng ta còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết..."

Nói không kích động là giả, dù sao đây cũng là con của nàng và Vô Trần, nhưng mà, nếu Nam Cung Tử Phượng chưa chết, bên cạnh bọn họ còn quá nhiều nhân tố bất an.

Đứa nhỏ này đến, thật không biết là phúc hay là họa...

"Mặc kệ là phúc hay họa, Nguyệt Nhi, có ta ở bên cạnh nàng", Dạ Vô Trần xoay thân thể Mộ Như Nguyệt qua, cười tà mị, "Bất quá hiện tại, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Khi nói chuyện, hắn đã hung hăng ấn nữ tử xuống giường, ngóng nhìn mỹ nhân dưới thân, lập tức có cảm giác miệng nóng lưỡi khô, dục hỏa thiêu đốt.

"Trước khi sinh hài tử, chàng không được đụng vào ta."

"Vì sao? Vi phu sẽ thật cẩn thận."

"Ta sợ chàng sẽ dạy hư nó."

Dạ Vô Trần hơi sửng sốt, bỗng cười phá lên: "Nguyệt Nhi, chúng ta đang làm gì hắn cũng không biết, làm sao có thể dạy hư hắn?"

"Không biết vì sao, ta có một loại cảm giác, nhi tử của chúng ta không đơn giản, hắn sẽ biết chúng ta đang làm gì."

"Nhi tử*?" Dạ Vô Trần nhướng mày, "Sao nàng biết nhất định là nhi tử?"

*nhi tử: con trai

"Cảm giác."

Nàng xác thực có cảm giác, trong bụng nàng là nhi tử, hơn nữa tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

"Nguyệt Nhi, nàng có nhi tử liền quên phu quân, huống chi nhi tử còn chưa sinh ra mà nàng đã bất công như vậy, chờ sau này sinh hắn ra còn thế nào nữa? Ta không quản nhiều như vậy, trong lòng nàng, ta phải xếp thứ nhất, hắn chỉ có thể xếp thứ hai!"

Xoẹt!

Dạ Vô Trần xé nát quần áo nữ tử, miệng nóng lưỡi khô nhìn nữ tử dưới thân, đáy lòng càng xao động mãnh liệt.

"Dạ Vô Trần!" Mộ Như Nguyệt phẫn nộ trừng mắt nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nương tử, ta không nhịn được nữa, cho nên nếu nàng muốn trừng phạt vi phu thì chờ sau khi xong chuyện rồi nói, đến lúc đó nàng đánh mắng hay phạt ta quỳ ván giặt đồ vi phu đều nhận."

Nói xong, nam nhân cúi đầu hôn lên môi nàng, nuốt hết mấy lời nàng định nói, sau đó vung tay lên, kéo màn, cùng nữ tử hợp thành một thể...

.
.
.

Ánh trăng bao phủ viện trưởng lão, vẻ mặt Võ Nghi do dự, thật lâu sau, hắn đứng bật dậy, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.

"Không được, ta không quản được nhiều như vậy!"

Hắn làm nhiều chuyện như vậy, nha đầu kia là Nguyệt Tôn nhất định sẽ không bỏ qua hắn, tiên hạ thủ vi cường*, nếu nói chuyện này cho mấy thế lực kia, bọn họ nhất định sẽ phái người tới tiêu diệt nàng.

*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm lợi thế

"Nha đầu, đừng trách ta bất nhân, tất cả đều là ngươi bức ta, ta muốn sống, chỉ có thể làm ngươi biến mất!"

Đáy mắt xẹt qua tia âm ngoan, Võ Nghi cười lạnh.

"Phải không?" Đúng lúc này, một thanh âm đạm nhiên truyền đến, Võ Nghi cả kinh nhảy dựng lên.

"Ai? Là ai?" Võ Nghi khẩn trương nhìn xung quanh, lúc nhìn lên không trung, con người hơi co rụt lại, thân ảnh bạch y tuyệt thế lọt vào mắt hắn.

Dưới ánh trăng, bạch y nhẹ bay, đối lập với bầu trời đêm.

Nàng đứng trên không trung, khóe môi mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen tràn đầy hàn ý, không biết là vì ánh trăng quá lạnh lẽo hay vì nguyên nhân gì khác, quanh thân nữ tử bao phủ một tầng hàn khí.

Võ Nghi hoảng sợ trợn to mắt, thân thể nhịn không được run lên: "Ngươi... Sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Đương nhiên tới đây là để..." nữ tử cười nhạt, "Loại bỏ mối họa về sau! Câu nói vừa rồi của ngươi không sai, vì mạng sống của mình, chỉ có thể làm người khác biến mất, cho nên, vì ta còn sống trên đời này nên chỉ có thể ủy khuất ngươi."

Nàng tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào uy hiếp mình.

Võ Nghi run rẩy lui về phía sau hai bước, thân thể không cẩn thận đụng vào tấm bình phong làm nó đổ xuống.

Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn Võ Nghi, khẽ quát: "Viêm Tẫn, chuyện tiếp theo giao cho ngươi."

"Ha ha!" một tiếng cười khí phách bỗng phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Nam nhân một thân hắc y lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, đôi mắt thâm thúy khí phách như sao trời.

"Nha đầu, cứ giao lão nhân này cho bản tôn là được, hắn liên tiếp phạm phải sai lầm, hiện tại cũng nên bị giáo huấn một chút."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn về phía bầu trời đêm, nhàn nhạt nói: "Ta không muốn giữ lại người sống."

Đối với loại người như Võ Nghi, nếu không giết hắn, hắn sẽ tìm mọi cách trả thù ngươi, cho nên, vì khiến hắn câm miệng, chết là cách tốt nhất.

Mộ Như Nguyệt đã đáp ứng sẽ nói Dạ Vô Trần ra sau núi một chuyến, cho nên sáng sớm đã dẫn hắn đến đó, khi đến sau núi Dạ Vô Trần mới biết được tại sao nơi này lại hấp dẫn hắn, khiến hắn không tiếc tiến vào Trung Châu học phủ.

Chỉ vì cỗ lực lượng mà hắn lưu lại kia.

Nhưng trong nhất thời nửa khắc không thể hoàn toàn hấp thu hết cỗ lực lượng này, mà trong lòng Mộ Như Nguyệt lại lo lắng cho an nguy của Tiêu Phong nên cũng không đợi Dạ Vô Trần mà tự xuất phát đến Phong Vân đế quốc trước.

Lúc này, trong sơn mạch ma thú đi đến Phong Vân đế quốc, Mộ Như Nguyệt cẩn thận dùng kiếm tách cỏ dại chắn đường, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh.

"Cũng không biết mất bao lâu mới tới Phong Vân đế quốc, Tiêu Phong đại ca hiện giờ ở đó, ta không thể không đi."

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc này, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau, khí thế mãnh liệt khuếch tán trên bầu trời, tựa như một luồng sáng áp xuống.

Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, dưới áp lực của khí thế này, nàng cảm thấy hô hấp khó khăn.

"Không biết ai chiến đấu ở chỗ đó."

Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, ánh mắt xuyên qua rừng cây nhìn về phía hai thân ảnh kia.

Đó là hai vị lão giả tuổi không chênh lệch nhau lắm, một người hồng y đầu bạc, người kia một thân trường bào vàng nâu, khí thế hai người không phân cao thấp.

"Hoàng Hạc, mau giao bảo điển kia ra đây cho ta, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!" Lão giả mặc trường bào vàng nâu nói, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hồng y lão giả trước mắt.

Lão nhân kia cười ha hả nói: "Tùng Mộc, có bản lĩnh thì cứ tới lấy."

"Hừ, ít nói nhảm, hôm nay nhất định ta phải lấy được bảo điển!"

Lão giả mặc trường bào màu nâu được xưng là Tùng Mộc hừ lạnh một tiếng, vừa giơ tay liền có một cỗ khí thế mạnh mẽ phóng về phía Hoàng Hạc, oanh một tiếng, đánh vào cái cây phía sau, ầm ầm đổ xuống.

Bảo điển?

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe lên, nàng vốn định nhấc chân rời đi nhưng nghe thấy mấy lời này thì dừng lại.

Thực lực của hai lão nhân này đều không tồi, ít nhất là trên La Âm, bảo điển khiến bọn họ tranh cướp có thể là thứ gì?

"Tùng Mộc, ngươi đuổi giết ta lâu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đi chết đi!" Khí thế toàn thân Hoàng Hạc vọt lên tới đỉnh, hắn lau vết máu ở khóe miệng xong liền nhắm về phía Tùng Mộc.

Đồng thời, Tùng Mộc cũng phát ra toàn bộ khí thế.

Trải qua mấy ngày chiến đấu, nguyên khí của hai người đều tiêu hao không ít, hiện giờ có thể là một chiêu cuối cùng.

Phanh!

Sau khi tiếng va chạm của hai cỗ khí thế vang lên, hai thân ảnh từ trên không trung rớt xuống, ngã mạnh trên mặt đất.

Trong miệng Tùng Mộc trào ra máu tươi, hai mắt phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

"Ha ha ha, Tùng Mộc, đây là kết cục của kẻ muốn cướp đồ của ta!"

Hoàng Hạc ngửa đầu cười ha hả, hắn lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nuốt xuống, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Ngay lúc này, một thân ảnh lọt vào mắt hắn.

Đó là một người trẻ tuổi mặc bạch y, đầu đội đấu lạp, không thấy rõ dung mạo, là nam hay nữ cũng không biết.

Hoàng Hạc cau mày, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Vị công tử này có chuyện gì?"

Theo bản năng, Hoàng Hạc cho rằng người trước mắt là nam nhân.

Công tử?

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một tia sáng, nàng cố ý thay đổi giọng nói: "Không biết bảo điển mà các ngươi tranh đoạt là thứ gì?"

Trong nháy mắt nuốt đan dược vào, lão giả đã dần dần khôi phục nguyên khí, lượng nguyên khí còn sót lại có thể miễn cưỡng duy trì hắn chiến đấu.

"Ha ha."

Tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến làm Hoàng Hạc biến sắc: "Không biết công tử đang cười cái gì?"

"Ta cười..." Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, "Cười ngươi đã chết đến nơi mà còn không biết."

"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Hạc càng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

Mộ Như Nguyệt thản nhiên nhìn Hoàng Hạc: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ngực mình ẩn ẩn đau đớn, ta đã thừa dịp ngươi không chú ý mà hạ độc, nếu muốn có giải dược thì giao bảo điển ra đây."

"Ngươi-"

Ánh mắt Hoàng Hạc phẫn nộ, hắn dựa theo lời của Mộ Như Nguyệt cảm thụ một chút, xác thực lồng ngực ẩn ẩn đau đớn, nhất định là trúng độc.

"Ngươi nghĩ xong chưa, muốn bảo điển hay muốn mạng?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thanh âm không nóng không lạnh kia làm Hoàng Hạc có xúc động muốn một chưởng đánh chết nữ nhân này.

Muốn mạng hay bảo điển?

Đáp án rất rõ ràng.

"Tốt, ta giao bảo điển cho ngươi!" Hoàng Hạc oán hận cắn răng nói.

Lúc đầu, bảo điển này nằm trong tay một hộ nông dân ở một thôn trang, sau khi hắn vô tình phát hiện, vì đoạt bảo điển này mà hắn huyết tẩy cả cái thôn trang kia.

Ban đầu hắn cho rằng làm như vậy là có thể diệt khẩu, không ngờ lại có một người thoát được, cho nên mới hại hắn bị đuổi giết lâu như vậy.

Nhìn bảo điển được ném đến trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, không khách khí thu vào, sau đó lấy ra một viên đan dược, nói: "Đây là giải dược."

Kỳ thực độc dược gì đó, chỉ là Mộ Như Nguyệt lừa hắn thôi, bản thân hắn bị chứng tim đau thắt phát tác mà không phát hiện.

Thứ nàng cho hắn cũng chỉ là thuốc bổ.

Cho đến khi đi được trăm mét, Mộ Như Nguyệt còn nghe thấy tiếng thét phẫn nộ phía sau.

"Độc vương Bạch Ngự Phong, ngươi nhất định là Độc vương Bạch Ngự Phong, chờ ta trị thương xong sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Chỉ có Độc vương Bạch Ngự Phong mới am hiểu dụng độc, đan dược sư khinh thường luyện chế loại đan dược này, hơn nữa, cũng chỉ có hắn mới có đủ năng lực hạ độc mình.

Bạch Ngự Phong?

Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi dừng một chút, trong lòng có chút đồng tình với cái người bị mình liên lụy kia, không còn cách nào, nàng không có đủ thực lực đánh bại lão nhân kia, cũng chỉ có thể giấu mặt để xuất hiện.

"Lão nhân kia còn cần một lát nữa mới khôi phục được, nhân lúc này ta nhìn xem bảo điển này là thứ gì."

Mộ Như Nguyệt vén đấu lạp lên, tiện tay ném vào bụi cỏ.

Nàng xòe tay ra, bảo điển lập tức xuất hiện trong tay nàng.

"Con rối bảo điển?" Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, mở trang đầu tiên ra xem, "Bảo điển này dùng để luyện ra con rối? Không những có thể mượn ngoại vật để luyện ra con rối có thể thăng cấp, mà còn có thể biến con người, ma thú hay đồ vật có sinh mệnh thành con rối cho ngươi sử dụng, không ngờ lại có thể gặp được vật này, xem ra chuyến đi sơn mạch ma thú này cũng không vô ích."

Mộ Như Nguyệt cất bảo điển vào, cười khẽ, nếu có thể luyện ra một quân đội con rối, thực lực của nàng sẽ cường đại hơn rất nhiều.

Lúc chiến đấu với Tử Phượng sẽ có thêm một phần nắm chắc.

Núi non trùng trùng điệp điệp, một chiếc xe ngựa từ phía xa đi tới, thời điểm xe ngựa đi ngang qua Mộ Như Nguyệt, một mùi hương khác thường xẹt qua chóp mũi.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cơ hồ là theo bản năng nói: "Thi trùng độc!"

Không sai, đây xác thực là thi trùng độc trong đan thư miêu tả, không ngờ lại gặp được ở đây.

"Dừng!"

Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên trong núi non yên tĩnh.

Một nam nhân trung niên từ trong xe ngựa bước tới, nhìn kỹ Mộ Như Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, nhướng mày, hỏi: "Vị cô nương này, ngươi biết thi trùng độc?"

Mộ Như Nguyệt quét mắt nhìn nam nhân trung niên, nhàn nhạt mở miệng: "Không sai."

Hai mắt nam nhân trung niên sáng lên, ánh mắt mong đợi nói: "Không biết sư phụ của cô nương là người phương nào, hiện tại ở đâu?"

"Sư phụ ta không có ở đây."

Nghe vậy, nam nhân trung niên có chút thất vọng thở dài: "Không dối gạt cô nương, hoàng- thiếu gia nhà chúng ta trúng thi trùng độc, tìm vô số đan dược sư vẫn không trị được, nếu cô nương có thể nhận ra thi trùng độc, vậy sư phụ ngươi dĩ nhiên cũng là đan dược sư, cho nên có thể phiền cô nương nói sư phụ ngươi trị liệu cho thiếu gia nhà ta hay không?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta có thể xem thiếu gia nhà ngươi không?"

"Mời cô nương."

Nam nhân trung niên gật đầu, vươn tay vén màn xe lên, một khuôn mặt xanh mét đập vào mắt nàng.

Thanh niên nằm trong xe ngựa, bộ dáng rất thống khổ, một gương mặt cực kỳ thanh tú vì trúng độc mà trở nên xanh mét, môi cũng tím tái.

Sau khi xem xét tình huống của hắn, hai mắt Mộ Như Nguyệt đột nhiên sáng ngời.

"Xác thật là thi trùng độc, hơn nữa còn là thi trùng độc ngàn năm!"

Thi trùng độc ngàn năm cũng được coi là một loại độc tố quý hiếm, mà nàng vừa đọc trong bảo điển, thi trùng độc là thứ không thể thiếu để luyện ra con rối.

Nếu là trước đây nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng hiện tại nàng không thể không quản.

Nếu có thể hấp thu nhiều thi trùng độc, vậy cũng đủ để nàng luyện ra một quân đoàn con rối.

"Thiếu gia nhà ngươi cũng không phải không thể cứu." Mộ Như Nguyệt đè nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trung niên.

Nghe vậy, ánh mắt nam nhân trung niên hiện lên vẻ vui sướng.

Mấy ngày nay, các đan dược sư đều nói không thể cứu được Tứ hoàng tử, chỉ có một mình nàng nói có thể cứu được. Cho dù nàng có nói mạnh miệng cũng vẫn làm hắn vui sướng.

"Cô nương, vậy sư phụ ngươi khi nào mới đến? Ta có thể gặp hắn không?"

Nam nhân trung niên cho rằng chỉ dựa vào Mộ Như Nguyệt còn không có năng lực như vậy, rất nhiều đan dược sư còn không thể trị liệu, một cô nương hơn mười tuổi như nàng, có khả năng sao?

Cho nên, vị tiểu cô nương này hẳn là đã bái một đan dược sư cường đại làm sư phụ, hơn nữa vị đan dược sư kia có thể trị thi trùng độc.

Nghĩ đến đây, nam nhân trung niên trở nên khẩn trương.

"Ngươi chuẩn bị một ít dược liệu, xong thì đến tìm ta." Mộ Như Nguyệt cũng lười giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"..."

Nam nhân trung niên nhất thời ngây ngẩn cả người, nhanh như vậy liền chuẩn bị dược liệu?

Không chờ hắn kịp phản ứng, Mộ Như Nguyệt liền đọc ra một danh sách dược liệu thật dài, nam nhân trung niên vội vàng hội phục tinh thần, kêu người bên cạnh ghi lại.

"Cô nương, không biết ta chuẩn bị dược liệu xong nên đi đâu tìm ngươi?"

Mộ Như Nguyệt trầm tư nửa ngày, nói: "Tiêu gia ở đế đô."

"Tiêu gia? Cô nương là người Tiêu gia?" Nam nhân trung niên kinh ngạc nhìn nàng, nói, "Chúng ta cũng đi đế đô, bằng không cùng nhau đồng hành, thế nào?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe lên, khẽ gật đầu: "Tốt."

Với tốc độ của nàng, không biết khi nào mới có thể đến đế đô, đã có người nguyện ý mời, sao có thể không đồng ý chứ?

"Chúng ta tiếp tục xuất phát." Nam nhân trung niên phất tay, quát lớn.

Mặc kệ thế nào, sư phụ của vị cô nương này có lẽ là hi vọng duy nhất của bọn họ.

.
.
.

Phong Vân đế quốc.

Đế đô phồn hoa, náo nhiệt.

Lúc này, trong phòng nghị sự Tiêu gia, Tiêu Phong lạnh lùng nhìn đám trưởng lão trước mặt, dung nhan như đao khắc càng thêm lãnh khốc, hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, bộ dáng trầm mặc khiến bầu không khí càng thêm yên tĩnh.

"Tiêu Phong, hiện giờ Thiên Nhi đã được Vu Sơn đại sư nhìn trúng, còn nhận hắn làm đệ tử luyện đan, có thể nói tiền đồ sáng lạn, nhưng mà trong một lần đi hái thuốc đã bị ma thú cắn đứt tay, nếu không có tay hắn không thể tiếp tục luyện chế đan dược, Vu Sơn đại sư đã xem qua, cả gia tộc chỉ có cánh tay của ngươi mới thích hợp với Thiên Nhi, hắn là hi vọng của Tiêu gia chúng ta, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi, ngươi yên tâm, Tiêu gia sẽ không bạc đãi ngươi, đến lúc đó ta sẽ nói Vu Sơn đại sư cho ngươi một viên đan dược phàm giai."

Tam lão gia Tiêu gia vô cùng đau đớn nhìn Tiêu Phong, nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.

"Đúng vậy, Tiêu Phong, thiếu gia chúng ta là kỳ tài luyện đan Tiêu gia không thể thiếu, Vu Sơn đại sư cũng nói khi hắn hai mươi tuổi có thể đạt tới đỉnh địa giai, ai ngờ sẽ gặp tai họa như vậy, Tiêu Phong, ngươi đã gia nhập Tiêu gia thì cũng là một phần tử của Tiêu gia, chuyện này chỉ có thể nhờ vào ngươi."

"Một viên đan dược phàm giai đã đủ tốt, làm người đừng quá tham lam, nếu không sẽ bị lòng tham hại."

Đám trưởng lão cũng ngươi một câu ta một lời khuyên bảo.

Tiêu Thiên là thiên tài của Tiêu gia, tuổi còn nhỏ đã đột phá thiên phú, còn có thiên phú đan dược sư, hiện tại mới 18 tuổi đã đột phá đến địa giai cao cấp, rất có hi vọng năm 20 tuổi sẽ đạt đỉnh địa giai, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Tiêu Phong ngươi bất quá là con cháu của phế vật Tiêu Vân kia thôi, vốn không nên trở lại Tiêu gia, gia chủ đồng tình nên mới cho ngươi trở về Tiêu gia, ngươi hẳn là nên mang ơn đội nghĩa, hiện tại đến phiên ngươi báo đáp Tiêu gia, ngươi cũng không nên cự tuyệt đi?

Không phải là một cánh tay thôi sao? Ngươi lại không phải đan dược sư gì, chiến đấu thì chỉ cần một cánh tay là đủ rồi, bất luận cái gì cũng không quan trọng bằng thiên tài Tiêu gia chúng ta.

Cho dù gia chủ trở về, hắn cũng không thể vì một người ngoài mà không màng đến tôn tử mình?

Vẻ mặt Tiêu Phong càng thêm lãnh khốc, một thân khí thế lãnh lệ: "Tiêu Thiên thì có liên quan gì đến ta? Hắn cụt tay là tự làm tự chịu."

Mọi người ngẩn ra, không ai ngờ Tiêu Phong sẽ cự tuyệt, lập tức giận dữ mắng mỏ.

"Tiêu Phong, ngươi không nên như vậy, Tiêu gia chúng ta nuôi ngươi nhiều ngày như vậy, hơn nữa còn phái người tìm người giúp ngươi, bây giờ ngươi lại không hồi báo, không phải chỉ là một cánh tay thôi sao, cũng không phải là không bồi thường cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?"

Nhìn sắc mặt những người này, trong lòng Tiêu Phong cười lạnh.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần Tiêu Thiên khôi phục, bất luận hi sinh người nào đều không sao cả. Nhưng dựa vào cái gì bắt mình phải hi sinh?

Xin lỗi, chuyện này hắn không làm được.

"Nếu các ngươi không còn chuyện gì khác, ta cáo từ trước." Ánh mắt Tiêu Phong lạnh lùng đảo qua đám người đáng ghét kia, thanh âm lãnh khốc.

Tiêu tam lão gia lập tức biến sắc, bỗng nhiên cười lạnh.

"Tiêu Phong, chuyện này ngươi đồng ý thì tốt, không muốn cũng phải đồng ý!"

Lập tức, các trưởng lão đều đứng dậy, ánh mắt tập trung về phía nam nhân.

Đột nhiên, một tiếng hét phẫn nộ từ ngoài cửa truyền vào: "Ta xem các ngươi ai dám chặt tay hắn!"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thân thể Tiêu Tam lão gia chấn động, ánh mắt kinh ngạc.

Sao lão già này lại trở lại?

Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh già nua lọt vào mắt mọi người.

Tiêu Bạch Hiên phẫn nộ, mặt già xanh mét nhìn đám người trước mắt: "Ta chỉ mới đi ra ngoài một thời gian, các ngươi đã nháo lên? Còn muốn đụng đến người ta mang về gia tộc? Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?"

Sắc mặt Tiêu Tam lão gia dần dần khôi phục lại như thường, cắn chặt răng nói: "Phụ thân, ta cũng không còn cách nào, Thiên Nhi là tôn tử của ngươi, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn tiền đồ của hắn bị hủy đi? Tiêu Phong chỉ là người ngoài thôi, hơn nữa, dù hắn thiếu một cánh tay cũng không phải là không sống được."

"Hừ!" Tiêu Bạch Hiên hừ lạnh một tiếng, "Lúc ta trở lại đế đô cũng đã nghe nói, Tiêu Thiên là tự hắn tìm chết, lại dám cướp con của mãnh hổ, chọc giận nó cắn đứt cánh tay hắn, nếu không phải có vận khí tốt phỏng chừng đã sớm chết rồi, mãnh hổ kia là ma thú thiên phú cao cấp, mạnh hơn hắn không chỉ một chút, vậy mà hắn còn muốn cướp con của nó, không phải muốn chết là gì? Loại người như hắn dù có chết cũng là do bản thân hắn, chẳng trách được ai!"

Tiêu Tam lão gia ngây dại, lẩm bẩm nói: "Cha, Thiên Nhi là tôn tử ruột thịt của ngươi a, sao ta lại cảm thấy giống như ngươi ước gì hắn chết đi? Lại còn thiên vị người ngoài..."

"Còn không phải tiểu tử kia ở bên ngoài gây sự sao?" thần sắc Tiêu Bạch Hiên lạnh nhạt, "Nếu không phải vì hắn là thiếu gia Tiêu gia phỏng chừng đã sớm bị kẻ thù giết mấy trăm lần, mấy năm nay hắn làm cái gì? Khinh nam bá nữ, cường hào thủ đoạt, ngươi cho rằng hắn còn sống đến bây giờ là nhờ cái gì? Cứ tiếp tục như vậy, Tiêu gia sớm muộn gì cũng sẽ vì hắn mà chọc phải người không thể trêu vào! Một khi đã như vậy không bằng để hắn tự sinh tự diệt, cũng tốt hơn ra ngoài gây chuyện thị phi!"

Tiêu Bạch Hiên nói không sai, mấy năm gần đây, Thiên Nhi ỷ vào quyền thế của Tiêu gia làm rất nhiều chuyện. Nhưng hắn là người Tiêu gia, ai dám nói hắn câu nào?

"Cha!" Tiêu Tam gia cắn răng nói, "Ngươi không đau lòng Thiên Nhi, đau lòng ta, bất luận thế nào ta đều không thể để Thiên Nhi mất đi thiên phú. Dù ngươi không nể tình hắn là tôn tử ngươi thì cũng nên nể tình hắn là người Tiêu gia, Tiêu gia chúng ta đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện đệ tử có thiên phú luyện đan? Nếu Thiên Nhi thật sự có thể đạt tới đỉnh địa giai trước năm 20 tuổi, cả đời này tiền đồ vô lượng, sao ngươi có thể để hắn bị hủy hoại?"

Thiên phú luyện đan?

Trong đầu Tiêu Bạch Hiên vô thức hiện lên thân ảnh Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu kia cũng là một thiên tài luyện đan, hơn nữa còn có một thân thực lực cường hãn.

"Đủ rồi!" Tiêu Bạch Hiên cau mày, lạnh giọng quát, "Tiêu Thiên là nhi tử của ngươi, còn Tiêu Phong là từ cục đá nhảy ra chắc? Hắn không phải nhi tử của người khác sao? Ta nói cho các ngươi biết, có Tiêu Bạch Hiên ta ở đây, xem ai dám động đến một cọng lông tơ của hắn!"

Không sai.

Tiêu Thiên quả thật là thiên tài, đáng tiếc thiên phú luyện võ không bằng Tiêu Phong, thiên phú luyện đan cũng kém Mộ Như Nguyệt, cho nên hắn thật không biết tiểu tử kia có gì đáng giá để Tiêu Phong hi sinh một cánh tay cho hắn.

Tiêu Tam gia không nói gì nữa, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Phong. Nhưng mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tiêu Phong đều không có biểu tình gì, đôi mắt đen lãnh khốc tựa như ngay từ đầu đã không để Tiêu Tam gia vào mắt.

Loại tư thái không coi ai ra gì này làm Tiêu Tam gia càng thêm tức giận, nếu không phải vì phụ thân che chở tiểu tử này, hắn tuyệt đối khiến tiểu tử này chết không có chỗ chôn.

"Hơn nữa..." Tiêu Bạch Hiên hơi ngừng lại, cười lạnh nhìn về phía Tiêu Tam gia, "Dù ta không phải là đan dược sư, cũng chưa từng nghe nói nối tay cũng yêu cầu phải thích hợp, nếu ngươi đã nói đây là lời của Vu Sơn đại sư, vậy ta sẽ tìm hắn chứng thực."

Thân thể Tiêu Tam gia run lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Bạch Hiên.

Đây là cha hắn sao? Thế quái nào lại khắp nơi giúp đỡ người ngoài!?

Không sai, chuyện này quả thật là hắn bịa ra, mục đích chính là muốn cùng các trưởng lão tới bức bách hắn, vì Tiêu gia, các trưởng lão sẽ không cự tuyệt.

Ai ngờ Tiêu Bạch Hiên lại ngoan cố như vậy? Không hề nể tình hắn chút nào.

"Tiêu Phong, chúng ta đi." Tiêu Bạch Hiên xoay người, nói với nam nhân bên cạnh.

Nam nhân lãnh khốc gật đầu, cũng chưa thèm nhìn đám người kia một cái liền đi theo Tiêu Bạch Hiên ra ngoài.
.
.
.

Trong sân, gió thu phất qua, lá phong chậm rãi rơi xuống.

Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn nam nhân lãnh khốc phía sau, nói: "Tiêu Phong, ta đã tìm được tung tích muội muội ngươi..."

Bỗng, khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân rốt cuộc cũng có chút dao động.

Hắn xoay người nhìn Tiêu Bạch Hiên, có lẽ vì quá kích động, thanh âm hắn khàn khàn: "Ngươi nói cái gì?"

"Muội muội của ngươi, ta gặp nàng ở Trung Châu học phủ, không thể không nói, nha đầu kia quả thật là một thiên tài", Tiêu Bạch Hiên cười khẽ, "Dựa vào thực lực thiên phú trung cấp đánh bại Lâm Nhược Ảnh thiên phú cao cấp, hơn nữa còn là một đan dược sư địa giai cao cấp..."

Trong mắt Tiêu Phong lộ ra thần sắc kích động.

Thì ra nàng ở Trung Châu học phủ, khó trách hắn tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được nàng.

"Ngươi nói là địa giai cao cấp?" Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc, "Thực lực của Nguyệt Nhi đã là đỉnh địa giai, ngươi xác định mình không nhận lầm người?"

Sắc mặt Tiêu Bạch Hiên cứng lại rồi, kinh ngạc trợn to mắt.

"Đan dược sư đỉnh địa giai? Dù ở Trung Châu cũng chỉ có các thế lực lớn mới có thiên tài như vậy, nha đầu kia thế nhưng là đỉnh địa giai?"

Không phải lão nhân La Âm kia nói nàng là địa giai cao cấp sao?

"Tiêu Phong, ta xác định mình không nhận lầm người." Tiêu Bạch Hiên hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc nói.

Hắn vốn cho rằng thiên phú luyện đan của nha đầu kia chỉ ngang hàng với Tiêu Thiên, không ngờ lại còn trên hắn.

"Ha ha, nha đầu kia không hổ là con cháu của Tiêu Vân tiền bối, đương nhiên ngươi cũng không kém." Tiêu Bạch Hiên nhịn không được nở nụ cười, thật không biết nếu những người đó biết thiên phú của nha đầu đó thì sẽ có biểu tình gì.

"Ta muốn đến Trung Châu học phủ." Tiêu Phong đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, khàn khàn nói.

"Không cần", Tiêu Bạch Hiên lắc lắc đầu, "Nha đầu kia sẽ nhanh chóng đến đây tìm ngươi, cho nên hiện tại ngươi đừng rời khỏi đây, để tránh nàng không tìm được ngươi."

Thấy Tiêu Bạch Hiên nói có lý, Tiêu Phong khẽ gật đầu: "Tốt, vậy ta ở đây chờ nàng."

"Đúng rồi." Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn Tiêu Phong, nói, "Gần đây tình hình ở đế đô có chút không yên, ngươi chú ý an toàn."

Ánh mắt Tiêu Phong chợt lóe nhưng cũng không nói gì.
.
.

Ngoài cửa lớn Tiêu gia.

Mộ Như Nguyệt đứng trước cửa, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn Tiêu gia, nhưng nàng còn chưa kịp tiến lên đã bị một thanh trường thương ngăn cản.

"Đứng lại!"

Thị vệ lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử trước mắt, lạnh giọng nói: "Nơi này là Tiêu gia, không phải tạp vụ hạ nhân nào cũng có thể vào!"

"Ta tới tìm người", Mộ Như Nguyệt nâng mắt, nhàn nhạt nói, "Không biết Tiêu Phong có ở đây hay không?"

"Tiêu Phong?" Thị vệ sửng sốt, cười lạnh nói, "Xin lỗi, nơi này không có người tên Tiêu Phong!"

Không có?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, trầm tư.

Lão nhân kia hẳn là không lừa mình, nhưng sao đại ca lại không có ở Tiêu gia?

Nàng ngẩng đầu nhìn thị vệ trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia sáng: "Tiêu Phong thật sự không ở đây?"

"Đúng vậy!" Thị vệ mất kiên nhẫn phất phất tay, "Ta nói không có là không có, ngươi vẫn nên đi mau đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"

Tam gia đã sớm phân phó, nếu có ai tới tìm Tiêu Phong đều phải chặn ngoài cửa.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, từ biểu tình của tên thị vệ nàng có thể nhìn ra đại ca nhất định ở Tiêu gia. Vậy vì sao hắn lại nói dối? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút nôn nóng: "Tránh ra cho ta!"

"Ngươi lại dám kêu ta tránh ra? Nơi này là địa bàn Tiêu gia, không có chỗ cho ngươi làm càn!"

"Cút!"

Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, nàng nâng tay lên chém ra một luồng khí, thị vệ bỗng ngã vào trong sân, sắc mặt xanh mét trừng Mộ Như Nguyệt.

Nàng không hề do dự bước nhanh vào Tiêu gia, sắc mặt nóng vội.

"Người tới, người mau tới, có người xông vào Tiêu gia!"

Thị vệ chưa dứt lời, một đoàn người đã từ bên trong chạy tới. Dẫn đầu đám người là một nam nhân trung niên, thần sắc cực kì lãnh lệ, ánh mắt âm hiểm đảo qua sân một lượt, sau đó dừng trên người Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi là ai? Cũng dám đả thương người Tiêu gia?"

Tiêu Tam gia phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Hôm nay hắn bị Tiêu Bạch Hiên chọc tức, dĩ nhiên cần một nơi để trút giận, bây giờ còn có người không muốn sống xông tới.

"Tiêu Phong ở đâu?" Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn Tiêu Tam gia, sát khí trên người phát ra, "Có phải hắn xảy ra chuyện gì hay không?"

Nếu hắn có chuyện gì, vậy nàng không ngại khiến những người này chôn cùng.

"Tiêu Phong?" Tiêu Tam gia ngẩn ra, cười lạnh, "Ngươi có quan hệ gì với Tiêu Phong?"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Tiêu Tam gia: "Tiêu Như Nguyệt."

"Tiêu Như Nguyệt, ngươi cũng họ Tiêu?"

"Không sai, ta là muội muội của Tiêu Phong, hắn rốt cuộc đang ở đâu?"

Tiêu Tam gia hồi phục tinh thần, nở nụ cười khinh miệt: "Thì ra ngươi cũng là hậu nhân của phế vật Tiêu Vân kia, cái phế vật kia đã sớm bị trục xuất ra khỏi Tiêu gia, ai cho phép các ngươi tiến vào Tiêu gia? Vị cô nương này, thật ngại quá, ngạch cửa Tiêu gia chúng ta quá cao, ngươi không thể bước vào, cho nên, mời ngươi rời đi đi, ta có thể coi như chưa hề gặp ngươi, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, chẳng lẽ đại ca thật sự xảy ra chuyện?

Trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, quát lớn: "Cút ngay!"

Tiêu Tam gia cười lạnh một tiếng: "Cô nương, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Vậy cũng đừng trách ta, người tới, quăng nàng ra ngoài cho ta."

Tiêu Phong thì thôi, có phụ thân che chở hắn, nhưng không phải ai cũng có thể trèo lên đùi Tiêu gia.

Hết chương 157

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro