Chương 170: Đại hội tiên y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp yên tĩnh, Vu Sơn trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Tháp chủ, là người của Dược Tông."

Dược Tông?

Mộ Như Nguyệt chợt nhớ tới Mộ Dung Thanh Sơ và Đan tôn giả, bất luận thế nào, Dược tông ở Thánh Cảnh cũng là một bộ phận của Dược tông ở Trung Châu, nếu liên quan đến Dược Tông thì thật phiền toái.

"Dược tông làm cái gì?"

Vu Sơn liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Qua một thời gian nữa là đại hội tiên y, đến lúc đó tam đại thế lực đều sẽ phái người đến tham gia, nhưng người tham dự đại hội tiên y không phải do các thế lực quyết định mà là xem xét thành tựu của cá nhân ở bên ngoài, nói như vậy đệ tử Dược tông tương đối tự do, bất kì ai cũng có thể ra ngoài tự thành lập thế lực riêng của mình, cho nên vị đệ tử Dược tông kia mới vọng tưởng thâu tóm Đan tháp chúng ta."

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Đại hội tiên y là cái gì?"

"Ngươi không biết đại hội tiên y?" Vu Sơn quét mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, cảm thấy hơi kinh ngạc, "Đại hội tiên y là do Tiên Y Môn tổ chức, mười năm một lần, trùng hợp đại hội lần này sẽ diễn ra vào hai tháng sau, cho nên tam đại thế lực đều bắt đầu có hành động."

Mộ Như Nguyệt nhíu mày: "Tiên Y Môn? Thế lực cường đại nhất đại lục không phải mấy thế lực Dược tông bọn họ sao? Tiên Y Môn lại là cái gì? Hơn nữa, tại sao lại là tam đại thế lực?"

"Ha ha", Vu Sơn cười gượng hai tiếng, kiên nhẫn giải thích, "Thế lực Dược tông và Võ tông đúng là cường đại nhưng nếu nói mạnh nhất thì không phải mấy thế lực này mà là Tiên Y Môn, còn về phần tam đại thế lực là bởi vì Diêu gia chưa bao giờ tham dự đại hội này, bất quá bình thường Tiên Y Môn cũng sẽ đi khảo sát các thế lực khác một chút, vài đan dược sư có thế lực riêng cũng được mời đến, chuyện này còn phải xem vận khí của mình."

Nói đến đại hội tiên y, sắc mặt mọi người đều mong chờ.

Sẽ có rất nhiều đan dược sư đến tham dự đại hội, sao có thể không khiến người khác hâm mộ? Không biết khi nào bọn họ mới có được tư cách này.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi: "Võ giả và Thánh Môn cũng có đan dược sư?"

"Đương nhiên", Vu Sơn cười cười, "Nếu không có đan dược sư, chỉ sợ hai thế lực này cũng không thể phát triển đến trình độ như vậy, nhưng so với Dược tông, mấy đan dược sư đó vẫn kém hơn rất nhiều, dù sao Dược Tông mới là nơi chân chính để đan dược sư phát triển."

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nghe Vu Sơn đại sư nói, gật gật đầu: "Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống đi, mấy chuyện này cứ để ta giải quyết."

"Tốt." Vu Sơn mỉm cười, nhưng trong lòng ẩn ẩn bất an.

Hắn không biết Tháp chủ muốn làm gì, dù sao đó cũng là đệ tử Dược tông, nếu giết đệ tử Dược tông vậy chẳng khác nào đối địch với cả Dược tông, bọn họ còn chưa gánh vác nổi lửa giận của Dược tông kia.

Trên đỉnh núi cách đó không xa, nam nhân đón gió mà đứng, một đầu tóc bạc như tiên, vài sợi tóc phất qua dung nhan tuấn mỹ.

Bất kì ai nhìn thấy nam nhân này đều sẽ nhịn không được cảm thán, thế gian lại có nam tử mỹ đến mức này, tựa như thần tiên vô dục vô cầu, dung nhan thanh nhã hờ hững giống như sẽ không sinh ra bất cứ cảm xúc gì.

"Đan tôn giả." Nam nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm như tiếng nhạc trên trời, mỹ diệu động lòng người.

"Công tử?" Đan tôn giả lẳng lặng đứng phía sau nam nhân, sắc mặt tôn kính.

Nếu như Mộ Như Nguyệt có ở đây nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Mộ Dung Thanh Sơ là thiếu tông chủ Dược tông, Đan tôn giả là lão tông chủ, nhưng hiện giờ lại xưng hắn là thiếu chủ? Lại còn tôn kính như vậy.

Nam nhân này, rốt cuộc có thân phận gì?

"Không lâu nữa sẽ đến đại hội tiên y, có phải nàng sẽ đến hay không?" Sắc mặt nam nhân đạm mạc, tựa như đang hỏi một việc râu ria bình thường.

Nhưng chỉ có Đan tôn giả mới biết sự chờ mong trong lòng Mộ Dung Thanh Sơ.

"Công tử, nếu có thiệp mời, nàng có thể tham gia đại hội tiên y."

"Thiệp?" Nam nhân thanh nhã đúng trong gió, yên lặng thật lâu, thanh âm như tiếng nhạc trời lại vang lên, "Ta hiểu rồi."

Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng núp vào trong mây, bầu trời không có một tia sáng.

"Nha đầu, bây giờ chúng ta đi đâu?" Viêm Tẫn nhướng mày, nhìn nữ tử bên cạnh, nha đầu này phỏng chừng lại muốn làm chuyện xấu đi.

"Lần trước có được cách luyện chế con rối, sau đó lấy được thi cốt độc ở chỗ Tứ Hoàng tử nhưng vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm, cho nên tối nay chúng ta đi luyện chế con rối đầu tiên."

Mộ Như Nguyệt có chút hưng phấn, đối với loại đồ vật này nàng thật sự cảm thấy rất hứng thú.

Viêm Tẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Không biết gia hỏa xui xẻo nào bị nha đầu ngươi nhìn trúng, ta thật cảm thấy đồng tình cho hắn."

Mộ Như Nguyệt cũng không để ý tới Viêm Tẫn, lôi kéo hắn chạy tới khách điếm.

.
.
.

"Vân thúc, bất luận thế nào ta cũng phải có được Đan tháp."

Trong phòng, nam nhân nhíu chặt mày, đáy mắt âm trầm: "Nhưng mà sau lưng Đan tháp còn có Tiêu gia, không ngờ một gia tộc nhỏ trong đế quốc lại có cường giả thiên nguyên!"

Thiên nguyên?

Ngoài cửa sổ, hô hấp Mộ Như Nguyệt căng thẳng, thực lực lão tổ tông là cảnh giới thiên nguyên?

Cũng đúng, trươc kia Tiêu gia quả thật rất mạnh, nhưng trong một trăm năm lão tổ tông bế quan đã bắt đầu xuống dốc, mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết, mà người mạnh nhất Tiêu gia bất quá là cảnh giới huyền nguyên cho nên Tiêu gia mới tụt dốc đến mức này.

"Chuyện này quả thật có chút phiền phức", lão giả được xưng là Vân thúc cau mày, nói: "Ngươi nhất quyết muốn có Đan tháp?"

"Phải!" Nam nhân khẽ cong khóe môi, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: "Đan tháp có rất nhiều loại đan dược ta chưa từng nghe qua, nếu như có thể có những loại đan phương đó, ưu thế của ta nhất định sẽ lớn hơn nữa, đây mới chính là mục tiêu của ta, thế nhưng lại bị cái lão bất tử Tiêu gia kia ngăn cản, còn không thèm đặt Dược tông chúng ta vào mắt, sớm muộn gì cũng có một ngày ta tiêu diệt lão nhân đáng chết kia!"

Đáy mắt nam nhân âm trầm, trên người bộc phát sát khí mãnh liệt.

Vẻ mặt Vân thúc chợt buông lỏng, nói: "Yên tâm đi, luôn sẽ có biện pháp, hiện tại cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại thảo luận chuyện này."

"Tốt." Nam nhân khẽ gật đầu, nói: "Vậy Vân thúc nghỉ ngới trước đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi."

Nghe vậy, Vân thúc cũng không nói gì nữa, xoay người đứng lên đi ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, Viêm Tẫn nhíu mày nhìn nữ tử bên cạnh, cười như không cười nói: "Hắn chính là mục tiêu thí nghiệm của ngươi?"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, sau khi xác định Vân thúc đi rồi mới kéo tay Viêm Tẫn nhảy vào cửa sổ.

Từ lúc Dạ Vô Trần xuất hiện, Tiểu Bạch liền tiến vào trạng thái ngủ say, vì sắp tới thời kỳ trưởng thành nên Tiểu Bạch cần ngủ say để khôi phục thực lực.

Hiện tại, Viêm Tẫn là trợ lực duy nhất của Mộ Như Nguyệt.

"Là ai?"

Toàn thân nam nhân chấn động, trên người bộc phát khí thế sắc bén, đôi mắt như mắt chim ưng nhìn về phía hai thân ảnh bạch y và hắc y ngoài cửa sổ.

"Các ngươi là ai?" Hắn híp mắt, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động.

Tuy nữ tử kia thoạt nhìn nhu nhược nhưng nam nhân kia lại rất cường đại, hắn không thể không cẩn thận.

"Ngươi là người Dược tông?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười lạnh nói.

"Hừ!" Nam nhân hừ lạnh một tiếng, "Nếu đã biết ta là người Dược tông, ai cho ngươi lá gan dám đến nơi này?"

Hắn vốn cho rằng khi nhìn thấy khí thế của mình, nữ nhân này nhất định sẽ lùi bước, nhưng hoàn toàn ngược lại, nàng chỉ dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn chăm chú, giống như đang nhìn thứ gì đó đáng chê cười.

Loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái, ánh mắt càng trở nên không tốt.

"Ta tới đây để thu phục ngươi, nếu ngươi nguyện ý ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ sẽ bớt thống khổ một chút." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, ngữ khí đạm mạc như đang nói một chuyện rất bình thường.

Nhưng mà lời nàng nói lại khiến sắc mặt nam nhân đại biến.

"Thu phục ta? Chỉ bằng ngươi? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã!"

Hắn là cường giả cảnh giới huyền nguyên, chỉ bằng nữ nhân này mà cũng muốn thu phục hắn? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ.

"Viêm Tẫn!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, "Tốc chiến tốc thắng, đừng kinh động những người khác!"

Nam nhân này chỉ ở cảnh giới huyền nguyên, mà lão giả vừa rồi ở cảnh giới địa nguyên, cho nên nếu để hắn phát hiện, không có Tiểu Bạch nàng bây giờ không quá an toàn.

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt giơ một bình sứ lên, một viên đan dược bay về phía Viêm Tẫn: "Đây là cường lực đan, có thể giúp ngươi nâng cao thực lực trong nửa canh giờ."

Viêm Tẫn bắt lấy đan dược, không hề do dự lập tức nuốt xuống.

Trong nháy mắt, khí thế toàn thân hắn tăng lên, tất cả lực lượng tụ tập ở bàn tay, 'oanh' một tiếng đánh về phía nam nhân.

Trong lòng nam nhân kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, 'phịch' một tiếng, trúng một nắm đấm của Viêm Tẫn khiến hắn lui về phía sau vài bước.

Lúc này, tay nam nhân giống như đã tàn phế, không nâng lân nổi, kinh ngạc nhìn Viêm Tẫn, rồi nhìn qua Mộ Như Nguyệt, khàn khàn nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi nói đi?"

Ánh mắt nam nhân trầm xuống, từ khi hắn tới đây chưa từng đắc tội bất kì ai, duy nhất kết giao chỉ có Đan tháp, mà đối phương lại có thể tiện tay lấy ra cường lực đan.

"Ngươi là người Đan tháp?"

"Không sai!" Mộ Như Nguyệt không phủ nhận mà thoải mái thừa nhận.

Dù sao người này cũng sẽ nhanh trở thành con rối thôi.

Sắc mặt nam nhân hơi đổi, hắn không ngờ người này thật sự là người Đan tháp, sau đó hắn nhìn thấy bạch y nữ tử kia không biết đang mân mê thứ gì.

Sau khi lấy thi cốt độc và một ít dược liệu ra, Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay, khóe môi khẽ cong lên, lạnh giọng phân phó Viêm Tẫn: "Đánh ngất hắn cho ta, để ta dễ làm việc."

Viêm Tẫn nhướng mày, đôi mắt đen khí phách nhìn về phía nam nhân: "Không còn cách nào khác, ai bảo ngươi đắc tội nha đầu này, vậy chỉ có thể làm vật thí nghiệm."

"Ngươi...."

Nam nhân mới nói được một chữ, nắm đấm từ phía đối diện đã hạ xuống đầu hắn, trực tiếp làm hắn đầu váng mắt hoa.

Lúc này, không chờ nam nhân kịp hoàn hồn, từng nắm đấm của Viêm Tẫn nện vào người hắn, đánh cho hắn ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.

Đồng thời, Mộ Như Nguyệt cũng bắt đầu thao tác.

Tinh thần lực được phóng ra không ngừng tựa như dùng mãi không hết, dưới áp lực của tinh thần lực cường hãn, sắc mặt nam nhân trắng bệch, giống như không khí xung quanh hắn đều bị rút sạch.

Nữ nhân này lại có tinh thần lực cường đại đến vậy!

Nam nhân rốt cuộc đã hiểu, lần này hắn chọc phải kẻ địch mạnh cỡ nào !

"Bước đầu tiên để chế tạo con rối là phải hủy diệt ý thức của hắn trước."

Cách luyện chế con rối người và con rối kim loại không giống nhau, con rối kim loại chỉ cần thủ đoạn luyện chế, còn con rối người thì cần tinh thần lực cường hãn.

Cho nên, người có thể thành công làm được điểm ấy sợ là chỉ có Mộ Như Nguyệt.

Ý thức của nam nhân dần dần trở nên mơ hồ, trong đầu xuất hiện một cỗ nhiệt hỏa, sau đó hắn nhìn thấy quanh thân mình bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, luồng sáng xanh biếc cùng hương dược liệu xâm nhập vào từng lỗ chân lông cơ thể hắn.

Không!

Không được!

Hắn tuyệt đối không thể bị nữ nhân này khống chế!

Trong lòng nam nhân không ngừng giãy giụa, giờ phút này, hắn nghĩ tới những huynh đệ chết thảm cùng với nỗi cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Vì những người đó, hắn nhất định phải kiên trì, chỉ có cách được Tiên Y Môn thưởng thức, hắn mới có thể báo thù rửa hận cho các huynh đệ đã chết!

"Còn có thể phản kháng?"

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một chút kinh ngạc, càng thêm hứng thú với nam nhân này: "Có thể mạnh mẽ bảo trì ý thức dưới tác động tinh thần lực của ta, nam nhân này thật không đơn giản."

Nếu như nói lúc đầu chỉ là vì giải quyết phiền toái cho Đan tháp, hơn nữa nàng không muốn Dược tông chủ động tới tìm mình cho nên mới muốn luyện chế hắn thành con rối, nhưng mà hiện tại nàng rất có hứng thú với nam nhân này.

Dần dần, ý thức của nam nhân bắt đầu tan rã, hai mắt trở nên vô thần, đồng thời, thi cốt độc xâm nhập vào cơ thể hắn khiến giữa hai hàng lông mày nhiễm một tia tục khí, nhưng cũng rất nhanh đã tan biến.

"Tốt."

Lau mồ hôi trên trán, Mộ Như Nguyệt chậm rãi cong khóe môi, nhướng mày nhìn nam nhân: "Ngươi tên gì?"

Nam nhân không còn âm ngoan như lúc trước nữa, hơi cúi đầu, thần sắc cung kính: "Chủ nhân, thuộc hạ tên Chí Thiên."

"Chí Thiên?" Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt hỏi tiếp: "Mục tới Đan tháp có mục đích gì?"

"Hai tháng sau sẽ diễn ra đại hội tiên y, đệ tử dược tông có thế lực bên ngoài mới có thể tham gia, vì muốn được tham gia đại hội cho nên ta muốn chiếm được Đan tháp."

Mộ Như Nguyệt đã nghe Vu Sơn đại sư nói chuyện này nên cũng không quá kinh ngạc, nàng gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe: "Vừa rồi tại sao ngươi phản kháng ta?"

Chí Thiên trầm mặc.

Không biết vì sao, giờ phút này, Mộ Như Nguyệt cảm nhận được sát khí lạnh lẽo và hận ý nồng đậm trên người nam nhân này.

Thì ra cừu hận giúp hắn bảo trì tâm trí.

"Là vì các huynh đệ của ta!" Chí Thiên khẽ rũ mắt, nói tiếp, "Năm đó các huynh đệ tu luyện cùng ta bị người khác giết hại, người hại chết bọn họ là Thánh Môn, ta gia nhập dược tông cũng vì muốn báo thù Thánh Môn, đáng tiếc, thực lực của ta bây giờ vẫn chưa thể đối kháng với Thánh Môn, cho nên ta muốn nhân đại hội này được Tiên Y Môn chú ý, như vậy có thể đối phó được với Thánh Môn!"

Hận?

Sao hắn có thể không hận?

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh năm đó, trong lòng hắn liền dâng lên nỗi hận khắc cốt ghi tâm, vì vậy nên hắn mới quyết chí tự cường, nhưng thời gian hắn gia nhập Dược tông tương đối ngắn cho nên vẫn chưa có được thành tựu gì, bất đắc dĩ mới muốn đầu cơ trục lợi.

Thời điểm Mộ Như Nguyệt biến hắn thành con rối cũng không xóa đi ký ức của hắn, cho nên hắn không quên quá khứ của mình.

"Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện Dược tông sẽ rất dễ tra ra Đan tháp không phải thế lực của ngươi?"

Chí Thiên nao nao, xấu hổ cúi đầu: "Là ta vì báo thù rửa hận mà lạc tâm trí, làm ra chuyện lỗ mãng như vậy, cũng may chủ nhân xuất hiện cứu ta thoát khỏi sai lầm."

Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, cứu hắn thoát khỏi sai lầm? Hình như nàng cũng không làm chuyện vĩ đại như vậy đi.

"Tổng hợp tình huống Tiên Y Môn và tứ đại thế lực một chút, ngày mai đưa đến Đan tháp cho ta, sau đó không còn chuyện của ngươi nữa."

Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, quay đầu nhìn Viêm Tẫn: "Chúng ta đi thôi."

Viêm Tẫn gật gật đầu, ánh mắt khí phách đảo qua Chí Thiên, khẽ cong khóe môi, xem ra con rối này rất hữu dụng.

Sau khi trở lại Đan tháp, Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy nam nhân đứng bên cửa sổ đợi nàng, chuyện đêm nay nàng không nói với Vô Trần mà kêu Viêm Tẫn hỗ trợ, cho nên nam nhân này rõ ràng không vui, ánh mắt nhìn nàng mang theo ai oán cùng ủy khuất, giống như bị người ta vứt bỏ.

Bất quá, chờ đến sáng hôm sau Mộ Như Nguyệt lưng mỏi eo đau không dậy nổi, thật không biết vì sao Dạ Vô Trần tinh lực cường hãn như vậy, chẳng lẽ là vì thực lực?

Rất có khả năng...

Hôm sau, cùng Tiêu lão gia chủ về Tiêu gia nhận tổ quy tông xong, Mộ Như Nguyệt trở lại Đan tháp, nếu có Tiêu gia che chở, vậy bọn hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Thời điểm nàng trở lại Đan tháp liền nhìn thấy một vẻ mặt cổ quái khiến Mộ Như Nguyệt rất khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tháp chủ", ánh mắt Vu Sơn cổ quái nhìn nàng, nói, "Có người tìm ngươi."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía khuôn mặt cương nghị kia, lúc này mới hiểu rõ vì sao bọn họ dùng ánh mắt cổ quái như vậy nhìn mình.

"Chủ nhân!" Chí Thiên nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, trong lòng vui vẻ, vội vàng tiến lên nói: "Đây là tư liệu ngươi muốn, ta đã chuẩn bị tốt."

"Ân." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, tiện tay cầm lấy, nói: "Không còn chuyện gì nữa, ngươi ra ngoài đi."

Chí Thiên hơi sửng sốt, ủy khuất nhìn nàng: "Chủ nhân, ngươi muốn vứt bỏ ta sao?"

Không thể không nói, dung mạo Chí Thiên cũng không tệ lắm, ngũ quan như đao khắc, cương nghị anh tuấn, phối hợp với cái biểu tình kia thật câu dẫn, bất quá Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp nói gì, Chí Thiên đã bị một bàn tay nhấc lên, hung hăng ném ra ngoài cửa.

Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm, mắt tím lạnh lẽo nhìn Chí Thiên, sau đó quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, lúc nhìn nữ tử, sắc mặt hắn mới hòa hoãn lại.

Nhưng những người khác rõ ràng còn chưa kịp phản ứng.

Hôm qua Mộ Như Nguyệt nói bọn họ không cần nhúng tay, nàng sẽ giải quyết chuyện này, mọi người đều cho rằng nàng đêm hôm khuya khoắt đi giết người diệt khẩu, làm thế nào cũng không ngờ đệ tử Dược tông lại xưng nàng là chủ nhân?

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro