Chương 158: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn đám người, ánh mắt như đao, đúng lúc nàng muốn động thủ, một tiếng quát lãnh khốc xuyên qua không trung rơi vào tai mọi người.

"Dừng tay!"

Thanh âm quen thuộc làm Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ngước mắt nhìn về phía trước, một dung nhan hoàn mỹ tinh xảo như đao khắc lọt vào hai mắt nàng.

Nam nhân kia hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt tràn đầy kích động, hắc y chợt lóe xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Hắn lẳng lặng nhìn kỹ dung nhan trước mặt, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên tia dao động, có lẽ vì quá kích động làm thanh âm hắn run nhè nhẹ: "Muội muội, ngươi không có việc gì?"

Trời biết, lúc hắn biết được tin tức muội muội bị phong ấn thực lực tung tích không rõ, hắn đã lo lắng cỡ nào, bây giờ nhìn thấy nàng bình an vô sự, trái tim hắn rốt cuộc cũng hạ xuống.

Nàng không có việc gì, thật quá tốt.

Tiêu Phong vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to ấn đầu nàng vào ngực mình, nghẹn ngào nói: "Nguyệt Nhi, ngươi biết chúng ta lo lắng cho ngươi thế nào không? Vô duyên vô cớ biến mất, thực lực còn bị phong ấn, đã không có thực lực ngươi làm sao sinh tồn ở Trung Châu? Cho nên ta và muội phu đi tìm ngươi, thấy ngươi bình an ta cũng yên tâm."

"Tiêu Phong đại ca..."

Mộ Như Nguyệt từ từ rũ mắt xuống.

Không giống cái ôm của Dạ Vô Trần, đây là một loại cảm giác huyết mạch tương liên, bởi vì nam nhân này là đại ca nàng, trong cơ thể bọn họ chảy chung một dòng máu.

"Muội muội, có một số việc ta phải xử lý trước đã", Tiêu Phong buông lỏng tay ra, ánh mắt lãnh khốc quét về phía Tiêu Tam gia, cười lạnh nói, "Vừa rồi ngươi muốn động thủ với muội muội ta?"

Sắc mặt Tiêu Tam gia hơi đổi: "Là nàng xông vào Tiêu gia!"

Nghe vậy, Tiêu Phong nheo mắt, đáy mắt bắn ra hàn ý: "Có Tiêu Phong ta ở đây, ta xem ai dám động đến nàng một cọng tóc nào!"

Trước khi nàng chưa tới đây, đối với việc những người này khiêu khích, hắn cũng không để vào mắt cũng, không thèm để ý tới, nhưng hiện tại, hắn phải bảo hệ muội muội, cho nên không thể không đứng ra.

"Tiêu Phong, phụ thân ta tốt bụng mang ngươi về Tiêu gia, nhưng không nói cho phép nàng trở về! Con cháu của một phế vật có tư cách gì trở về Tiêu gia chúng ta?"

Tiêu Phong không nói gì.

Toàn thân hắn nổi lên cuồng phong, trường bào màu đen tung bay, dần dần khí thế ngày càng mạnh lên, mạnh đến mức khiến mọi người kinh ngạc.

Đỉnh thiên phú!

Ánh mắt mọi người đều thay đổi.

Nói thật, Tiêu Phong đến Tiêu gia lâu như vậy nhưng không ai biết được thực lực của hắn, nam nhân này lúc nào cũng trầm mặc ít nói, thậm chí khi bị vũ nhục cũng sẽ mặt không đổi sắc.

Hiện giờ thế nhưng đã là đỉnh thiên phú?

Tiêu Phong này cũng chỉ mới khoảng 23, 24 tuổi đi.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt kinh ngạc, đại ca đã đạt đỉnh thiên phú? Sau khi hắn đến Trung Châu đã gặp được kỳ ngộ gì?

Sắc mặt Tiêu Tam gia xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Phong.

Đều là đỉnh thiên phú nhưng hiện tại thực lực của hắn còn chưa đạt tới trình độ bão hòa, cách cảnh giới huyền nguyên rất xa, còn Tiêu Phong đã đến gần sát tới cảnh giới kia. Điều này cũng có nghĩa chỉ cần gặp được kỳ ngộ, Tiêu Phong có thể đột phá cảnh giới huyền nguyên.

"Tiêu Phong!" Sắc mặt Tiêu Tam gia lại thay đổi, đột nhiên cười lạnh, "Cũng không phải là không thể cho nàng tiến vào Tiêu gia, điều kiện tiên quyết là nàng có đủ thực lực, Tiêu gia chúng ta không nhận phế vật!"

Hai chữ phế vật càng khiến sát khí trên người Tiêu Phong nặng hơn, ánh mắt lãnh khốc xẹt qua tia sáng lạnh, đúng lúc này, một bàn tay đặt vào vai hắn.

Lưng Tiêu Phong hơi cứng đờ, thu liễm sát khí.

"Được, ta đồng ý." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tam gia, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Nàng đã đáp ứng Tiêu Vân lão tổ, sẽ có một ngày trở lại Tiêu gia, tra ra người năm đó hại hắn.

"Muội muội", Tiêu Phong xoay người cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, nhíu mày nói, "Ta ở lại đây là để tìm ngươi, nếu ngươi đã trở lại, cũng không cần ngốc ở Tiêu gia này nữa."

"Đại ca", Mộ Như Nguyệt cong môi cười, chớp chớp mắt với Tiêu Phong, nói: "Ở đây ta còn có chút việc cần làm, không bằng cứ ở lại đây một thời gian, chờ ta hoàn thành những việc đó, chúng ta liền rời khỏi đây."

Tiêu Phong nao nao, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Nói đi", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Tam gia, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ hàn ý, "Ta phải làm cái gì?"

Tiêu Tam gia cười lạnh: "Ngươi đi theo ta sẽ biết."

"Muội muội!" Tiêu Phong theo bản năng bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Tam gia, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì? Đương nhiên là chứng minh thực lực của nàng, nếu nàng có tự tin, vì sao không dám thử một chút?"

Hắn nở nụ cười châm chọc, khinh miệt nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt đẩy tay Tiêu Phong ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tam gia: "Tốt, ta đi cùng ngươi!"

"Muội muội..."

"Đại ca, yên tâm đi, ta có nắm chắc."

Nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ, ngón tay Tiêu Phong khẽ run rẩy.

Nữ nhân này trước giờ đều như thế, chuyện không nắm chắc nàng tuyệt đối sẽ không làm.

"Được, ta tin ngươi."

Đối với muội muội của mình, sao hắn có thể không tin tưởng?

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, dời mắt về phía Tiêu Tam gia: "Đi thôi."

Tiêu Tam gia cười lạnh, lúc này hắn nhất định phải khiến nàng có đi mà không có về, chẳng lẽ phụ thân còn vì một nữ nhân như vậy mà giết như tử của mình hay sao?
.
.

Sau núi Tiêu gia.

Trong một sơn động lạnh băng, Mộ Như Nguyệt cảm nhận được hàn ý lạnh đến tận xương, khẽ cau mày, còn không đợi nàng lên tiếng, cửa sơn động đột nhiên đóng lại.

"Ha ha ha, nha đầu thối, ngươi cứ ở trong đó làm bạn với mãnh thú kia đi!"

Một tiếng cười cuồng vọng từ bên ngoài sơn động truyền tới.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt không đổi, nhân tiện đánh giá sơn động này, nhưng mà nàng còn chưa nhìn rõ, một thanh âm lọt vào tai nàng, mang theo khí thế âm trầm.

"Ha ha, rốt cuộc lại có thịt người cho ta hưởng dụng."

Đồng tử Mộ Như Nguyệt co rụt lại, nhìn về phía phát ra thanh âm, một thân thể cao lớn đập vào mắt nàng.

Đó là một quái vật thân người, đôi mắt mọc dưới nách, hàm răng nhô ra, xấu xí không chịu nổi, đặc biệt là hàm răng bén nhọn làm người ta không rét mà run.

"Thao Thiết, mãnh thú Thao Thiết!"

Truyền thuyết cha mẹ sinh con trời sinh tính, một trong số đó chính là Thao Thiết, nhưng vì sao một mãnh thú thượng cổ như Thao Thiết lại bị giam cầm ở Tiêu gia?

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt rốt cuộc cũng có chút biến hóa, dù là ai cũng không ngờ Tiêu gia lại giam cầm một mãnh thú cường đại như thế, mặc dù mãnh thú này không mạnh bằng thời kỳ thượng cổ, khi đó thực lực của nó đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Thịt ngươi thật tươi ngon."

Thao Thiết hít một hơi, lộ ra nụ cười trẻ con, nhưng nụ cười như vậy xuất hiện trên khuôn mặt xấu xí kia chỉ làm người ta sởn tóc gáy.

"Ta đã lâu không được nhấm nháp thịt người rồi, nếu đã vậy, ta cũng không khách khí."

Thân hình Thao Thiết chợt lóe, đánh về phía Mộ Như Nguyệt.

Uy áp cường đại từ thân thể kia phát ra khiến Mộ Như Nguyệt không cách nào thở dốc, Viêm Tẫn cùng Tiểu Bạch ở trong đan thư đều nôn nóng, nhưng lại không có bất kì biện pháp nào.

"Thao Thiết, ngươi thật to gan, ngay cả cơ thể mẹ bản đế vừa mới tìm được cũng dám đánh!"

Bỗng nhiên, một thanh âm non nớt không biết từ đâu truyền đến, Thao Thiết cả kinh, toàn thân cương cứng giữa không trung, lông tơ dựng đứng, ánh mắt hoảng sợ.

Thanh âm này, còn có khí phách như thế.

Sao- sao có thể? Sao gia hỏa kia có thể còn sống?

"Thao Thiết, nếu ngươi dám động đến nàng, chờ sau khi bản đế ra ngoài chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Ngay cả lão cha ngươi cũng không bảo hộ được ngươi! Lập tức cút ngay cho bản đế!"

Hai mắt Thao Thiết trợn to, nỗi sợ hãi mãnh liệt làm nó run rẩy.

Là hắn!

Là tên quái vật kia! Tại sao? Tại sao quái vật kia lại ở chỗ này?

Tuy quái vật kia còn phải mất mấy năm nữa mới ra, nhưng trong mấy năm đó mình phải sống trong lo lắng đề phòng, sống như vậy quả thật là sống không bằng chết a!

"Không!" Thao Thiết thét chói tai, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt, "Không cần lại đây, ngươi đừng tới đây!"

Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn Thao Thiết, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, Thao Thiết không hề do dự liền chạy trốn.

Tốc độ kia thật giống như có người ở phía sau đuổi giết hắn.

"Ta làm cái gì?" Mộ Như Nguyệt ngây ngốc nhìn theo thân ảnh Thao Thiết chạy trốn, "Hình như ta chưa làm gì nha, hắn có cần sợ hãi vậy sao?"

Chẳng lẽ mình lớn lên quá khủng bố?

"Thôi, trong thời gian này tiếp tục tu luyện vậy."

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhưng mà một màn khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.

Vô số nguyên khí xuất hiện xung quanh nàng, nồng đậm thành một màn sương trắng, cho dù phòng tu luyện trong học phủ cũng không có nguyên khí nồng đậm như vậy, không cần tu luyện, những nguyên khí đó cũng tự động tiến vào thân thể nàng.

Nhưng cũng không phải tất cả nguyên khí đều bị nàng hấp thu, còn có một số tiến vào bụng nàng, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.

Mộ Như Nguyệt nâng tay vuốt ve bụng, nhíu chặt mày: "Đây là có chuyện gì? Vì sao ta cảm thấy hài tử trong bụng cũng tu luyện?"

Sao có thể? Một hài tử còn chưa sinh ra tu luyện thế nào được?

Hơn nữa, mang thai đến bốn tháng là bụng đã bắt đầu lộ ra, nhưng mà bụng của Mộ Như Nguyệt lại vẫn bình thản như cũ, bình thản đến mức không giống như có một sinh mệnh tồn tại bên trong.

"Có lẽ lai lịch đứa nhỏ này không đơn giản, nếu có thể gặp Mộ Dung Thanh Sơ thì có thể biết hắn rốt cuộc có lai lịch gì rồi."

Quan trọng nhất là, vừa rồi rõ ràng không phải Thao Thiết sợ nàng, ngoại trừ nàng nơi này không có ai khác, chẳng lẽ là vì đứa nhỏ này?

Mộ Như Nguyệt cười khổ lắc lắc đầu, thời gian này nàng quả thật quá nhạy cảm, hài tử còn chưa sinh ra, làm sao sẽ có thực lực như vậy?

Tất nhiên là nàng nghĩ nhiều...
.
.
.

Hai ngày sau.

Tiêu Tam gia đứng ngoài sơn động, cười lạnh nhìn cửa động đóng chặt: "Đã qua hai ngày, nha đầu kia nhất định không còn xương cốt, là do thực lực của nàng không bằng người, không trách được ai, người tới, mở cửa sơn động ra cho ta!"

Lần này chính là nàng tự tìm chết, dù là Tiêu Phong cũng không thể trách hắn.

Phảng phất như nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của Tiêu Phong, Tiêu Tam gia ngửa đầu cười ha hả, theo tiếng cười cuồng vọng của hắn, cửa động chậm rãi mở ra.

Lúc này, thanh âm hàm chứa ý cười từ trong động truyền ra, trong không gian yên tĩnh sau núi lại khiến người ta sởn tóc gáy.

"Thế nào? Đã đến giờ sao?"

Một thân ảnh bạch y như u linh xuất hiện trước mặt Tiêu Tam gia.

Hắn từ từ nâng mắt nhìn lên, một khuôn mặt nữ tử tuyệt mỹ đập vào mắt hắn, lúc này nữ tử cong khóe môi, mỉm cười nhìn hắn, chỉ có điều, Tiêu Tam gia cảm thấy nàng cười âm trầm giống như lệ quỷ tới đòi mạng.

"A a a!!!"

Thanh âm bén nhọn chấn vang khắp sơn động, hồi âm vọng lại phảng phất như đáp lời hắn.

"Ngươi- ngươi là người hay quỷ?" Tiêu Tam gia hoảng sợ mở to mắt, nhanh chóng lui về phía sau, giọng nói run lẩy bẩy, hận không thể lập tức hôn mê.

Hai mắt Mộ Như Nguyệt đầy ý cười, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi nói đi?"

"Không! Không có khả năng, ngươi hẳn là đã chết rồi mới đúng!"

Ở cùng mãnh thú hai ngày, vì sao, vì sao nữ nhân này còn sống!?

"Ta thông qua khảo nghiệm?" Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt hắn một cái, "Bất quá khảo nghiệm này đúng là rất khó khăn, làm ta suýt chút nữa đã mất mạng, cho nên chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp ngươi, không cần cảm tạ ta, trước nay ta đều không thích nợ ân tình người khác."

Kỳ thực ở thời điểm nguy nan, Mộ Như Nguyệt vốn định trốn vào đan thư, nhưng mà nàng còn chưa kịp dùng tới đan thư, Thao Thiết đã bị dọa chạy.

Tiêu Tam gia hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy không nói nổi câu nào.

Hắn vốn dĩ cho rằng Mộ Như Nguyệt chắc chắn sẽ chết, ai ngờ mạng nàng lớn đến mức độ này.

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, lướt qua bên cạnh hắn.

"Muội muội!"

Trong sân, lá phong chậm rãi bay xuống, Tiêu Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt bước ra, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao." Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc lão nhân trở về, không lâu sau lại rời đi, nếu không có cho Tiêu Tam gia một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như thế.

Hắn thật sợ mình sẽ không kìm được mà xông lên giết tên hỗn đản kia.

May mắn, nàng đã bình an trở lại...

"Không sao thì tốt", Tiêu Phong sủng nịnh sờ sờ đầu Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi trước."

"Tốt."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, vì thế nàng không nhìn thấy trong khoảng khắc nàng quay đầu, đáy mắt nam nhân chợt lóe tia sáng lãnh khốc.

Tiêu Tam gia!

Tiêu Phong cười lãnh khốc, lúc trước hắn không so đo, một là vì không thèm để hắn vào mắt, hai là vì nể mặt Tiêu Bạch Hiên.

Nhưng nếu hắn vọng tưởng thương tổn muội muội, vậy hắn sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Trong phòng, nữ tử nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống, nồng đậm nguyên khí như một màn sương mù bao phủ quanh thân nàng, nàng từ từ mở mắt ra, thở dài một tiếng.

Mấy ngày nay tu luyện, nàng rốt cuộc kết luận hài tử trong bụng mình không giống bình thường, những nguyên khí đó sau khi tiến vào bụng, đã bị một vật không rõ hấp thu.

"Đứa nhỏ này rốt cuộc có lai lịch gì?" Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về bụng, vẻ mặt có chút sầu lo, "Cũng không biết hắn đến là phúc hay họa, nhưng mà, dù hắn là yêu nghiệt gì cũng là nhi tử của mình, bất luận kẻ nào cũng không được đụng đến hắn!"

Không biết sao, Mộ Như Nguyệt nhớ tới tiểu gia hỏa bị Nam Cung Tử Phượng giam giữ, trong lòng hơi đau xót, cũng không biết tiểu gia hỏa kia ở đâu, La Âm phái người giúp nàng tìm khắp đại lục cũng không phát hiện chỗ nào như vậy...

.
.
.

Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, một nam nhân mặc long bào ngồi trên mép giường, ánh mắt thâm thúy nhìn thanh niên nằm trên giường.

"Trần tướng quân, ngươi nói thật sự có người có thể chữa trị cho hoàng nhi?"

Trần Phàm gật đầu: "Hồi bẩm bệ hạ, vị cô nương kia chính miệng nói, ta đã phái người chuẩn bị dược liệu, bây giờ chỉ còn chờ nàng mời sư phụ nàng đến chữa trị cho điện hạ."

"Vị cô nương kia có lai lịch gì?" Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Có thể tin nàng không? Chuyện hoàng nhi trúng độc càng ít người biết càng tốt."

Nghe vậy, Trần Phàm trầm mặc nửa ngày, nói: "Hình như nàng là người Tiêu gia."

"Tiêu gia?"

"Phải, nàng nói ta chuẩn bị xong dược liệu thì đến Tiêu gia tìm nàng, chẳng qua nàng cũng không biết thân phận Tứ Hoàng tử, bệ hạ, chúng ta có thể mời nàng đến biệt viện, dù sao hiện tại nàng là hi vọng duy nhất của Tứ Hoàng tử..."

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, cuối cùng cũng bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Mấy năm gần đây, thế lực Tiêu gia ngày càng lớn mạnh, cho nên trẫm không quá yên tâm Tiêu gia, vẫn luôn cố ý vô tình chèn ép bọn họ, nếu Tiêu gia có thể chữa khỏi cho hoàng nhi, trẫm không biết sau này nên đối đãi với bọn họ thế nào..."

Trần Phàm hơi khom người: "Bệ hạ, Tiêu gia đúng là có nhiều người có dã tâm, nhưng mà Tiêu gia gia chủ chỉ thích ngao du tứ hải, không có bất kì dã tâm gì, cho nên, chuyện đối đãi với Tiêu gia thế nào thì phải xem người nào tiếp nhận vị trí gia chủ Tiêu gia, bệ hạ là một minh quân, tự nhiên sẽ biết xử trí thế nào."

Mấy năm gần đây, thế lực Tiêu gia quả thật quá mức bành trướng, hiện tại bệ hạ tất nhiên sẽ sầu lo.

.
.
.

Trong đế đô, xe cộ đông đúc, phồn hoa, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Hai mắt Tiêu Phong đầy ý cười nhìn nữ tử bên cạnh, dung nhan như đao khắc không còn lãnh khốc nữa, con người thâm thúy mang theo tia sáng nhàn nhạt.

"Đại ca, ngươi tính khi nào trở về? Cha mẹ đều rất lo cho ngươi." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hỏi.

"Chờ ngươi rời khỏi Tiêu gia rồi nói, một mình ngươi ở đây ta không yên tâm, Tiêu Tam gia kia chuyện gì cũng có thể làm được."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, nàng ngước mắt nhìn lên không trung, nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, dù sao ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm."

Trong lúc hai người đang đi, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.

"Nguyệt Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc lọt vào mắt nàng.

Ánh nắng nhàn nhạt, một bộ thanh y nhẹ bay, nữ tử cũng không phải đặc biệt tuyệt mỹ, nhưng gương mặt thanh tú lại cực kỳ quen thuộc.

Nàng nở nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời chiếu vào lòng người.

"Vân Thanh."

Mộ Như Nguyệt cũng vui vẻ, không ngờ lại gặp lại nàng ở đây.

"Nguyệt Nhi", Diêu Vân Thanh chạy nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, cười vui vẻ, "Chuyện của ta xong rồi, vốn muốn trở về học phủ tìm ngươi, ai ngờ lại gặp ngươi ở đây."

Lúc nói chuyện, nàng quay đầu quét mắt về phía Tiêu Phong, sau khi nhìn thấy dung mạo nam nhân, nàng chợt trợn to mắt, phẫn nộ nói: "Là ngươi tên hỗn đản này!"

Giờ đến phiên Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn: "Vân Thanh, các ngươi quen biết?"

"Nguyệt Nhi, ngươi lại đây cho ta", Diêu Vân Thanh kéo Mộ Như Nguyệt đến bên cạnh mình, phẫn hận trừng mắt Tiêu Phong, "Hắn không phải cái thứ gì tốt, ngươi đừng bị hắn lừa, gia hỏa này rõ ràng chính là đồ sắc lang, vô sỉ, hạ lưu!"

Sắc lang? Vô sỉ? Hạ lưu?

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, những lời này là để hình dung đại ca?

"Ta nói thật!" Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ủy khuất nói, "Lần trước ta rời khỏi học phủ, một đường trèo đèo lội suối khiến mình một thân tro bụi, sau đó ta tìm một nơi để tắm rửa, gia hỏa này... gia hỏa này hắn nhìn lén ta tắm rửa!"

Nghĩ đến chuyện này, Diêu Vân Thanh đầy bụng lửa giận, đôi mắt to tròn sáng ngời lửa giận hừng hực.

Mộ Như Nguyệt đã khiếp sợ không nói ra lời.

Đại ca nhìn lén Vân Thanh tắm rửa? Với tính tình lãnh khốc của đại ca làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Tiêu Phong cau mày, thần sắc lãnh khốc: "Ta vô tình nhìn thấy ngươi, bất quá, nếu ngươi bị hủy trong sạch, ta sẽ chịu trách  nhiệm với ngươi."

"Chịu trách nhiệm cái đầu ngươi!" Diêu Vân Thanh tức giận cả người bốc hỏa, "Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm? Chúng ta đã lên giường hay sao? Nguyệt Nhi, chúng ta đừng để ý đến hắn, đi."

Nói xong, nàng kéo tay Mộ Như Nguyệt muốn rời đi.

Ánh mắt Tiêu Phong càng thêm lãnh khốc, sắc bén như đao.

"Từ từ!" Mộ Như Nguyệt đẩy tay Vân Thanh, ánh mắt đảo qua hai người, đáy mắt lập lòe vài cái, "Vân Thanh, đây là đại ca ta, Tiêu Phong, không ngờ các ngươi đã gặp nhau rồi."

"Cái gì?" Diêu Vân Thanh cứng đờ, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, chớp chớp mắt, hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"

Mộ Như Nguyệt bật cười nói: "Vân Thanh, hắn là đại ca ta, hơn nữa đại ca cũng không phải người như ngươi nghĩ..."

"Đại ca ngươi?"

Diêu Vân Thanh quả thật ngây ngẩn, chuyện này nàng thế nào cũng không nghĩ tới.

"Hắn chính là nam nhân mà tiện nhân Triệu Khuynh Tuyết kia nói tới?" Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, lúc này mới nhìn kỹ nam nhân trước mắt.

Lần đầu gặp nhau, nàng cũng không nhìn rõ dung mạo nam nhân này.

Bây giờ nhìn lại bỗng phát hiện, thì ra hắn lớn lên đẹp như vậy.

Ngũ quan như đao khắc, làn da cũng tinh tế, trắng nõn, dung mạo lại anh tuấn, một đôi mắt đen sâu sắc như màn đêm, thần sắc lãnh khốc, thoạt nhìn rất khó tiếp cận.

Không thể không nói, dáng người nam nhân này rất tốt.

Lồng ngực mạnh mẽ hữu lực, làm người ta có cảm giác an toàn.

Quan trọng hơn, hắn là đại ca của Nguyệt Nhi, nữ tử ưu tú như Nguyệt Nhi, đại ca nàng có thể kém sao? Chẳng lẽ thật là mình hiểu lầm? Hắn không cố ý nhìn lén mình tắm rửa?

"Nguyệt Nhi, nếu hắn là đại ca ngươi, vậy ta tạm thời tin tưởng hắn, bất quá..." Diêu Vân Thanh trừng mắt Tiêu Phong, "Tiểu tử, ta tuyệt đối không muốn ngươi chịu trách nhiệm, ngươi chết tâm đi."

Mặt Tiêu Phong không có biểu tình gì, nhìn Diêu Vân Thanh, lãnh khốc nói: "Tốt."

"..."

Diêu Vân Thanh trợn to mắt.

Hắn- hắn cứ như vậy đồng ý rồi? Nhưng đây cũng là chuyện tốt, nàng cũng không muốn dây dưa với nam nhân này.

Mộ Như Nguyệt nhìn hai người, cũng không nói nhiều.

Hai người này đều đã từng bị tổn thương tình cảm.

Một người bị bạn trai và muội muội phản bội, một người bị nữ nhân vô tình vứt bỏ, cho nên muốn bọn họ mở rộng cửa lòng còn có một đoạn đường dài phải đi.

"Nguyệt Nhi, chúng ta đang ở tửu lâu ăn cơm, hay là các ngươi cùng đi đi." Diêu Vân Thanh cầm tay Mộ Như Nguyệt, tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Mộ Như Nguyệt chần chờ một lát, gật gật đầu: "Được."

.
.
.

Tửu lâu Long Thái, trong một căn phòng xa hoa, Diêu Vân Thanh vừa đẩy cửa ra, lão nhân ngồi đối diện dời mắt nhìn lại, khuôn mặt già nua nở nụ cười: "Đại tiểu thư, ngài đã trở lại?"

"Chương bá bá, ta giới thiệu với ngươi hai người", Diêu Vân Thanh cười nói, "Vị này ta đã từng nhắc với ngươi, Mộ Như Nguyệt, còn đây là huynh trưởng của nàng."

"Nga?" Chương Lâm chậm rãi đứng dậy, cười ha hả nói: "Thì ra là Mộ cô nương, ta cảm tạ ngươi trong thời gian ở học phủ đã chiếu cố tiểu thư nhà ta, tiểu thư tính tình ham chơi, kết quả là một mình chạy tới Trung Châu học phủ, cũng không biết có gây họa gì hay không."

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đánh giá Chương Lâm một lượt.

Thực lực lão nhân này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn La Âm... Nhưng một nhân vật cường đại như thế lại chỉ là tôi tớ của Diêu Vân Thanh?

Diêu Vân Thanh rốt cuộc có thân phận gì?

Đương nhiên, trong lúc Mộ Như Nguyệt đánh giá Chương Lâm, hắn cũng quan sát nàng. Không thể không nói, ánh mắt tiểu thư rất tốt, hai người kia đều không phải vật trong ao.

Đặc biệt là vị cô nương này, một thân khí thế so với gia chủ bọn hắn chỉ có hơn chứ không kém.

"Vị khách quan này, trong sương phòng thật sự đã có người, ngươi-"

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một thanh âm khuyên bảo, nhưng lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đạp mở.

Sắc mặt Chương Lâm lập tức trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía ngoài cửa.

"Ta muốn nhìn xem là ai chiếm chỗ của bản công tử!"

Thanh niên mặc cẩm y cười lạnh, ánh mắt đảo một vòng, dừng lại trên người Tiêu Phong, hắn hơi sửng sốt, sau đó cười phá lên: "Ha ha, ta tưởng là ai? Đây không phải Tiêu Phong của Tiêu gia sao? Nghe nói là con cháu của phế vật Tiêu Vân kia, chậc chậc, thật không biết Tiêu gia nghĩ gì mà cho phép phế vật kia tiến vào gia tộc, nếu đổi lại là Yến gia, tuyệt đối sẽ không để bọn họ bước vào nửa bước!"

Thần sắc Tiêu Phong lãnh khốc, cũng không vì lời hắn nói mà có biểu tình gì.

"Yến gia Yến Vĩ." Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai Mộ Như Nguyệt.

"Vị khách quan này, ngươi thật sự không thể..."

"Cút ngay!" Tiểu nhị còn chưa nói xong đã bị Yến Vĩ tát một cái, phẫn nộ quát: "Ngươi cũng dám quản chuyện của bổn thiếu gia? Ngươi biết bổn thiếu gia là ai không? Bổn thiếu gia là người của Nhị hoàng tử, ngươi có mấy cái đầu mà dám can đảm cản trở bổn thiếu gia?"

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Tiêu Phong, cười lạnh nói: "Ta khuyên các ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đây là phòng chuyên dụng của bổn thiếu gia, nếu không Nhị hoàng tử sẽ không bỏ qua các ngươi."

Ở đế quốc này, Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đều tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu như Nhị Hoàng tử trở thành đế quân, vậy còn ai dám đắc tội người của hắn?

Chính vì ỷ vào điều này cho nên Yến Vĩ với tự tin như vậy, không thèm để bất kì ai vào mắt.

"Nhị Hoàng tử?" Một tiếng cười trầm thấp truyền đến: "Không biết Nhị hoàng tử này là người thế nào, ngay cả con chó của hắn cũng kiêu ngạo như vậy."

Sắc mặt Yến Vĩ xanh mét nhìn lão giả đang thong thả thưởng thức trà: "Ngươi cũng dám mắng ta là chó? Ta chính là người của Nhị Hoàng tử!"

"Mắng ngươi là chó thì sao? Cho dù mắng cái đồ bỏ Nhị Hoàng tử kia là chó, thì có thể làm gì được ta?" Lão giả mỉm cười buông tách trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Yến Vĩ hoàn toàn thay đổi.

Lão gia hỏa này quả thật không muốn sống nữa, ngay cả Nhị Hoàng tử cũng dám vũ nhục, dù hắn có mấy cái đầu cũng không đủ chém.

"Lão gia hỏa, ngươi thật to gan, Nhị Hoàng tử tôn quý cũng là người lão cẩu như ngươi có thể vũ nhục sao? Nhị hoàng tử là đế quân tương lai, ngươi dám mắng hắn một câu, ta liền diệt cả nhà ngươi!"

Yến Vĩ khó thở, có vài lời chưa nghĩ kỹ đã nói ra, chờ nói xong đã không còn kịp thu lại nữa rồi, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt Chương Lâm.

Chương Lâm khẽ nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Diệt cả nhà ta? Đừng nói là một Nhị Hoàng tử hèn mọn, dù là hoàng đế của Phong Vân đế quốc này cũng không dám diệt cả nhà Diêu gia!"

Yến Vĩ vốn cũng chỉ giận dỗi thôi, ai ngờ lão nhân này không chịu thua, làm hắn tức tới mức cả người bốc hỏa, phẫn nộ rống lên: "Lão tạp chủng, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!"

Sắc mặt Chương Lâm trầm xuống.

Hắn không có bất kì động tác gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, trên người tản ra khí thế cường hãn, làm Yến Vĩ hô hấp căng thẳng, ánh mắt hoảng sợ.

"Cút!"

Phanh!

Một cỗ khí thế cường đại đánh vào người Yến Vĩ, thân thể hắn bay ra ngoài, chật vật lăn từ trên cầu thang xuống.

Mọi người đang dùng cơm trong đại sảnh còn không biết xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn thanh niên cẩm y đang lăn xuống.

"Kia không phải là Yến Vĩ bên cạnh Nhị Hoàng tử sao?"

"Làm sao hắn lại lăn từ trên cầu thang xuống?"

"Không biết, có lẽ là đi không vững."

Yến Vĩ từ trên mặt đất bò dậy, há mồm muốn mắng lên, ao ngờ vừa mở miệng lại biến thành tiếng chó sủa.

Cả đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, thật lâu sau, mọi người đều cười ầm lên.

"Ha ha, Yến Vĩ biến thành chó."

"Còn không phải sao, hắn suốt ngày đi theo bên cạnh Nhị hoàng tử vẫy đuôi lấy lòng, không phải chó thì là gì?"

"Chậc chậc, các ngươi nói lời này đúng là vũ nhục loài chó, chó luôn luôn trung thành thiện lương, Yến Vĩ cùng lắm chỉ là vì lợi ích mà nịnh bợ Nhị Hoàng tử thôi, hắn làm sao xứng làm chó?"

Nghe mấy lời cười nhạo đó, Yến Vĩ hung hăng trừng mắt bọn họ một cái, chạy trốn ra ngoài, mà sau khi hắn rời đi, tiếng cười phía sau càng lớn hơn nữa.

"Phụt." Trong sương phòng, Diêu Vân Thanh nhịn không được bật cười, "Chương bá bá, ngươi thật là làm hắn mất hết mặt mũi trốn về nhà, ha ha."

"Tiểu thư nói đùa", Chương Lâm cười nhạt, nói, "Chẳng qua đối với loại người vô lại này, căn bản không cần khách khí, ngươi càng nhường nhịn, bọn họ càng kiêu ngạo, chỉ có hung hăng giáo huấn mới có thể khiến bọn họ câm miệng."

Ngay từ đầu, Chương Lâm cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, khi dễ một người trẻ tuổi, nhưng ai bảo người trẻ tuổi này càng nói càng quá phận, dứt khoát làm hắn ngậm miệng lại là xong.

"Nguyệt Nhi", Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt, "Nếu ngươi đã đến đây, ta cũng không tính trở lại học phủ nữa, không biết sau khi ta rời khỏi học phủ, ở đó có xảy ra chuyện gì nữa không?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Trong học phủ không có chuyện gì, có điều..."

Khi nói chuyện, nàng cúi đầu nhìn bụng mình, nở nụ cười tuyệt mỹ. Lúc này, nàng không còn lạnh lùng nữa mà giống như một mẫu thân ôn nhu, cẩn thận chăm chú nhìn hài tử của mình.

Diêu Vân Thanh nhìn theo ánh mắt nàng, lúc nhìn xuống bụng nhỏ, nàng hơi ngẩn ra một chút: "Nguyệt Nhi, chẳng lẽ ngươi đã..."

"Ân", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Ta mang thai."

Tin tức bất thình lình làm Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, sau khi hồi phục tinh thần, sắc mặt tràn đầy vui sướng, nàng cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, kinh hỉ nói: "Ngươi- ngươi thật sự mang thai?"

Diêu Vân Thanh thật sự cảm thấy vui vẻ cho Mộ Như Nguyệt.

Tuy người Diêu gia đối với nàng không tồi, nhưng nàng cũng không nghĩ mình là người nhà Diêu gia, nàng nhớ thân phận mình ở Trung Hoa, cho nên, ở cái nơi xa lạ này, nàng xem Mộ Như Nguyệt là người thân duy nhất của mình.

Chính vì nguyên nhân này mà lúc trước, hai nữ tử xa lạ trở nên thân thiết với nhau.

"Khụ khụ", Chương Lâm ho khan hai tiếng, quét mắt về phía bụng Mộ Như Nguyệt, "Nha đầu, lão nhân ta từng học đoán mệnh, có muốn ta giúp ngươi xem hài tử trong cơ thể ngươi không?"

Mộ Như Nguyệt nao nao, gật gật đầu: "Vậy làm phiền."

"Không phiền toái, ngươi là bằng hữu của đại tiểu thư, đương nhiên ta muốn giúp ngươi, không phải lão nhân ta nói khoác, bản lĩnh đoán mệnh của ta rất lợi hại."

Chương Lâm mỉm cười, chăm chú nhìn lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt, hắn hơi nhíu mày, ánh mắt có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Trong lòng Mộ Như Nguyệt lộp bộp, chẳng lẽ đứa nhỏ có vấn đề gì?

Nghe nàng hỏi, Chương Lâm hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút cổ quái: "Kỳ quái, ta có thể nhìn thấy trong bụng ngươi quả thật có một sinh mệnh tồn tại, nhưng mà sinh mệnh kia sinh trưởng quá chậm..."

"Sinh trưởng quá chậm, có ý tứ gì?"

"Cái này ta cũng không rõ lắm, nha đầu, ngươi mang thai mấy tháng?" Chương Lâm lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày: "Đã bốn tháng."

"Bốn tháng? Không đúng a, mạch thai bốn tháng không nên như thế, chỉ có thể nói hài tử của ngươi quá kì quái, nha đầu, dựa theo tình trạng hiện giờ của ngươi, đứa nhỏ này phải mất mấy năm mới sinh ra được, hắn cần rất nhiều năng lượng để sinh trưởng, ngươi căn bản không cung cấp đủ, cho nên ít nhất phải mất thời gian ba bốn năm."

"Ba bốn năm?" Diêu Vân Thanh chớp chớp mắt, bật cười nói, "Nguyệt Nhi, ngươi sẽ không sinh ra một Na Tra đi? Ha ha ha!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng hơi trầm tư.

Không sai, lúc trước dọa Thao Thiết bỏ trốn chính là đứa nhỏ này, hắn còn ở trong bụng đã có thể tu luyện, mà rốt cuộc hắn có lai lịch gì.

"Nha đầu", Chương Lâm trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu nói, "Ta cũng không rõ hài tử của ngươi rốt cuộc có tương lai thế nào, chẳng qua nếu ngươi muốn nhanh sinh hắn ra thì cần phải cung cấp một lượng lớn nguyên khí cho hắn, tới một mức nào đó nhất định hắn có thể sinh ra, nhưng mà nếu cứ như vậy tốc độ tu luyện của ngươi sẽ chậm đi rất nhiều."

Hết chương 158

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro