Chương 166: Một nhà ba người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Thiên Cảnh gắt gao ôm nữ tử trong ngực, tựa như muốn phát tiết hết ủy khuất trong lòng.

"Ngàn năm, nương, ta đợi ngươi ngàn năm rồi, đến Trung Châu học phủ cũng vì tìm ngươi, nhưng tìm được ngươi rồi ta lại không dám nhận, ta sợ ngươi không nhận ta, sợ ngươi không tin lời ta nói, nhưng ta... thật sự rất nhớ ngươi..."

Nhớ đến mức thâm nhập vào cốt tủy.

Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, nhìn kỹ thiếu niên trước mắt, ánh mắt có chút nghi hoặc.

"Cảnh Nhi, ngươi chính là tiểu gia hỏa bị Nam Cung Tử Phượng nhốt?"

Tử Thiên Cảnh hung hăng gật đầu, ánh mắt ủy khuất rưng rưng nước mắt: "Tay chân ta bị Tử Phượng phế đi, sau đó vì nàng còn muốn dùng ta uy hiếp các ngươi cho nên nhốt ta trong một không gian yên tĩnh, về sau ta được cô cô cứu, còn giúp ta nối tay chân."

Không ai có thể cảm nhận được nối tay chân thống khổ thế nào.

Nhưng vì hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cha mẹ, cũng vì muốn bảo hộ họ mà cam chịu nỗi thống khổ này.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt có chút dao động, không chớp mắt nhìn thiếu niên, nàng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuấn mỹ trước mắt, nhịn không được rớt nước mắt.

Thì ra người nàng muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh nàng, buồn cười là nàng lại không phát hiện ra.

Mấy năm nay, tiểu gia hỏa này rốt cuộc phải một mình chống chọi thế nào?

"Ngươi trưởng thành..."

Mộ Như Nguyệt vừa khóc vừa cười, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

"Mười mấy năm trước cô cô cứu ta ra khỏi nơi đó, cho nên ta có thể bắt đầu tu luyện. Nương, ta đã thề đời này nhất định phải bảo hộ ngươi an toàn, không bao giờ để bi kịch tái hiện lần nữa!"

Tử Thiên Cảnh thống khổ nhắm mắt lại.

Tình cảnh năm đó lại hiện ra trong đầu khiến hắn đau đớn, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau hắn mới mở mắt ra, ánh mắt si ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt chăm chú.

Đám người Tiêu gia đều bị dọa choáng váng.

Tuy không biết bọn họ đang nói chuyện gì nhưng cũng hiểu được thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi này là lão yêu quái ngàn năm, còn có cô cô gì đó của hắn, rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì mới có thể sống lâu như vậy?

Thạch Lam chấn động, còn không đợi hắn kịp làm gì, ánh mắt lạnh băng của thiếu niên đã quét về phía hắn, khóe môi khẽ cong: "Ngươi muốn giết nương ta? Còn dùng phương pháp tự sát? Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng!"

Sống không bằng chết mới là trừng phạt tốt nhất!

Tử Thiên Cảnh cười lạnh, chậm rãi buông nữ tử trong ngực ra, ngước mắt nhìn về phía lão nhân: "Bất quá, ngươi nói ta nên dùng phương pháp gì trừng phạt ngươi? Hay là... cắt thịt cho chó ăn đi! Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết quá nhanh, ta chỉ làm ngươi tận mắt nhìn từng miếng thịt của mình bị cắt xuống."

Từ biến cố năm đó, thiếu niên này đã không biết thiện lương là gì, thiện lương chỉ sẽ rước lấy họa, trên đời này, hắn chỉ cần hai người hắn yêu thương nhất tồn tại là đủ rồi.

Những người khác chết cũng có liên quan gì tới hắn đâu?

Hai mắt Thạch Lam trợn to, rất khó tưởng tượng thiếu niên thoạt nhìn tốt đẹp này lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

Cắt thịt cho chó ăn? Đó là kiểu trừng phạt đẫm máu và tàn khốc thế nào?

Thân thể Thạch Lam run lên, toàn thân tản ra khí thế cuồng bạo: "Tiểu tử thúi, dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi đạt được mong muốn."

Thấy hắn hành động, Tử Thiên Cảnh khẽ nheo mắt, nụ cười càng lạnh lẽo: "Muốn tự bạo? Xin lỗi, trước mặt một nhà ba người chúng ta, phương pháp tự bạo trước nay đều không có tác dụng!"

Đột nhiên, con người Thạch Lam hơi co lại, hắn liều mạng tăng lực lượng trong cơ thể lên, nhưng lại phát hiện không thể khởi động lực lượng được.

Điều này khiến hắn hoảng sợ.

"Không!"

Nhìn thấy thiếu niên đi về phía mình, Thạch Lam la hét tê tâm liệt phế, hai mắt đỏ như máu.

"Buông tha ta, ngươi buông tha ta đi..."

Không biết vì sao Thạch Lam rõ ràng cảm nhận được thực lực của thiếu niên này mạnh hơn hắn. Chỉ cần một tiếng xưng hô lão yêu quái ngàn năm đã khiến hắn bị dọa vỡ mật.

Hắn sống mới hơn 100 năm, làm sao có thể so sánh với lão yêu quái ngàn năm?

"Mẫu thân, kế tiếp sẽ có chút máu me, ta đến nơi khác giải quyết, không vũ nhục mắt ngươi." Tử Thiên Cảnh cười lạnh, khẽ híp mắt nói.

Mộ Như Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên phía trước.

Thì ra đây là hài tử của nàng và Vô Trần kiếp trước, hài tử của bọn họ đã lớn như vậy, còn ưu tú như vậy.

Đáy lòng nàng không nhịn được kích động.

"Tốt." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Từ sau khi đến Trung Châu, tâm tình Mộ Như Nguyệt vẫn luôn căng thẳng, bây giờ rốt cuộc có thể thả lỏng rồi.

Tử Thiên Cảnh vươn tay xách cổ áo Thạch Lam, thân ảnh xẹt qua không trung, chớp mắt đã biến mất.

Cho đến khi hai người biến mất, Mộ Như Nguyệt mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh đang kinh ngạc, nói: "Đại ca, đại tẩu, ta biết các ngươi có nhiều nghi hoặc, chờ trở lại Thánh Cảnh ta sẽ giải thích với các ngươi."

Diêu Vân Thanh bị một tiếng 'đại tẩu' làm mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng liếc Tiêu Phong bên cạnh.

Giờ phút này đúng lúc Tiêu Phong cũng nhìn qua phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng như có con nai chạy loạn.

"Muội muội, khi nào chúng ta trở về?" Tiêu Phong quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sủng nịnh, "Đã lâu không về nhà, cha mẹ nhất định rất nhớ chúng ta."

"Chờ Vô Trần đến đây, chúng ta sẽ trở về", Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn về phía trăng sáng, "Lâu như vậy hắn cũng nên đến rồi..."

So với Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh bình tĩnh, đám người Tiêu gia hoàn toàn trợn tròn mắt.

Chuyện hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, không ai ngờ thực lực của Mộ Như Nguyệt có thể sánh với lực lượng huyền nguyên, càng không ngờ nàng lại có một nhi tử cường đại như vậy, hơn nữa nhi tử của nàng còn sống hơn ngàn năm.

Có muốn dọa người hơn nữa không a?

Nghĩ đến đây, mọi người rùng mình, bọn họ sợ nhất là Mộ Như Nguyệt tìm bọn họ tính sổ. Cũng may đến cuối cùng ba người đều không thèm liếc nhìn bọn họ cái nào, tựa như bọn họ chưa từng tồn tại, xoay người trở về.

Thật lâu sau, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến: "Trăm người chiến đội, tiễn khách, sau này nếu ai không được cho phép mà bước vào Đan tháp, giết không tha!"

Ba chữ 'giết không tha' vừa nói ra, đám người cảm thấy có một cỗ hàn ý chui sâu vào đáy lòng, căn bản không cần chiến đội ra tay đã vội vàng chạy về Tiêu gia.
.
.
.

Đêm, ánh trăng như nước.

Mộ Như Nguyệt đang ngủ say, bỗng nhiên cảm nhận được một thân thể đè trên người nàng, nàng cả kinh, lập tức mở mắt giơ chân đạp qua.

Một tiếng 'bịch' vang lên, sau đó nam nhân cố tình đè thấp thanh âm nói: "Nguyệt Nhi, nàng muốn hại vi phu đoạn tử tuyệt tôn!"

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra một chút, lúc này mới thấy rõ nam nhân vừa đè trên người mình là ai.

Có điều giờ phút này, sắc mặt nam nhân tái nhợt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, tay hắn che hạ thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng đá ở đâu không đá, cứ một hai đá vào chỗ đó, làm như vậy phỏng chừng hạnh phúc của hai chúng ta đều mất."

Mộ Như Nguyệt hơi thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: "Ta không cố ý, ai bảo ngươi che dấu hơi thở, ngươi không có chuyện gì đi?"

"Ta chỉ muốn cho nàng một bất ngờ thôi, ai biết xuống tay ác như vậy, nếu dùng thêm chút lực nữa, phỏng chừng ta thật sự bị phế đi."

Ánh mắt Dạ Vô Trần ai oán, ủy khuất nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt: "Chẳng lẽ nàng muốn phế vi phu sau đó tìm nam nhân khác? Không được, đời này nàng chỉ thuộc về một mình ta, ai dám đoạt đi ta liền giết kẻ đó!"

"Ta đã nói không phải cố ý..."

"Nguyệt Nhi, nàng nên bồi thường ta thế nào?" trong mắt Dạ Vô Trần hiện lên tia âm hiểm, cười tà nói, "Vì gặp nàng, ta đi suốt đêm không ngừng nghỉ, kết quả nàng lại cho ta một đạp..."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt yếu thế nói: "Vô Trần, làm sao chàng biết ta ở chỗ này?"

Dạ Vô Trần nhướng mày: "Tâm linh tương thông, bất quá nàng đừng nói sang chuyện khác."

Nhìn bộ dáng mệt mỏi của nam nhân, Mộ Như Nguyệt quả thật có chút đau lòng, nhưng nàng còn có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.

"Đúng rồi, Vô Trần, ta tìm được nhi tử kiếp trước của chúng ta rồi."

"Ân, ta biết", Dạ Vô Trần gật đầu, "Tử Thiên Cảnh chính là nhi tử của chúng ta."

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc liếc hắn một cái: "Làm sao ngươi biết được?"

"Ta khôi phục kí ức."

Ánh mắt Dạ Vô Trần hơi trầm xuống, cười khổ nói: "Cũng chính là ta khôi phục kí ức nên mới nhớ lại quá khứ thống khổ đó, đáng tiếc, thực lực lại chưa khôi phục được, bất quá ta tin tưởng rồi sẽ có một ngày chúng ta khôi phục thực lực như kiếp trước. Đúng rồi, Nguyệt Nhi, có phải Tử Phượng đến tìm ngươi không?"

Dưới ánh mắt nôn nóng của nam nhân, Mộ Như Nguyệt gật đầu, nói: "Yên tâm đi, nàng không làm gì ta, chỉ dùng Cảnh Nhi uy hiếp ta, bảo ta quan hệ với nam nhân khác trước mặt ngươi."

Oanh!

Khí thế âm hàn trên người hắn phát ra, đôi mắt tím thoáng hiện lên sát khí, sắc mặt âm trầm: "Nếu để ta nhìn thấy nàng, nhất định sẽ khiến nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Nữ nhân kia dám làm ra chuyện như vậy.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện Mộ Như Nguyệt hầu hạ dưới thân nam nhân khác, tim hắn như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, đau đớn không thể kiềm chế.

"Thực lực hiện tại vẫn chưa đủ, nếu ta có thực lực như kiếp trước, muốn tìm Tử Phượng trong biển người mênh mông rất dễ dàng, nhưng mà thực lực của ta vẫn chưa khôi phục toàn bộ, Nguyệt Nhi, bất luận thế nào ta đều sẽ bảo hộ nàng và Cảnh Nhi, sẽ không để các ngươi chịu một chút thương tổn nào!"

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay hắn, từ trên giường ngồi dậy, cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì, tiểu gia hỏa này vẫn luôn bảo hộ ta..."

Theo tầm mắt nàng, Dạ Vô Trần nhìn về phía bụng nàng, khẽ cau mày: "Nguyệt Nhi, hiện tại nàng đã mang thai bảy tám tháng, tại sao bụng còn chưa lớn?"

"Chương lão nói cho ta biết, tiểu gia hỏa này không giống người thường, nếu muốn hắn lớn nhanh thì cần rất nhiều năng lượng, không tới bốn năm năm là không ra được."

Mặt Dạ Vô Trần đen lại: "Hắn còn muốn tra tấn nàng bốn năm năm? Chờ đến khi hắn ra, ta nhất định hung hăng giáo huấn hắn một trận!"

"Vô Trần, hắn là nhi tử của chàng!"

"Dù là nhi tử thì thế nào? Trên đời này chỉ có một mình Nguyệt Nhi là quan trọng nhất, hay là về sau chúng ta đừng sinh nữa, ta không muốn nàng chịu khổ như vậy nữa."

Mộ Như Nguyệt nao nao, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tím tràn ngập đau lòng, trong lòng ấm áp: "Không phải ngươi nói muốn sinh 17, 18 đứa sao? Hiện giờ mới thai đầu thôi mà không muốn nữa?"

"Có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa này là đủ rồi", Dạ Vô Trần vươn tay kéo nữ tử vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu, "Nguyệt Nhi, ta nghe nói có một loại dược liệu có thể làm nam nhân sinh con thay cho nữ nhân, hay là ngươi đừng sinh, để ta thay ngươi đi."

Ume: Ulatr, tới đoạn này muốn đưa Trần ca cái quần đội lên đầu.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Mộ Như Nguyệt chịu cực khổ sinh tiểu gia hỏa này, Dạ Vô Trần liền đau lòng, sao hắn đành lòng để nàng chịu khổ chứ?

Mộ Như Nguyệt đen mặt.

Tình cảnh Dạ Vô Trần mang thai... căn bản không thể tưởng tượng nổi.

"Vô Trần, chuyện này là do người ta đồn bậy bạ, căn bản không có loại dược này tồn tại, nam nhân cũng không thể rụng trứng làm sao sinh tiểu hài tử?"

"Rụng trứng, đó là thứ gì?"

"..."

Mộ Như Nguyệt ngẩn người, sao nàng lại quên mất cái đại lục này không có khoa học hiện đại, những người này sẽ không thể hiểu được những tri thức đó.

"Nương tử", Dạ Vô Trần ủy khuất, tội nghiệp nói, "Vậy nàng đừng mang thai nữa, một đứa đã tra tấn nàng lâu như vậy, sinh thêm mấy đứa, nàng sẽ rất mệt."

Tuy hắn muốn có nhiều hài tử với nàng, nhưng mà hắn càng không muốn nhìn nàng chịu khổ.

"Tốt." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa trong bụng là đủ rồi, Vô Trần, ta còn có một chuyện muốn nói với chàng."

Mộ Như Nguyệt kể lại chuyện đã xảy ra ở Tiêu gia cho Dạ Vô Trần nghe.

Sau khi biết tiểu gia hỏa này có lẽ rất có địa vị, ánh mắt Dạ Vô Trần ngưng trọng, thật lâu sau mới quay sang nói với Mộ Như Nguyệt: "Mặc kệ hắn là ai cũng đều là nhi tử của ta và nàng, hiện tại chúng ta có nhiều người, lực lượng cũng lớn, sau này phụ tử ba người chúng ta có thể bảo hộ nàng an toàn."

Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Dạ Vô Trần, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có nam nhân này bên cạnh, nàng luôn an tâm như thế.
.
.
.

Nắng sớm vừa lên.

Mộ Như Nguyệt vừa rời giường liền có người đến bẩm báo có người cầu kiến, thời điểm nhìn thấy người tới nàng ngẩn ra một lát, khẽ cười nói: "Tiêu gia chủ, sao ngươi lại tới đây?"

Đối với Tiêu Bạch Hiên, Mộ Như Nguyệt có chút ngượng ngùng, dù sao hắn đối đãi với đại ca cũng không tồi, nhưng nàng lại gây phong ba ở Tiêu gia như thế.

Hơn nữa còn giết trưởng lão Thạch Lam.

"Chuyện Tiêu gia đã giải quyết xong, tất nhiên ta muốn đến." Tiêu Bạch Hiên cười ha hả, không e dè nói.

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút: "Tuy nhi tử ngươi không phải do ta giết nhưng quả thật ta cũng muốn giết hắn, hơn nữa còn giết một vị trưởng lão của Tiêu gia, ngươi không tức giận?"

"Hừ!" Tiêu Bạch Hiên hừ lạnh một tiếng, "Thạch Lam tự làm tự chịu, ta cũng đã sớm chướng mắt hắn, vẫn là chết sớm siêu sinh sớm đi, còn tam nhi tử của ta cũng quá kỳ cục, ta không phải người không phân rõ thị phi, nói thật, từ khi ngươi đến Tiêu gia ta liền đi ra ngoài, chính là vì biết ngươi nhất định sẽ có hành động, rửa sạch Tiêu gia một phen cũng tốt, miễn cho những người khác vì quan hệ của ta và Tiêu Phong mà đến cầu cứu, cho nên ta đã sớm trốn đi, không ngờ lại rất có hiệu quả, ha ha ha..."

Mộ Như Nguyệt hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tiêu Bạch Hiên đã sớm có tính toán? Vậy không phải mình bị lợi dụng sao? Nghĩ đến đây, nàng trừng mắt liếc hắn một cái.

"Đúng rồi, tiểu nha đầu, lần này ta đến tìm ngươi vì một chuyện khác", Tiêu Bạch Hiên nói, "Lão tổ tông Tiêu gia chúng ta muốn gặp ngươi."

"Lão tổ tông Tiêu gia?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Tiêu gia còn có lão tổ tông?"

"Đúng vậy", Tiêu Bạch Hiên bất đắc dĩ cười khổ, "Lão tổ tông Tiêu gia này còn có chút quan hệ với ngươi."

"Quan hệ gì?"

"Hắn là gia gia của Tiêu Vân."

Mộ Như Nguyệt không dự đoán trước được chuyện này, kinh ngạc trợn to mắt, nếu lão tổ tông là gia gia của Tiêu Vân, tại sao năm đó lại đuổi hắn ra khỏi Tiêu gia.

"Nha đầu, ta biết nghi hoặc trong lòng ngươi", Tiêu Bạch Hiên thở dài, "Lão tổ tông Tiêu gia đã bế quan hơn 100 năm, khi đó Tiêu Vân mới hai tuổi, hắn bế quan một lần liền lâu như vậy, rất nhiều người cho rằng hắn đột phá thất bại khiến trái tim bạo liệt mà chết, nhưng không có mệnh lệnh của hắn thì không ai dám tiến vào nơi hắn bế quan, chính vì vậy, những người đó mới dám đối đãi với Tiêu Vân như thế."

"Nhưng có ai ngờ được, lão tổ tông không chết, hắn chỉ bế quan hơn 100 năm thôi, hôm nay, lão tổ tông xuất hiện, trước khi hắn bế quan là thực lực cảnh giới địa nguyên, hiện tại không biết đã tiến tới cảnh giới gì rồi."

Khuôn mặt già nua của Tiêu Bạch Hiên có chút bất đắc dĩ, nếu không có chuyện như vậy, Tiêu Vân cũng không ngã xuống.

"Sau khi hắn xuất quan liền hỏi ta biến hóa trong vòng trăm năm nay, ta nói với hắn chuyện Tiêu Vân đã chết, còn có chuyện của ngươi và Tiêu Phong, hắn muốn gặp các ngươi, các ngươi không cần lo lắng, hiện tại lão tổ tông chỉ còn hai người các ngươi là người thân, hắn sẽ không tổn thương các ngươi."

Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, khẽ gật đầu: "Tốt, ta sẽ cùng đại ca đến gặp hắn."

Tiêu Bạch Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự lo lắng Mộ Như Nguyệt sẽ có thành kiến gì với Tiêu gia, không ngờ nàng đáp ứng rồi, như vậy thì không còn gì tốt hơn.

Đại sảnh Tiêu gia, các trưởng lão đều nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào. Đặc biệt là những người đã từng tham gia vào chuyện bức bách Tiêu Vân rời khỏi Tiêu gia càng sợ hãi nhìn lão giả đang ngồi trên ghế cao.

Lão giả này rõ ràng đã hơn 200 tuổi nhưng nhìn rất khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, trên mặt có ý cười nhàn nhạt.

Nhưng bộ dáng lão giả như thế lại mang đến cho mọi người cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đột nhiên, dưới ánh nắng sớm, hai thân ảnh lọt vào tầm mắt mọi người.

Nam nhân một thân hắc y lãnh khốc, mặt không có biểu tình gì, còn nữ tử bên cạnh toàn thân tản ra hơi thở đạm mạc, chỉ có đôi mắt kia tràn ngập hàn ý.

Thời điểm nhìn thấy hai người, khí thế của lão giả ngồi trên ghế cao đều biến mất sạch sẽ, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Các ngươi chính là Phong Nhi và Nguyệt Nhi? Tiêu Vân thật sự có hai hậu nhân không tồi, đáng tiếc, hắn không có phúc khí được nhìn thấy."

Lão tổ tông thở dài, ánh mắt ảm đạm.

Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày: "Nếu ngươi là thái gia gia của Tiêu Vân, vậy chúng ta nên xưng hô ngươi thế nào? Thái thái thái gia gia?"

Lão tổ tông cười ha hả: "Xưng hô này quá phiền toái, không bằng cứ gọi ta là lão tổ tông đi, nghe nói trong một trăm năm ta bế quan đã xảy ra không ít chuyện."

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn quét về phía đám trưởng lão.

Bị ánh mắt hắn quét qua, các trưởng lão đều cúi đầu thấp, thậm chí ai không dám liếc hắn một cái.

Nhìn thấy biểu tình của đám người này, Tiêu Bạch Hiên cười cười vui sướng khi người gặp họa, ai bảo những người này luôn kiêu ngạo quen thói, ngay cả hắn cũng không để vào mắt.

"Nha đầu, ta nghe nói ngươi là một đan dược sư?" Lão tổ tông mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, hiền lành nói, "Không biết có thể nói cho ta biết trình độ của ngươi không?"

Có lẽ lão nhân này khiến Mộ Như Nguyệt có hảo cảm, nàng cũng không giấu giếm: "Phàm giai trung cấp."

Phàm giai trung cấp?

Sắc mặt mọi người cứng đờ, kinh ngạc nhìn nữ tử sắc mặt đạm mạc.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ cảm thấy hối hận chưa từng có, sớm biết hậu nhân Tiêu Vân sẽ có đệ tử xuất sắc như vậy, lúc trước bọn họ không nên nghe theo Thạch Lam châm ngòi.

Hiện tại hối hận thì đã muộn.

Đặc biệt là ấn tượng của lão tổ tông đối với nàng có vẻ không tồi.

"Ha ha!" Lão tổ tông ngửa đầu cười to, hài lòng gật gật đầu, "Không tồi, nha đầu, ngươi thật sự không tồi, không biết ngươi có hứng thú với Tiêu gia hay không."

Mộ Như Nguyệt không hề do dự đáp: "Không có hứng thú."

Nụ cười của lão tổ tông cứng đờ, khóe miệng hơi run run, nha đầu này đúng là thành thật, nói thẳng không chút do dự.

Tiêu gia hắn có kém vậy sao?

"Phong Nhi, vậy còn ngươi?" Lão tổ tông quay đầu nhìn Tiêu Phong.

Mí mắt Tiêu Phong cũng không thèm nâng lên một chút, nói: "Ta muốn giúp muội muội quản lý Đan tháp, không có thời gian để ý tới Tiêu gia."

Nghe Tiêu Phong trả lời, ánh mắt lão tổ tông ai oán.

"Nhi tử của Bạch Hiên đã chết, cũng không thể để Tiêu gia không có người nối nghiệp đi? Ta thấy hai người các ngươi rất thích hợp, hay là suy xét một chút? Ta tặng còn không được sao? Nếu không, cho luôn cũng được."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, dù hiện tại Đan tháp đã dần đi vào quỹ đạo nhưng có thêm một phần lực lượng cũng không tồi.

"Lão tổ tông, thật ra ta có một nhân tuyển có thể đảm nhiệm."

Hai mắt lão tổ tông lập tức sáng ngời: "Ai?"

"Phụ thân ta, Tiêu Thiên Vũ, từ khi Tiêu Vân bị trục xuất khỏi Tiêu gia, chúng ta luôn sống ở Thánh Cảnh, hiện giờ thực lực của phụ thân không cao nhưng từ nhỏ gia gia đã bồi dưỡng hắn, nếu giao Tiêu gia cho hắn xử lý tất nhiên sẽ không xảy ra những sai lầm như lúc trước, chẳng qua ta có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

"Phải để những người năm đó tham dự chuyện của Tiêu Vân đi theo Tiêu Vân về Trung Châu*. Nếu có thể đáp ứng yêu cầu này, ta có thể cho Tiêu gia ở Thánh Cảnh dời đến đây, ta và đại ca dĩ nhiên cũng là người của Tiêu gia. Nếu không đáp ứng, vậy chúng ta đi trước!"

*đoạn này Ume không hiểu cho lắm, không biết ý Nguyệt tỷ nói là muốn những người tham gia hại Tiêu Vân năm đó đi theo xuống dưới để xin lỗi hay là làm tang lễ để xin lỗi nữa.

Những trưởng lão năm đó tham dự lập tức xanh mặt, quay đầu nhìn về phía lão tổ tông.

Kêu bọn họ xin lỗi thì được, nhưng mặc đồ tang chẳng phải khiến bọn họ thấp hơn một bậc? Sao bọn họ có thể đáp ứng yêu cầu vô lễ như vậy?

Nhưng mà, lão tổ tông lại gật đầu: "Đây là đương nhiên, gián tiếp hại chết tôn tử ta, không tính sổ với các ngươi là đã nể mặt cha mẹ các ngươi rồi, nếu chút yêu cầu này mà không đáp ứng, ta chỉ có thể tự mình đưa các ngươi đến trước mặt Tiêu Vân nhận lỗi!"

Sắc mặt mọi người trầm xuống, lời của lão tổ tông, bọn họ không dám không nghe. Nếu không, thật sự đưa bọn họ xuống địa ngục gặp Tiêu Vân, vậy bọn họ sẽ không trở về được.

Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua đám người sắc mặt xanh mét đó, cười lạnh nói: "Bất quá ta thấy mọi người đều là bộ dáng không cam tâm tình nguyện, nếu đến trước mộ Tiêu Vân, sợ là hắn cũng cảm thấy áp lực."

"Khụ khụ!" Lão tổ tông ho khan hai tiếng, phát ra một cỗ uy áp, "Thế nào? Các ngươi không muốn xin lỗi tôn tử ta, hay là không muốn mặc đồ tang? Không muốn thì có thể nói với ta, tuy ta bế quan một trăm năm nhưng vẫn luôn rất anh minh, tuyệt đối không miễn cưỡng các ngươi."

Lúc nói chuyện, hắn khẽ nheo mắt, nếu có người dám nói không, chỉ sợ sẽ rơi đầu ngay lập tức.

Anh minh?

Mọi người cười khổ, nhìn bộ dáng uy hiếp của hắn thật chẳng giống một người tôn trọng ý kiến bọn họ chút nào.

"Lão tổ tông, ngươi hiểu lầm."

Rốt cuộc cũng có một người đứng ra, tươi cười nịnh nọt nói: "Sao chúng ta lại không muốn chứ? Vừa rồi chúng ta chỉ đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có đủ thành ý? Tuyệt đối không có chuyện không muốn."

"Đúng vậy, lão tổ tông, chúng ta thật sự nguyện ý, có điều không biết khi nào thì xuất phát?"

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, ánh mắt châm chọc nhìn đám người nịnh nọt kia. Đây chính là lợi ích của thực lực, nếu năm đó lão tổ tông không bế quan, vậy có phải bọn họ sẽ không có lá gan đối với Tiêu Vân như vậy không?

Trên đời này, nếu không có thực lực cường đại, nhất định sẽ bị ức hiếp.

"Còn nữa..." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói, "Tiêu lão năm đó rời đi cùng Tiêu Vân hiện giờ vẫn còn sống, hắn đã chịu không ít đau khổ, ta hi vọng các ngươi cũng xin lỗi hắn! Từ nay về sau, ở trước mặt hắn, các ngươi chính là tôn tử!"

Nếu so về tuổi tác, Tiêu lão còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn, cho nên khi nghe Mộ Như Nguyệt nói lời này, sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn, nhưng lại không dám phát tác.

Không chỉ như thế, còn phải làm bộ ta nguyện ý.

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cung kính với Tiêu lão."

"Đừng nói là làm tôn tử*, bảo bọn hắn làm thái tôn tử* cũng nguyện ý."

*tôn tử: cháu
  thái tôn tử: chắt

Mọi người ta một lời ngươi một lời biểu lộ quyết tâm của mình.

Mộ Như Nguyệt không thèm liếc mắt bọn họ một cái, quay đầu nói: "Đại ca, chúng ta đi thôi, hôm nay trở về Thánh Cảnh, nên chuẩn bị một chút."

"Tốt." Tiêu Phong khẽ gật đầu.

Nếu không phải nể mặt lão tổ tông và Tiêu Bạch Hiên, hắn cũng không muốn đến Tiêu gia.

Trong sân Đan tháp, Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai phụ tử đang giằng co, buồn cười đi qua: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt: "Còn không phải tại hắn? Nếu hỗn đản này là nhi tử của chúng ta, tại sao không nói sớm cho ta biết? Hại ta ăn một bụng giấm, cho rằng đào hoa của ngươi lại tới, cố tình đào hoa này còn tốt như vậy."

Nói tới đây, Dạ Vô Trần đầy một bụng ủy khuất, nàng cũng chưa từng đối với hắn tốt như vậy, có thể không ăn giấm sao?

"Ta lại không biết các ngươi đã biết chuyện kiếp trước." Tử Thiên Cảnh ủy khuất bĩu môi, nếu biết sớm thì hắn cần gì phải yên lặng thương tâm một mình?

"Nương tử", Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ủy khuất, "Tuy nói hắn là nhi tử của chúng ta, nhưng mà nàng là của một mình ta, hắn cũng không thể bá chiếm nàng."

"Dựa vào cái gì?" Tử Thiên Cảnh phẫn nộ rồi, gia hỏa này vẫn luôn ghen tuông mãnh liệt như trước đây.

Dạ Vô Trần nhướng mày: "Chỉ bằng ta là phu quân nàng!"

"Nhưng ta là nhi tử nàng, ngươi chính là cản trở mẫu tử chúng ta giao lưu tình cảm."

"Ta cũng không phải không cho các ngươi gặp nhau, nhưng mà ngươi không được ôm nàng, không được hôn nàng, càng không được nửa đêm chạy vào phòng nàng."

Nhìn đôi phụ tử âm ĩ này, Mộ Như Nguyệt có chút đau đầu, không biết sau khi tiểu gia hỏa trong bụng sinh ra, sẽ có cảnh tượng gì.

"Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa", Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, "Thu dọn một chút, trở về Thánh Cảnh."

Hai người lập tức quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Mẫu thân, sẽ đi gặp ông bà ngoại sao?" Tử Thiên Cảnh chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tươi rói.

Hết chương 166

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro