Chương 167: Trở về thánh cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Vô Trần, chúng ta nên xuất phát, đại ca và đại tẩu đang chờ chúng ta."

Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, vi phu cũng đã lâu không bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu rồi, bây giờ cũng nên trở về Thánh Cảnh một chuyến."

Chẳng qua cũng sẽ nhanh chóng trở lại đây, ở Trung Châu còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết.

Nghĩ đến Tử Phượng, đáy mắt hắn hiện lên sát khí lạnh lẽo. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt vào tay hắn, làm hơi thở lạnh lẽo trên người hắn chậm rãi thu lại.

.
.
.

Đầu thu, lá rụng bay tán loạn.

Trong Tiêu gia Thánh Cảnh, dưới cây phong khô vàng, một mỹ phụ lẳng lặng đứng, y phục vàng nhạt nhẹ bay trong gió, ưu nhã mà tuyệt mỹ khiến người khác không thể bỏ qua.

Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau duỗi tới, ôm lấy eo nàng, sau đó liền cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, kèm theo thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp: "Ngọc Nhi, lại nhớ ba người bọn chúng sao?"

Thánh Nguyệt phu nhân thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng sắp hai năm rồi, không biết khi nào bọn chúng mới trở về."

"Bọn chúng sẽ trở về nhanh thôi."

Tiêu Thiên Vũ nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nữ tử phía trước, ánh mắt kia tựa như có thể khiến người ta hãm sâu vào.

"Mẫu thân, phụ thân, các ngươi đang làm gì?"

Đột nhiên, một thanh âm non nớt bên cạnh bọn họ vang lên.

Thánh Nguyệt phu nhân nao nao, cúi đầu nhìn tiểu cô nương, cười ưu nhã: "Uyển Nhi, hôm nay học xong rồi sao?"

Tiêu Uyển khẽ chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu: "Dạ, sư phụ cũng khen Uyển Nhi a, chờ Uyển Nhi cường đại rồi sẽ đến Trung Châu tìm ca ca và tỷ tỷ, giúp bọn hắn đánh người xấu."

Nhìn Tiêu Uyển ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thánh Nguyệt phu nhân vui mừng cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nho nhỏ, nói: "Vậy ngươi phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ sớm bắt kịp bọn họ, như vậy mới có thể trợ giúp được bọn họ."

"Uyển Nhi nhất định sẽ cố gắng."

Tiêu Uyển cười đáng yêu, so với hai năm trước, nàng đã cao lên không ít, gương mặt cũng không còn mập mạp, trẻ con như lúc trước, càng thêm phấn điêu ngọc trác.

"Đúng rồi, mẫu thân, mấy ngày trước Uyển Nhi ra ngoài gặp phải một tên hỗn đản muốn dụ dỗ Uyển Nhi, nhưng mà Uyển Nhi nói không muốn đi theo tên hỗn đản kia đâu."

Tiêu Uyển nháy nháy mắt, phồng má, nói.

Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống: "Uyển Nhi, nói cho mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Là một tên hỗn đản, hắn nói nếu Uyển Nhi muốn có thực lực mạnh thì đi theo hắn, Uyển Nhi mới không bị lừa đâu, rõ ràng hắn muốn dụ dỗ Uyển Nhi vào núi, bán cho mấy nam nhân không cưới được vợ."

Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được cười nói: "Bán cho nam nhân làm vợ? Ai dạy ngươi những lời này?"

"Là gia gia a, gia gia nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ dụ dỗ mấy tiểu cô nương đáng yêu bán cho nam nhân làm vợ, Uyển Nhi đáng yêu như vậy, bọn họ nhất định muốn dụ dỗ Uyển Nhi." Tiêu Uyển khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bất thiện nói.

Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Vũ: "Ngươi nhìn xem cha dạy nàng cái gì a? Những lời này mà cũng nói ra được."

"Khụ khụ..." Tiêu Thiên Vũ có chút xấu hổ, lão nhân nhà mình là một lão ngoan đồng chính hiệu, cái gì cũng có thể nói được.

Chẳng qua...

Hắn khẽ nheo mắt, cười lạnh.

Muốn dụ dỗ nữ nhi Tiêu gia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người kia!

"Uyển Nhi, ngươi còn nhớ rõ bộ dáng hắn không?"

Tiêu Uyển dùng đầu ngón tay điểm điểm môi, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ lắm, Uyển Nhi chỉ biết trên cằm hắn có một nốt ruồi đen thật xấu xí, khó coi chết đi được, Uyển Nhi thích người đẹp như ca ca, tỷ tỷ, còn có phụ thân, mẫu thân, mới không cần đi với nam nhân xấu như vậy đâu."

Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhất thời đen mặt.

Hóa ra tiểu gia hỏa này vẫn luôn đi loạn bên ngoài? Nếu như gặp được mỹ nam, vậy có phải nàng sẽ đi cùng người nọ hay không?

Tiểu gia hỏa này trưởng thành nhất định sẽ dễ bị mỹ nam dụ đi.

"Ngọc Nhi, ta có một việc muốn thương lượng với nàng." Tiêu Thiên Vũ bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Thánh Nguyệt phu nhân rất ít khi nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ nghiêm túc như vậy, sửng sốt một chút: "Chuyện gì?"

"Là thế này, chúng ta nhanh kêu Nguyệt Nhi và Vô Trần trở về, dung mạo hai đứa nó đều tuyệt thế vô song, chúng ta để bọn họ tiếp xúc nhiều với Uyển Nhi, miễn cho về sau nữ nhi chúng ta nhìn thấy một nam nhân hơi tuấn mỹ một chút liền bị hắn dụ đi, trên đời này người có dung mạo vượt qua bọn họ không nhiều lắm, cho nên nếu nhìn quen rồi, những người khác trong mắt nàng đều là tiểu sửu bát quái."

Hắn cũng không muốn Nguyệt Nhi vừa mới bị lừa đi, Uyển Nhi cũng đi theo nam nhân khác.

"Vũ ca, ta cảm thấy ý kiến này không tồi, về sau phải hảo hảo nâng cao ánh mắt Uyển Nhi." Thánh Nguyệt phu nhân gật gật đầu.

Bất luận thế nào, vị hôn phu của nữ nhi nàng cũng không thể quá kém.

Bất quá Thánh Nguyệt phu nhân cũng không lo lắng nữ nhi sẽ gả cho một nam nhân tam thê tứ thiếp.

Dù là nàng và Tiêu Thiên Vũ hay Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đều là cả đời một đôi, tình cảm tốt đẹp, cho nên, Uyển Nhi nhìn quen rồi thì sẽ tuyệt đối không yêu nam nhân có vô số nữ nhân.

Loại nam nhân như vậy không xứng với nữ nhi Tiêu gia.

Tiêu Uyển ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, hiển nhiên không hiểu cha mẹ đang nói chuyện gì? Bất quá nghe thấy Mộ Như Nguyệt trở về, nàng thật vui vẻ, lập tức cười hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, khi nào tỷ tỷ về nhà? Uyển Nhi đã hai năm không được gặp tỷ tỷ."

"Chuyện này..." Tiêu Thiên Vũ trầm mặc, mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiêu Uyển, "Bọn họ sẽ nhanh chóng về nhà."

Lời này có lẽ là đang an ủi Tiêu Uyển, cũng có lẽ là muốn trấn an bản thân, dù sao Mộ Như Nguyệt đi lâu như vậy mà không hề có tin tức gì, làm sao bọn họ có thể không lo lắng?

Đại lục Trung Châu đông đảo cường giả, thiên tài vô số, lỡ như có chuyện gì thì phải làm thế nào cho phải? Nếu có thể tìm được Dạ Vô Trần, có lẽ bọn họ không cần quá lo lắng.

Nam nhân kia nhất định sẽ bất chấp tất cả bảo vệ nàng.

Đang nói, cách đó không xa có một cỗ hơi thở quen thuộc truyền đến làm Tiêu Thiên Vũ hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ vẻ vui sướng.

"Là Nguyệt Nhi, bọn Nguyệt Nhi đã trở về!"

"Cái gì?" Thánh Nguyệt phu nhân hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, mấy bóng dáng quen thuộc liền lọt vào tầm mắt nàng.

Đột nhiên, nàng giơ tay bụm kín môi, nước mắt kích động từ khe hở ngón tay chảy xuống, thân thể run lên nhè nhẹ, ánh mắt ôn nhu không chớp mắt nhìn mấy người đang đi đến.

Là bọn họ... bọn họ rốt cuộc đã trở về!

Trời biết mấy năm nay nàng nhớ bọn họ cỡ nào, hai năm trời không có tin tức gì, hiện tại gặp lại nhau làm sao có thể không kích động.

Một thân ảnh bạch y chậm rãi đáp xuống trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân.

Thanh âm nữ tử mang theo kích động không thể tự kiềm chế, lại cố gắng đè nén: "Nương, ta đã trở về."

Đúng vậy, nàng đã trở về.

Xa cách hai năm sao có thể không nhớ? Nhưng chưa tìm được đại ca, nàng quyết không trở về Tiêu gia, mà sau khi tìm được hắn lại xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới kéo dài tới hai năm.

"Nguyệt Nhi!" Thánh Nguyệt phu nhân ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, nói không ngừng: "Trở về thì tốt, trở về thì tốt..."

Tiêu Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, cuối cùng cũng an tâm, hắn dời mắt sang Diêu Vân Thanh và Tử Thiên Cảnh, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tử Thiên Cảnh và Dạ Vô Trần có chút giống nhau.

Tên kia sẽ không phải là nhi tử tư sinh của Dạ Vô Trần đi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thiên Vũ trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn Dạ Vô Trần: "Không biết hai vị này là ai?"

Dạ Vô Trần nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc, hắn không rõ mình trêu chọc nhạc phụ đại nhân lúc nào.

"Cha", Mộ Như Nguyệt buông Thánh Nguyệt phu nhân ra, khẽ cười nói, "Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Diêu Vân Thanh, là bằng hữu ta kết giao ở Trung Châu học phủ, cũng là đại tẩu tương lai của ta."

Đại tẩu?

Hai chữ này giống như thiên lôi đánh vào lòng mọi người.

Thánh Nguyệt phu nhân nhìn Diêu Vân Thanh một lượt từ trên xuống dưới, thật sự là càng xem càng vừa lòng, mặc kệ thế nào đều tốt hơn nữ nhân Ngô gia kia rất nhiều.

Nàng mỉm cười tiến lên cầm tay đối phương, ôn nhu nói: "Diêu Vân Thanh phải không?"

Diêu Vân Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười tươi đẹp: "Vâng, bá mẫu."

"Nha đầu này, sắp trở thành con dâu rồi còn kêu bá mẫu cái gì? Cứ giống Phong Nhi, gọi ta là mẫu thân đi, Phong Nhi thật có phúc khí, tìm được một tức phụ vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp như vậy."

Mặt Diêu Vân Thanh đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Nguyệt Nhi cũng chưa nói với nàng bá mẫu nhiệt tình như vậy đi?

"Nguyệt Nhi, không biết tiểu tử này là ai?" Tiêu Thiên Vũ khẽ nheo mắt, "Không phải là nhi tử tư sinh của Vô Trần chứ? Nếu không sao lại giống nhau đến vậy?"

"..."

Dạ Vô Trần lập tức không biết nói gì, khó trách nhạc phụ đại nhân không cho hắn sắc mặt tốt, thì ra là vì Tử Thiên Cảnh.

"Cha, ngươi tưởng tượng cái gì, vậy cũng nên là huynh đệ, ngươi cho rằng Vô Trần có thể có nhi tử lớn vậy sao?" Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, Tiêu Thiên Vũ mới hồi phục tinh thần.

Cũng đúng, Dạ Vô Trần cùng lắm mới hơn 20 thôi, cho dù 10 tuổi đã có con cũng không thể lớn như vậy, xem ra mình thật sự hiểu lầm hắn.

"Vậy không biết hắn là..."

"Hắn tên Tử Thiên Cảnh", Mộ Như Nguyệt nhìn qua Tử Thiên Cảnh, cười nói, "Cụ thể thế nào chúng ta trở về rồi giải thích, đúng rồi, còn có vài người tới Thánh Cảnh, các vị trưởng lão Tiêu gia, các ngươi có thể ra rồi."

Hết chương 167

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro