Chương 188: Đột phá cảnh giới Địa nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nam nhân đeo mặt nạ kia, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Quanh người nam nhân bao phủ một tầng lệ khí, đôi mắt tím lạnh băng không có chút độ ấm, lạnh lùng đảo qua Vũ Nương, trên người chợt xuất hiện ngọn lửa màu đen mãnh liệt.

Oanh!

Ngọn lửa bắn về phía Vũ Nương, nháy mắt đã bao trùm cái thân thể kiều mị kia, đối phương còn chưa kịp mở miệng kinh hô đã bị ngọn lửa nuốt hết.

Đây chính là đáp án của hắn.

Từ đầu đến cuối, nam nhân không nói bất kì lời nào, nhưng hành động của hắn lại càng khiến mọi người chấn động hơn.

Dù hắn không để nữ tử quyến rũ kia vào mắt, nhưng nỡ lòng nào ra tay giết một ưu vật nóng bỏng như vậy?

Bất quá, Dạ Vô Trần không nghĩ mình làm vậy có gì không đúng.

Đông Phương Tuấn chẳng những đưa huyễn ưu thảo, mà còn đưa nữ nhân này cho hắn, mục đích là gì còn chưa rõ ràng sao, đối với loại nữ nhân cam nguyện bị Đông Phương Tuấn lợi dụng để phá hư tình cảm của hai người bọn họ, tại sao hắn phải buông tha?

Nếu nàng vì quyền lợi hay phú quý mà làm việc cho Đông Phương Tuấn thì nên hiểu rõ kết cục của mình sẽ thế nào!

"Quỷ Vương!" Đông Phương Tuấn biến sắc, hành vi của Dạ Vô Trần là trắng trợn tát vào mặt hắn, làm sao hắn còn tiếp tục giả bộ được nữa? Lập tức phẫn nộ quát: "Ngươi đang làm cái gì?"

Dạ Vô Trần lạnh lùng đảo mắt về phía Đông Phương Tuấn, thanh âm tràn ngập hàn ý: "Như ngươi nhìn thấy."

"Ngươ–" Đông Phương Tuấn xanh mặt, "Thì ra Quỷ Vương là thê nô!"

Trên đời này, nam nhân hận nhất chính là bị người khác nói mình là thê nô, đối với bọn họ đây là một loại sỉ nhục.

Thân là nam nhân, yêu cầu nữ nhân phải nói gì nghe nấy, chứ không phải sợ hãi thê tử của mình.

Đông Phương Tuấn vốn cho rằng sau khi nghe mình nói lời này, bất luận thế nào Dạ Vô Trần cũng sẽ chứng minh mình không phải là thê nô, nhưng nam nhân kia lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Giữa chúng ta, lời nàng nói mới tính, lời của ta không tính là gì."

Tuy thanh âm của nam nhân cũng không lớn lắm nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai mọi người.

Bọn họ có chút không thể tin vào tai mình.

Nam nhân này gián tiếp thừa nhận mình là thê nô? Chuyện này đối với nam nhân là vô cùng nhục nhã a!

Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một thanh âm lạnh lùng khác ngắt ngang: "Đông Phương công tử, cái chân thứ ba của ngươi tốt không? Lại có thể tới chỗ này gây sóng gió?"

Mộ Như Nguyệt cười như không cười quét mắt về phía hạ thân Đông Phương Tuấn, ý tứ trong mắt không nói cũng biết.

Ở đây có rất nhiều người đều là người từng trải, làm sao có thể không rõ cái chân thứ ba là ý gì? Bọn họ đều sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn hoàn toàn biến sắc!

Hắn không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ nói ra chuyện này, ánh mắt âm u: "Mộ cô nương, ta không hiểu lời này là có ý gì?"

"Có ý gì?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Ý của ta đương nhiên là Đông Phương Tuấn ngươi đã là một phế vật, chẳng lẽ bởi vì ngươi đã là phế vật cho nên muốn phá hoại tình cảm của người khác?"

Oanh!

Trên người Đông Phương Tuấn bộc phát lực lượng cường đại trực tiếp đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng nàng lại đứng im không động, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi dám vu hãm ta?"

Sắc mặt Đông Phương Tuấn xanh mét, khí thế toàn thân trở nên sắc bén: "Ngươi đường đường là nữ tử, vậy mà dám nói ra mấy lời hạ lưu như vậy, không sợ người đời nhạo báng?"

"Ta chỉ nói sự thật mà thôi, không giống kẻ nào đó chuyên làm mấy chuyện hạ lưu" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không chút sợ hãi nói, "Đông Phương Tuấn, ta có bôi nhọ ngươi hay không, bản thân ngươi rõ ràng."

Đến yến hội lần này, mục đích chủ yếu của nàng chính là khiến Đông Phương gia bị cô lập với ba gia tộc khác, tuy nói Nam Cung gia đã xem xét lại hôn sự này nhưng nếu muốn làm Nam Cung gia đối địch với Đông Phương gia thì chưa đủ.

Cần phải khiến Nam Cung gia thất vọng với hành vi của hắn.

Mà Đông Phương Tuấn giấu giếm tình huống của bản thân, tiếp tục liên hôn, đây chính là cơ hội khiến hai gia tộc trở mặt thành thù.

Còn Điền gia.

Đó hoàn toàn là Đông Phương gia tự tìm chết.

"Đông Phương công tử lại vô nhân đạo như thế? Chậc chậc, thật nhìn không ra a..."

"Hắn đã biến thành như vậy mà còn muốn cưới Tử Lan tiểu thư, vậy không phải hại người ta mất đi hạnh phúc cả đời sao?"

"Cũng chưa chắc, nói không chừng đây là âm mưu của Âu Dương gia, mục đích là muốn phá hỏng liên hôn giữa hai nhà."

Một câu cuối cùng được rất nhiều người tán thành.

Đông Phương Tuấn sao có thể là phế vật? Nếu nói là phá hỏng liên hôn còn có khả năng.

Mộ Như Nguyệt cười ngả ngớn, lòng bàn tay bắn ra một đạo kiếm quang, cắt đứt ống quần của Đông Phương Tuấn, lộ ta quang cảnh bị tàn phá bên trong.

Bọn nữ tử ở đây mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu không dám nhìn cảnh tượng kia.

Đông Phương Tuấn cũng ngây dại, hắn làm thế nào cũng không ngờ được Mộ Như Nguyệt dám làm chuyện lớn mật như vậy trước mặt mọi người.

Nàng vẫn là nữ nhân sao?

"Không được nhìn!" Dạ Vô Trần bá đạo kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ấn đầu nàng vào trong ngực mình.

Mộ Như Nguyệt cũng không phản kháng, tùy ý hắn ấn đầu nàng vào ngực.

"Các ngươi mau nhìn, Đông Phương Tuấn quả thật là phế vật, hắn thật sự bị phế!"

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Đám nữ tử đều tò mò quay đầu nhìn, ánh mắt kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lại đỏ bừng.

"Đông Phương gia chủ, ngươi có ý gì!" sắc mặt Nam Cung Thần trầm xuống, phẫn nộ nói, "Còn muốn muội muội ta gả cho một thái giám! Nếu nàng thật sự gả cho Đông Phương Tuấn, cả đời nàng đều bị hủy rồi! Chuyện này, ngươi phải cho chúng ta một công đạo!"

Nam Cung Thần vẫn chưa nghĩ ra cách nào thoái thác hôn sự này, hiện tại có một cơ hội tốt như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua, huống chi, Đông Phương Tuấn vốn không xứng với muội muội hắn.

"Này..." Đông Phương Lượng nhất thời sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào.

Dù sao Đông Phương Tuấn bị phế cũng là sự thật, Đông Phương gia lại không nói muốn giải trừ hôn ước, hành vi lừa gạt như thế, Nam Cung gia sao có thể không thống hận?

"Nam Cung công tử, ngươi trước hết nghe ta nói..."

Đông Phương Lượng do dự nửa ngày, hạ quyết tâm nói: "Kỳ thật ta cũng không biết rõ chuyện này, ta cũng bị Đông Phương Tuấn lừa gạt, nếu Nam Cung công tử không hài lòng, ta còn có mấy nhi tử khác đều có thể..."

"Ha ha!" Nam Cung Thần ngửa đầu cười to, "Các ngươi coi muội muội ta là cái gì? Tử Lan là bảo bối của Nam Cung gia chúng ta, bình thường còn không nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất nào, các ngươi lại dám dùng phương pháp này lừa gả! Ai biết các ngươi tìm một người khác có phải lại là thái giám hay không? Hoặc là không cẩn thận biến thành thái giám? Đông Phương gia chủ, ta thấy liên hôn giữa hai nhà đến đây là chấm dứt đi!"

Thanh âm hắn vạn phần lạnh lẽo, ánh mắt phẫn nộ, chán ghét đảo qua Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn ngây ngẩn, hắn thật sự không ngờ thời khắc mấu chốt lại bị phụ thân vứt bỏ, nhưng hắn càng sợ hãi Nam Cung Tử Lan rời đi hơn: "Tử Lan, ngươi nghe ta nói, ta..."

Lúc nói chuyện, hắn tiến lên muốn bắt lấy tay Nam Cung Tử Lan, lại bị Nam Cung Thần ngăn cản.

Giờ phút này, trong mắt Đông Phương Tuấn tràn đầy thống khổ, có điều là thật hay giả thì không ai biết.

"Tử Lan, ta thật sự không cố ý muốn lừa gạt ngươi, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật lòng thích ngươi, ta chỉ quá sợ hãi mất đi ngươi cho nên mới giấu giếm chuyện này, ngươi phải tin ta, ta nhất định sẽ khôi phục lại bình thường, ngươi cho ta một cơ hội, được không?"

"Bình thường?" Nam Cung Thần cười lạnh, "Đông Phương Tuấn, ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết? Bộ dạng này của ngươi còn có thể khôi phục bình thường sao? Nam Cung gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tử Lan gả cho một thái giám, ta khuyên ngươi chết tâm đi."

Hắn che chắn Nam Cung Tử Lan sau lưng, không cho Đông Phương Tuấn tiếp cận chút nào.

Đông Phương Tuấn không nói gì, hắn ngước mắt ngóng nhìn Nam Cung Tử Lan, trong mắt hàm chứa tia khẩn cầu: "Tử Lan, ngươi phải tin ta, Tuấn ca ca nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi quên rồi sao? Lúc trước ta bất chấp nguy hiểm bắt tiểu bạch hổ cho ngươi vui vẻ, vì sao bây giờ chúng ta chỉ gặp chút trắc trở, ngươi liền muốn bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta không quan trọng chút nào sao?"

Trong suy nghĩ của hắn, Nam Cung Tử Lan thiện lương, lại dễ mềm lòng, chỉ cần hắn nói vài lời nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn.

Mà hắn cũng đã dang hai tay chuẩn bị đón nhận nàng.

Nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn hoàn toàn sai.

Nếu hắn không đề cập tới chuyện tiểu bạch hổ thì còn đỡ, bây giờ nhắc tới, sắc mặt Nam Cung Tử Lan lạnh lẽo, nói: "Đông Phương Tuấn, bản thân ngươi đã làm chuyện gì thì tự ngươi biết, Nam Cung Tử Lan ta không phải nữ tử vô tri ngu xuẩn, bị ngươi lừa gạt như vậy đủ rồi, ta không muốn làm một ngốc tử đau khổ lưu luyến một kẻ lừa đảo!"

Sắc mặt Đông Phương Tuấn tái nhợt, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ Nam Cung Tử Lan đã biết chuyện đó?

Không!

Không thể nào, hắn làm kín đáo như vậy, Nam Cung Tử Lan sao có thể biết được?

Đông Phương Tuấn trấn định lại, nói: "Tử Lan, có phải ngươi có hiểu lầm gì đó không? Ta thề với trời tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với ngươi!"

Nghe lời này, Nam Cung Tử Lan nở nụ cười, nụ cười này không còn đáng yêu như trước mà mang theo thất vọng.

"Đông Phương Tuấn, tới bây giờ mà ngươi còn muốn lừa gạt ta sao?" Nam Cung Tử Lan lắc đầu, ánh mắt dần dần rưng rưng, "Ngươi lừa một nữ nhân, bây giờ còn lấy danh nghĩa tình yêu lừa gạt ta, nếu ngươi không làm như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể chia tay trong hòa bình, nhưng mà hành động của ngươi đã làm ta chán ghét ngươi, Đông Phương Tuấn, đời này ta thống hận nhất chính là bị lừa dối!"

Bước chân Đông Phương Tuấn lảo đảo, nhịn không được lui về phía sau hai bước, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng cuối cùng vẫn biết hết tất cả...

Nhưng Đông Phương Tuấn thật không cam lòng, thắng lợi đã ngay phía trước, lại bị nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia phá hủy, nữ nhân kia nhất định cố ý xả giận cho Khiếu Nguyệt.

"Tử Lan", Nam Cung Thần hơi lo lắng nhìn muội muội mình, khẽ cau mày, giữ chặt tay nàng kéo về phía sau mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuấn, "Đông Phương Tuấn, đừng quấn lấy muội muội ta nữa, những việc mấy năm nay ngươi đã làm, Nam Cung gia chúng ta đều đã biết rõ ràng, Tử Lan cần một nam nhân thật lòng yêu thương nàng, nam nhân đó tuyệt đối không phải ngươi!"

Thấy Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó, trong đám người đã truyền ra một thanh âm nhạo báng: "Ta đã sớm nói mà, Đông Phương gia không có một người nào tốt, Đông Phương Anh bá đạo kiêu căng, còn có Đông Phương Tuấn rõ ràng là thái giám mà còn lừa gạt nữ nhân, chậc chậc, không ngờ hắn lại bị người ta phế, không biết ai làm chuyện tốt như vậy, ta nhất định phải hảo hảo cảm tạ người đó!"

Cố Oanh Oanh cười khẽ, nói.

Đúng lúc này, Đông Phương Tuấn bỗng nhiên bộc phát sát khí mãnh liệt, toàn thân như một thanh kiếm sắc bén lao về phía Cố Oanh Oanh.

"Tiện nhân, ta ra nông nỗi này đều là do Điền gia các ngươi hãm hại, một khi đã như vậy ta sẽ đồng vu quy tận với các ngươi, tất cả chết hết đi cho ta!"

"Oanh Oanh, cẩn thận!" Sắc mặt Điền Phi trầm xuống, kéo Cố Oanh Oanh vào trong ngực mình, hơi nâng tay lên, trong tay xuất hiện một đạo kiếm quang, nhắm thẳng về phía ngực Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn quá phẫn nộ, bất chấp tất cả, thân thể chợt lóe né tránh công kích của đối phương, sau đó tiếp tục lao về phía hai người Điền Phi và Cố Oanh Oanh.

Nếu không phải vì Điền gia, sao hắn phải đoạn tử tuyệt tôn?

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai gia hỏa đáng chết này!

Phanh!

Hai lực lượng va chạm nhau trong không trung, Đông Phương Tuấn lui về phía sau mấy bước mới dừng lại được, còn Điền Phi cũng lui về sau vài bước, khóe môi tràn ra vết máu.

"Phu quân!" Cố Oanh Oanh biến sắc, lo lắng hỏi, "Phu quân, chàng không sao chứ?"

Điền Phi lắc lắc đầu, lau vết máu ở khóe môi, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, phu quân của nàng không dễ chết như vậy, nhưng thật ra Đông Phương Tuấn bị thương không nhẹ, một chưởng của ta vừa rồi dùng toàn bộ lực lượng..."

Cố Oanh Oanh cắn chặt môi, không rên tiếng nào.

Vừa rồi nếu nàng không mở miệng vũ nhục Đông Phương Tuấn, có lẽ phu quân cũng sẽ không bị thương, chẳng qua, nghĩ đến những chuyện Đông Phương gia làm với Điền gia trong nửa năm nay, nàng liền tức không chịu được.

"Điền công tử, ngươi có ý gì?" Đông Phương Lượng dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đông Phương Tuấn, sau đó âm trầm nói, "Không biết Đông Phương gia chúng ta đắc tội Điền gia các ngươi lúc nào, ngươi lại ra tay đả thương con ta!"

Điền Phi cười lạnh: "Đông Phương gia chủ, có phải ngươi nhìn lầm hay không? Vừa rồi là Đông Phương Tuấn ra tay với thê tử của ta trước, chẳng lẽ ta phải đứng yên chờ hắn giết thê tử ta mà không phản kháng? Bây giờ ta đã biết cái tính cách bá đạo của Đông Phương Anh vì sao mà có, thì ra là di truyền của Đông Phương gia."

Một câu này khiến trong lòng Đông Phương Lượng cuồng nộ, nhưng hắn cũng biết bên mình đuối lý trước, cho nên chỉ có thể đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn dung nhan ôn hòa tuấn mỹ của đối phương.

"Tuấn Nhi, lui xuống đi!"

Ánh mắt Đông Phương Lượng trầm xuống, lạnh giọng quát.

"Phụ thân...." Đông Phương Tuấn vừa mới bò dậy liền nghe phụ thân mình nói vậy, trong lòng bất giác run lên, không cam lòng kêu.

"Ngươi còn muốn mất mặt tới khi nào?" Đông Phương Lượng lạnh lẽo liếc hắn một cái, "Lập tức cút xuống cho ta! Đừng ở đây làm Đông Phương gia mất mặt xấu hổ!"

Đông Phương Tuấn nắm chặt nắm đấm, hơi cúi đầu đáp: "Phụ thân, nhi tử cáo lui."

Trời biết hiện tại trong lòng hắn không cam tâm cỡ nào, nhưng mà không thể cãi lại mệnh lệnh của Đông Phương Lượng, chỉ có thể âm trầm nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, sau đó đi về phía hậu viện.

Chờ đến khi hắn đi rồi, Đông Phương Lượng mới miễn cưỡng cười nói: "Các vị, ta hơi mệt mỏi, thứ lỗi không thể phụng bồi, đến lúc dạ tiệc kết thúc, các vị có thể tự mình trở về, ta không thể tiễn, bất quá các ngươi cũng đừng quên đại hội ba ngày sau."

Dứt lời, hắn cũng không chờ mọi người đáp lời, đã vội vội vàng vàng rời khỏi.

Mộ Như Nguyệt mỉm cười, không thể không nói, mục đích của nàng đã đạt được, trải qua chuyện tối nay, Đông Phương gia đã rơi vào thế đối lập với các gia tộc khác.

Tình huống như vậy rất có lợi cho nàng.

"Mộ cô nương."

Một thanh âm thanh thúy từ phía trước truyền đến, Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"

Nam Cung Tử Lan khẽ nhấp môi, ngữ khí cảm kích nói: "Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi nói cho ta biết, ta vẫn sẽ còn bị hắn lừa gạt."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi không trách ta khiến ngươi mất đi một như ý lang quân?"

"Như ý lang quân?" Nam Cung Tử Lan cười khổ, trong mắt có chút thương cảm, "Như ý lang quân của ta không phải hắn, nếu hiện giờ ta còn không nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, sau này nhất định sẽ hối hận, cho nên, ngươi đã cứu nhân sinh của ta, đúng rồi, Mộ cô nương, Khiếu Nguyệt tỷ tỷ hiện tại có khỏe không?"

Mộ Như Nguyệt nhìn Nam Cung Tử Lan, đối với nữ nhân này, thật ra nàng cũng rất có hảo cảm.

"Khiếu Nguyệt hiện tại rất tốt, đã vượt qua được quá khứ, Nam Cung Tử Lan, từ bỏ Đông Phương Tuấn, ngươi sẽ gặp được một nam nhân tốt hơn."

Nam Cung Tử Lan cười nhạt: "Hi vọng như thế!"

Trải qua chuyện lần này, nàng còn có thể hết lòng thích một nam nhân sao? Ai biết nam nhân kia có giống như Đông Phương Tuấn, lừa gạt tình cảm của nàng hay không.

Mộ Như Nguyệt không nói gì, dù sao có một số chuyện, bản thân nàng phải tự suy nghĩ cẩn thận, người khác nói nhiều cũng không có tác dụng.

"Cô nương, ta không ngờ ngươi là người Âu Dương gia", Cố Oanh Oanh yểu điệu đi tới, cười nói, "Lại còn lợi hại như vậy, bây giờ Đông Phương Anh đã là phế vật rồi, xem sau này nàng còn dám kiêu ngạo nữa không."

Nói tới đây, Cố Oanh Oanh liền có xúc động muốn ngửa đầu cười to một trận.

Trời biết nàng chờ ngày này đã lâu lắm rồi.

"Đó là nàng tự làm tự chịu thôi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không cho là đúng nói, "Ta sẽ không cho bất kì kẻ nào có cơ hội lần hai. Nàng không biết quý trọng cơ hội, ta cũng chỉ có thể làm như vậy."

Cố Oanh Oanh tươi cười, vươn tay ra: "Mộ cô nương, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, hi vọng thời gian kế tiếp chúng ta sẽ là bằng hữu."

Mộ Như Nguyệt nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình, sảng khoái nắm lấy, một khắc này, trong mắt nàng không còn lạnh nhạt xa cách nữa mà hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

Lúc này, trong mật thất phía sau Đông Phương gia, Đông Phương Lượng trầm ngâm nửa ngày rồi đẩy cửa đi vào, một nam nhân áo xanh xuất hiện trước mặt hắn.

Diện mạo nam nhân này rất bình thường, không có gì nổi bật.

Nhưng mà, một thân khí thế sắc bén kia lại khiến người ta khó có thể bỏ qua, đặc biệt là đôi mắt như chim ưng, phảng phất như có thể nhìn xuyên đêm tối.

"Thanh y đại nhân."

Đông Phương Lượng cung kính cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy kính ngưỡng.

Thanh y nam nhân nhướng mày, ánh mắt sắc bén đảo qua Đông Phương Lượng: "Không phải ta đã nói, hiện tại là thời khắc mấu chốt ta bế quan, không cho phép ai tới quấy rầy ta!"

"Nhưng mà, đại nhân, gần đây Đông Phương gia xảy ra chút chuyện..." Đông Phương Lượng do dự nói, "Chỉ sợ kế tiếp sẽ gặp nguy cơ..."

Thanh y nam nhân cười lạnh: "Ngươi nói nguy cơ, không phải là Âu Dương gia và Điền gia liên thủ đối phó Đông Phương gia các ngươi đi?"

Đông Phương Lượng sợ hãi liếc mắt nhìn hắn: "Đại khái... còn có Nam Cung gia..."

Dù tứ đại gia tộc đã sớm không hợp nhau, nhưng tam đại gia tộc liên thủ đối phó một gia tộc, chuyện này vẫn rất hiếm khi xuất hiện.

Bất quá, ai bảo hắn đi nhầm một nước cờ, mất đi minh hữu cực tốt là Nam Cung gia.

"Trong tứ đại gia tộc, người cường đại nhất bất quá là cường giả chân nguyên thôi, không đáng để sợ hãi", thanh y nam nhân mặt không biểu tình nói, "Mà ta đã sớm đột phá tới chân nguyên rồi cho nên căn bản không cần phải kiêng kị những người đó, chẳng qua từ chân nguyên đến vô thượng còn cần một giác ngộ, nếu không cảm nhận được loại giác ngộ này, ta rất khó đột phá vô thượng, nhưng mà thời điểm ta sắp giác ngộ lại bị ngươi cắt ngang, Đông Phương Lượng, chuyện này ta nên tính sổ với ngươi thế nào đây?"

Tim Đông Phương Lượng run rẩy.

Không ai hiểu tính tình vị thanh y đại nhân này hơn hắn, nhưng nếu lúc này không đến tìm hắn, nói không chừng ba ngày sau, mấy gia tộc kia sẽ liên thủ đối phó Đông Phương gia.

"Thanh y đại nhân, ta biết sai rồi", Đông Phương Lượng cúi đầu nói, "Bất quá, Âu Dương gia có hai thiên tài trẻ tuổi, hai thiên tài này tuyệt đối là đứng đầu, không phải thanh y đại nhân muốn hấp thụ linh hồn thiên tài để nâng cao thực lực của mình sao? Nếu có thể có được linh hồn của hai người kia, nói không chừng có thể thành công đột phá cảnh giới vô thượng..."

Đáy mắt Đông Phương Lượng xẹt qua tia âm hiểm, nở nụ cười âm lãnh.

Chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của thanh y đại nhân, dù mình không ra tay, hai người kia cũng chắc chắn phải chết.

Thanh y trầm mặc nửa ngày mới nói: "Ngươi nói thật?"

"Thanh y đại nhân, sao ta dám gạt ngươi?" Đông Phương Lượng vội vàng nói, "Trong đó có một nam nhân thực lực rất mạnh, hẳn là cũng là chân nguyên giống ta, còn nữ tử kia mặc dù không cường đại như vậy nhưng có thể dùng một chiêu nháy mắt đã hạ gục nữ nhi ta, có lẽ là ở cảnh giới huyền nguyên, Thanh y đại nhân, ta dám cam đoan, sau khi ngươi nuốt linh hồn của bọn họ liền có thể đột phá đến vô thượng."

Không thể không thừa nhận, Thanh y quả thật động tâm, một cơ hội tốt như vậy nếu lãng phí sẽ không bao giờ có nữa.

"Đông Phương Lượng, ngươi hẳn là biết điểm mấu chốt của ta, hi vọng ngươi không gạt ta, nếu không, ta sẽ làm ngươi nếm thử thủ đoạn của ta!" Ánh mắt thanh y hơi trầm xuống, lạnh giọng nói.

"Thanh y đại nhân, làm sao ta dám gạt ngươi, ba ngày sau sẽ là đại hội tứ đại gia tộc, đến lúc đó, ngài có thể tự mình đến xem linh hồn hai người bọn họ có thích hợp hay không."

Trầm ngâm nửa ngày, Thanh y gật gật đầu: "Tốt, nếu ngươi không gạt ta, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi thâu tóm ba đại gia tộc kia."

Trong lòng Đông Phương Lượng vui vẻ, chỉ cần có hắn hỗ trợ, không sợ mấy gia tộc kia không trở thành vật trong tay mình.

Ánh nắng ban mai trải rộng khắp quảng trường, tại quảng trường ở trung tâm Đông Phương thành có một lôi đài, người của các đại thế lực đã sớm an vị, mọi người đều đang nghị luận lần này người của gia tộc nào sẽ giành được vị trí quán quân.

Nhưng rõ ràng, người Đông Phương gia hoàn toàn bị xem nhẹ, cả quảng trường chỉ có vị trí của Đông Phương gia yên tĩnh nhất.

Trong đám người, Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt về phía thanh y nam tử phía sau Đông Phương Lượng, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nam nhân kia không phải hộ vệ bình thường.

"Chân nguyên", Dạ Vô Trần nắm tay Mộ Như Nguyệt, nói: "Nam nhân kia là cường giả chân nguyên, bất quá nàng không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thu hồi tầm mắt, không nhìn tình thế Đông Phương gia nữa.

Có một cường giả chân nguyên, xem ra Đông Phương gia không đơn giản như nàng tưởng.

"Chúng ta vẫn dựa theo quy củ", Đông Phương Lượng đảo mắt qua đám người, nhàn nhạt nói, "Mỗi gia tộc đều có thể chọn ra một số tinh anh làm đội ngũ thi đấu lần này, số lượng là mười người!"

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn quét về phía Mộ Như Nguyệt, khẽ cong khóe môi.

Nhưng ngay sau đó, thanh âm đạm mạc như gió của nữ tử rơi vào tai mọi người: "Không cần chọn, có bao nhiêu người cứ lên hết bấy nhiêu đi."

Mọi người đều sửng sốt.

Lời này có ý gì? Cái gì mà có bao nhiêu người thì lên hết bấy nhiêu, chẳng lẽ nàng muốn một mình địch hết?

Dường như biết suy nghĩ trong lòng mọi người, Mộ Như Nguyệt lại nhàn nhạt nói tiếp: "Các ngươi đều hết đi, cho ta xem thực lực của các ngươi một chút!"

Xôn xao!

Đám người lập tức náo động.

Lúc này, không chỉ người của tam đại gia tộc, ngay cả đệ tử Âu Dương gia cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nàng thật sự quá cuồng vọng, muốn một mình đối địch với nhiều đệ tử của tam đại gia tộc như vậy, chẳng lẽ nàng là người si nói mộng sao?

Nàng cho rằng mọi người đều giống như Đông Phương Anh sao?

Đúng vậy, Đông Phương Anh quả thật là thiên tài, cũng chính vì nàng có thiên phú nên mới được Đông Phương Lượng sủng ái, nhưng mà, bất luận thế nào, Đông Phương Anh còn quá trẻ, nếu nàng lớn thêm ba bốn năm nữa, Mộ Như Nguyệt tuyệt đối không phải đối thủ của Đông Phương Anh.

Trong số nhiều thiên tài như vậy, bất luận là Điền Phi, Đông Phương Tuấn, hay Nam Cung Thần, thực lực của bọn họ đều ở cảnh giới huyền nguyên!

Huống chi, thân là đệ tử của đại gia tộc, trong tay ai mà không có một hai pháp bảo hay bí thuật?

Một mình nàng đối địch với nhiều người như vậy, không phải đầu óc choáng váng thì chính là muốn chết!

Cho dù không có pháp bảo hay bí thuật, bọn họ đều có thể đánh bại nữ nhân này.

"Mộ cô nương!" Trái tim Âu Dương Vân Cẩm run rẩy, hành động của Mộ Như Nguyệt vượt ngoài dự kiến ban đầu, hắn cũng hoàn toàn không ngờ tới.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Không có ai dám lên sao? Nếu ta đã có gan khiêu chiến, vì sao không ai có dũng khí tiếp nhận, mặc kệ các ngươi là tinh anh hay là đệ tử bình thường, chỉ cần là người của ba gia tộc kia, đều có thể cùng nhau tiến lên!"

Dứt lời, mũi chân nàng nhẹ điểm, nhảy lên lôi đài.

Gió thu lạnh run.

Trên lôi đài, nữ tử đứng thẳng tắp, tóc đen bay múa, một thân bạch y như tuyết liền nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Nhưng càng khiến người ta khó dời mắt chính là khí thế ngạo nghễ của nữ tử, tựa như nàng mới là vương giả của thế giới này, duy ngã độc tôn, bệ nghễ thiên hạ!

Rất khó có thể tưởng tượng, khí thế như vậy lại xuất hiện trên người một nữ tử.

"Được!" Đông Phương Lượng cười lạnh, "Nếu ngươi đồng ý, ta cũng không thể nói thêm gì nữa, bất quá ta nói trước, đao kiếm không có mắt, trong lúc tỷ thí nếu bất cẩn mất mạng, vậy cũng chỉ có thể trách ngươi thực lực quá kém, chẳng trách được ai."

Âu Dương Vân Cẩm biến sắc, căm tức nhìn Đông Phương Lượng: "Đông Phương gia chủ, lời này của ngươi có ý gì? Ý ngươi là, trong lúc tỷ thí không quan tâm sống chết? Bọn họ nhiều người như vậy, Mộ cô nương chỉ có một mình, yêu cầu này đối với nàng là quá không công bằng!"

Đông Phương Lượng cười lạnh nói: "Đây là chính nàng quyết định, cũng không ai bức bách, dù muốn cuồng vọng cũng phải có tư cách để cuồng vọng, nàng bất quá là đánh bại Anh Nhi thôi đã cho rằng mình thiên hạ vô địch, không có đối thủ, nữ nhân như vậy sớm muộn cũng sẽ gây họa, ta khuyên Âu Dương gia các ngươi vẫn nên sớm phân rõ giới hạn với nàng thì tốt hơn, miễn gặp tai ương bất ngờ bị diệt vong, như thế lại mất nhiều hơn được."

Âu Dương Vân Cẩm không nói gì, ánh mắt lại càng thêm âm trầm, đáy mắt tựa như có cuồng phong kinh người...

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nói lời nào, thần sắc đạm mạc, tự tin, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Đông Phương Lượng.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta hay không?"

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Lượng: "Được, chỉ mong ngươi không hối hận."

Chỉ mong ngươi không hối hận.

Tim Âu Dương Vân Cẩm đột nhiên run lên, hắn nhớ rõ lúc trước Mộ Như Nguyệt cũng nói với Âu Dương Đơn câu này, kết quả chính là, Âu Dương Đơn hối hận.

Chẳng lẽ, tình huống này cũng giống lúc đó?

Đột nhiên Âu Dương Vân Cẩm có chút không nhìn thấu nữ nhân này, nàng tựa như rất thần bí, bất luận thế nào cũng không thể hiểu rõ.

"Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không hối hận", Đông Phương Lượng cười lạnh, quay đầu nhìn thanh y nam nhân phía sau, trong lòng bình ổn lại, "Bất quá, ta có một yêu cầu, trong trận đấu này, không cho phép dùng ma thú hỗ trợ."

Đêm qua hắn đã nghe Đông Phương Tuấn nói Khiếu Nguyệt nhận nữ tử này là chủ nhân, hắn biết rõ sức chiến đấu của Khiếu Nguyệt, cho nên cần phải loại trừ khả năng này trước.

Hắn tuyệt đối không thể để nàng thắng!

Đáy mắt Đông Phương Lượng tối tăm, cười lạnh.

"Được." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, "Ta đồng ý!"

Đồng ý?

Nữ nhân này đồng ý yêu cầu của Đông Phương Lượng.

Đám người xôn xao, chấn động, ngay cả Điền Phi và Cố Oanh Oanh cũng kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa.

Nàng rốt cuộc có át chủ bài gì mà có thể tự tin như thế? Nếu đổi lại là một người khác, tuyệt đối sẽ không chọn cách này để chứng minh thực lực của mình.

"Hừ!" Đông Phương Tuấn hừ lạnh, nhảy lên lôi đài.

Hắn nghĩ tới tình cảnh đêm qua, trong mắt tràn ngập lửa giận: "Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Người của các thế lực khác cũng nhanh chóng lên lôi đài, bao vây xung quanh Mộ Như Nguyệt, mọi người đều nghĩ rằng Dạ Vô Trần sẽ lên tài trợ giúp thê tử của mình, nhưng tình huống hoàn toàn ngược lại.

Hắn cũng không có bất kì động tác gì khác, đôi mắt tím hàm chứa ý cười nhìn nữ tử trên lôi đài.

Keng!

Đông Phương Tuấn rút kiếm ra, mũi kiếm lạnh băng nhắm thẳng vào yết hầu Mộ Như Nguyệt.

Thân thể hắn trên không trung như cuồng phong phóng thẳng tới trước mặt đối phương, ngay tại thời điểm này, Mộ Như Nguyệt lấy vũ khí của mình ra.

Lúc này, nàng không dùng Cửu thiên long viêm kiếm mà dùng đan đỉnh phượng hoàng!

Mọi người lập tức bị kinh diễm.

Nữ tử lẳng lặng đứng trên lôi đài, trong tay cầm một đan đỉnh thật to tỏa ra ánh sáng đỏ, làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ.

Đan đỉnh phượng hoàng lớn hơn nàng gấp mấy lần, nhưng lúc này lại được nàng dễ dàng cầm trên tay, hình ảnh không hài hòa như thế khiến mọi người chấn động thật sâu.

"Đó là thứ gì?" Đông Phương Tuấn sửng sốt, vội vàng ngừng chân, ánh mắt kinh ngạc.

Nhưng Mộ Như Nguyệt căn bản không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, hung hăng nện đan đỉnh phượng hoàng xuống, "phịch" một tiếng, những người đó còn chưa kịp rút vũ khí ra đã bị đan đỉnh phượng hoàng càn quét rơi xuống khỏi lôi đài..

Trong nháy mắt, mọi người đều bị kinh sợ, hoàn toàn hoảng sợ không nói nên lời.

Trên lôi đài chỉ còn lại ba người, Nam Cung Thần, Đông Phương Tuấn, và Điền Phi.

Những người khác chưa kịp phản kháng đã bị đánh bại.

"Khụ khụ!"

Đông Phương Tuấn ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt hắn vặn vẹo, phẫn hận gầm lên một tiếng rồi đánh về phía Mộ Như Nguyệt.

"Nữ nhân đáng chết, đi chết đi cho ta!"

Khiếu Nguyệt vứt bỏ, nỗi thống khổ đoạn tử tuyệt tôn, ánh mắt trào phúng châm chọc của mọi người.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi cảm xúc phẫn nộ trong đáy lòng Đông Phương Tuấn đều bạo phát, hiện giờ hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là, bất chấp tất cả giết nữ nhân này.

"Không tốt!"

Thấy khí thế toàn thân Đông Phương Tuấn tăng lên, Âu Dương Vân Cẩm biến sắc: "Hắn vận dụng bí thuật của Đông Phương gia để tăng thực lực!"

Oanh!

Một ngọn lửa bao trùm thanh kiếm trong tay hắn, hình thành một trận cuồng phong hung hăng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nháy mắt đã bao trùm hết thân thể nàng.

Nhìn nữ tử bị ngọn lửa cắn nuốt, trong lòng mọi người có chút tiếc hận.

Một nữ tử vừa rồi còn tỏa sáng trước mắt mọi người cứ như vậy chết trong ngọn lửa sao? Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy mà chết, thật sự là một tổn thất lớn.

Sắc mặt Âu Dương Vân Cẩm tái nhợt, cuối cùng hắn vẫn chưa kịp cứu người, nàng đã bị Đông Phương Tuấn giết ngay trước mắt mình.

Bỗng nhiên, tình thế xảy ra biến hóa.

Ngọn lửa trên lôi đài dần dần giảm xuống, giống như bị hấp thu, giờ khắc này mọi người không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm tình huống trên lôi đài.

Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng xem đã xảy ra chuyện gì đã thấy trên lôi đài tỏa ra luồng sáng chói lóa, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra.

.・゜゜・.・゜゜・.・゜゜・.

Tóm tắt lại các cấp bậc võ giả: Hoàng nguyên (cấp 1-9), Huyền nguyên, Địa nguyên, Thiên nguyên, Chân nguyên, Linh nguyên, Vô thượng, Thần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro