Chương 186: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Đông Phương Tuấn âm trầm, hắn nắm chặt nắm đấm, gằn từng chữ một: "Điền gia, ta nhất định sẽ khiến các ngươi trả giá đắt!"

Đoạn tử tuyệt tôn chẳng khác nào làm hắn mất đi tư cách có được hạnh phúc, sau này còn có mặt mũi nào dây dưa với Khiếu Nguyệt?

Nghĩ đến nữ tử ưu nhã mỹ lệ kia, trái tim Đông Phương Tuấn bất giác đau đớn.

"Tuấn Nhi, bất luận thế nào ngươi cũng phải cưới được Nam Cung Tử Lan, chờ sau khi nàng vào Đông Phương gia, gia tộc chúng ta mới có thể yên ổn được." Ánh mắt Đông Phương Lượng tối tăm, trầm giọng nói.

"Nhưng mà, phụ thân, bộ dáng ta bây giờ đã như vậy, Nam Cung gia sao có thể gả Tử Lan cho ta? Vậy không phải là hại nàng mất đi hạnh phúc cả đời sao?"

"Cho nên không thể để Nam Cung gia biết chuyện này", Đông Phương Lượng trầm ngâm nửa ngày, nói, "Ta sẽ dùng bí pháp của Đông Phương gia để Âu Dương gia ngậm miệng, việc này nếu Âu Dương gia không nói ra, Nam Cung gia dĩ nhiên sẽ không biết, còn về phần Điền gia, không cần lo lắng, bọn họ sẽ không ngốc đến mức làm như vậy, nếu không thì có khác gì thừa nhận mình là hung thủ?"

Đông Phương Tuấn không nói gì, cam chịu quyết định của Đông Phương Lượng.

Đối với bí pháp Đông Phương gia chủ đưa tặng, Âu Dương gia tất nhiên thu nhận, đây là Đông Phương gia bồi thường Âu Dương gia để không tiết lộ việc này, nếu không Nam Cung gia sẽ không liên hôn với Đông Phương gia nữa, có điều, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ không nói ra mà thôi.

Lúc này, trong đình viện Âu Dương gia, lá rụng tán loạn.

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, dời mắt nhìn nam nhân bên cạnh: "Nghe nói Âu Dương Lâm đã chết?"

"Ân." Dạ Vô Trần không cho là đúng, cũng không để ý những lời này.

Ý cười trong mắt Mộ Như Nguyệt càng đậm: "Là bị chàng hành hạ đến chết, Vô Trần, ta không tin chuyện này không liên quan đến chàng."

Nghe vậy, Dạ Vô Trần mới thu hồi tầm mắt.

Đôi mắt tím bình tĩnh nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên tia sáng khác thường: "Nàng ta vũ nhục nàng."

Người nào vũ nhục nàng, hắn quyết không buông tha, chỉ vì khi đó Mộ Như Nguyệt có tính toán của nàng, cho nên hắn vẫn chưa ra tay.

Nhưng như vậy không có nghĩa hắn nguyện ý buông tha nữ nhân kia.

"Vô Trần, chàng không cần phải làm mấy chuyện khiến máu tươi ô uế tay mình như vậy." Mộ Như Nguyệt cầm lấy tay nam nhân, hai mắt chứa ý cười.

Dạ Vô Trần cười tà khí: "Yên tâm, ta không tự mình động thủ, tất nhiên sẽ có người đi làm, tay của ta là dùng để ôm nàng, chứ không phải để máu tươi của những người đó làm bẩn."

Trái tim Mộ Như Nguyệt run lên, cười nói: "Vô Trần, hiện tại quyền thế của Âu Dương gia ngày càng mạnh, thông qua đan dược đã bồi dưỡng ra vô số cường giả, còn có quân đội của Dịch Thiếu Thần cũng có thanh danh vang dội, chúng ta cũng nên nghĩ cách rời khỏi nơi này."

Tiến vào thì dễ, nhưng đi ra thì khó.

Bây giờ bọn họ cần phải tìm cách rời khỏi nơi này.

"Mộ tỷ tỷ, cha tìm ngươi có việc thương lượng."

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy từ phía sau hai người vang lên.

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Âu Dương Thiến, khẽ gật đầu: "Được, ta đi tìm hắn."

Trong thư phòng, ánh mặt trời chiếu vào thân ảnh đỉnh đạc của nam nhân, ánh mắt hắn nhìn về phía thiệp mời trên bàn, khẽ cau mày, có lẽ nhận thấy người bên ngoài đã tới, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: "Mộ cô nương, Quỷ Vương gia, các ngươi đã tới?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Ngươi tìm ta có việc?"
"Là thế này", đáy mắt Âu Dương Vân Cẩm xẹt qua tia sáng khác thường, "Mấy ngày nữa sẽ đến đại hội tứ đại gia tộc."

"Đại hội tứ đại gia tộc?"

"Đúng vậy, mục đích của đại hội này là lựa chọn ra người dẫn dắt bốn gia tộc, cho dù tứ đại gia tộc không hòa hợp, nhưng nếu có ngoại lực xâm phạm thì còn có một người dẫn dắt liên hợp thế lực cùng nhau đối kháng kẻ địch, trước đây, người dẫn dắt đều là người của Đông Phương gia, cho nên..."

"Cho nên ngươi muốn nhân cơ hội này trở thành người dẫn dắt?"

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, ngữ khí đạm mạc như gió.

Âu Dương Vân Cẩm mỉm cười: "Ngươi nói rất đúng, đây là một cơ hội để Âu Dương gia đứng đầu tứ đại gia tộc, ta không thể bỏ qua, nhưng nếu Mộ cô nương muốn thu phục tứ đại gia tộc, như vậy còn chưa đủ, dù sao mấy năm trước đều là Đông Phương gia đứng đầu nhưng tứ đại gia tộc vẫn không ngừng tranh chấp, chỉ có cách khiến Nam Cung gia và Điền gia đều thần phục ngươi thì mới có thể thành công."

Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói: "Ta đã biết, khi nào đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức?"

"Nửa năm sau, tổ chức ở Đông Phương gia."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Âu Dương thiếu chủ, ta phải rời khỏi Âu Dương gia một thời gian, nửa năm sau, ta sẽ trực tiếp đến đó."

Âu Dương Vân Cẩm hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì: "Lúc đó, ta sẽ ở Đông Phương gia chờ ngươi."

Nhìn Âu Dương Vân Cẩm lần cuối, Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.

Nàng ngửa đầu duỗi cái eo lười, cười nhạt nói: "Vô Trần, mấy hôm trước Mặc Khê nói cho ta biết, gia gia hắn muốn gặp ta, cho nên ta muốn đi sơn mạch ma thú một chuyến."

Từ khi lập khế ước với Mặc Khê, sơn mạch ma thú đã cảm nhận được quan hệ khế ước của hai người, hiện tại còn thời gian nửa năm, đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội này đến sơn mạch ma thú một chuyến.

Dạ Vô Trần dời mắt về phía nữ tử bên cạnh, dung nhan dưới mặt nạ bạc nở nụ cười dịu dàng: "Ta đi cùng nàng."

Sơn mạch ma thú quá nguy hiểm, sao hắn có thể để nàng đi một mình được?

Mộ Như Nguyệt lập tức đồng ý, nàng biết hiện tại Dạ Vô Trần sẽ không cho nàng đi sơn mạch ma thú một mình.

"Đi thôi, nửa năm sau chúng ta phải đến Đông Phương gia dự đại hội, thời gian cấp bách, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi..."

Sơn mạch ma thú nằm phía đông Vô giới, nơi này ma thú tung hoành, nguy hiểm hơn nhiều so với những nơi khác ở Vô giới, loáng thoáng có thể cảm nhận được hơi thở cường đại ở nơi này.

Lúc này, trên sơn mạch ma thú có ba người đang đi.

Trong đó có một bạch y nữ tử dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, trên môi là nụ cười nhàn nhạt. Nam nhân bên cạnh một thân trường bào màu tím, đeo mặt nạ bạc, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống thân hình thon dài của nam nhân. Nam nhân này có một đôi mắt tím tà mị, đẹp đến mức khiến người ta không thể không chìm đắm. Cuối cùng là một thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu.

Thiếu niên một thân cẩm y hoa phục, làn da trắng nõn, môi hồng phấn khẽ nhếch, đôi mắt đen sáng ngời, lóa mắt như sao đêm.

Có lẽ vì về đến nhà mình, nụ cười đáng yêu luôn trường trực trên môi.

Nhưng khiến người ta kì quái chính là, ba người này đi một đường thông thuận, không có bất kì ma thú nào gây phiền toái cho bọn họ.

Nơi sâu nhất trong sơn mạch ma thú, một lão giả ngồi nhắm mắt khoanh chân, quanh thân bao phủ một tầng sáng nhàn nhạt tựa như khoác một lớp kim sa.

Gió nhẹ lướt qua thổi bay mái tóc tuyết trắng, lão giả tựa như cảm nhận được điều gì, mở mắt ra, nói: "Tiểu tử kia rốt cuộc đã trở lại, còn dẫn cả khách tới, người đâu, mở cửa hoan nghênh khách quý!"

Lúc nói chuyện, hắn đứng dậy, bạch y xẹt qua không trung, nhanh chóng biến mất phía sau núi.

"Như Nguyệt, chính là nơi này."

Mặc Khê chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu: "Nhất định là gia gia đang ở bên trong chờ chúng ta, chúng ta mau vào thôi, ta muốn giới thiệu Như Nguyệt với gia gia."

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.

Lần này đến đây, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng giải trừ khế ước với Mặc Khê rồi. Lúc trước, Mặc Khê vì cứu nàng mà lập khế ước nhưng kẻ địch của nàng quá nhiều, không thể liên lụy hắn.

Hơn nữa, nàng cũng có thể xác định lão nhân Mặc gia tìm nàng cũng là vì chuyện khế ước, không có bất kì người gia gia nào muốn cháu mình gặp nguy hiểm...

"Đi thôi."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn hai nam nhân bên cạnh, nét mặt nhu hòa.

Mặc kệ nàng và Mặc Khê có khế ước trói buộc hay không, thiếu niên này mãi mãi là bằng hữu của nàng.

"Tiểu thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở về."

Một thanh âm thô cuồng từ phía trước truyền đến, sau đó nhìn thấy một nam tử cường tráng từ trên trời hạ xuống, oanh một tiếng, cả ngọn núi đều rung động vài cái.

Nam nhân xoa xoa đầu mình, tươi cười hàm hậu: "Hai vị này hẳn là khách quý mà gia chủ nói, ta tên Hùng Sơn, các ngươi cứ gọi ta Hùng lão đại là được, tiểu thiếu gia, gia chủ ở trong chờ các ngươi."

Mặc Khê cười vui vẻ, nụ cười kia còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.

"Hùng thúc, mau dẫn chúng ta đi gặp gia gia, từ khi gia gia ném ta ra khỏi sơn mạch ma thú, cũng đã thật lâu không gặp hắn."

Nói tới đây, Mặc Khê có chút ủy khuất.

Tuy nói gia gia muốn hắn ra ngoài rèn luyện, cho nên ném hắn tới một nơi đáng sợ như vậy, nhưng nếu không gặp Như Nguyệt, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Các vị đi theo ta." Hùng lão đại cười ha hả, xoay người đi về hướng trên núi.

Nơi sâu trong sơn mạch ma thú là nơi ở của lão nhân Mặc gia, dù tứ đại gia tộc có cường đại thế nào cũng không dám tùy tiện bước vào nơi này.

Cho nên cũng chưa ai nhìn thấy tế đường ở chân núi.

Lúc này, bên ngoài tế đường, lão giả khoanh tay mà đứng, bạch y nhẹ bay, thoạt nhìn rất có phong độ tiên phong đạo cốt, sắc mặt hơi trầm tư, nhưng không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

"Gia gia, ta đã trở về!"

Một thanh âm thanh thúy động lòng người truyền đến khiến lão giả hồi phục tinh thần, sắc mặt cũng thả lỏng, quay đầu nhìn về phía thiếu niên rạng rỡ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười.

"Khê Nhi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, ở bên ngoài sống thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Mặc Khê chu môi, tội nghiệp nói: "Những người đó thật đáng sợ, người nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống ta, ta không cẩn thận đã giết thật nhiều người, gia gia, ta thật sự không có cố ý..."

Là những người đó quá đáng.

"Nếu..." Mặc Khê nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, "Nếu không có Như Nguyệt, ta nhất định sẽ bị những người đó ăn sạch, ta nghe Âu Dương Thiến nói bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, bọn họ sẽ dùng thuốc mê khiến ngươi ngất xỉu, sau đó ăn ngươi, vậy mà gia gia lại ném ta đến một nơi như vậy."

"Âu Dương Thiến?" Mặc Lâm nhíu mày, "Âu Dương Thiến là ai?"

Mặc Khê nhìn Mặc Lâm tựa như nhìn một tên ngốc, nói: "Gia gia thật ngốc, Âu Dương Thiến đương nhiên là con người a."

Nghe vậy, Mặc Lâm cứng họng, trên trán hiện lên ba hắc tuyến.

Lời này của ngươi không phải là vô nghĩa sao?

Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói: "Nếu ta đoán không sai, ngươi là người có khế ước với Khê Nhi?"

Lúc nói chuyện, hắn đánh giá kỹ nữ nhân trước mắt.

Không thể không nói nữ nhân này quả thật rất ưu tú, nếu người bình thường nhìn thấy hắn, không cung kính cũng sợ hãi, chỉ có nữ nhân này vẫn thản nhiên coi hắn như người bình thường.

Còn có...

Mặc Lâm híp mắt nhìn về phía Dạ Vô Trần, hô hấp lập tức căng thẳng, đáy mắt có chút trầm trọng.

Nam nhân này, thực lực rất mạnh!

Hắn rốt cuộc là ai?

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Lúc trước Mặc Mặc vì muốn cứu ta, cho nên mới lập ra khế ước sinh tử với ta."

"Cô nương, vậy hẳn là ngươi biết ta tìm người là vì chuyện gì" Mặc Lâm cười nhạt nói, "Ta hi vọng ngươi có thể giải trừ khế ước với Khê Nhi, khế ước sinh tử là loại khế ước không công bằng nhất, hơn nữa hắn là tôn tử của Mặc Lâm ta, tuyệt đối sẽ không lập khế ước với con người!"

"Gia gia!"

Sắc mặt Mặc Khê đột nhiên trắng bệch, kinh ngạc nhìn Mặc Lâm, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói: "Gia gia, ta không muốn, ngươi đừng bắt chúng ta giải trừ khế ước được không?"

Hắn không cần giải trừ khế ước với Như Nguyệt!

Mặc Khê cắn môi, thân thể gầy yếu đơn bạc run lên, lông mi dính nước mắt trong suốt, đôi mắt sáng ngời mang ý tứ khẩn cầu.

Nhìn bộ dáng tôn tử như thế, trong lòng Mặc Lâm mềm nhũn, suýt nữa đáp ứng rồi, nhưng hắn nghĩ tới những điều bất lợi trong khế ước sinh tử, lại nhẫn tâm nói: "Cô nương, ngươi quyết định thế nào? Có nguyện ý giải trừ khế ước với Khê Nhi hay không?"

Trái tim Mặc Khê run rẩy, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Mộ Như Nguyệt.

Như Nguyệt sẽ không giải trừ khế ước với hắn!

"Được." Mộ Như Nguyệt khẽ nhắm mắt lại, lúc mở ra, đáy mắt xẹt qua tia kiên định: "Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, giải trừ khế ước với Mặc Khê."

Lúc này, đến phiên Mặc Lâm ngây ngẩn.

Không phải con người đều muốn ma thú cường đại trở thành công cụ chiến đấu của mình hay sao? Huống chi hai người còn có khế ước sinh tử, đối với nàng có bao nhiêu lợi ích?

Mặc Lâm vốn dĩ còn tính dùng lợi ích trao đổi, nếu không được thì cưỡng ép, ai ngờ hắn còn chưa nói gì, vị cô nương này đã dễ dàng đồng ý rồi.

"Cô nương, ngươi thật sự đáp ứng?"

Cho đến bây giờ, Mặc Lâm còn không dám tin vào tai mình, dù sao chuyện này vượt quá tưởng tượng của hắn, năm đó, cha mẹ Khê Nhi vì không muốn lập khế ước với con người nên mới bị những người đó tàn nhẫn giết hại.

Tuy Mặc Lâm cũng không vì chuyện đó mà hận con người, nhưng hắn vẫn không muốn người Mặc gia có quan hệ gì với loài người âm hiểm xảo trá, cho nên hiện tại mới vội vàng gọi Mặc Khê trở về để giải trừ khế ước với nữ nhân này.

"Phải", Mộ Như Nguyệt nâng mắt, nói "Lúc trước Mặc Mặc vì muốn cứu ta, bất đắc dĩ mới lập khế ước với ta, bây giờ có thể giải trừ."

Mặc Lâm chớp chớp mắt, bây giờ hắn mới xác định mình không nghe lầm, nữ nhân này thật sự muốn giải trừ khế ước với Khê Nhi.

"Như Nguyệt!"

Mặc Khê rốt cuộc từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, gương mặt trắng nõn càng thêm tái nhợt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, tội nghiệp nhìn nàng.

"Như Nguyệt, ngươi muốn vứt bỏ ta sao?"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, nhưng mà nàng hiểu rõ, nếu vẫn duy trì quan hệ khế ước này, nàng sẽ liên lụy Mặc Khê.

Nếu có một ngày nàng bị hồn phi phách tán thì không thể dựa vào khế ước sinh tử để hoàn hồn, Mặc Khê cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này.

"Như Nguyệt, ngươi đừng vứt bỏ ta được không?" Mặc Khê ủy khuất, thật cẩn thận nói, "Nếu ta làm sai cái gì, ngươi cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ sửa lại, sẽ không chọc ngươi tức giận, cũng sẽ không quấn lấy ngươi, ngươi... đừng bỏ lại ta ở đây, được không?"

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, xoay người đưa lưng về phía Mặc Khê, cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể ức chế thanh âm run rẩy.

"Mặc Mặc, không phải ngươi vẫn luôn muốn về nhà sao? Bây giờ đã về nhà rồi, vậy ngươi không cần phải ra ngoài đối mặt với những người đó nữa, không phải điều này là điều ngươi luôn hi vọng sao?"

Nàng khẽ nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực tìm thấy ấn ký trói buộc hai người trong đầu mình, sau đó hủy diệt ấn ký, rồi mới mở mắt ra.

Ấn ký bị hủy bỏ, giống như sợi dây liên kết giữa hai người bọn họ bị cắt đứt, khiến Mặc Khê không thể cảm thụ được hơi thở từ linh hồn đối phương.

Loại cảm giác này giống như con thuyền lênh đênh trên mặt biển, không có cảm giác an toàn.

"Vô Trần, chúng ta đi thôi."

Lông mi Mộ Như Nguyệt run rẩy, nhàn nhạt nói.

Dạ Vô Trần yên lặng gật đầu, hắn ngóng nhìn bóng dáng Mộ Như Nguyệt, bất giác có chút đau lòng, chỉ cần nàng nói một câu, hắn tuyệt đối sẽ không để Mặc Lâm bắt nàng giải trừ khế ước với Mặc Khê.

Nhưng Dạ Vô Trần cũng hiểu, chuyện này không phải bởi vì Mặc Lâm.

Nếu nàng thật sự muốn giữ Mặc Khê lại bên cạnh mình thì sẽ không cam chịu bất kì uy hiếp gì, nhưng hiện tại, nàng đã quyết tâm.

"Như Nguyệt!"

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trái tim Mặc Khê tựa như bị xé nát, đau đớn khó có thể hô hấp, giờ khắc này, hắn cảm thấy như mình bị vứt bỏ, trên thế giới rộng lớn này đã không còn nơi để dựa vào...

Không!

Không thể!

Nàng tuyệt đối không thể vứt bỏ hắn!

Mặc Khê giống như điên rồi, lao về phía trước, nhưng lại bị một thân thể cường tráng ngăn cản. Lửa giận trong lòng hắn bùng lên, toàn thân phát ra khí thế cường đại, phẫn nộ quát: "Cút ngay, ta muốn đi tìm Như Nguyệt!"

Phụt!

Thân thể khổng lồ của Hùng lão đại bay ngược ra ngoài, hung hăng té trên mặt đất.

Mặc Khê vừa định đuổi theo Mộ Như Nguyệt, cánh tay lại bị túm chặt, không thể động đậy.

Thân thể hắn chấn động, hai mắt rưng rưng, thanh âm run rẩy chất vấn: "Gia gia, vì sao ngươi bắt ta và Như Nguyệt giải trừ khế ước? Vì sao muốn ta và Như Nguyệt tách ra? Để ta đi tìm nàng được không? Gia gia, coi như ta cầu xin ngươi... từ nhỏ cha mẹ đã rời bỏ ta rồi, chẳng lẽ ngươi muốn Như Nguyệt cũng rời bỏ ta sao?"

Nhắc tới nhi tử và con dâu, trong lòng Mặc Lâm bỗng run lên, hắn khẽ thở dài nói: "Khê Nhi, gia gia cũng vì tốt cho ngươi..."

"Ta không cần!"

Nước mắt lại trào ra, hắn liều mạng muốn gỡ tay Mặc Lâm ra, nhưng căn bản không thể thoát được giam cầm.

"Nếu... nếu như ta và nàng giải trừ khế ước, lỡ như nàng gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ? Gia gia, nếu Như Nguyệt chết, ta sẽ hận ngươi!"

Trong lòng Mặc Lâm đau xót.

Đây là tôn tử hắn, nhưng lại vì người khác mà hận hắn.

Tiểu tử này mới rời khỏi sơn mạch ma thú không bao lâu, đã nhanh đứng về phía người khác như vậy.

Hắn làm sao chịu nổi?

Nhưng ai bảo tiểu tử này từ nhỏ đã được hắn sủng ái quen, thật sự không nỡ trách mắng hắn...

"Khê Nhi, ngươi nghe ta nói, hiện tại thực lực của ngươi quá kém, nếu nàng chết, có thể dựa vào ngươi để sống lại, nhưng nếu linh hồn tan biến, vậy ngươi và nàng sẽ cùng nhau biến mất, chỉ khi ngươi đột phá đến cảnh giới vô thượng mới có thể không biến mất cùng với linh hồn nàng, chờ tới lúc đó, ta sẽ cho ngươi đi gặp nàng, dù ngươi muốn lập khế ước với nàng cũng được."

Trên hoàng, huyền, địa, thiên, là cảnh giới chân nguyên, mà trên chân nguyên là vô thượng, cho nên muốn đột phá đến vô thượng, tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể thành công.

Dù là Mặc Lâm, hiện tại cũng chỉ gần đạt đến vô thượng thôi.

"Được", Mặc Khê nhấp nhấp môi, "Ngươi nói phải giữ lời, chờ đến khi ta đột phá đến vô thượng, nhất định phải để ta đi gặp Như Nguyệt, nếu như– nếu như ngươi gạt ta, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Mặc Lâm cười cười, nói: "Ta đã khi nào lừa ngươi chưa? Khê Nhi, gia gia đáp ứng ngươi, sau khi ngươi đột phá vô thượng sẽ cho ngươi đi gặp nàng, ngươi không cần lo lắng an nguy của nha đầu kia, có nam nhân kia bên cạnh, trong Vô giới không ai có thể động tới nàng."

Nghe vậy, trong lòng Mặc Khê thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt kiên định.

Hắn phải nhanh chóng đột phá vô thượng, như vậy có thể rời khỏi sơn mạch ma thú đi tìm nàng.
.
.
.

"Nguyệt Nhi."

Trên sơn mạch ma thú, gió nhẹ hiu hiu, đột nhiên, Dạ Vô Trần kéo nữ tử bên cạnh vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài, sắc mặt nhu hòa nói: "Yên tâm đi, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ gặp lại, nếu nàng thật sự không bỏ được hắn, ta giúp nàng cướp hắn trở về, thế nào?"

Mộ Như Nguyệt nhịn không được nở nụ cười, tất cả thương cảm ly biệt đều tan biến hết.

"Vô Trần, chàng là trượng phu đầu tiên muốn giúp thê tử đoạt nam nhân."

Dạ Vô Trần khẽ rũ mắt, cực kì nghiêm túc nhìn nữ tử trong ngực: "Nếu nàng vui vẻ, làm như vậy có sao đâu? Đừng nói là đoạt một người, dù là một trăm, ta cũng sẽ cướp về, chẳng qua, đoạt thì đoạt, nàng vẫn chỉ là thê tử của một mình ta, bọn họ đều không được phép quá thân cận nàng, nếu không, ta sẽ ghen."

"Vô Trần, để Mặc Mặc ở lại đây càng bảo đảm an toàn của hắn hơn, dù sao ta cũng không thể cam đoan mình luôn an toàn, chờ đến khi thực lực của ta đủ cường đại, ta sẽ đến đón hắn, lúc đó, ai cũng không thể ngăn cản ta mang hắn đi."

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng, thần sắc kiên định nói.

Nàng để hắn ở lại là vì thực lực của nàng không đủ mạnh, không muốn Mặc Mặc theo nàng chịu nguy hiểm, chờ đến khi thực lực của nàng đủ cường đại, nàng sẽ đến dẫn hắn đi.

Đây là lời hứa của nàng với hắn.

"Đi thôi, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian, hiện tại chạy đến Đông Phương gia có lẽ vừa kịp lúc."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ.

Lúc này, nàng cần phải thu phục mấy thế lực lớn vào tay mình, trở thành trợ lực lớn nhất khi đối mặt với Nam Cung Tử Phượng.

Mà nơi này là bước đầu tiên.
.
.
.

Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tử Lan, khẽ thở dài nói: "Những người đó nói không sai, Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt quả thật là một đôi yêu nhau, chẳng qua Khiếu Nguyệt bị Đông Phương Tuấn vứt bỏ..."

Sắc mặt Nam Cung Tử Lan tái nhợt, hai mắt rưng rưng, liều mạng lắc đầu, bước chân lảo đảo: "Sao Tuấn ca ca có thể là loại người như vậy? Hắn vì ta mà tự dấn thân vào hiểm cảnh bắt tiểu bạch hổ làm lễ vật cho ta, Tuấn ca ca dũng cảm như vậy sao có thể là loại người hèn nhát, lừa gạt tình cảm nữ nhân?"

Cái nàng để ý không phải là tư tình giữa Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt, ai mà không có quá khứ? Chỉ cần hiện tại Tuấn ca ca yêu nàng là đủ rồi.

Nếu chỉ là như vậy, nàng cũng sẽ không tuyệt vọng như thế.

Nhưng Tuấn ca ca dũng cảm trong mắt nàng lại vì tư lợi bản thân mà vứt bỏ nữ nhân mình yêu? Điểm này nàng vĩnh viễn không thể tiếp nhận được.

"Tử Lan, còn một chuyện ta muốn nói với ngươi", Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tử Lan sắc mặt tái nhợt, dù không đành lòng nhưng vẫn nói ra sự thật, "Tiểu bạch hổ không phải do Đông Phương Tuấn tự bắt mà là sai người khác đi làm, cuối cùng giả vờ bị thương, lừa gạt ngươi..."

Nghĩ đến đây, Nam Cung Liệt đầy một bụng hỏa.

Hắn đã từng vì hạnh phúc của cháu gái mà không điều tra nhân phẩm của Đông Phương Tuấn, cũng bởi vì đối phương che giấu quá sâu nên không điều tra được, nhưng lần này sau khi nghe những lời này, hắn vận dụng toàn bộ nhân lực của Nam Cung gia điều tra hơn nửa năm mới biết được nhân phẩm chân chính của Đông Phương Tuấn.

Không ngờ Đông Phương Tuấn lại tồi tệ đến mức này.

Nam nhân như vậy làm sao xứng đôi với cháu gái bảo bối của hắn? Cháu gái hắn đáng giá được một nam nhân tốt yêu thương, nam nhân kia tuyệt đối không phải hắn!

"Tử Lan..."

Nam Cung Liệt có chút lo lắng, muốn đỡ lấy cánh tay Nam Cung Tử Lan, nhưng nàng lại tránh né, lông mi hơi run rẩy, dính nước mắt trong suốt.

Sắc mặt nàng tái nhợt, thanh âm run rẩy nói: "Gia gia, ta muốn một mình bình tĩnh một chút, những chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng, Tuấn ca ca hoàn mỹ trong lòng ta lại là loại người này, lừa gạt tình cảm của ta, nếu không phải việc hắn làm khiến ta cảm động, ta cũng sẽ không tiếp nhận hắn..."

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, dung nhan xinh đẹp lộ vẻ thống khổ.

Nếu không nhờ có Mộ Như Nguyệt nhắc nhở nàng, chỉ sợ đến bây giờ nàng vẫn còn u mê không hay biết gì, cho đến khi gả cho nam nhân kia, buồn bực không vui rồi mới biết được chân tướng.

"Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, còn mấy ngày nữa sẽ đến đại hội tứ đại gia tộc, lúc đó, ta lại gọi ngươi." Nam Cung Liệt thở dài, đau lòng nói.

"Gia gia, vậy ta đi xuống trước."

Nam Cung Tử Lan đè nén thống khổ trong lòng, xoay người đi ra khỏi thư phòng, cho đến thời điểm vừa bước ra khỏi cửa, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Đông Phương Tuấn, thì ra tất cả đều là lừa gạt!

Ngươi muốn cưới Nam Cung Tử Lan ta thật sự vì yêu sao?

Chỉ sợ chờ đến ngày ta gả cho ngươi, sẽ là ngày ngươi thâu tóm Nam Cung gia này.

May mắn... may mắn nàng còn chưa làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời.

Giờ phút này, Nam Cung Tử Lan mới hiểu vì sao lúc trước Khiếu Nguyệt không để ý tới hắn, bị nam nhân mình yêu tổn thương đến mức đó, làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra?
.
.
.

Đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức ở Đông Phương thành, hiện tại trong Đông Phương thành đã chật kín người, khắp nơi trên đường phố đều có thể gặp võ giả cường đại.

Ngoài cửa thành, Mộ Như Nguyệt dừng chân, ngửa đầu nhìn cửa thành trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.

"Giá!"

"Giá giá!"

Bỗng nhiên, tiếng quất ngựa từ xa truyền đến.

Phía sau, bụi bay mù mịt, một hồng y nữ tử ngồi trên tuấn mã, tay cầm trường tiên hung hăng quất ngựa, ngạo nghễ quát: "Mau tránh ra!"

"Là Đông Phương gia Đông Phương Anh."

Mọi người cả kinh, vội vàng dạt ra hai bên đường.

Trước cửa thành chỉ còn lại hai người.

Hai người kia tựa như không nghe thấy động tĩnh phía sau, vẫn đứng yên ở đó, nhìn thấy tuấn mã sắp đụng phải, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay hai người kia.

"Cút ngay!"

Đông Phương Anh liếc nhìn hai người phía trước, nhưng cũng không ghìm cương ngựa, hét lớn một tiếng, phi nhanh như bay.

Phanh!

Đúng lúc này, chân ngựa tựa như bị một vật gì đó đánh trúng, người trên lưng ngựa ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

Không biết ai bất cẩn cười một tiếng, hoàn toàn chọc giận Đông Phương Anh, ánh mắt nàng lạnh lẽo đảo qua đám người, vung trường tiên quấn lấy cổ một người, vẻ mặt lãnh diễm nói: "Vừa rồi là ngươi cười?"

Người nọ bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.

Đông Phương Anh khẽ nheo mắt, trường tiên dùng lực một chút, đầu người nọ đã lộc cộc lăn vào trong đám người.

Tĩnh...

Tất cả mọi người đều an tĩnh, sợ hãi không dám nói lời nào, thậm chí không dám phát ra một thanh âm nào.

Người nọ bất quá chỉ cười một tiếng liền bị giết, người Đông Phương gia cũng quá bá đạo đi?

Đông Phương Anh hung hăng vung trường tiên, âm trầm nói: "Đây là kết cục của kẻ dám cười nhạo ta! Người tới, vứt thi thể này cho chó ăn, miễn ở chỗ này bẩn mắt ta!"

Dứt lời, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.

"Vừa rồi ta bảo các ngươi cút ngay, chẳng lẽ các ngươi điếc không nghe thấy sao?"

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Đông Phương Anh, cười nhạt nói: "Xin lỗi, ta không nghe thấy tiếng người nói, nhưng lại nghe thấy tiếng một con súc sinh đang tru lên."

Súc sinh?

Đông Phương Anh trợn tròn mắt, nữ nhân này dám nói nàng là súc sinh?

Những người khác cũng dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, phải biết rằng nơi này là địa bàn của bọn rắn độc Đông Phương gia, mà Đông Phương Anh này trời sinh bá đạo, lại là nữ nhi Đông Phương gia, muội muội ruột của Đông Phương Tuấn, ai dám nói chuyện với nàng như vậy?

Không phải là chán sống sao?

"Ngươi vừa nói ta là súc sinh?" Đông Phương Anh tức xanh mặt, ánh mắt âm trầm, không ngờ nữ nhân này dám mắng nàng!

"Xin lỗi, hình như ta cũng không chỉ tên nói họ ngươi là súc sinh, là ngươi tự thừa nhận thôi." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vận đạm phong khinh nói.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Phương Anh thay đổi mấy lần, vung trường tiên về phía Mộ Như Nguyệt.

Có vài người không đành lòng nhìn cảnh này, nhịn không được nhắm mắt lại, bọn họ tựa hồ đã tưởng tượng ra tình cảnh đầu của tiểu cô nương xinh đẹp này rơi xuống đất.

Đối địch với Đông Phương Anh không phải muốn chết sao? Nàng bá đạo như vậy, sao có thể bỏ qua cho cô nương này?
Thời điểm trường tiên sắp tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, nam nhân bên cạnh khẽ động, chắn trước người nàng, ngay sau đó, không ai nhìn thấy hắn ra tay thế nào, Đông Phương Anh đột nhiên văng ra ngoài, rơi vào giữa đám người.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, tựa như không dự đoán được nam nhân này lại động thủ, nếu Đông Phương gia chủ biết được chuyện này, hai người kia chỉ có kết cục bầm thây vạn đoạn.

"Ngươi dám động thủ với ta?" Đông Phương Anh giận run, từ trên mặt đất bò dậy, lau vết máu bên môi, phẫn nộ quát, "Tiểu tử thúi, có bản lĩnh thì dùng mặt thật gặp người, đeo mặt nạ làm gì? Bất quá ta thấy không phải ngươi có gì thần bí mà là dung mạo quá xấu không thể gặp người! Một khi đã như vậy, ta liền tháo mặt nạ ngươi xuống xem ngươi rốt cuộc có bộ dáng gì!"

Nàng không hề nhìn thấy ánh mắt tối tăm của nam nhân, vung trường tiên muốn tháo mặt nạ bạc kia xuống, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc.

Nếu không phải vì quá xấu, tại sao phải đeo mặt nạ? Vậy nàng sẽ vạch trần dung mạo xấu xí của hắn trước mặt mọi người!

Ngay tại thời điểm Đông Phương Anh sắp động thủ, một tiếng cười nhạo vang lên: "Thì ra đây là tố chất của Đông Phương gia, thật khiến ta mở rộng tầm mắt."

Phanh!

Một đạo kình phong bắn tới, hất trường tiên của Đông Phương Anh sang một bên.

Đông Phương Anh thu hồi trường tiên, híp mắt nhìn hai người đang đi tới, ánh mắt tối tăm: "Điền Phi, Cố Oanh Oanh!"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng nhịn không được quay đầu nhìn hai người đang tới.

Nam nhân tay cầm quạt xếp, trên mặt là nụ cười ôn hòa, một thân cẩm y càng tôn lên khí chất cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Bên cạnh là một nữ tử áo vàng, khí chất cao nhã, thanh âm giống như chim hoàng oanh, thanh thúy động lòng người, trên gương mặt trái xoan xinh đẹp đầy ý cười, mắt phượng hơi nhướng lên.

Người vừa mở miệng nói chuyện chính là vị nữ tử Cố Oanh Oanh này.

"Cố Oanh Oanh, ngươi muốn xen vào chuyện người khác?" Ánh mắt Đông Phương Anh âm trầm, lạnh giọng hỏi.

"Không không không", Cố Oanh Oanh lắc đầu, "Sao lại nói là xen vào chuyện người khác? Ta chỉ đơn thuần là chướng mắt Đông Phương gia các ngươi thôi, đúng không? Phu quân."

Điền Phi mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh, ôn nhu nói: "Phu nhân nói gì cũng đúng, nếu phu nhân chướng mắt bọn họ, vậy ta cũng chướng mắt đám người Đông Phương gia bọn họ."

Nghe nam nhân nói vậy, hai mắt Cố Oanh Oanh cong lên, tràn đầy ý cười: "Người của Đông Phương gia không ai là thứ tốt, không phải dối trá khiến người ta ghê tởm thì chính là thích đoạt phu quân người khác."

Đông Phương Anh hoàn toàn biến sắc.

Nàng nhìn nụ cười ôn nhu của Điền Phi, đáy lòng dâng lên đố kị mãnh liệt, ánh mắt sắc như kiếm trừng Cố Oanh Oanh.

Chuyện năm đó nàng điên cuồng theo đuổi Điền Phi cũng không phải bí mật gì, mà Đông Phương gia và Điền gia cũng coi như môn đăng hộ đối, cố tình lại chui ra một Cố Oanh Oanh này, không quyền không thế, nhưng lại được Điền Phi yêu thương, cho đến nay nàng vẫn không cam lòng chuyện này.

Hiện giờ, Cố Oanh Oanh còn dám ngấm ngầm vũ nhục nàng.

Trong mắt nàng, nữ nhân này mới là tiện nhân đoạt phu quân người khác! Năm đó nếu không có nữ nhân này thì nàng đã là thê tử của Điền Phi rồi!

"Cố Oanh Oanh, ngươi nói cái gì! ?"

Đông Phương Anh đã sớm vứt Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần ra sau đầu, phẫn nộ trừng mắt Cố Oanh Oanh: "Rốt cuộc là ai đoạt nam nhân của ai còn chưa biết được, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Cố Oanh Oanh cười nói: "Phu quân, chàng nói cho ta biết, là ai đoạt nam nhân của ai?"

Điền Phi lạnh nhạt quét mắt Đông Phương Anh một cái, sau đó lại nhìn Cố Oanh Oanh, ôn nhu cười nói: "Từ đầu đến cuối, ta đều chỉ là nam nhân của một mình nàng, Đông Phương Anh vẫn luôn tự cho mình là vị hôn thê của ta, nhưng lúc đó ta cũng lười để ý, cho đến khi nàng xuất hiện, ta mới không muốn nàng có bất kì hiểu lầm gì, đối với nữ nhân này cứ trực tiếp làm lơ là được, nàng muốn đoạt nam nhân cũng phải xem ta có cho nàng cơ hội đoạt hay không."

Cố Oanh Oanh cười cười, ôm chặt eo Điền Phi, ánh mắt đầy ý cười nhìn Đông Phương Anh sắc mặt xanh mét, giống như đang khoe ra.

Ai bảo trong vòng nửa năm này Đông Phương gia thường xuyên động thủ với Điền gia, vài đệ tử Điền gia vừa ra ngoài đã bị Đông Phương gia bắt nhốt hoặc đánh trọng thương, ngay cả mỏ khoáng thạch cũng bị phá hủy, cho nên nàng dĩ nhiên muốn hung hăng đả kích nữ nhân Đông Phương gia.

Nhìn hành động thân mật của hai người, trong mắt Đông Phương Anh phun trào lửa giận, ánh mắt kia tựa như muốn bầm thây vạn đoạn nữ nhân đáng chết kia!

"Điền Phi", Đông Phương Anh ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của Điền Phi, "Năm đó ngươi lựa chọn nữ nhân này, sau này nhất định sẽ hối hận!"

Chờ đến khi ta hoàn toàn thống nhất tứ đại gia tộc, mà không phải chỉ là người dẫn dắt trên danh nghĩa, không sợ Điền Phi khóc lóc tới cầu nàng gả cho hắn!

Lúc đó, nàng sẽ nói Điền Phi làm thịt nữ nhân đáng chết Cố Oanh Oanh này!

Đến lúc đó nàng chết trên tay nam nhân mình yêu, càng thống khổ hơn mình mấy năm nay, nếu không như vậy, khó tiêu trừ mối hận trong lòng mình!

Cố Oanh Oanh bĩu môi, không cho là đúng: "Nếu chọn ngươi, hắn mới hối hận đó, loại nữ nhân bá đạo dã man như ngươi, động một chút liền giết người, phu quân mới sẽ không thích, những người này lại không làm gì sai, tại sao muốn giết bọn họ? Đương nhiên, nếu là mấy chuyện nhàn rỗi khác, Cố Oanh Oanh ta cũng lười xen vào, cố tình là chuyện liên quan đến Đông Phương Anh ngươi, vậy ta liền không thể khoanh tay đứng nhìn."

Đông Phương Anh hừ lạnh một tiếng: "Nơi này là địa bàn Đông Phương gia, hắn ở địa bàn của ta cười nhạo ta, ta giết hắn thì có gì không đúng? Những người này chặn đường ta đều phải chết! Như vậy cũng không thể trách ta, chỉ đổ thừa bọn họ không có thực lực! Trên thế giới này, người không có thực lực chỉ có con đường chết! Cho nên ta không cho rằng mình làm sai cái gì!"

Ánh mắt Cố Oanh Oanh ám trầm, loại người vô duyên vô cớ giết người như nàng, phu quân thích mới là lạ, thế giới này dù cá lớn nuốt cá bé, nhưng hành vi của Đông Phương Anh thật sự rất quá đáng!

"Đông Phương Anh, ngươi đã quên, hiện tại là đại hội tứ đại gia tộc, làm sao ngươi biết người trước mắt ngươi không có bối cảnh gì? Nói không chừng hai người kia là người Nam Cung gia hoặc Âu Dương gia."

"Nam Cung gia và Âu Dương gia? Ha ha!" Đông Phương Anh cười điên cuồng, châm chọc nói, "Ngươi cho rằng ai cũng có thể tham dự đại hội tứ đại gia tộc? Người có thể tới tham gia đều là dòng chính của các gia tộc, ta biết rất rõ dòng chính của các gia tộc, trong số đó không có hai người này, trừ phi bọn họ là hộ vệ, đương nhiên, hai đại gia tộc kia sẽ không vì hai hộ vệ nho nhỏ mà đối địch với Đông Phương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro