Chương 187: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Oanh Oanh cười như không cười, đảo mắt qua vẻ mặt kiêu ngạo của Đông Phương Anh, châm chọc nói: "Xem ra tố chất của Đông Phương gia bất quá chỉ như vậy."

"Ngươi–"

Hai mắt Đông Phương Anh phun hỏa, đáy mắt âm trầm.

Nhưng dù sao Cố Oanh Oanh cũng là người Điền gia, huống chi bên cạnh còn có Điền Phi, so thực lực, nàng căn bản không phải đối thủ của Điền Phi!

"Cố Oanh Oanh, nể mặt Điền gia hôm nay ta tạm tha cho ngươi, chờ sau này lại tính sổ với ngươi", Đông Phương Anh hung tợn trừng mắt Cố Oanh Oanh một cái, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, hừ lạnh nói, "Hai người các ngươi đã có gan chặn đường ta thì nên tự có giác ngộ thừa nhận lửa giận của ta!"

Trường tiên lần nữa vung về phía mặt nạ trên mặt Dạ Vô Trần.

Hiện tại trong lòng nàng nghẹn một bụng lửa giận, cần có chỗ phát tiết, cố tình không thể động đến Cố Oanh Oanh, chỉ có thể trút giận lên hai gia hỏa đáng chết này.

Huống chi, chuyện này vốn do bọn họ gây ra.

Nam nhân đứng yên không có bất kì động tác gì, thậm chí tay cũng không nâng, quanh thân hắn nổi lên một trận cuồng phong, tóc đen bay múa, quyến rũ tà mị không nói nên lời.

Đông Phương Anh hơi ngây người, còn chưa hoàn hồn đã nghe "oanh" một tiếng, một cỗ lực lượng cường hãn có thể phá hủy lục phủ ngũ tạng nàng hung hăng đánh tới, thân thể nàng lập tức bay ra ngoài, tạo thành một vòng cung đẹp mắt trên không trung rồi nện thật mạnh xuống đất.

Bụi đất bay đầy trời, bao phủ dung nhan diễm lệ của Đông Phương Anh, nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vì đau đớn mà trắng bệch.

Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là thực lực của nam nhân.

Thực lực như thế, thật sự chỉ là hộ vệ của một gia tộc sao? Gia tộc nào có thể có hộ vệ cường hãn như vậy?

Điền Phi khẽ cau mày, quét mắt về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc, đáy mắt xẹt qua tia sáng không dễ phát giác.

Nam nhân này, không đơn giản.

"Ngươi... các ngươi chờ đó cho ta!" Đông Phương Anh từ trên mặt đất bò dậy, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần, nhưng lại không dám có bất kì hành động nào.

Nàng ngay cả roi cũng không kịp nhặt, chạy như bay vào trong thành.

Cho đến khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất, đám dân chúng xung quanh với phát ra tiếng cười, tiếng bàn tán xôn xao.

"Hai vị", Cố Oanh Oanh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, mỉm cười tiến lên phía trước, "Các ngươi đắc tội Đông Phương Anh, nàng nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi, bất quá nếu nàng đến tìm ngươi, ngươi có thể tìm ta hỗ trợ, tục ngữ nói kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu."

Cố Oanh Oanh cười nhạt, nụ cười kia rất đẹp, tựa như một đóa bách hợp lay động trong gió.

"Đa tạ."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nghĩ đến chuyện mình đánh Đông Phương Tuấn tàn phế khiến Đông Phương gia ngộ nhận là Điền gia làm, trong lòng nàng có chút áy náy.

Trong nửa năm này, Đông Phương gia và Điền gia đã như nước với lửa, chỉ cần đệ tử hai bên nhìn thấy nhau là xông vào chiến đấu kịch liệt, nếu không phải nơi này là ngoài cửa Đông Phương thành, nàng có thể cam đoan Cố Oanh Oanh nhất định sẽ không dễ dàng để Đông Phương Anh rời đi như vậy.

"Phu quân, chúng ta đi thôi", Cố Oanh Oanh quay đầu nhìn Điền Phi, cười nói, "Ta muốn nhìn xem Đông Phương gia chiêu đãi Điền gia chúng ta thế nào."

Điền Phi dịu dàng gật đầu, trước khi đi lơ đãng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, khóe môi nhàn nhạt cong lên.

Hắn có cảm giác, Điền gia và nam nhân này về sau nhất định có liên quan.

Trong Đông Phương thành, tiếng người cười nói ồn ào, cực kì náo nhiệt.

Mộ Như Nguyệt dựa theo thông tin Âu Dương Vân Cẩm để lại, tìm được khách điếm, bởi vì trên đường đi quá tiêu hao tinh lực cho nên hai bên gặp nhau xong, liền về phòng nghỉ ngơi.

Bất quá, Mộ Như Nguyệt tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Dạ Vô Trần, có một nam nhân tinh lực tràn đầy như lang như hổ bên cạnh, nàng có thể nghỉ ngơi được mới lạ.
.
.
.

Đêm tối không trăng, yên lặng, tĩnh mịch.

Trong Đông Phương gia đèn đuốc sáng trưng, thanh âm ầm ĩ cũng phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

"Là bọn họ!"

Đông Phương Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người trong đám đông, đáy mắt hiện lên lệ khí: "Hai người kia còn dám xuất hiện ở Đông Phương gia, bất quá nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như là người Âu Dương gia."

Dòng chính Âu Dương gia cũng chỉ có Âu Dương Vân Cẩm và Âu Dương Vân Thư, Âu Dương Vân Cẩm cũng chỉ có một nữ nhi là Âu Dương Thiến, nữ nhi của Âu Dương Vân Thư mấy năm trước đã bệnh chết, cho nên bọn họ cũng không phải là dòng chính. Có điều, thực lực của nam nhân kia quá mạnh, nếu là chi thứ, nam nhân có thiên phú cao như vậy, nàng không thể không biết.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dời sang Mộ Như Nguyệt.

Ban ngày vẫn chưa tinh tế quan sát, bây giờ xem ra, dung nhan nữ nhân này khuynh quốc khuynh thành, nàng vốn cho rằng Cố Oanh Oanh đã đủ diễm lệ, hiện tại có người còn đẹp hơn nàng.

Nếu nói Cố Oanh Oanh kiều diễm động lòng người, thì Mộ Như Nguyệt lại đẹp như hàn trúc, đẹp ở khí chất.

Mỹ nhân trên đời này rất nhiều, nhưng mỹ nhân có khí chất lại rất ít, ngay cả Khiếu Nguyệt mà đại ca thích cũng không sánh bằng nàng.

"Thì ra là thế!"

Đông Phương Anh cười lạnh: "Nữ nhân này hẳn là chi thứ của Âu Dương gia, còn hắn là nam nhân của nàng, dung mạo nữ nhân này đúng là hấp dẫn được rất nhiều cường giả, nhưng mà như vậy thì Âu Dương gia cũng quá vô sỉ đi, còn lấy nữ nhân đi câu dẫn cường giả gia nhập!"

Chỉ có lý do này mới có thể nói rõ vì sao nam nhân kia cường đại như vậy mà nàng cũng không biết.

"Anh Nhi, làm sao vậy?" Đông Phương Lượng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Đông Phương Anh, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đứng giữa Âu Dương gia thì hơi ngừng lại.

Nữ nhân kia, không phải là người Âu Dương gia sao?

Anh Nhi quen biết nàng?

"Cha, ban ngày ở ngoài cửa thành là nàng cho người đả thương ta" Đông Phương Anh hừ lạnh, "Nếu không phải Cố Oanh Oanh cũng ở đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai người kia."

Nói tới đây, Đông Phương Anh hận nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện hôm nay đúng là sỉ nhục lớn nhất đời nàng từ lúc chào đời đến giờ!

Bất luận là hai người Âu Dương gia này, hay là Cố Oanh Oanh đều phải chết!

Đông Phương Lượng cau mày, ánh mắt lạnh lùng: "Anh Nhi, hai người kia là người Âu Dương gia, hiện tại chúng ta và Điền gia như nước với lửa, tuyệt đối không thể cùng lúc khiêu chiến cả hai gia tộc, mọi việc chờ đại ca ngươi cưới Nam Cung Tử Lan rồi nói sau."

Hắn suy tính không tồi, nhưng lại không nghĩ tới Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho Đông Phương Tuấn, dù nàng gả cho hắn, nếu biết được nhân phẩm tồi tệ của Đông Phương Tuấn, còn hủy hoại hạnh phúc cả đời Nam Cung Tử Lan, sao Nam Cung Liệt có thể dễ dàng tha cho Đông Phương gia?

Chỉ sợ đến lúc đó, hắn phải đối mặt với ba gia tộc này.

"Cha, nữ nhi hiểu rồi." Đông Phương Anh cắn chặt môi nói.

Sao nàng có thể không rõ lời Đông Phương Lượng nói chứ? Nhưng mà hiện tại cứ bỏ qua nữ nhân kia như vậy nàng không cam lòng.

Lúc này Âu Dương Vân Cẩm đang bắt chuyện với các gia tộc khác, bất chợt bị một thân ảnh ngăn trở trước mặt, hắn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nữ tử yêu diễm trước mặt.

"Đông Phương tiểu thư, không biết ngươi có chuyện gì?"

Đối với Đông Phương gia, hắn dĩ nhiên không có hảo cảm gì, cũng khinh thường cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.

Đông Phương Anh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Không biết nữ nhân này có quan hệ gì với Âu Dương gia?"

Theo tầm mắt nàng, Âu Dương Vân Cẩm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hắn cau mày, chuyện ban ngày xảy ra ở cổng thành, hắn đương nhiên đã nghe nói tới.

Nhưng dạ yến hôm nay, Đông Phương Anh lại công khai khiêu khích.

Âu Dương Vân Cẩm còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ đạm mạc từ bên cạnh vang lên: "Một người nhỏ bé không đáng kể thôi."

Từ đầu đến cuối, thần sắc Mộ Như Nguyệt đều rất đạm mạc, tựa như không nhận thấy địch ý của Đông Phương Anh.

Biến cố ở chỗ này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, Nam Cung gia và Điền gia đều nhìn về phía hai người đang tranh chấp bên này.

"Mộ cô nương?" Nam Cung Tử Lan hơi sửng sốt, hai mắt hơi lóe sáng, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không tiến lên.

"Âu Dương gia, nói vậy, các ngươi hẳn là một chi thứ của Âu Dương gia", Đông Phương Anh khẽ nhếch môi, đáy mắt chợt lóe tia sáng âm hiểm, "Không biết thực lực của đệ tử Âu Dương gia như thế nào, vị cô nương này, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến?"

Dù có vài người không biết ân oán giữa hai bên, nhưng cũng nhìn ra Đông Phương Anh cố ý gây phiền toái cho vị cô nương này, trong lòng bất giác có cảm giác đồng tình.

Đại tiểu thư Đông Phương gia chẳng những điêu ngoa tùy hứng mà còn là một cường giả đỉnh thiên phú, phải biết rằng, hiện tại Đông Phương Anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi.

Một đỉnh thiên phú 20 tuổi ở Đông Phương gia đã coi như một thiên tài rồi, có người nói, không tới nửa năm nữa, Đông Phương Anh sẽ có thể đột phá cảnh giới huyền nguyên.

Mà nữ nhân này thoạt nhìn cũng bằng tuổi Đông Phương Anh, dù là người Âu Dương gia nhưng rõ ràng cũng chỉ là chi thứ mà thôi.

Âu Dương gia sao có thể toàn lực bồi dưỡng chi thứ?

Cho nên không cần suy nghĩ cũng biết nàng chắc chắn sẽ thua.

"Xin lỗi, ta không có hứng thú."

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt ngước mắt liếc Đông Phương Anh một cái, thanh âm vẫn đạm mạc như cũ, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Trong mắt nàng, thực lực Đông Phương Anh quá kém, thật sự không thể khơi dậy hứng thú chiến đấu của nàng.

"Thì ra ngươi sợ hãi", Đông Phương Anh cười lạnh, "Nếu sợ thì cứ nhận thua là được, Đông Phương Anh ta từ trước đến nay thâm minh đại nghĩa, sẽ không truy cứu đến cùng! Cái loại nữ nhân ra vẻ ta đây, chỉ biết dựa vào nam nhân như ngươi không đáng để ta đặt vào mắt, có điều, ta không ngờ Âu Dương gia lại vô sỉ như thế, lợi dụng tư sắc nữ tử đi câu dẫn nam nhân cường đại."

Lúc nói chuyện, nàng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, ý cười càng sâu: "Bất quá, chắc nam nhân này quá xấu, nếu không làm sao có thể bị ngươi câu dẫn được? Trên thế giới này, nếu nữ nhân không có thực lực, chỉ biết trốn phía sau nam nhân, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, chờ đến khi hắn vứt bỏ ngươi, ngươi chỉ còn một con đường chết!"

Đông Phương Anh nói thật đã mồm, phát tiết hết ủy khuất mà hôm nay phải chịu, nhưng không hề nhìn thấy ánh mắt ngày càng âm trầm của nam nhân.

Một trận gió nhẹ màu đen từ trên người hắn nổi lên, càng lúc càng lớn, tạo thành một trận cuồng phong nhỏ, khiến người ta khó hô hấp.

Ánh mắt Đông Phương Lượng trầm xuống, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, rơi vào trầm ngâm.

Âu Dương gia từ khi nào có được một nam nhân cường đại như thế? Xem ra chuyện kia còn phải xem xét lại một chút.

Không khí trước mặt như bị rút hết, Đông Phương Anh cảm thấy khó thở, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, dùng hết toàn lực quát lên: "Ngươi luôn dựa vào nam nhân thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì chiến đấu với ta! Đừng luôn trốn sau lưng nam nhân làm con rùa đen rụt đầu, cái loại tính cách yếu đuối như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn vứt bỏ!"

Sát ý trên người Dạ Vô Trần càng đậm, tại thời điểm hắn sắp động thủ, một bàn tay chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

"Vô Trần, để ta."

Thanh âm nữ tử nhẹ nhàng vang lên, lại khiến Dạ Vô Trần dần dần thu lại sát khí, nhưng đôi mắt tím kia vẫn âm trầm tựa như rắn độc quấn lấy Đông Phương Anh.

Sắc mặt Đông Phương Anh tái nhợt, cắn chặt môi mới có thể khiến bản thân không ngã sấp xuống.

Thực lực nam nhân này thật sự quá mạnh, đến mức chỉ dựa vào khí thế uy áp là đã khiến nàng trước nay không coi ai ra gì cảm thấy khủng bố.

Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ trong nháy mắt, nam nhân kia sẽ không chút do dự đặt ngón tay thon dài của hắn lên cổ nàng, kết thúc sinh mạng của nàng.

"Ngươi nói ta chỉ biết trốn sau lưng hắn?" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

Không biết vì sao, bị Mộ Như Nguyệt nhìn chăm chú, trong lòng Đông Phương Anh dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: "Đúng vậy! Nếu ngươi muốn chứng minh mình không dựa vào nam nhân, vậy chiến đấu với ta một trận, để những người khác thấy được thực lực của ngươi!"

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Đông Phương Anh: "Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi, ngươi không chịu nổi một chiêu của ta."

Đám người chấn động.

Bất luận là người Đông Phương gia hay đệ tử các gia tộc khác đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt. Tuy bọn họ cũng không có hảo cảm với Đông Phương Anh nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một thiên tài cấp đỉnh thiên phú.

Bây giờ nàng lại nói Đông Phương Anh không chịu nổi một chiêu của nàng?

Nàng còn có thể ngông cuồng hơn nữa không?

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy!

Đông Phương Lượng vốn dĩ còn muốn ngăn lại, dù sao thời điểm hiện tại còn chưa thể hoàn toàn trở mặt với Âu Dương gia, nhưng sau khi nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, bước chân hắn liền thu lại.

Nếu nàng đã tự tin như thế, vậy hắn ngồi xem trò hay thôi.

"Ha ha", Đông Phương Anh cười khẽ, "Ngươi nói ta không chịu nổi một chiêu của ngươi? Chỉ nói miệng thì không có bản lĩnh gì, có ngon thì đấu với ta một trận!"

Keng!

Một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt Đông Phương Anh, thân kiếm hiện ra ánh sáng đỏ, phản chiếu dung nhan yêu diễm kia.

Đông Phương Anh cầm chặt trường kiếm, toàn thân tản ra khí thế sắc bén, sau đó nhắm về phía Mộ Như Nguyệt.

Gió đêm thổi qua, bạch y bay múa, tóc đen hỗn loạn, dung nhan tuyệt sắc lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen cực kì lạnh nhạt.

Nàng không có bất kì động tác gì, thậm chí không thèm phòng ngự, chỉ đứng yên ở đó chờ trường kiếm tới gần.

Sắc mặt Nam Cung Tử Lan tái nhợt.

Nói thật, nàng và Mộ Như Nguyệt cũng không quen thuộc lắm, chỉ là cảm kích nàng ấy đã nói cho nàng biết nhân phẩm thật của Đông Phương Tuấn thôi, chỉ dựa vào điểm này, nàng không hi vọng nhìn nữ nhân này chết trong tay Đông Phương Anh.

Giờ khắc này, mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, trong suy nghĩ của bọn họ, Mộ Như Nguyệt chắc chắn sẽ chết, tuyệt đối không có ngoại lệ.

"Đây là kết cục của kẻ đắc tội ta! Tiện nhân, đi chết đi!!!" Đông Phương Anh cười lạnh, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào yết hầu Mộ Như Nguyệt, có vài người đã không đành lòng nhìn tiếp, nhắm mắt lại.

Nhưng mà, thời điểm mũi kiếm cách yết hầu cực gần, bỗng nhiên ngừng lại.

Một bàn tay trắng nõn như ngọc chắn trước yết hầu, chặn trường kiếm lại. Nhưng trong lòng bàn tay lại không hề có vết thương, tựa như một khối thiết cứng rắn.

Mọi người đều ngây ngẩn, trợn to hai mắt như chứng kiến chuyện gì khó tin, há hốc mồm nhìn thân ảnh bạch y khẽ bay trong gió đêm.

"Ngươi– ngươi làm sao có thể...!"

Thanh âm Đông Phương Anh run rẩy.

Nữ nhân này chỉ dùng một bàn tay có thể chặn được kiếm của nàng? Hơn nữa, dưới công kích của nàng mà lông tóc không tổn hao gì!

"Cũng chỉ có chút lực lượng đó thôi sao?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Ngươi hẳn là nên dùng thêm một chút sức nữa, lực đạo này quá nhẹ rồi, còn không đủ gãi ngứa."

Tim Đông Phương Anh bỗng run lên, hồi phục tinh thần, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ: "Quái vật! ngươi là quái vật!"

Đúng vậy!

Ngoại trừ quái vật, còn ai có thể có năng lực như vậy!?

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Nếu ngươi đã công kích trước, vậy có phải bây giờ đến lượt ta không? Ta cũng đã nói, đối với ngươi, chỉ cần một chiêu!"

Mà một chiêu này, ngay cả vũ khí cũng không cần dùng.

Phanh!

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, hung hăng tát một cái về phía Đông Phương Anh, Đông Phương Anh lập tức bay ra ngoài, ngã "phịch" một tiếng giữa đám người.

"Ngươi– ngươi muốn làm gì?"

Con người Đông Phương Anh co rụt lại, hoảng sợ nhìn nữ tử tiến về phía mình, thân thể nhịn không được nhích về phía sau: "Nơi này là Đông Phương gia, ngươi không thể làm gì ta!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi tới gần Đông Phương Anh sắc mặt tái nhợt.

"Dừng tay!"

Khóe mắt Đông Phương Lượng như muốn nứt ra, vội vàng quát lớn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt xuất hiện một ngọn lửa, đánh vào ngực Đông Phương Anh, mọi người chỉ nhìn thấy nàng phun ra một ngụm máu tươi, nghoẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.

Oanh!

Trên người Đông Phương Lượng đột nhiên phát ra lửa giận mãnh liệt, suýt chút nữa khiến hắn mất đi lý trí, đôi mắt thị huyết nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, gằn từng chữ một: "Ngươi dám giết người Đông Phương gia ta, Âu Dương gia cũng không thể che chở ngươi!"

Nữ nhân đáng chết này, dám hạ sát thủ trước mặt hắn, nếu không giết nàng, sau này hắn còn mặt mũi nào đối mặt người đời?

"Giết nàng?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Ngươi thấy ta giết nàng lúc nào? Chẳng qua nàng nhiều lần dựa vào thiên phú của mình gây phiền toái cho ta, mà ta lại sợ phiền toái, lần đầu tiên ta có thể không so đo nhưng không có nghĩa ta sẽ bỏ qua lần này, vì khiến nàng sau này không gây phiền toái cho ta nữa, ta chỉ có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn, phế thực lực của nàng."

Quá tam ba bận, lần này mới là lần thứ hai.

Nàng có thể cho nàng ta một cơ hội thì sẽ không có lần thứ hai. Huống chi, nếu không phế thực lực của nàng, chỉ sợ về sau sẽ phiền toái không ngừng, đã như vậy tại sao nàng phải tự tìm phiền toái cho mình?

"Ngươi có biết đối với võ giả, thực lực có ý nghĩa gì hay không?" Hai mắt Đông Phương Lượng đỏ tươi, khí thế bộc phát, nhưng khi nhìn đến nam nhân đeo mặt nạ bạc bên cạnh Mộ Như Nguyệt, dù trong lòng phẫn nộ cỡ nào cũng không tới mức đánh mất lý trí.

"Phế thực lực của một võ giả còn khiến nàng thống khổ hơn chết, đặc biệt Anh Nhi còn là một người cao ngạo như thế, ngươi làm như vậy căn bản là thiên lý bất dung, nhất định phải xuống địa ngục!"

"Địa ngục?" Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Bất luận là thiên đường hay địa ngục đều sẽ có một người bồi ta cùng đi, cho nên, dù xuống địa ngục, chúng ta vẫn có thể tự tạo cho mình một mảnh trời riêng, cho nên, ta không cần phải sợ hãi cái gì."

Có hắn ở đây, đời này còn có gì phải sợ?

Ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa.

Nghe lời nàng nói, lệ khí trong mắt Dạ Vô Trần tiêu tán hết, trong đôi mắt tím kia chỉ có bóng dáng một mình nàng.

"Đông Phương gia chủ, chuyện này là ngươi không đúng rồi." Điền Phi cười nói, ánh mắt đảo qua hai người thâm tình nhìn nhau kia, sau đó nhìn về phía Đông Phương Lượng.

"Vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy rất rõ, là Đông Phương Anh hạ sát thủ với vị cô nương này trước, chẳng lẽ có người muốn giết nàng, nàng còn phải chạy tới ôm đùi người ta? Hoặc là đưa đầu ra cho người ta chém? Ta nghĩ, vị cô nương này không giết nàng đã là quá nhân từ rồi. Còn thực lực, mấy năm nay Đông Phương Anh ỷ vào thực lực của mình giết người vô tội còn ít sao? Nói không chừng nàng bị phế thực lực là một chuyện tốt, nếu không, một ngày nào đó Đông Phương gia trêu vào cường giả khiến Đông Phương gia bị hủy hoại cũng không biết chừng."

Ánh mắt Đông Phương Lượng càng thêm âm trầm, hừ lạnh nói: "Anh Nhi là nữ nhi của ta, còn nàng chỉ là một chi thứ của Âu Dương gia, sao có thể so được?"

Ngụ ý, nữ nhi của ta giết nàng là chuyện bình thường, nàng phế nữ nhi hắn thì chính là thiên lý bất dung.

Tuy lần trước đến Âu Dương gia, Đông Phương Lượng đã gặp Mộ Như Nguyệt rồi, nhưng cũng không biết rõ thân phận của nàng, vừa rồi lại nghe Đông Phương Anh nói cho nên cũng cho rằng Mộ Như Nguyệt là chi thứ của Âu Dương gia.

"Ha ha!" Âu Dương Vân Cẩm cười to, khinh miệt nói, "Đông Phương gia chủ, ngươi có nhầm hay không? Mộ cô nương không phải là chi thứ của Âu Dương gia mà là người Âu Dương gia nguyện trung thành!"

Lời hắn nói giống như một tảng đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên ngàn vạn gợn sóng.

Nhưng cảm giác đầu tiên trong lòng mọi người chính là không dám tin!

Âu Dương gia là gì? Nữ tử này là người thế nào? Rốt cuộc có năng lực gì khiến Âu Dương gia nguyện trung thành?

Nhất định là vì Âu Dương gia muốn đả kích Đông Phương gia nên mới cố ý nói như vậy!

Nhìn những ánh mắt không tin của mọi người, Âu Dương Vân Cẩm cũng không giải thích thêm gì, hắn chỉ muốn nói cho Đông Phương Lượng biết, Mộ Như Nguyệt không phải người hắn có thể đụng đến.

Nếu muốn động đến nàng, tất nhiên Âu Dương gia sẽ cùng hắn cá chết lưới rách!

Sắc mặt Đông Phương Lượng chuyển từ xanh thành trắng, rồi từ trắng thành xanh, trong lúc hắn còn chưa biết hóa giải chuyện này thế nào, một thanh âm ôn hòa từ phía sau truyền đến: "Phụ thân."

Dưới ánh mắt mọi người, Đông Phương Tuấn chậm rãi đi đến, trên dung nhan anh tuấn là ý cười nhàn nhạt, nhưng khi nhìn về phía Điền Phi, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Điền gia!

Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, đáy lòng Đông Phương Tuấn thầm hận, trên mặt lại không biểu hiện gì, trước sau vẫn là nụ cười khéo léo.

"Tuấn Nhi, sao ngươi lại ra đây?" Đông Phương Lượng khẽ cau mày.

"Ta đến xem", Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt đảo qua Đông Phương Anh nằm trên mặt đất, xẹt qua một tia khinh thường, "Bây giờ nên đưa muội muội về phòng trước, sau đó mời đại sư xem có phương pháp nào hồi phục được không."

"Tốt." Đông Phương Lượng gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Hắn biết chuyện này là Đông Phương Anh khơi mào trước, nếu bây giờ trừng phạt nữ nhân kia, dĩ nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn.

Cho nên, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng món nợ này hắn nhớ kĩ, chờ sau này trả lại nàng gấp đôi! Khiến nàng hiểu rõ, người Đông Phương gia không phải dễ bắt nạt như vậy!

"Tử Lan."

Đông Phương Tuấn nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, mở quạt xếp trong tay, khuôn mặt tươi cười đi về phía nữ tử trong đám người, ánh mắt nhu hòa nói: "Xin lỗi, bởi vì thân thể không khỏe cho nên không thể bồi ngươi, chờ mấy ngày nữa khỏe hẳn, ta sẽ bồi ngươi đi dạo trong Đông Phương thành."

Trái tim Nam Cung Tử Lan run lên.

Trong đầu nàng vang lên lời Nam Cung Liệt đã nói, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ kháng cự.

"Tử Lan?" Đông Phương Tuấn cau mày, "Xảy ra chuyện gì? Mới nửa năm không gặp, ngươi đã xa lạ với Tuấn ca ca sao? Hay là có người nói gì đó với ngươi?"

Lúc nói lời này, hắn nhịn không được quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt.

"Không có!" Nam Cung Tử Lan vội vàng phủ nhận, khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước nhìn về phía nam nhân mặc cẩm y bên cạnh xin giúp đỡ.

Cẩm y nam nhân hiển nhiên cảm thấy khó chịu với hành vi của Đông Phương Tuấn, nhíu chặt mày, nói: "Đông Phương công tử, mấy ngày nay muội muội ta có chút không thoải mái, chỉ sợ không thể cùng ngươi đi dạo, xin Đông Phương công tử thứ lỗi."

Nghe vậy Đông Phương Tuấn mới thu hồi tầm mắt, nở nụ cười khách sáo: "Thần huynh nói quá lời, nếu đã như vậy, cứ để Tử Lan nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy, nếu có thời gian, hay là Thần huynh cùng ta uống vài chén, thế nào?"

Không ai chú ý đến, trong nháy mắt này, đáy mắt Đông Phương Tuấn ám trầm, hàm chứa tia sáng khó hiểu.

Nam Cung Tử Lan, cuối cùng vẫn xa lạ hắn.

Hắn dời mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Nữ nhân này không những ngăn trở hắn và Khiếu Nguyệt, bây giờ còn lời ra tiếng vào với Nam Cung Tử Lan làm hắn ngay cả cơ hội này cũng mất.

Nếu Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho hắn, phụ thân sẽ suy xét lại vị trí thiếu chủ Đông Phương gia, như vậy, tình huống sẽ rất bất lợi với hắn.

Lúc trước, Đông Phương Lượng nói một câu, ai có được Nam Cung Tử Lan, người đó sẽ là gia chủ đời kế tiếp, cho nên hắn mới không tiếc vứt bỏ Khiếu Nguyệt để có được thân phận thiếu chủ này.

"Mộ cô nương, Dạ công tử, đã lâu không gặp." Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía hai người, cười như không cười nói.

Đông Phương Lượng nhíu mày, hơi bất mãn nói: "Tuấn Nhi, ngươi quen những người này?"

"Đã từng gặp qua", Đông Phương Tuấn cười cười, "Chẳng qua hình như hai vị có chút hiểu lầm ta, hiện tại ta có chuẩn bị cho hai vị một phần đại lễ, nhận lỗi với hai vị, người tới, đưa đại lễ lên."

Dứt lời, một người cầm một cái hộp đi đến trước mặt Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, vung tay lên, nói: "Đi xuống đi."

"Vâng, thiếu chủ." Người nọ yên lặng lui xuống.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đông Phương Tuấn, có lẽ vì không hiểu tại sao Mộ Như Nguyệt phế Đông Phương Anh mà Đông Phương Tuấn còn muốn đưa lễ vật cho Mộ Như Nguyệt đi.

Có điều, từ lúc Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, Mộ Như Nguyệt liền không cách nào dời mắt được.

"Huyễn ưu thảo!"

Không sai, trong cái hộp kia là huyễn ưu thảo! Chỉ cần ngửi được mùi hương này, nàng liền đoán ra loại dược liệu.

Huyễn ưu thảo là một loại dược liệu mê huyễn, nghe nói nếu cho một người dùng, hắn sẽ quên mất người mà hắn yêu nhất, hơn nữa sẽ yêu người khác phái đầu tiên mà hắn nhìn thấy.

Đương nhiên, đối với Mộ Như Nguyệt, huyễn ưu thảo không chỉ có một công hiệu này, bởi vì muốn luyện đan dược thiên giai trung cấp cần dùng loại dược liệu này.

Không ngờ bây giờ lại có người đưa tới tận cửa.

Có điều, Đông Phương Tuấn đưa huyễn ưu thảo cho bọn họ có mục đích gì?

Trong lúc Mộ Như Nguyệt còn đang trầm ngâm, Đông Phương Tuấn cười ôn hòa, nói: "Mộ cô nương, Dạ công tử, các ngươi đi đường cũng mệt nhọc vất vả rồi, hình như Âu Dương gia không mang theo nha hoàn tới, nếu đã như vậy ta liền đưa nha hoàn của ta cho hai vị, hi vọng các ngươi sẽ tiếp nhận ý tốt của ta."

Trong mắt Đông Phương Tuấn xẹt qua một tia sáng, phân phó: "Vũ nương, từ nay về sau, ngươi sẽ hầu hạ Dạ công tử và Mộ cô nương."

Hắn vừa dứt lời, một làn hương thơm ngát đã ập tới trước mặt, một nữ tử quyến rũ từ trong đám người đi ra.

Nữ tử này kinh diễm tuyệt luân, khóe mắt lông mày hàm xuân, dáng người khiến nam nhân huyết mạch phun trào, đặc biệt là làn váy quá ngắn, khi bước đi lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn nà, có vài người không chịu được cảnh tượng hương diễm này, hạ thân trực tiếp có phản ứng.

"Không được xem!"

Cố Oanh Oanh nhéo nhéo tay Điền Phi, bá đạo nói.

Điền Phi cười nhạo nói: "Loại nữ nhân phóng đãng này làm sao so được với phu nhân? Chỉ sợ lúc này Đông Phương Tuấn."

Nam nhân kia nhìn thế nào cũng không giống đồ háo sắc.

Bất luận ở nơi nào, trong mắt hắn chỉ có vị bạch y nữ tử kia, cho nên Đông Phương Tuấn lập kế hoạch muốn dùng Vũ Nương câu dẫn nam nhân kia chỉ sợ sẽ ngâm nước nóng.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt Đông Phương Tuấn, phát hiện ý cười lạnh trong mắt hắn, lại nhớ đến dược liệu vừa rồi, nhất thời hiểu ra.

Thì ra hắn có chủ ý này!

Nghĩ kỹ ý đồ của đối phương, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi lạnh xuống, khóe môi gợi lên độ cong lạnh băng, đôi mắt đen xẹt qua hàn ý.

Đây xem như đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần trước mặt nàng? Xem ra mặt ngoài Đông Phương Tuấn cũng không làm tốt như nàng nghĩ.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mấy người kia.

Sao bọn họ có thể không nhìn ra ý nghĩ chân thật của Đông Phương Tuấn?

Dù sao ở đây có nhiều người như vậy, hắn không đưa nha hoàn cho những người khác mà cố tình đưa cho đôi phu thê kia, nói không có âm mưu gì, ai mà tin được.

Huống chi, nữ tử quyến rũ kia giống nữ tử thanh lâu hơn chứ sao có thể là một nha hoàn? Bọn họ chưa từng gặp nha hoàn nào phóng đãng yêu mị như thế.

"Dạ công tử."

Vũ Nương khẽ khom người, lộ ra cái cổ trắng tuyết, loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn.

Thanh âm dụ hoặc, nũng nịu chọc người yêu thương.

Nếu bị nàng dùng thanh âm như vậy kêu gọi, phỏng chừng chân bọn họ đều nhịn không được mềm nhũn, sau đó bất chấp tất cả mà nhào lên.

Lập tức, có nam nhân dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dạ Vô Trần, vì sao hắn có vận khí tốt như vậy, bên cạnh đã có một thê tử tuyệt sắc, bây giờ còn có thêm một nữ tử quyến rũ tận xương, chỉ nhìn dáng người là biết công phu trên giường của nữ tử này cực tốt, có thể khiến nam nhân dục tiên dục tử.

Còn Mộ Như Nguyệt, nhất thời hoàn toàn bị bỏ qua một bên.

Cho dù nàng là người Âu Dương gia cũng không thể ngăn cản phu quân mình nạp thiếp, thế giới này vốn là như thế, mặc kệ nữ nhân có thực lực cỡ nào đều phải coi phu quân là trên hết, nếu ngăn cản phu quân cùng nữ nhân khác ân ái triền miên sẽ bị coi là ghen tị, đố phụ.

Huống chi nam nhân này còn là một cường giả.

Là cường giả đương nhiên sẽ có nhiều nữ nhân hơn người khác.

Xem ra có trò hay để nhìn.

"Dạ công tử?"

Thấy nam nhân này từ đầu đến cuối không hề nhìn mình, trong lòng Vũ Nương có chút khó chịu, mấy nam nhân trước đây nàng chỉ cần nói một câu liền lên giường, không phải Đông Phương Tuấn cũng vậy sao? Hơn nữa, Đông Phương Tuấn còn khen nàng công phu trên giường cực tốt, hầu hạ hắn thật thoải mái, cũng vì thế mà Vũ Nương càng tự tin hơn.

Nhưng mà nam nhân trước mắt lại không thèm nhìn nàng, lúc nàng hành lễ cũng không đỡ nàng lên.

Một khi đã như vậy, nàng nhất định phải câu dẫn được hắn, làm hắn hưởng thụ mị lực của nàng trên giường.

Đặc biệt là, tuy nam nhân này xấu xí nên phải đeo mặt nạ nhưng dáng người thon dài kia rất tốt, nam nhân sao, lên giường rồi thì đều giống nhau, nàng đều có thể ăn hết.

Có điều, không biết tinh lực trên giường của hắn thế nào, nàng cũng muốn nếm thử một chút.

"Ai da! Đầu ta choáng váng, công tử giúp ta..."

Vũ Nương nâng tay đỡ trán, thân thể yêu kiều tận xương ngã về phía Dạ Vô Trần.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người có thể tưởng tượng ra thần sắc nam nhân kia khi ôm cái thân thể mềm mại kia, nhưng Vũ Nương này cũng thật lớn mật, câu dẫn phu quân người ta trước mặt đối phương như vậy cũng hơi quá đáng.

Bất quá, Vũ Nương quả thật là cố ý.

Nàng không phục trong mắt Dạ Vô Trần không có nàng, càng muốn khiêu chiến, Mộ Như Nguyệt đúng là rất đẹp, nhưng lại quá ngây ngô, sao có thể quyến rũ bằng nàng?

Quan trọng hơn là Đông Phương công tử đã giao nhiệm vụ cho nàng, phải phá hư quan hệ của hai người bọn họ, chỉ cần nàng làm được điều đó, sẽ đảm bảo nàng cả đời sống sung sướng.

Cho nên, nếu bây giờ Dạ Vô Trần ôm nàng, lòng tự trọng của nữ nhân kia tất nhiên sẽ không thể chấp nhận được, vậy nàng cũng coi như hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

Về phần Dạ Vô Trần có tiếp nhận nàng hay không, Vũ Nương rất tự tin, nam nhân vốn thương hoa tiếc ngọc, thấy mỹ nhân sắp té ngã nhất định sẽ đỡ nàng một phen.

Nhưng mà, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra.

Thời điểm Vũ Nương sắp ngã vào lòng Dạ Vô Trần, thân thể nam nhân chợt lóe, tránh sang một bên, vì thế, "bịch" một tiếng, thân thể yêu kiều kia ngã lăn trên mặt đất.

Mọi người ngây ngẩn, nghiễm nhiên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Mỹ nhân phóng đãng yêu mị trước mắt, cho dù không động tâm với nàng, nhưng ai mà không muốn chơi một chút? Vậy mà nam nhân này lại từ bỏ cơ hội?

Hơn nữa, đỡ nàng một lần cũng không muốn?

Đầu óc Vũ Nương trống rỗng, nàng thật sự không ngờ, chiêu thức này lại mất hiệu lực đối với nam nhân này?

Nàng cắn chặt môi, không cam lòng, chẳng lẽ mị lực của nàng còn chưa thể hiện ra hết cho nên nam nhân này mới không động tâm?

"Dạ công tử, ngươi có ý gì?" Sắc mặt Đông Phương Tuấn trầm xuống, "Vũ Nương là nha hoàn ta đưa để hầu hạ các ngươi, dù nàng có gì không đúng cũng không nên đối đãi với nàng như vậy!"

Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đông Phương Tuấn sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Đối đãi với nàng? Không biết phu quân ta phải đối với nàng thế nào? Bản thân nàng cố ý té ngã chẳng lẽ còn phải đi đỡ nàng? Có lẽ đổi thành Đông Phương công tử, nhất định sẽ không đành lòng mà đỡ nàng một phen."

Sắc mặt Đông Phương Tuấn hơi đổi, theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Chuyện này quả thật là nàng sai, không thể trách Dạ công tử, một khi đã như vậy, ta sẽ để nàng qua hầu hạ các ngươi."

Chỉ cần tiếp cận bọn họ, tìm cơ hội cho Dạ Vô Trần ăn huyễn ưu thảo, lúc đó, Dạ Vô Trần sẽ quên nữ nhân này, yêu Vũ Nương.

Mà hắn, cũng muốn khiến nữ nhân đáng chết này nếm thử tư vị yêu mà không có được!

"Là tới hầu hạ chúng ta, hay là lên giường hầu hạ phu quân ta?" Mộ Như Nguyệt cười nói, trong mắt xẹt qua hàn ý lạnh lẽo tận xương.

Dù Đông Phương Tuấn không nói rõ ràng nhưng bất kì ai đều hiểu rõ, Vũ Nương chính là nữ nhân Đông Phương Tuấn đưa lên giường Dạ Vô Trần.

"Mộ cô nương, đồng ý hay không đồng ý cũng không phải ngươi nói", ánh mắt Đông Phương Tuấn càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói, "Phu quân ngươi là trời của ngươi, ngươi dĩ nhiên phải nghe lời hắn, chỉ cần hắn muốn, đừng nói là lên giường hầu hạ hắn, dù hưu ngươi, cưới nàng cũng là tất nhiên!"

Đông Phương Tuấn biết rõ Dạ Vô Trần rất yêu Mộ Như Nguyệt, từ ánh mắt có thể nhìn ra được. Nhưng có yêu một người đến mức nào cũng không thể kháng cự được dụ hoặc.

Cũng giống như hắn, yêu Khiếu Nguyệt, nhưng trong khoảng thời gian cùng nàng yêu nhau, hắn cũng vẫn có vài hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thỉnh thoảng còn đến thanh lâu phát tiết nhu cầu.

Cho dù Dạ Vô Trần và Vũ Nương có phát sinh quan hệ cũng không thể khiến hắn không yêu Mộ Như Nguyệt, cho nên hắn mới dùng huyễn ưu thảo, chỉ có dùng loại dược liệu này mới có thể khiến hắn quên Mộ Như Nguyệt, yêu nữ nhân khác!

Đến lúc đó, nữ nhân này nhất định sẽ đau đến tê tâm liệt phế! Như vậy có thể khiến nàng nếm chịu nỗi đau đớn khi hắn mất Khiếu Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Vô Trần, hắn nói ngươi muốn hưu ta, cưới người khác, còn nói ngươi là trời của ta, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời ngươi, là như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro