Chương 165: Mẫu tử nhận nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì không muốn đối mặt với kết tinh tình yêu của hai người, Tử Phượng rất ít đến nơi giam giữ hắn, nhưng cách đây không lâu, nàng đến nơi đó và phát hiện tiểu hài tử đã được ai đó cứu đi!

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt lóe lên hàn ý: "Nam Cung Tử Phượng, ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng yêu cầu này sao?"

Nam Cung Tử Phượng bật cười, dù Mộ Như Nguyệt không nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo kia.

"Nếu ngươi muốn cổ của tiểu hài tử kia bị ta cắt đứt thì có thể cự tuyệt ta, nhưng mà ta sẽ không nương tay, nói không chừng mấy ngày nữa ngươi có thể nhận được thi thể của hắn, ha ha ha!"

Oanh!

Hơi thở lạnh băng từ trên người nữ tử khuếch tán, phóng về phía Nam Cung Tử Phượng, trong nháy mắt đã đánh tan thân ảnh hư ảo kia.

Nàng hung hăng đập bàn, ánh mắt tràn đầy sát ý.

"Nam Cung Tử Phượng!"

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi mới chậm rãi bình ổn sát khí trong lòng...
.
.

Dưới ánh trăng, ngân bào nhẹ bay, tôn quý, ưu nhã không nói nên lời.

Thiếu niên đứng ngoài cửa sổ, dung nhan tuấn mỹ xanh mét, nắm đấm khẽ run, tựa như đè nén lửa giận ngập trời.

Hắn không ngờ vừa tìm được nàng liền nghe thấy mấy lời này.

Nữ nhân Tử Phượng kia cũng dám dùng hắn uy hiếp nàng!

Bất quá, mẫu thân cũng coi như biết hắn tồn tại.

Kiềm chế kích động trong lòng, thiếu niên giơ tay muốn đẩy cửa phòng ra, đúng lúc này, một hơi thở như ẩn như hiện cách đó không xa truyền đến, ngày càng gần, khiến tay hắn ngừng lại ngay trước cửa phòng.

"Bọn họ thế nhưng đuổi tới! Xem ra ta phải rời đi một chuyến", Tử Thiên Cảnh híp mắt, đáy mắt hiện lên lãnh ý, "Nhưng mẫu thân..."

Trầm mặc nửa ngày, hắn lấy giấy bút ra viết mấy chữ, sau đó ném vào trong phòng, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Trong phòng, sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, toàn thân bao phủ một tầng hàn ý.

Ngay lúc này, một mảnh giấy từ ngoài cửa bay vào...

"Ai?"

Ánh mắt nàng vừa động, giơ tay tiếp nhận mảnh giấy, cau chặt mày...

"Mẫu thân, không cần để ý đến lời Tử Phượng uy hiếp, ta đã sớm được cô cô cứu thoát, vốn nên đến nhận mẫu thân nhưng hiện giờ ta có việc, chờ khi ta giải quyết xong chuyện này sẽ đến giải thích với ngươi..."

Ngón tay Mộ Như Nguyệt run lên, mảnh giấy trong tay từ từ rơi xuống, nàng giống như nổi điên chạy nhanh ra cửa, nhưng mà trong bóng đêm làm sao còn có thân ảnh kia.

Cả hơi thở cũng không tồn tại...

Nhưng nàng biết, hắn nhất định đã tới!

Mộ Như Nguyệt vươn tay che mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chậm rãi chảy xuống...

Nàng vĩnh viễn không quên hình ảnh nàng nhìn trộm trong trí nhớ của Nam Cung Tử Phượng.

Một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác lẳng lặng nằm trong quan tài, ống tay áo trống rỗng, dính đầy máu, gương mặt tràn ngập thống khổ, cô đơn, khủng hoảng...

Dù kiếp trước kiếp này cách xa nhau, nhưng mẫu tử liền tâm, nhìn thấy hình ảnh kia trái tim nàng đau đớn kịch liệt...

Nhưng hiện tại hắn lại có thể cầm bút viết chữ!

Mộ Như Nguyệt sao có thể không kích động?

"Thì ra hắn vẫn luôn ở đây..." Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng yên tâm.

Mặc kệ khi nào hắn đến gặp nàng, chỉ cần không nằm trong tay Nam Cung Tử Phượng là đủ rồi.

Nếu không nàng cũng không biết nữ nhân kia sẽ dùng thủ đoạn gì tra tấn hắn...

Trên một khe núi sâu, thiếu niên lạnh lùng nhìn lão giả trước mặt, dung nhan tuấn mỹ không còn nét ưu nhã lười biếng nữa mà thay bằng sự lạnh lẽo.

Lão giả cau mày nhìn dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi dám giết người của chúng ta, đúng là to gan lớn mật, ngươi biết chúng ta là thế lực gì không?"

Tử Thiên Cảnh cười lạnh, nụ cười lộ ra cảm giác âm trầm: "Biết, mấy con chó của Tử Phượng mà thôi, ta không chỉ muốn giết các ngươi, mỗi một con chó của nàng ta đều sẽ tiêu diệt sạch sẽ!"

Hắn vĩnh viễn không thể quên, ngày đó, máu Tử gia nhiễm đỏ đại lục.

Hắn cũng vĩnh viễn không quên, nữ nhân Tử Phượng kia tàn nhẫn chặt đứt tay chân hắn, không phải chặt một nhát mà là chặt từng chút một bắt đầu từ ngón tay, hơn nữa còn không cho hắn ngất đi, đến hôm nay tay chân hắn vẫn còn cảm giác đau đớn khó nhịn.

Nhưng càng khiến hắn đau hơn chính là nhìn cha mẹ bị thiên kiếp đánh tan thành mây khói.

Thân thể Tử Thiên Cảnh run lên.

Không ai biết hận ý của hắn với Tử Phượng, bị giam giữ cả nghìn năm nhưng hắn chưa bao giờ quên mối hận này, ngược lại càng thêm sâu đậm hơn.

Hiện giờ nữ nhân kia không chỉ muốn câu dẫn phụ thân hắn lên giường với nàng, còn dùng hắn để uy hiếp mẫu thân, hắn không thể chịu đựng được chuyện này!

"Chỉ cần là người của Tử Phượng, đều phải chết!"

Toàn thân Tử Thiên Cảnh bộc phát sát khí, con ngươi màu đen dần hiện ra ánh sáng tím, chỉ lướt qua trong giây lát.

"Ha ha, chỉ bằng ngươi sao?" Lão nhân cười ha hả, không hề để tiểu tử này vào mắt, "Tiểu tử thúi, dám can đảm giết người của chúng ta, ngươi đi chết đi!"

Thân thể hắn chợt lóe, bay về phía Tử Thiên Cảnh.

Tử Thiên Cảnh híp mắt, rút kiếm ra nghênh đón, dần dần trong mắt lão giả hiện lên tia kinh ngạc, thực lực tiểu tử này vậy mà ngang ngửa với hắn.

Trong không thời gian ngắn căn bản không thể phân thắng bại.
.
.

Lúc này, trong Tiêu gia phát ra một tiếng vang lớn, các trưởng lão vốn đang tụ tập thương nghị chuyện của Tiêu gia bỗng nhiên cả kinh, sợ tới mức đứng bật dậy.

"Các trưởng lão xuất quan!"

"Xong rồi, xong rồi, hiện tại đừng xảy ra phong ba gì nữa, nếu đắc tội Diêu gia chúng ta sẽ không yên ổn."

Còn không đợi bọn họ kịp thương lượng đối sách, vài thân ảnh đã từ ngoài cửa tiến vào.

Dẫn đầu là một lão giả áo đen, khí chất âm trầm lãnh khốc, toàn thân tản ra hơi thở âm tà, hắn khẽ nheo mắt nhìn quanh bốn phía.

"Tam nhi đâu? Sao không ra nghênh đón ta?"

Tam nhi trong miệng lão giả áo đen chính là Tiêu Tam gia.

Mẫu thân của Tiêu Tam gia là cháu gái hắn, từ nhỏ đã ái mộ Tiêu Bạch Hiên, nếu không, lão giả này cũng sẽ không gậy đánh uyên ương bức bách Tiêu Bạch Hiên cưới nàng.

Bởi vì thân phận này, lão giả áo đen cũng được coi như ông ngoại của Tiêu Tam gia, yêu thương hắn hơn cả phụ thân ruột, cũng chính vì hắn quá dung túng nên Tiêu Tam gia mới vô pháp vô thiên như thế.

"Thạch Lam trưởng lão, cuối cùng ngài đã xuất quan, chúng ta cũng nên làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi." Trưởng lão Tiêu gia vội vàng đổi đề tài, mỉm cười nói.

Thạch Lam cau mày: "Ta hỏi Tam nhi đang ở đâu?"

"Cái này..." trưởng lão Tiêu gia vô thức lui về phía sau vài bước, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Tam gia hắn... hắn..."

"Nói mau!" Sắc mặt Thạch Lam trầm xuống, khí thế bức người hỏi.

"Là... là Tĩnh Nhi tiểu..."

"Thạch Lam ngoại công, sao ngài ở đây?"

Lúc này, một thanh âm ngọt ngào từ phía sau truyền đến.

Sắc mặt Thạch Lam hơi buông lỏng, quay đầu nhìn Tiêu Tĩnh đang bước đến, ôn hòa nói: "Tĩnh Nhi, cha ngươi đâu?"

Tiêu Tĩnh ngẩn ra, cắn cắn môi, trầm mặc không nói.

Trong lòng sinh ra bất an làm Thạch Lam cau mày: "Tĩnh Nhi, ngươi là đứa bé ngoan, đừng lừa gạt ngoại công, mau nói cho ngoại công, cha ngươi đâu?"

Đáy mắt Tiêu Tĩnh lộ ra vẻ mờ mịt, oa một tiếng nhào vào trong ngực Thạch Lam, đáng thương nói: "Ngoại công, là ta không tốt, là ta hại chết cha!"

Thân thể Thạch Lam cứng đờ, sắc mặt chợt trầm xuống: "Ngươi nói cái gì?"

Tiêu Tĩnh sụt sùi, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Thạch Lam: "Ngày đó, hậu nhân Tiêu Vân bức bách cha, còn muốn diệt Tiêu gia, Tĩnh Nhi bất đắc dĩ mới... mới...."

Câu kế tiếp Tiêu Tĩnh nói gì, Thạch Lam đều không nghe thấy, trong đầu hắn không ngừng vang vọng mấy chữ.

Hậu nhân Tiêu Vân!

Tiêu Vân đáng chết kia, hậu nhân của hắn lại xuất hiện ở Trung Châu, còn tới Tiêu gia!

Trong lòng Thạch Lam lập tức phẫn nộ.

Hắn không quên năm đó hắn cũng là thiên tài, vì có Tiêu Vân tồn tại cho nên hắn không thể trở thành thiên tài được mọi người chú ý.

Cho đến khi Tiêu Vân đắc tội Diêu gia, hắn mới có thể được mọi người để vào mắt.

Nhưng hôm nay hậu nhân của hắn dám giết Tam nhi, hắn sẽ khiến bọn họ biết đắc tội Tiêu gia sẽ có kết cục gì!

"Đi, dẫn ta đi gặp hậu nhân Tiêu Vân, dám giết người của ta, ta muốn bọn họ đẹp mặt!"

"Không được!" Tiêu Tĩnh sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay Thạch Lam, nôn nóng nói: "Hậu nhân Tiêu Vân có Diêu gia che chở!"

Lúc này Thạch Lam đã hoàn toàn bị phẫn nộ che mờ lý trí, đôi mắt đỏ như máu, hắn cười ha ha, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diêu gia che chở? Diêu gia che chở thì sao? Dù ta có liều cái mạng già này cũng muốn khiến bọn họ chết không có chỗ chôn!"

Dứt lời, cũng không đợi những người khác kịp phản ứng, thân thể chợt lóe nhảy ra ngoài cửa sổ.

Nhìn phương hướng lão giả áo đen rời đi, ánh mắt Tiêu Tĩnh trầm xuống, làm sao còn có chút ủy khuất, lo lắng nào?

"Tĩnh Nhi tiểu thư, tại sao ngươi làm như vậy?" Trưởng lão Tiêu gia hơi phẫn nộ, "Ngươi làm như vậy không phải muốn Thạch Lam trưởng lão đi chịu chết sao?"

Khóe môi Tiêu Tĩnh cong lên, nở nụ cười âm trầm: "Không sai, đúng là ta muốn hắn đi chịu chết, đồ vô dụng giữ lại làm gì?"

Mọi người không ngờ nàng sẽ dứt khoát thừa nhận như vậy, cả đám ngây ngẩn, ánh mắt kinh ngạc.

Tại sao tiểu thư giết Tiêu Tam gia còn chưa đủ, ngay cả Thạch Lam trưởng lão cũng không buông tha?

"Các vị trưởng lão, hiện tại ta ở Tiêu gia đã không còn người thân, ta muốn rời khỏi cái gia tộc này, phiền các vị trưởng lão giúp ta xóa tên khỏi gia phả."

Nói xong, Tiêu Tĩnh cũng không thèm để ý tới phản ứng của mấy người, lập tức đi về phía cửa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

"Đi, chúng ta mau đi xem một chút, đừng để Thạch Lam trưởng lão liên lụy đến Tiêu gia chúng ta."

Đám trưởng lão cuối cùng không rảnh đi lo mấy chuyện khác, vội vàng cùng nhau ra ngoài.

Các trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ. Vừa rồi bọn họ đều nghe thấy lời Tiêu Tĩnh nói, không ngờ hậu nhân của Tiêu Vân bị trục xuất năm đó lại trở về, hơn nữa còn có quan hệ với Diêu gia.

Bất luận thế nào, bọn họ đều không thể để chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Trong Đan tháp, Mộ Như Nguyệt lại nhìn mảnh giấy trong tay, xem như trân bảo mà cất vào ngực, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười khẽ càng thêm khuynh thành tuyệt sắc.

Đúng lúc này, một thanh âm phẫn nộ truyền vào: "Ai là hậu nhân của Tiêu Vân, lăn ra đây chịu chết cho ta!"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đẩy cửa phòng đi ra, đồng thời Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh cũng từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy bọn họ đi ra từ cùng một phòng, sắc mặt Mộ Như Nguyệt cổ quái.

"Nguyệt Nhi, ngươi đang nhìn cái gì?" Diêu Vân Thanh đỏ mặt, oán trách nhìn Mộ Như Nguyệt, bị đánh giá như vậy thật quá ngượng ngùng.

"Nga, không có gì, ta chỉ nghĩ các ngươi nhanh như vậy đã tiếp nhận hiện thực rồi, còn ở chung một phòng."

Có lẽ vì biết được nhi tử đã thoát khỏi sự khống chế của Tử Phượng, tâm tình Mộ Như Nguyệt rất tốt, nổi hứng muốn trêu chọc hai người.

Thần sắc Tiêu Phong lãnh khốc như cũ, đáy mắt không hề dao động, chỉ khi nhìn về phía Mộ Như Nguyệt mới có nhàn nhạt sủng nịnh.

Mặt Diêu Vân Thanh càng đỏ hơn, lại trừng mắt Mộ Như Nguyệt: "Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì? Ta và Phong chỉ đang bàn chuyện."

"Ngay cả 'Phong' cũng kêu rồi, chẳng lẽ ta nghĩ sai? Đại ca, xem ra lần này giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta về Thánh Cảnh một chuyến, tổ chức hôn sự cho các ngươi đi."

Mặt Diêu Vân Thanh đỏ như máu, liếc trộm Tiêu Phong.

Từ khi bị phản bội, nàng không còn tin vào tình yêu nữa, cũng không muốn yêu ai, nhưng nàng vĩnh viễn không quên thời khắc mình gặp nguy hiểm, nam nhân này đã bất chấp tính mạng cứu nàng.

Có lẽ bắt đầu từ giây phút đó nàng đã động tâm.

Cho nên, thời điểm nam nhân này trúng xuân dược, nàng mới không cự tuyệt hắn.

Tiêu Phong lãnh khốc nhìn Diêu Vân Thanh: "Có thể đến gặp mặt cha mẹ ta trước nhưng chuyện thành thân còn cần Diêu gia đáp ứng."

Nghe hai chữ 'Diêu gia', sắc mặt Diêu Vân Thanh hơi trầm xuống, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Thật ra, Diêu gia khá phức tạp, phụ thân ta quá yếu đuối, mẫu thân thì mọi việc đều nghe lời hắn, cho nên mặc dù gia gia đã sớm muốn giao Diêu gia cho hắn quản lý nhưng lại sợ hắn không áp chế được mấy lão gia hỏa đó, hiện giờ thân thể gia gia ngày càng không tốt, hơn nữa vết thương cũ lại phát tác, có lẽ không sống được mấy năm nữa, cho nên mới vội vàng giao quyền lực cho ta."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Vậy còn nhị thúc ngươi thì sao?"

Diêu Vân Thanh cắn chặt môi, cười khổ nói: "Dã tâm của nhị thúc rất lớn, tàn nhẫn độc ác, gia gia vẫn luôn không thích hắn nên mới không giao quyền lực vào tay hắn, nhưng nhân mạch của nhị thúc rất rộng, dù ta được chỉ định nhận chức gia chủ, nhưng ở Diêu gia, người mà ta có thể tín nhiệm chỉ có một mình Chương bá, còn những người khác hầu hết đều bị nhị thúc mua chuộc, một vài người trung thành với gia gia tuy còn chưa đưa ra quyết định nhưng rất bất mãn với việc gia gia giao quyền lực cho ta, dù sao ta chỉ là một nữ tử..."

Nữ tử rồi cũng phải gả cho người khác, sau khi gả đi, không phải tất cả gia nghiệp đều trở thành của nhà trai sao? Mặc dù ở Trung Hoa cũng có rất nhiều người có suy nghĩ như vậy.

Trong số con cái, đầu tiên là suy xét nhi tử, sau đó mới tới nữ nhi, còn có nhiều người cho rằng cho nữ nhi nhiều tài sản chính là cho nhà người ta.

Bởi vậy có vài người dù nữ nhi có ưu tú đến đâu họ cũng bỏ qua, là ai nói nữ tử không so được với nam nhân? Chỉ cần có năng lực, dĩ nhiên có thể chiếm ưu thế.

"Kỳ thật ta cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ gia chủ Diêu gia này, ta chỉ lo lắng phụ thân quá yếu đuối không thể quản lý được gia tộc, mà nếu giao cho Nhị thúc thì sớm muộn gì cũng sẽ hủy trong tay hắn, ta không thể để gia nghiệp của gia gia bị hủy như vậy, đến khi gia gia qua đời, nhị thúc chắc chắn sẽ gây khó dễ... Hơn nữa đám trưởng lão đó nhất định sẽ phản đối ta gả cho Tiêu Phong, ta đã sớm nhìn thấu đám người thiển cận đó."

Diêu Vân Thanh cười khổ, bất đắc dĩ nói.

Mộ Như Nguyệt trầm mặc, ánh mắt hỏi lóe lên: "Lúc nào rảnh, có thể nói với ta một chút bệnh tình của gia gia ngươi không."

Diêu Vân Thanh hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ưu tư nặng nề, Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho gia gia ngươi một đại lễ thần bí, khiến bọn họ không còn lời nào để nói, còn bao lâu nữa thì đến sinh nhật của gia gia ngươi?"

"Chín tháng..."

Chín tháng sao?

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lóe, khẽ mỉm cười.

Chín tháng cũng đủ thời gian cho nàng chuẩn bị.

Hai người ở trong sân nói chuyện phiếm, hoàn toàn xem nhẹ Thạch Lam đang hùng hùng hổ hổ bên ngoài, sau khi la hét vài tiếng mà không thấy động tĩnh gì, Thạch Lam đá cửa xông vào.

"Ai là hậu nhân của phế vật Tiêu Vân kia?"

Thạch Lam phẫn nộ la lớn, ánh mắt đảo qua ba người trong sân, nhưng khi hắn nhìn thấy trăm người chiến đội chạy ra, con ngươi co rụt lại.

Những người này đều là thiên phú cao cấp!

Trong Tiêu gia cũng không có nhiều thiên phú cao cấp như vậy!

Hơn nữa, trên người bọn họ đều tản ra sát khí lạnh lẽo, chỉ có người trải qua hàng trăm trận chiến mới có hơi thở như vậy.

Trong lòng Thạch Lam hơi căng thẳng, xem ra Đan tháp này không đơn giản...

Ánh mắt Tiêu Phong lãnh khốc quét qua, khí thế sắc bén nghiêm nghị: "Chính là ta!"

Nhìn nam nhân anh tuấn lãnh khốc trước mắt, hô hấp Thạch Lam cứng lại, bất tri bất giác nghĩ tới thiên tài tuyệt thế hơn trăm năm trước.

Giống!

Thật sự quá giống!

Bất luận là khí thế hay sự cao ngạo đều không khác Tiêu Vân lắm, thật giống như thiên tài năm đó đang đứng trước mặt mình.

Cảm giác này khiến trong lòng Thạch Lam không thoải mái, ánh mắt ghen ghét: "Ngươi là hậu nhân của Tiêu Vân?"

"Không sai, ta là Tiêu Phong, hậu nhân của hắn!"

"Tốt, rất tốt!" Thạch Lam cười lạnh, "Nếu ngươi là hậu nhân của hắn, vậy cũng chính là người giết Tiêu Tam gia?"

"Không, ngươi nói sai rồi!"

Trong lúc Thạch Lam giật mình, một thân ảnh bạch y chậm rãi tiến lên.

Nữ tử cười lạnh, đôi mắt đen thâm thúy như hồ sâu không thấy đáy: "Người giết hắn không phải là đại ca ta, là Tiêu Tĩnh."

Thạch Lam khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén: "Nha đầu, ngươi là ai? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Tĩnh Nhi sao có thể giết cha mình chứ?"

Bởi vì Thạch Lam hoàn toàn chìm trong cảm xúc của bản thân cho nên căn bản không nghe những lời Tiêu Tĩnh nói sau đó.

"Ta cũng là hậu nhân Tiêu Vân", Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Vị này chính là đại ca ta."

"Ha ha!" Thạch Lam ngửa đầu cười to, hai mắt đỏ bừng, "Nha đầu thúi, nếu các ngươi là hậu nhân Tiêu Vân, vậy tất cả đều phải chết!"

Khí thế mãnh liệt từ trên người hắn tản ra, áo đen tung bay dưới ánh trăng, Tiêu Phong vừa định ra tay lại bị Mộ Như Nguyệt ngăn cản, sau đó nàng nhanh chóng rút Cứu thiên long viêm kiếm ra nghênh chiến.

Tiêu Phong hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.

Sao hắn lại quên, muội muội mình đã từng đánh chết cường giả cảnh giới huyền nguyên, nếu hắn đánh nhau với nàng cũng chưa chắc có thể thắng...

Đám người Tiêu gia vừa lúc đuổi tới liền nhìn thấy một màn này, suýt nữa cả kinh rớt cằm.

Mộ Như Nguyệt lại không biết trời cao đất dày chiến đấu với cường giả huyền nguyên? Này... rõ ràng là muốn chết a.

Cho dù thiên phú của nàng rất mạnh nhưng cũng chỉ là một đỉnh thiên phú mà thôi, làm sao có thể đánh lại cường giả huyền nguyên?

Nhưng khi nhìn biểu tình những người khác, lại là vẻ mặt rất bình tĩnh.

Tiêu Phong đã từng chứng kiến quá trình Mộ Như Nguyệt đánh chết một người ở cảnh giới huyền nguyên, còn trăm người chiến đội thì cho rằng không có chuyện gì mà chủ tử nhà mình không làm được.

Đừng nói là một người cảnh giới huyền nguyên, cho dù là 10 người nàng cũng giết hết.

Đây chính là một loại sùng bái gần như mù quáng.

Đám người Tiêu gia lúc đầu có chút buồn bực, nhưng càng xem càng kinh ngạc, cuối cùng là không thể dời mắt. Trong lòng bọn họ đều cho rằng Thạch Lam có thể hạ gục Mộ Như Nguyệt trong nháy mắt, nhưng tình huống hiện tại lại là đánh ngang tay.

Không!

Mộ Như Nguyệt có vẻ chiếm thế thượng phong.

"Đáng chết!"

Thạch Lam ngăn cản một kiếm của Mộ Như Nguyệt, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên đẩy một cái, sau đó lui về sau mấy bước, sắc mặt có chút trầm trọng.

"Vấn đề hẳn là thanh kiếm kia?"

Sắc mặt hắn xanh mét, hơi nheo mắt.

Dựa vào nhãn lực nhiều năm của mình, hắn dĩ nhiên nhìn ra cửu thiên long viêm kiếm không tầm thường, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

"Chiến đấu như vậy căn bản không phải biện pháp."

Ánh mắt Thạch Lam xẹt qua tia âm lãnh, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên nở nụ cười.

"Nha đầu thúi, hôm nay ta tới đây là vì báo thù cho Tam nhi, ngay cả Diêu gia ta cũng không sợ, cho nên ta căn bản không tính đến chuyện còn sống trở về, ta thừa nhận mình không đánh lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng còn sống rời đi! Ha ha!"

Hắn ngửa đầu cười điên cuồng, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong.

"Không tốt!"

Sắc mặt trưởng lão Tiêu gia đại biến, nôn nóng hô: "Thạch Lam muốn sử dụng bí thuật của Tiêu gia, bí thuật này có thể giúp hắn tăng lên một cấp nhưng phải trả giá bằng sinh mạng hắn, lão già này đúng là không muốn sống nữa!"

Nghe vậy, Tiêu Phong biến sắc, trên khuôn mặt lãnh khốc lộ ra vẻ lo lắng: "Muội muội, đi mau!"

Nhưng mà không còn kịp rồi.

Thạch Lam cười to hai tiếng sau đó nhắm thẳng về phía Mộ Như Nguyệt, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp ngưng tụ nguyên khí đã đến trước mặt nàng.

Nhưng từ đầu đến cuối, sắc mặt Mộ Như Nguyệt đều không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh trầm ổn nhìn Thạch Lam.

"Tiểu Bạch, chuẩn bị tốt chưa?" Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run, dùng linh hồn truyền âm hỏi.

Nghe được trong linh hồn đáp lời, nàng vừa định kêu Tiểu Bạch ra, đúng lúc này nàng lại bị một cánh tay kéo qua bên cạnh, hung hăng ôm vào ngực.

Thân thể Mộ Như Nguyệt run lên, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy một dung nhan tuấn mỹ. Ánh mắt lười biếng chứa nhàn nhạt hơi nước khiến người ta muốn yêu thương.

"Tử Thiên Cảnh chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, môi khẽ nhếch: "Nương... mẫu thân, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Hết chương 165

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro