Chương 171: Cường địch tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn ánh mắt cổ quái của mọi người, Mộ Như Nguyệt cũng không giải thích điều gì. Lúc này Vu Sơn tựa như nhớ tới cái gì, từ trong vạt áo lấy ra một thiếp mời màu bạc đưa tới trước mặt nàng.

"Tháp chủ, đây là thiệp mời của Tiên Y Môn, sáng nay Đan tháp chúng ta mới nhận được."

Tiên Y Môn?

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt khẽ động, nhìn tấm thiệp mời, gật gật đầu, cất thiệp mời vào trong ngực: "Nếu đã nhận được thiệp mời, Đan tháp chúng ta cũng nên nỗ lực tỷ thí một phen, ngươi đi chuẩn bị một chút đi."

"Vâng, tháp chủ." Trong lòng Vu Sơn vui vẻ, thanh âm kích động.

Hắn không ngờ sẽ có một ngày mình có tư cách bước vào Tiên Y Môn.

"Vô Trần, làm sao vậy?" Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt cảm thấy nam nhân bên cạnh không thích hợp, khẽ cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có cường giả tới", trong mắt Dạ Vô Trần hiện lên một tia lãnh ý, "Hơn nữa, đã đến Tiêu gia."

"Tiêu gia?"

Tim Mộ Như Nguyệt run lên, sắc mặt có chút lo lắng. Lúc nàng muốn nói chuyện, lại thấy Tử Thiên Cảnh vội vội vàng vàng đi tới.

Hắn nhìn thấy thần sắc lạnh lẽo của hai người, sắc mặt trầm xuống: "Các ngươi cũng cảm nhận được?"

Dạ Vô Trần gật đầu, dung nhan tà mị trịnh trọng chưa từng có. Bất luận đối mặt với dạng địch nhân gì hắn cũng không đặt vào mắt, nhưng hiện giờ, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.

"Cường giả chân nguyên, hơn nữa không chỉ có một."

"Chân nguyên?" Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn nam nhân.

Dạ Vô Trần càng cau mày chặt hơn: "Trên Thiên Địa Huyền Hoàng, chính là cường giả chân nguyên, chỉ có võ giả đạt tới cảnh giới thiên nguyên mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của chân nguyên."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt lộp bộp.

Nàng vẫn luôn cho rằng thiên nguyên là cảnh giới cao nhất, không ngờ tầm mắt nàng còn quá nông cạn, trên thiên nguyên còn có chân nguyên, nhưng nhiều cường giả như vậy tới Tiêu gia làm gì?

Nếu bọn họ hướng về phía Tiêu gia, nàng có thể mặc kệ, nhưng hiện tại cha mẹ đang ở Tiêu gia.

"Viêm Tẫn", Mộ Như Nguyệt rũ mắt, nói, "Về sau phát sinh chuyện gì, ngươi và Tiểu Bạch cũng không được ra ngoài !"

Trong đan thư, Viêm Tẫn tựa như cảm nhận được nỗi bất an, muốn mạnh mẽ phá tan trói buộc, cảm giác nguy hiểm kia làm hắn điên cuồng táo bạo, nhưng làm thế nào cũng không ra được.

Trong Tiêu gia, Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ đang nói chuyện, đúng lúc này, vô số hơi thở cường đại như mây đen đầy trời kéo đến, mọi người lập tức biến sắc.

"Không tốt!"

Sau núi, lão tổ tông chợt mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia sắc bén xen lẫn kinh ngạc: "Chân nguyên! Có ít nhất 10 chân nguyên! Thế tới rào rạt, từ khi nào Tiêu gia chọc phải nhiều cường giả chân nguyên như vậy?"

Nhưng lão tổ tông cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thể hắn chợt lóe, đứng thẳng trên không trung.

Bạch y bay múa, tiên phong đạo cốt, lão giả khoanh tay mà đứng, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía mấy thân ảnh đang bay nhanh đến.

Lúc này mọi người đều cảm nhận được khí thế bên ngoài, sắc mặt ngưng trọng.

"Các hạ là người phương nào, tới đây có gì chỉ giáo?"

Đó là một đám bạch y nữ tử, dung nhan tuyệt sắc, đặc biệt là vị nữ tử dần đầu, khí chất ưu nhã, băng thanh ngọc khiết, thanh thuần tuyệt mỹ như phù dung trong nước, mang đến cảm giác không thể khinh nhờn.

Ở đại lục này cũng chỉ có hai nơi thừa thải mỹ nữ tuyệt sắc.

Một là Thánh Môn, hai là Tiên Y Môn, bất quá so với Thánh Môn tất cả đều là nữ tử, Tiên Y Môn nữ nhiều nam ít, nhưng đều có dung mạo xuất chúng.

Không biết những người này đến từ Thánh Môn hay Tiên Y Môn.

"Tới tìm người."

Nữ tử dẫn đầu chậm rãi mở miệng, ngữ khí như lan, thanh âm dễ nghe khiến người ta không thể không động dung.

Lão tổ tông nhướng mày: "Không biết người cô nương muốn tìm là..."

"Dạ Vô Trần!"

Vỏn vẹn ba chữ nhưng lại khiến mọi người biến sắc.

Tiêu Thiên Vũ an ủi vỗ vỗ tay Thánh Nguyệt phu nhân, lắc lắc đầu với nàng, sau đó quay đầu nhìn nữ tử trên không trung, nhàn nhạt hỏi: "Cô nương, ngươi muốn tìm con rể ta có chuyện gì?"

Lúc nói chuyện, Tiêu Thiên Vũ nhấn mạnh hai chữ 'con rể'.

Ai ngờ sắc mặt nữ tử bất biến, tựa hồ cũng không để ý lời Tiêu Thiên Vũ nói.

"Ta phụng mệnh tới tìm hắn, không biết Dạ Vô Trần có ở đây không?"

"Phụng mệnh?"

"Phải!"

Nữ tử quét mắt Tiêu Thiên Vũ một cái, tựa như không để ý đối phương thực lực kém cỏi, kiên nhẫn giải thích: "Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ chúng ta, hắn nợ thiếu chủ nhà chúng ta, cho nên ta phải mang hắn về gặp thiếu chủ."

Sắc mặt Tiêu Thiên Vũ trầm xuống. Xem ra hôm nay những người này tới không có ý tốt gì. Hiện giờ hắn chỉ có thể cầu mong Dạ Vô Trần đừng trở về.

"Cô nương, Vô Trần tuyệt đối sẽ không đi cùng cô nương, mời các ngươi trở về đi!"

Nữ tử khẽ nheo mắt, một tia lãnh ý xẹt qua, bàn tay trắng nõn hơi nâng lên, một tia sáng sắc bén như kiếm quang đâm vào ngực Tiêu Thiên Vũ.

Tiêu Thiên Vũ bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu đỏ tươi.

"Phu quân!" Thánh Nguyệt phu nhân biến sắc, vội chạy đến bên cạnh Tiêu Thiên Vũ, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Tiêu Thiên Vũ phun ra một ngụm máu, lắc lắc đầu: "Ta không sao."

"Hộc máu rồi mà còn nói không sao?" Thánh Nguyệt phu nhân đau lòng, rưng rưng nước mắt, cắn chặt môi, phẫn nộ nhìn nữ tử trên không trung.

Nữ tử lạnh lùng quét mắt qua đám người phía dưới, nhàn nhạt nói: "Lần này chỉ là một chút giáo huấn, nếu còn có lần sau, ta tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!"

Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân giận dữ, vừa định nói chuyện lại bị Tiêu Thiên Vũ kéo kéo cánh tay. Xem ra thực lực nữ nhân này rất cường đại, ít nhất mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.

Sắc mặt lão tổ tông trầm xuống, đáy mắt lập lòe gió lốc: "Ta mặc kệ ngươi là ai, đều không thể tới Tiêu gia ta quấy rối!"

Nữ tử không nói gì, dời mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của lão tổ tông, ngữ khí như lan: "Giao Dạ Vô Trần ra đây, ta lập tức rời đi, nếu không tất cả đều phải chết!"

"Ngươi..."

Ngay lúc lão tổ tông còn muốn nói gì đó, một hơi thở âm trầm như đến từ địa ngục đến gần, sau đó là thanh âm trầm thấp của nam nhân: "Ngươi tìm ta?"

Tiêu Thiên Vũ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn mấy người đang đi đến, dùng hết sức lực rống lên: "Vô Trần, Nguyệt Nhi, Cảnh Nhi, các ngươi đi mau! Mau rời khỏi nơi này!"

Thanh âm hắn run rẩy, đáy mặt là nỗi sợ hãi chưa từng có.

Cuối cùng bọn họ vẫn tới.

Nhưng cho dù tới thì thế nào? Sao có thể là đối thủ của đám cường giả đó? Nếu mục tiêu của bọn họ là Dạ Vô Trần, vậy không biết Nguyệt Nhi sẽ thương tâm thế nào.

Nghe thấy thanh âm phía sau, nữ tử quay đầu lại nhìn mấy người đang đi tới. Liếc mắt một cái, ánh mắt nàng dừng trên người nam nhân mắt tím kia.

Không thể không nói, nam nhân này rất tuấn mỹ tà mị, quanh thân bao phủ nhàn nhạt sát khí nhưng lại không chút ảnh hưởng đến khí chất cao quý ưu nhã của hắn.

"Ngươi là Dạ Vô Trần?" Nữ tử lẳng lặng nhìn nam nhân đối diện, từ đầu đến cuối, đáy mắt nàng trước sau như một không hề có chút gợn sóng nào.

Hắn quả thật rất tuấn mỹ, đáng tiếc chỉ là một nam nhân phụ bạc.

Không chờ nam nhân đáp lời, ánh mắt nữ tử dời qua nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh, khẽ nhíu mày. Khó trách có thể cướp vị hôn phu của người khác, dung mạo cỡ này đúng là có tư cách.

"Dạ Vô Trần, thiếu chủ nhà chúng ta cho mời!" Nữ tử khẽ nâng mắt, không nóng không lạnh nói.

Dạ Vô Trần hơi nhíu mày rồi chợt giãn ra, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, ta không quen biết thiếu chủ của các ngươi, cũng sẽ không đi cùng các ngươi."

"Hừ!" Nữ tử hừ lạnh, khí thế trên người cũng tăng lên: "Ngươi không đi cũng phải đi!"

Thật không biết vì sao thiếu chủ phải nhớ mãi không quên tên nam nhân phụ bạc này.

Đặc biệt là nữ nhân bên cạnh hắn, cũng không phải thứ gì tốt, rõ ràng biết nam nhân này đã có vị hôn thê còn muốn câu dẫn hắn, nếu không phải trong môn phái có quy định không được tùy tiện động thủ với người dưới cảnh giới huyền thiên, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữ nhân này!

Thân thể Dạ Vô Trần chợt lóe, che chắn phía trước Mộ Như Nguyệt.

Nhìn thấy động tác này của hắn, trong lòng nữ tử càng thêm tức giận, trong mắt lập lòe hàn ý, nam nhân này vứt bỏ thiếu chủ tìm nữ nhân khác, bây giờ còn làm trò bảo vệ nàng trước mặt bọn họ.

Dù thiếu chủ là nữ nhi tư sinh của môn chủ, gần đầy mới được đón về môn phái, nhưng dù sao nàng cũng là thiếu chủ, đại biểu cho cả môn phái bọn họ.

Đặc biệt là nàng còn là nữ nhi duy nhất của môn chủ.

"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay Dạ Vô Trần, mỉm cười lắc đầu nói: "Ta không sao, ngươi không cần lo lắng."

Chẳng qua...

Nàng đảo mắt nhìn qua nữ tử như u lan kia, đáy mắt xẹt qua tia sáng kì lạ.

Nữ nhân này đến vì Vô Trần?

Trên đời này, người muốn tranh đoạt phu quân với nàng cũng chỉ có Nam Cung Tử Phượng, nhưng nhìn tình huống hiện tại, nữ tử này không phải Nam Cung Tử Phượng.

Vậy mục đích của nàng là gì? Thiếu chủ mà nàng nói là người phương nào?

Ánh mắt Dạ Vô Trần hơi trầm xuống, khí thế khuếch tán ra, 'oanh' một tiếng đánh nữ tử bay ra ngoài.

"Chân nguyên?"

Nữ tử biến sắc, nam nhân này cũng là chân nguyên? Bất quá hắn chỉ có một người, mà bọn họ có mười người.

"Chờ ta."

Dạ Vô Trần khẽ nói vào tai Mộ Như Nguyệt khiến tim Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, không chờ nàng kịp nói gì, thân ảnh tím đã xẹt qua không trung, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nữ tử.

Hắn khẽ nâng tay lên, một thanh kiếm màu tím xuất hiện trong tay hắn, thân kiếm lập lòe ánh sáng tím, tương ứng với một thân trường bào tím của hắn.

Mộ Như Nguyệt khẩn trương, giờ phút này, trong lòng cảm thấy thật bất lực.

Từ khi trọng sinh tới nay nàng vẫn luôn tu luyện chưa từng ngừng nghỉ, nhưng hiện tại chỉ có thể bất lực như vậy, trơ mắt nhìn Dạ Vô Trần chiến đấu với kẻ địch mà không thể giúp được gì.

"Ngươi đã rất nỗ lực rồi."

Cảm giác ấm áp trên tay khiến Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, vừa quay đầu sang liền đối diện với đôi mắt cười của thiếu niên, trong lòng chợt ngũ vị tạp trần, nở nụ cười khổ.

"Nhưng hiện tại ta chỉ là đỉnh thiên phú, ngay cả cảnh giới huyền nguyên cũng chưa đạt tới."

Thiếu niên cười khẽ, ánh mắt nhu hòa: "Lúc ngươi xuyên tới đây chưa đầy 15 tuổi, hiện tại 20, nói cách khác, ngươi dùng năm năm ngắn ngủi đã đạt đến đỉnh thiên phú, trong vòng năm năm đã có được thành tựu như vậy, trên đời này trừ ngươi ra còn có ai? Phụ thân đã gặp được vài lần kỳ ngộ, đầu tiên là ngẫu nhiên khôi phục ký ức kiếp trước, lại hấp thu lực lượng kiếp trước lưu lại nên mới có thể tiến bộ vượt bậc, lập tức đạt tới chân nguyên, còn ngươi cái gì cũng không có mà đi được đến ngày hôm nay đã rất khó có được rồi, cho nên cái ngươi thiếu không phải là thiên phú hay sự nỗ lực, mà là thời gian."

Lời Tử Thiên Cảnh nói quả thật không sai.

Cái nàng thiếu không phải là thiên phú và sự nỗ lực mà là thời gian quá ngắn, nếu như có thể bắt đầu tu luyện từ năm 10 tuổi, có lẽ bây giờ sẽ khác.

Nhìn Dạ Vô Trần chiến đấu với 10 vị nữ tử, tim Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đồng thời, khát vọng thực lực cũng ngày càng mãnh liệt hơn.

Gió nhẹ phất qua, thanh kiếm trong tay nam nhân nhiễm máu tươi, một thân trường bào tím tung bay trong gió, dù lúc này dung nhan hắn dính đầy màu tươi nhưng vẫn không mất đi khí thế cường đại, cao quý.

Trong lòng nữ tử thầm sốt ruột, không ngờ đến bây giờ còn chưa bắt được hắn, nếu có thể giết thì dễ rồi, nhưng thiếu chủ muốn bắt người sống!

Đột nhiên, một tia sáng tím đánh tới, nữ tử bị ép lui về phía sau vài bước, dung nhan như u lan hiện lên một tia âm ngoan.

"Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp kia."

Nữ tử hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên quyết: "Dạ Vô Trần, thiếu chủ của chúng ta muốn gặp ngươi, vậy ta nhất định sẽ bắt ngươi mang về!"

Oanh!

Đột nhiên, toàn thân nữ tử bộc phát khí thế cường đại, ánh mắt cực kì sắc bén, khóe môi nở nụ cười nhạo báng, lạnh lùng nói: "Đây là bí pháp của môn phái chúng ta, ta vốn dĩ không định vận dụng, bởi vì sau khi dùng xong sẽ để lại di chứng, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng không còn biện pháp khác."

Giờ phút này, khí thế nữ tử mạnh lên rất nhiều, tựa như vượt qua cấp bậc chân nguyên đạt đến một tầm cao hơn.

Bất quá kiếm của nàng không nhắm về phía Dạ Vô Trần mà là Mộ Như Nguyệt.

Dù môn phái có quy định không thể tùy tiện giết người dưới cảnh giới huyền nguyên, nhưng nàng cũng không tính giết Mộ Như Nguyệt mà chỉ muốn giáo huấn nữ nhân câu dẫn nam nhân của người khác một chút thôi!

Nếu không nhìn thấy Dạ Vô Trần bảo hộ nữ nhân kia, có lẽ nàng cũng không tức giận đến thế.

Bởi vì nữ tử này mà thiếu chủ mỗi ngày đều ưu sầu bi thương, tất cả đều vì nam nhân này!

Sao nàng có thể chịu được hắn bảo hộ nữ nhân khác trước mặt mình?

Đừng quên, thiếu chủ mới là vị hôn thê của hắn, như vậy đối với thiếu chủ là không công bằng! Cho nên nữ nhân kia phải trả giá đắt!

"Nguyệt Nhi!"

Mọi người đồng loạt biến sắc, hoảng sợ hô to.

Tử Thiên Cảnh nâng tay bảo hộ Mộ Như Nguyệt trong ngực, đôi mắt lười biếng ngày thường giờ đã tràn ngập hàn ý, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng.

Đúng lúc này, một tiếng rên khẽ vang lên, con người Mộ Như Nguyệt co rụt lại, nhìn thân ảnh màu tím chắn trước mặt mình.

Trên ngực nam nhân máu tươi đầm đìa, thấm vào mặt đất, càng chảy càng nhiều.

Giờ phút này, dung nhan tà mị trở nên tái nhợt, hơi thở suy yếu làm tim Mộ Như Nguyệt run lên.

"Vô Trần..."

Nàng khẽ gọi tên nam nhân, trái tim như bị cái gì hung hăng đâm vào, vô cùng đau đớn.

"Dạ Vô Trần, ngươi thế nhưng cứu nàng!" Nữ tử biến sắc, ánh mắt lập lòe lãnh ý, "Tốt, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Hắn không tiếc dùng tính mạng mình để cứu nữ nhân chen chân vào tình cảm người khác này, rốt cuộc đặt thiếu chủ ở nơi nào? Bây giờ có phải đánh hắn trọng thương cũng phải mang hắn về cho thiếu chủ!

Mộ Như Nguyệt ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt.

Máu nhiễm đỏ đôi mắt nàng.

Trong lòng đau đớn tột độ.

Nếu- nếu nàng cũng đủ cường đại, có lẽ Dạ Vô Trần sẽ không bị thương... đáng tiếc, nàng quá vô dụng.

Không liên quan đến vấn đề thời gian, mà là bản thân nàng.

Nữ tử híp mắt lại, vung trường kiếm lên, phóng ra một đạo kiếm khí về phía Dạ Vô Trần. Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt hồi phục tinh thần lại.

"Vô Trần, giúp ta tranh thủ thời gian!"

Sắc mặt Dạ Vô Trần khẽ động, gật gật đầu, hắn không để ý vết thương trên ngực, nhặt kiếm lên.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt ngưng trọng.

Hiện tại, nếu muốn đánh bại những người này thì chỉ còn một cách, chính là dùng tinh thần lực vô tận của nàng! Mặc dù đến bây giờ nàng vẫn chưa biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tinh thần lực.

Đáng tiếc, sử dụng tinh thần lực cần phải có thời gian, cho nên nàng mới nói Dạ Vô Trần tranh thủ thời gian giúp nàng. Nhưng chỉ dựa vào thực lực của Dạ Vô Trần hiện giờ vẫn không đủ.

"Ta biết lần trước là ngươi giúp ta", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, đáy mắt xẹt qua tia sáng, "Bây giờ ngươi giúp ta triệu hồi Thao Thiết kia ra."

Nếu có thêm Thao Thiết, có lẽ còn có khả năng.

Tựa như nghe được thanh âm của Mộ Như Nguyệt, trên người nàng chợt truyền ra một cỗ lực lượng phóng về phía mật thất Tiêu gia cách đó không xa.

"Mụ nội nó, ai dám quấy rầy lão tử nghỉ ngơi!"

Một tiếng rống phẫn nộ truyền đến, sau đó mọi người nhìn thấy một quái vật mặt người trong mật thất chạy ra, thanh âm non nớt khiến mọi người cảm thấy cực kì quái dị.

"Là Thao Thiết!"

Lão tổ tông biến sắc: "Xong rồi, Thao Thiết chạy ra, bây giờ chúng ta xong rồi, mười chân nguyên còn thêm một Thao Thiết, căn bản là toàn quân bị diệt."

Hắn đã nhìn ra những người đó sẽ không động thủ với người dưới cảnh giới huyền nguyên, cho nên ít nhất đám người Mộ Như Nguyệt có thể tránh được lần này.

Nhưng Thao Thiết thì khác, hắn không có kiêng kị gì, trong mắt hắn, tất cả mọi người đều là thức ăn.

"Lão tổ tông, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Ta đã nói đừng cho hậu nhân Tiêu Vân trở về, đều tại bọn họ trở về mới gây ra nhiều chuyện như vậy."

"Xong rồi, xong rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi!"

Trong lòng mọi người đều bi thống, tuyệt vọng nhìn Thao Thiết hung thần ác sát.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt xẹt qua không trung rơi vào tai mọi người: "Thao Thiết, giúp ta tranh thủ thời gian."

Thao Thiết đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, lập tức sợ tới mức cả người phát run, này... đây không phải mẫu thân của tên biến thái kia sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro