Chương 189: Đan dược sư thiên giai, lôi kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh giới địa nguyên!

Không sai, đây đúng là dị trạng xuất hiện khi đột phá cảnh giới địa nguyên!

Đừng nói những người khác, ngay cả Âu Dương Vân Cẩm cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn nữ tử trên lôi đài.

Nàng vậy mà đột phá!

Một nữ tử mới hơn 20 tuổi đã là cường giả địa nguyên, loại thiên phú này ở Vô giới cũng được coi là thiên tài tuyệt thế!

Huống chi, nàng còn đột phá dưới tình huống bị Đông Phương Tuấn chèn ép!

"Không!"

Thanh âm Đông Phương Tuấn có chút run rẩy, hoảng sợ trừng to mắt, dung nhan anh tuấn trở nên vặn vẹo, dữ tợn.

Bỗng nhiên, đan đỉnh phượng hoàng trong tay nữ tử bay lên không trung, dần dần phóng đại trước mắt Đông Phương Tuấn. Đồng tử hắn từ từ giãn ra, oanh một tiếng, đan đỉnh khổng lồ nện xuống, sau đó khắp quảng trường lặng ngắt như tờ.

"Tuấn Nhi!"

Đông Phương Lượng đứng bật dậy, khóe mắt như muốn nứt ra, thân thể hắn bỗng xẹt qua không trung, tập kích về phía Mộ Như Nguyệt.

"Tiện nhân! Ngươi giết con ta! Đi chết đi!"

Giờ khắc này sự phẫn nộ đã che mờ lý trí Đông Phương Lượng, hắn hận không thể khiến nữ nhân đáng chết kia chết trong tay hắn!

Tuy Đông Phương Tuấn khiến hắn nhiều lần thất vọng nhưng tốt xấu gì cũng là nhi tử hắn từng yêu thương, huống chi, huyết mạch thân sinh chứ đâu phải nước lã, có phụ thân nào nhìn thấy nhi tử mình bị giết mà thờ ơ được?

Oanh!

Đông Phương Lượng còn chưa tới gần đối phương đã bị một lực lượng cường đại bức người ập đến, làm Đông Phương Lượng hung hăng lui về phía sau vài bước.

Hắn lạnh lùng ngước mắt, nhìn về phía một thân trường bào màu tím kia.

Nam nhân đứng yên trên không trung, vạt áo khẽ bay, mặt nạ bạc lạnh băng mà quỷ dị, mắt tím ẩn chứa hàn ý.

Quanh người hắn nổi lên một trận cuồng phong, khí thế bức người, mặt mày tà mị, rét lạnh.

Nam nhân này rõ ràng là một thân khí chất tôn quý tà mị, giờ khắc này lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị như thế, tựa hồ chỉ cần hắn khẽ nâng tay lên là có thể dễ dàng kết thúc sinh mệnh kẻ khác.

Đông Phương Lượng khó thở, uy áp cường đại từ trên người đối phương suýt nữa khiến hắn không thể hô hấp, loại cảm giác không thoải mái này khiến hắn nhịn không được lui về phía sau vài bước mới giảm bớt cảm giác trầm trọng này.

"Dạ công tử, thê tử ngươi giết con ta, không nên cho ta một công đạo sao?" Đông Phương Lượng xanh mặt, đè nén phẫn nộ trong lòng, quát lớn.

Dạ Vô Trần khẽ nhướng mày, lạnh lùng quét mắt về phía Đông Phương Tuấn bị đan đỉnh phượng hoàng đè bẹp lép trên mặt đất, sau đó chậm rãi nâng tay lên.

Một thân ảnh trong suốt bị hắn túm từ cỗ thi thể kia ra, liều mạng giãy giụa trong lòng bàn tay hắn, thời điểm nhìn thấy thân ảnh trong suốt kia, Đông Phương Lượng chấn động, không dám tin vào mắt mình.

"Đây– đây là linh hồn?"

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc.

Hắn thế nhưng túm linh hồn từ trong thân thể đối phương ra, nam nhân này, rốt cuộc cường đại cỡ nào? Sao có thể biến thái đến mức này?

Ánh mắt thanh y nam nhân lập lòe vài cái, vẫn chưa ra tay, chỉ đứng một bên yên lặng xem biến cố này, cũng không có dự tính sẽ ra tay.

Một ngọn lửa màu đen từ lòng bàn tay Dạ Vô Trần bốc lên, nuốt sạch toàn bộ linh hồn trong suốt kia, lập tức truyền ra thanh âm thảm thiết như quỷ khóc sói gào.

Chứng kiến một màn này, mọi người nhịn không được run rẩy, đáy lòng dâng lên cảm giác kính sợ. Không ai ngờ tới nam nhân này sẽ ngoan tâm như thế.

So với Đông Phương Anh và Vũ Nương, rõ ràng Đông Phương Tuấn còn chết thống khổ hơn.

Dù sao linh hồn bị thiêu cháy, nỗi đau đớn đó không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Rất nhanh, linh hồn Đông Phương Tuấn đã biến thành tro tàn trong ngọn lửa màu đen, tiêu tán theo gió.

"Tuấn Nhi!" Đông Phương Lượng tê tâm liệt phế gào lên, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía Dạ Vô Trần: "Dạ công tử, ngươi làm vậy là có ý gì! ?"

Nam nhân lạnh lùng đảo mắt qua Đông Phương Lượng sắc mặt tái nhợt, khẽ nhếch môi nói: "Không phải ngươi bảo ta cho ngươi một công đạo sao? Đây, chính là công đạo!"

Những lời này, dù được nói ra rất thản nhiên, lại giống như sét đánh ngang tai mọi người, đám người đều kinh ngạc nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc!

Không sai, đây chính là công đạo mà hắn cho!

Nhưng lời nói khí phách như thế, có lẽ chỉ có nam nhân này mới có thể nói ra được.

"Dạ công tử!" Trong lòng Đông Phương Lượng nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt nồng đậm hàn ý: "Ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt vì hành động của mình hôm nay!"

Không có bất kì ai, sau khi giết người Đông Phương gia mà còn có thể sống sót!

"Ha ha!" Âu Dương Vân Cẩm cười to hai tiếng, "Đông Phương Lượng, đừng quên, là chính ngươi nói đao kiếm không có mắt, nếu xảy ra sai lầm gì cũng không trách được ai, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý?"

Sắc mặt Đông Phương Lượng vừa xanh vừa trắng, nắm đấm hơi run rẩy.

Nhưng không có bất kì ai đồng tình hắn!

Hành vi của hắn ứng với một câu nói, không muốn chết sẽ không phải chết, hắn có kết cục hôm nay là do chính hắn tìm đường chết!

"Mộ cô nương", Đông Phương Lượng hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ta nghe nói ngươi là một đan dược sư, không biết ngươi có gan tỷ thí một trận với thủ tịch đan dược sư Lâm Dịch của Đông Phương gia chúng ta hay không?"

Lâm Dịch đại sư là ai?

Chính là thủ tịch đan dược sư của Đông Phương gia, hiện tại đã là đan dược sư đỉnh phàm giai, vậy mà lại muốn một tiểu nha đầu tỷ thí với hắn?

Đây rõ ràng là khi dễ người trẻ tuổi!

Mọi người đều lắc đầu, không nhìn nổi hành vi của Đông Phương Lượng, hoàn toàn không còn gì để nói.

Dù Lâm Dịch đại sư thắng cũng không quang vinh gì, còn khiến Đông Phương gia trở thành trò cười cho thiên hạ.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười nhạt nói: "Được thôi, ta đáp ứng."

Đám người lại xôn xao ầm ĩ lên, ngạc nhiên nhìn nữ tử đang tươi cười trên đài, tựa hồ không ai dự đoán được đối với một trận tỷ thí không công bằng như thế, nàng lại dễ dàng đáp ứng rồi!

Đương nhiên, nếu là bình thường, Mộ Như Nguyệt nhất định sẽ không đáp ứng tỷ thí nhàm chán như thế.

Nhưng hiện tại nàng có mục đích của mình, chỉ có cách chứng minh thực lực của nàng đủ cường đại mới có thể khiến các gia tộc nguyện trung thành.

"Tốt!"

Thấy Mộ Như Nguyệt dễ dàng đáp ứng rồi, trong lòng Đông Phương Lượng lộp bộp, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.

Bất luận thế nào, thực lực của nàng không thể đạt tới đỉnh phàm giai được.

Nha đầu này thật sự còn quá trẻ, trẻ như vậy sao có thể có thành tựu cao được? Huống chi còn là một đỉnh phàm giai.

Mọi người đều biết, dù là tu luyện hay luyện đan dược đều cần tiêu phí rất nhiều thời gian và tinh lực, nếu nàng dốc toàn bộ tinh lực để tu luyện, vậy phương diện luyện đan sẽ có bao nhiêu thành tựu?

Không thể cùng lúc bắt được cả cá và gấu, cho nên nàng nhất định không có khả năng biến thái như vậy!

"Lâm Dịch đại sư", Đông Phương Lượng đảo mắt về phía Lâm Dịch đứng phía sau, cung kính nói, "Kế tiếp làm phiền ngươi!"

Lâm Dịch thản nhiên gật đầu, vẻ mặt kiêu căng lộ vẻ khinh miệt, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ không thua."

Một đan dược sư đỉnh phàm giai sao có thể bại trong tay một tiểu nha đầu?

Khí thế trên người Dạ Vô Trần chậm rãi thu lại, nhưng hàn ý trong mắt vẫn không biến mất, hắn phất tay áo đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, khẽ cau mày nói: "Dù nàng từ chối trận tỷ thí này, ta cũng có thể khiến những người đó nguyện trung thành với nàng."

Thanh âm của hắn thật nhỏ nhẹ, chỉ có một mình Mộ Như Nguyệt có thể nghe thấy.

Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Nhưng mà, không thể mọi việc ta đều ỷ lại chàng, Vô Trần, ta phải dùng chính thực lực của mình làm những người đó thần phục ta! Đương nhiên, trong số đó không có Đông Phương gia tồn tại."

Nghĩ đến những tổn thương mà Khiếu Nguyệt đã từng phải chịu, tim Mộ Như Nguyệt khẽ đau, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Những người này đã từng mang lại đau đớn cho Khiếu Nguyệt, hôm nay nàng sẽ trả lại cho bọn hắn gấp bội!

"Nha đầu, ta vốn dĩ không muốn khi dễ tiểu bối, nhưng hành vi của ngươi thật sự quá kiêu ngạo, còn giết đệ tử Đông Phương gia, cho nên ta cũng chỉ có thể hạ thấp thân phận, giáo huấn ngươi một chút, hi vọng lần sau ngươi có thể hiểu rõ, minh châu không thể sánh bằng nhật nguyệt!"

Ánh mắt Lâm Dịch hơi trầm xuống, khuôn mặt già nua lộ vẻ lạnh nhạt.

Trong mắt hắn, Mộ Như Nguyệt chỉ là một đan dược sư nhỏ bé không đáng kể mà thôi, dù không luyện chế đan dược đỉnh phàm giai hắn cũng có thể thắng nàng!

Bất quá, lúc này Lâm Dịch dự định sẽ dùng thuật luyện đan cường đại nhất của mình, chỉ có như vậy mới hung hăng dọa sợ nữ tử này.

Làm nàng hiểu rõ, không phải bất kì ai cũng có thể xem thường!

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta cần một ít dược liệu, phiền Đông Phương gia các ngươi chuẩn bị một chút."

"Vì sao?" Sắc mặt Đông Phương Lượng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"Đương nhiên các ngươi cũng có thể không chuẩn bị, bất quá như vậy không phải là ta không muốn tỷ thí mà là các ngươi không thỏa mãn điều kiện để tỷ thí, không có dược liệu làm sao ta luyện chế đan dược?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, "Ngươi nên biết, ta rất nghèo, không có nhiều tiền để mua dược liệu."

Nghèo?

Âu Dương Vân Cẩm giật giật khóe miệng.

Những loại đan dược nàng đưa cho Âu Dương gia, tùy tiện lấy ra một viên cũng có thể bán được giá cao. Nhưng mà nữ tử này lại còn ở đây than thở mình nghèo.

"Hừ!" Đông Phương Lượng hừ lạnh, nói: "Ngươi muốn dùng cái cớ này để cự tuyệt? Đáng tiếc, nếu ngươi đã đáp ứng rồi thì không thể cự tuyệt được nữa, người tới, lấy giấy bút ra cho nàng viết danh sách dược liệu."

Dứt lời liền có người mang giấy bút ra, Mộ Như Nguyệt liền viết ra một số tên dược liệu, Đông Phương Lượng vốn cho rằng nàng chỉ yêu cầu mấy loại dược liệu bình thường, ai ngờ lúc nhìn thấy danh sách dược liệu, nhịn không được co giật khóe miệng.

Mấy loại này có loại nào không phải trên vạn năm? Dù là Đông Phương gia, nếu muốn lấy ra những dược liệu này cũng sẽ hung hăng đau lòng một trận.

"Lâm Dịch đại sư, ngươi xem xem." Đông Phương Lượng đưa tờ giấy cho Lâm Dịch, nhíu mày hỏi, "Ngươi có nhận ra nàng muốn luyện chế loại đan dược nào không?"

Lâm Dịch tiếp nhận tờ giấy, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc, chợt lắc lắc đầu: "Mắt ta vụng về, thật sự nhìn không ra."
Nghe vậy, Đông Phương Lượng liền yên tâm.

Xem ra nữ nhân này cũng tự biết mình không phải đối thủ của Lâm Dịch cho nên mới tùy tiện viết ra một đống dược liệu trân quý muốn làm Đông Phương gia xuất huyết một phen, đáng tiếc, cho dù như thế, nàng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh thua cuộc.

"Mộ cô nương, ngươi muốn Đông Phương gia xuất huyết cũng không dễ như vậy, ta muốn ngươi đáp ứng, nếu thua trận tỷ thí này thì phải tự sát!"

Âu Dương Vân Cẩm đứng bật dậy, phẫn nộ quát: "Đông Phương Lượng, ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu này?"

Đông Phương Lượng cười lạnh nói: "Nếu không có đặt cược, chẳng phải là quá không thú vị sao?"

"Ngươi–"

Âu Dương Vân Cẩm căm phẫn chỉ về phía Đông Phương Lượng, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm đã bị một thanh âm đạm mạc đánh gãy: "Đông Phương gia chủ, vậy nếu ta thắng thì sao?"

Đông Phương Lượng hơi ngẩn ra, sau đó cười điên cuồng: "Nếu ngươi thắng, Đông Phương gia chúng ta tùy ngươi xử lý, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng Lâm Dịch đại sư."

Ngụ ý, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Dịch đại sư.

"Được, ta đồng ý." Mộ Như Nguyệt nhìn vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Lượng, nhàn nhạt nói, "Bất quá, hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau khi thua, Đông Phương gia tùy ta xử lý."

Đông Phương Lượng cười lạnh: "Lâm Dịch đại sư tuyệt đối sẽ không thua!"

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ có nụ cười trên môi khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Không bao lâu sau đã có người đem dược liệu nàng cần lên, Mộ Như Nguyệt cũng không thể không thầm than một tiếng Đông Phương gia đúng là cái kho dược liệu, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi, cho dù là Âu Dương gia cũng phải tốn một ít thời gian.

Nàng chọn ba gốc dược liệu ném vào đan thư, nếu Viêm Tẫn dùng ba gốc dược liệu vạn năm này, hẳn là sẽ đạt tới thiên giai...

"Các ngươi đoán trận đấu này ai sẽ thắng?"

"Còn phải nói sao, nhất định là Lâm Dịch trưởng lão của Đông Phương gia, dù sao hắn cũng là một đan dược sư đỉnh phàm giai."

"Vậy thì chưa chắc, vừa rồi không phải chúng ta đều cho rằng một mình Mộ Như Nguyệt đối phó với nhiều người như vậy sẽ thua sao, nhưng ai biết cuối cùng nàng thắng, hơn nữa còn đột phá một bậc."

Mọi người bàn tán nghị luận ầm ĩ khắp cả quảng trường nhưng không ai dời mắt khỏi hai người trên lôi đài.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Dịch lấy đan đỉnh của mình ra, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu căng, khinh thường liếc mắt Mộ Như Nguyệt một cái.

Đồng thời Mộ Như Nguyệt cũng đem dược liệu của mình ra, nhàn nhạt tinh thần lực quanh quẩn trên dược liệu, phảng phất như có thể thẩm thấu vào trong.

"Hừ!"

Lâm Dịch hừ lạnh, thu hồi ánh mắt không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, vung tay lên, ném một gốc dược liệu vào đan đỉnh, một ngọn lửa dưới đáy đan đỉnh bùng lên, tỏa ra độ nóng hừng hực.

"Không hổ là Lâm Dịch đại sư, trình độ này thật là cường hãn, các ngươi có nhìn thấy động tác hắn rất thuần thục không? Chỉ có cường giả mới có được trình độ như thế."

Người phát biểu câu này là một đệ tử Đông Phương gia.
"Đương nhiên rồi, chỉ bằng người nào đó sao có thể so sánh với Đông Phương gia chúng ta? Đừng tưởng rằng chiến thắng thiếu chủ thì đã là vô địch, trong mắt người nào đó, nàng căn bản chẳng là cái thá gì!"

"Các ngươi nhìn thấy không? So với Lâm Dịch đại sư, động tác của Mộ Như Nguyệt có chút mới lạ, giống như một người mới thôi, không biết sao nàng có đủ dũng khí tiếp nhận trận tỷ thí này, ta thấy không cần đấu nàng đã thua rồi."

Âu Dương Vân Cẩm nhíu mày, ánh mắt đảo qua gương mặt đầy mồ hôi của Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

Hắn đã từng nhìn thấy Mộ cô nương luyện chế đan dược, kỹ thuật cực kì thuần thục, tại sao lần này lại mới lạ như thế? Vậy chỉ còn một khả năng, nàng đã đột phá cấp bậc đan dược sư.

Chẳng lẽ, nàng vừa đột phá cảnh giới địa nguyên thì trình độ luyện đan cũng đột phá? Nhưng mà, không phải đan dược sư muốn đột phá cần phải có không gian yên tĩnh thanh tịnh sao? Vì sao trước mặt công chúng nàng cũng có thể đột phá?

Đương nhiên, nếu vấn đề này có ảnh hưởng, Mộ Như Nguyệt sẽ không mạo hiểm như vậy, giống như lúc ở Dược tông, nàng bế quan để cho Dạ Vô Trần thủ vệ, không cho bất kì ai quấy rầy.

Nhưng hôm nay thì khác.

Trong cơ thể Mộ Như Nguyệt có đan thư, hoàn toàn có thể dựa vào đan thư để duy trì tinh thần lực ở trạng thái tốt nhất, không cần lo lắng bị ngoại vật quấy rầy khiến đầu óc bị tổn hại.

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Mộ Như Nguyệt cũng không có thời gian lau đi, tập trung tinh thần lực vào đan đỉnh phượng hoàng trước mặt.

Cảnh giới địa nguyên vốn dĩ chỉ có thể luyện chế đan dược đỉnh phàm giai, nếu cưỡng chế đột phá, nguyên lực của nàng sẽ không đủ để duy trì.

Nếu là ở nơi khác, nàng hoàn toàn có thể điều động nguyên lực từ đan thư, nhưng bây giờ thì không thể!

Nàng có thể không cần để ý những người khác nhưng không thể không cảnh giác thanh y nam tử của Đông Phương gia kia.

Hiện tại đan thư là bùa hộ mệnh lớn nhất của nàng, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.

Sau đó, mọi người chứng kiến một màn vô cùng kinh ngạc.

Nữ tử ngửa đầu nuốt một viên đan dược, nhanh chóng khôi phục nguyên lực đã bị hao tổn. Nhìn thấy nàng ăn đan dược như ăn đậu, mọi người đều sửng sốt, trong lòng thầm mắng vài câu.

Đúng là phá sản!

Chưa thấy ai phá sản như nàng!

Nàng coi đan dược là cái gì? Đậu sao? Cho dù có nhiều đan dược cũng không đủ cho nàng dùng một lần nữa.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục luyện chế đan dược của mình. Có điều, bất kì ai cũng có thể nhìn thấy một khắc đó, hai hàng lông mày bạc trắng của hắn nhíu chặt.

Thời gian trôi qua, một mùi hương nhàn nhạt từ đan đỉnh của Lâm Dịch tỏa ra khiến tâm thần mọi người bất giác thư thái.

"Đan thành?"

Mọi người có chút kinh ngạc, khẩn trương nhìn chằm chằm đan đỉnh của Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười nhạt, chậm rãi thu hồi ngọn lửa, "loảng xoảng", đan đỉnh được mở ra, mấy chục viên đan dược rơi vào tay hắn.

"Đan dược ta luyện chế là đan dược đỉnh phàm giai, Trúc cốt đan, có thể giúp cường giả trọng tố gân cốt, hơn nữa thực lực cũng sẽ không thay đổi."

Mọi người đều biết, một võ giả muốn trọng tố gân cốt, thực lực nhất định sẽ trở lại con số không, nhưng số lần trọng tố gân cốt càng nhiều thì càng tốt, cho nên sau khi nghe Lâm Dịch nói xong, đáy mắt mọi người đều rõ ràng lộ vẻ thèm muốn.

Ngay cả đám người Nam Cung Thần cũng nhìn chằm chằm hắn, đáy lòng hâm mộ Đông Phương gia có một đan dược sư đỉnh phàm giai như thế.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Dịch tươi cười đắc ý nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, những người khác cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn về phía thân ảnh bạch y bên kia.

Phừng!

Ngọn lửa dưới đáy đan đỉnh phượng hoàng bỗng dưng run lên, trong đan đỉnh lập tức tỏa ra một mùi hương lạ, nhưng Mộ Như Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt ngưng trọng.

Giờ khắc này sắc mặt nàng hơi trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng dán sát vào thân thể, phác thảo đường cong hoàn mỹ.

Có mấy nam tử nhìn đến phát ngốc, không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, có điều cá tính hơi khủng bố, đối mặt với Đông Phương Tuấn, thế mà nói giết liền giết.

Bỗng nhiên, một hơi thở lạnh lẽo từ từ khuếch tán khắp quảng trường, mấy nam nhân kia lập tức thu hồi ánh mắt đáng khinh kia, dời mắt về phía đan đỉnh phượng hoàng.

Dạ Vô Trần chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, con người tím tràn ngập nhu hòa.

Giống như ánh mặt trời ấm áp bao phủ nữ tử lóa mắt kia.

Mộ Như Nguyệt cau mày, động tác trên tay càng thêm cố hết sức, nàng lại lấy ra một viên đan dược nữa, nuốt xuống, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục.

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Trong đan đỉnh phượng hoàng truyền ra tiếng va chạm, tựa hồ đan dược kia đã sắp luyện thành, muốn vọt ra ngoài.

"Xem ra đan dược của nàng cũng sắp luyện thành."

"Chậc chậc, không ngờ nàng thật sự có thể luyện chế thành công, nhưng trình độ này kém quá xa so với Lâm Dịch đại sư."

"Không sai! Bất quá không biết nàng luyện chế ra loại đan dược gì."

"Chuyện này còn phải hỏi sao? Cấp bậc có cao cũng không thể cao hơn Lâm Dịch đại sư! Trận tỷ thí này Âu Dương gia thua chắc rồi!"

Vẻ mặt các đệ tử Đông Phương gia đều rất tự tin, trong suy nghĩ của bọn họ, tứ đại gia tộc không có người nào có thể so được với Lâm Dịch đại sư.

Đáng tiếc, một tuyệt sắc giai nhân như vậy lại sắp hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng ai bảo nàng cuồng vọng đáp ứng trận tỷ thí này, có chết cũng không thể trách được ai.

"Các ngươi nói vậy là có ý gì?" Một đệ tử Âu Dương gia không nghe nổi, hung tợn nói, "Mộ cô nương đánh bại thiếu chủ Đông Phương gia các ngươi, còn giết hắn, các ngươi không phục phải không? Nếu Mộ cô nương đã đáp ứng thì nhất định có thể làm được! Huống chi, lúc ấy các ngươi cũng cười nhạo nàng không thể thắng được mấy đại gia tộc liên thủ, kết quả cuối cùng thì sao?"

"Ngươi–" người nọ biến sắc.

Ngay tại thời điểm hai bên suýt nữa nháo lên, trên không trung nổ vang một tiếng, sấm sét hung hăng nện xuống.

"Này... sao lại thế này?"

Mọi người bị biến cố đột nhiên phát sinh dọa sợ ngây người.

Rõ ràng bầu trời trong xanh không có gợn mây, tại sao có sấm sét?

"Là lôi kiếp!" ánh mắt Điền Phi phức tạp nhìn Mộ Như Nguyệt, "Đây là lôi kiếp chỉ có đan dược sư thiên giai mới có, bất quá lôi kiếp cũng chia thành mấy loại, đan dược sư thiên giai sơ cấp là lôi kiếp bình thường, thiên giai trung cấp là lôi kiếp màu tím, thiên giai cao cấp là lôi kiếp màu bạc, đỉnh thiên giai là lôi kiếp cường đại nhất, rất khó qua được, hiện tại, lôi kiếp của nàng là lôi kiếp bình thường có màu xám tím."

Dù vậy, một đan dược sư thiên giai sơ cấp mới hai mươi tuổi cũng khiến mọi người cực kì khiếp sợ!

"Lôi kiếp bình thường, thiên giai sơ cấp!" Sắc mặt Lâm Dịch đại biến, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi phun ra tám chữ này.

Khó tránh thao tác của nữ tử này mới lạ như thế, còn sai lầm vài lần, thì ra, nàng đang luyện chế đan dược thiên giai sơ cấp!

Buồn cười, từ đầu hắn còn coi thường nàng.

So với Lâm Dịch, Đông Phương Lượng hoàn toàn ngây dại, ánh mắt kinh ngạc nhìn một màn này, hiển nhiên hắn còn không biết vì sao lại xảy ra tình huống này.

Nữ tử kia lại là đan dược sư thiên giai sơ cấp.

Nàng còn có thể biến thái hơn nữa không!?

Bỗng nhiên, một tiếng cười sang sảng vang vọng khắp quảng trường: "Ha ha ha, ta đã sớm nói, Mộ cô nương tuyệt đối sẽ không thua, Đông Phương Lượng, ngươi vừa mở miệng đã đánh cược cực kì vang dội, một lần chưa đủ còn muốn cược lần hai, lúc này, ta xem ngươi giải quyết thế nào!"

Tiếng cười của hắn khiến đám người Nam Cung gia và Điền gia hồi phục tinh thần, mỉm cười đi về phía Âu Dương Vân Cẩm, chân thành nói.

"Âu Dương thiếu chủ, chúc mừng các ngươi!"

"Ha ha, nếu gia tộc bọn ta có một nhân vật như vậy, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!"

"Chậc chậc, một bảo vật như vậy, các ngươi đào từ đâu ra vậy!"

Nhìn những gương mặt tươi cười kia, trong lòng Âu Dương Vân Cẩm sảng khoái hơn bao giờ hết. Đã bao lâu rồi? Hắn đã bao lâu chưa nghe những lời khen ngợi như vậy? Tuy bọn họ cố tình tới lôi kéo làm quen là có mục đích, nhưng mà nghe mấy lời này, ai mà không thoải mái?

Âu Dương Vân Cẩm cũng như thế.

Có lẽ đời này, chuyện hắn làm đúng nhất là phát hiện thiên tài này ở Thiên quốc, hơn nữa còn mang về Âu Dương gia.

"Thật không ngờ."

Cố Oanh Oanh nở nụ cười, nàng bất giác nhớ tới lần đầu gặp mặt ở ngoài cửa thành, có ai ngờ tới, nữ tử không có tên tuổi này lại là đan dược sư?

Có lẽ, Đông Phương Anh cũng không ngờ tới.

"Lôi kiếp?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Đáng tiếc lôi kiếp này quá kém, ngay cả đan đỉnh phượng hoàng cũng không bị ảnh hưởng gì, căn bản không cần ta chống cự."

Lúc nói chuyện, nàng vung tay áo thu hồi ngọn lửa, lui về phía sau mấy bước. Mọi người thấy nàng không bảo vệ đan dược, ngược lại còn tìm chỗ trốn, trong lòng có chút kinh ngạc.

Người bình thường mà luyện chế được đan dược thiên giai, nhất định sẽ bất chấp tất cả mà bảo hộ, còn nàng lại không để ý tới?

Nhưng khi chứng kiến một màn kế tiếp, mọi người đều trợn tròn mắt.

Oanh!

Lôi kiếp đánh xuống đan đỉnh, đan đỉnh chỉ chấn động một chút rồi khôi phục lại bình thường, sau đó vài lôi kiếp đánh xuống cũng không tổn hại chút nào.

"Nàng... cái đan đỉnh của nàng làm bằng gì!? Cũng quá biến thái đi!"

Âu Dương Vân Cẩm vốn dĩ cho rằng mình đã rất hiểu biết năng lực của Mộ Như Nguyệt rồi, nhưng nhìn tình huống này, hắn phát hiện nữ nhân này còn có những bí mật hắn không cách nào biết hết được.

Lôi kiếp tựa hồ biết không thể đánh vỡ đan đỉnh phượng hoàng, giằng co nửa ngày rồi tan đi, sau đó Mộ Như Nguyệt mở đan đỉnh, lấy đan dược ra, đếm số lượng đan dược luyện chế thành công, nhịn không được nhíu mày: "Chỉ có năm viên? Xem ra thực lực của ta vẫn kém một chút, lúc đầu còn cho rằng một lò có thể luyện được 10 viên chứ, cuối cùng chỉ có năm viên."

Tĩnh.

Cả quảng trường cực kì yên tĩnh.

Gió nhẹ thổi qua, mọi người đứng im tại chỗ như tượng điêu khắc, lá rụng bay bay rơi vào vai bọn họ.

Lúc này Mộ Như Nguyệt mới phát hiện bầu không khí có chút là lạ, ngẩng đầu nhìn đám người bên dưới, kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Âu Dương Vân Cẩm hung hăng hít sâu một hơi, hắn trước nay vẫn luôn trầm ổn, mà giờ phút này lại có xúc động muốn đập bẹp nữ nhân này!

Một lò luyện ra 5 viên đan dược thiên giai sơ cấp, nàng còn nói mình trình độ quá kém? Vậy Lâm Dịch phải sống thế nào?

"Mộ cô nương, nếu không phải trái tim ta đủ mạnh mẽ thì đã bị ngươi hù chết" Âu Dương Vân Cẩm cười khổ nói, "Ta thật không ngờ ngươi đã thành công đột phá thiên giai sơ cấp, chậc chậc, hơn 20 tuổi đã đạt thiên giai sơ cấp, ngươi hoàn toàn có thể được coi là người đầu tiên ở Vô giới!"

Nha đầu này còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thành tựu sau này không cần nói cũng biết.

"Âu Dương thiếu chủ, ngươi ăn đan dược này vào trước đi." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, bắn một viên đan dược về phía Âu Dương Vân Cẩm.

Âu Dương Vân Cẩm sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cho ta? Không biết đan dược này là..."

"Ngươi ăn vào sẽ biết."

Mộ Như Nguyệt khẽ cười, nhìn Âu Dương Vân Cẩm.

Âu Dương Vân Cẩm không hề do dự, đưa đan dược vào miệng, nhìn động tác của hắn, những người khác nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt thèm nhỏ dãi.

Phải biết rằng, đó là đan dược thiên giai, cho dù chỉ nếm thử đã không tồi.

Oanh!

Ngay tại khoảnh khắc đan dược vào miệng, thân thể Âu Dương Vân Cẩm cảm nhận một tia nóng cháy, toàn bộ lực lượng đều bắt đầu khởi động, nhịn không được mà bùng nổ.

Rồi sau đó, cấp bậc hiện tại của hắn giống như bị một cây gậy trúc chọc thủng.

"Thiên nguyên!"

Đáy mắt mọi người xẹt qua một tia kinh ngạc, nhịn không được hô lên.

Tuổi của Âu Dương Vân Cẩm cũng không lớn, hiện tại mới hơn 30, chưa tới 40, mà thiên phú của hắn cũng không quá cường hãn, sở dĩ có thể trở thành thiếu chủ Âu Dương gia, không chỉ vì tài trí và năng lực của hắn mà còn bởi vì một nhi tử khác của Âu Dương Lăng Thiên thật sự quá kém.

So với nữ nhi Âu Dương Thiến, thiên phú của Âu Dương Vân Cẩm quả thật kém hơn không ít.

Cho nên hiện tại mới chỉ là một võ giả địa nguyên mà thôi.

Nhưng mà, vừa mới dùng đan dược của Mộ Như Nguyệt, hắn đã lập tức đột phá đến thiên nguyên.

Như vậy sao có thể không khiến người ta kinh ngạc?

Đặc biệt là những võ giả địa nguyên của các gia tộc, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nếu không phải có Dạ Vô Trần ở đây, phỏng chừng bọn họ đã trực tiếp nhào tới rồi.

"Âu Dương thiếu chủ, chúc mừng ngươi."

Nam Cung Thần mỉm cười tiến lên, cung kính ôm quyền nói: "Âu Dương thiếu chủ, không biết lệnh nữ hiện tại ở đâu? Lần trước từ biệt ta thật sự rất nhớ nàng, cho nên ta có thể đến Âu Dương gia làm khách hay không?"

"Nam Cung Thần, Âu Dương Thiến khi nào đến phiên tiểu tử thúi ngươi nhòm ngó?"

Người nói lời này chính là Điền gia Điền Lăng, cũng là đệ đệ của Điền Phi. Tuy đệ tử Điền gia rất nhiều nhưng kì tích là các đệ tử đều không có tâm tranh quyền đoạt vị, nếu gia tộc đã chỉ định Điền Phi là người thừa kế, bọn họ sẽ vô điều kiện phụ tá hắn.

Cho nên, vì huynh trưởng, Điền Lăng chính là bất cứ giá nào tranh giành Âu Dương Thiến.

Hắn hung hăng trừng mắt Nam Cung Thần, cười nhạo nói: "Hơn nữa, làm khách cái gì? Trực tiếp nói thẳng vào vấn đề có phải đỡ mệt không? Âu Dương thiếu chủ, ta nói thật, ta đã sớm nhìn trúng nữ nhi ngươi Âu Dương Thiến, nếu ngươi không ngại, ta lập tức thu dọn hành lý đến Âu Dương gia, làm con rể ngươi luôn cũng không thành vấn đề, dù sao ngươi chỉ có một nữ nhi, mà ta còn có một huynh trưởng."

Quan trọng hơn là, nếu lập quan hệ với Âu Dương gia, nói không chừng ngày nào đó hắn cũng trở thành cường giả thiên nguyên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Điền Lăng cực kì kích động.

Đông Phương Lượng trợn tròn mắt, hắn vì liên hôn với Nam Cung gia mà phí rất nhiều thời gian và công sức, nhưng hôm nay, Nam Cung Thần lại có ý tứ với Âu Dương Thiến, hơn nữa, đệ tử Điền gia cũng muốn đến Âu Dương gia làm rể?

Nghe lời mấy người này nói, Đông Phương Lượng xanh mặt, trong lòng càng ảo não, hối hận.

Kì thật, Nam Cung Thần và Điền Phi càng muốn cưới Mộ Như Nguyệt hơn, nhưng bọn họ cũng tự hiểu mình không xứng với nữ tử ưu tú như vậy.

Huống chi, bên cạnh nàng còn có một nam nhân lạnh lẽo khủng bố, ai mà dám động tới nam nhân này?

Cho nên, hai người liền chuyển qua Âu Dương Thiến, nữ nhi duy nhất của Âu Dương thiếu chủ.

"Khụ khụ" Âu Dương Vân Cẩm ho khan hai tiếng, cười nói, "Ta hiểu tâm ý của hai vị công tử, nhưng dù ta là phụ thân, mọi việc vẫn muốn xem tâm nguyện của nữ nhi, ta không muốn dùng nàng làm công cụ liên hôn, ai có thể khiến nàng hạnh phúc, ta cũng nguyện ý tác thành mối lương duyên này."

Đối với hai người kia, Âu Dương Vân Cẩm cũng tương đối hài lòng.

Bọn họ đều không phải loại ngụy quân tử như Đông Phương Tuấn, cũng không phải tiểu nhân gì, bất luận là Nam Cung Thần hay Điền Lăng đều là nhân trong long phượng.

Đặc biệt là Điền gia, mấy đời đều là một đời một kiếp một đôi, còn nguyện ý đến Âu Dương gia ở rể, nếu Thiến Nhi có thể gả cho hắn thì không còn gì tốt hơn.

"Các vị", Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua hai gia tộc kia, khẽ cười nói, "Đan dược vừa rồi ta đưa cho Âu Dương Vân Cẩm, các ngươi muốn có sao? Đương nhiên, hiện tại thực lực của ta mới đột phá địa nguyên, rồi sẽ có một ngày đột phá thiên nguyên, chân nguyên, thứ ta cần chỉ là thời gian mà thôi."

Mọi người nín thở, khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt.

Những loại đan dược khác bọn họ còn chưa nghĩ đến, chỉ dựa vào đan dược thiên giai mà nàng vừa mới luyện chế đã có thể giúp gia tộc nâng cao một bước rồi.

Nhưng bọn hắn cũng biết, muốn có được đan dược thì phải trả một cái giá xứng đáng!

Mộ Như Nguyệt nhìn đám người, mỉm cười nói: "Thần phục ta, ta dẫn dắt các ngươi đi lên đỉnh cao thực lực! Thần phục ta, ta sẽ cho các ngươi tất cả những thứ tốt nhất!"

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen khẽ bay, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử đứng trên lôi đài, khí phách lóa mắt.

Thần phục nàng?

Nam Cung Thần và Điền Phi đều trầm mặc, dù sao chuyện này liên quan đến toàn bộ gia tộc, bọn họ không có khả năng làm chủ.

Thần sắc Mộ Như Nguyệt đạm mạc, nụ cười trên môi rực rỡ, sáng ngời như minh châu.

"Ta cũng không bức bách các ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ hướng dẫn một con đường cho các ngươi đi, còn các ngươi lựa chọn thế nào là chuyện của các ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, đi theo ta, ta sẽ cho các ngươi bước vào cảnh giới cao nhất, tiếp nhận sự sùng bái, kính ngưỡng của người đời!"

Thanh âm nàng đạm mạc như gió, nhưng lại giống như một khối đá hung hăng nện vào lòng mọi người.

Trong khoảnh khắc đó, tim mọi người run lên, bị lời nói của nàng làm xúc động.

Vị trí tối cao? Đó là vị trí mà bao nhiêu người hướng tới? Bọn họ cũng có thể đạt đến vị trí đó? Dẫn dắt cả gia tộc hướng tới tương lai huy hoàng?

Không thể không nói, bọn họ quả thật động tâm, bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Mộ Như Nguyệt, cuối cùng sẽ có một ngày nàng bước tới cảnh giới cao nhất.

"Có một việc, ta có thể cam đoan với các ngươi", Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, cười nói, "Nếu lựa chọn đi theo ta, nói không chừng về sau sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhiều kẻ địch cường đại, nhưng con đường cường giả phải đi vốn là như thế, con đường tràn ngập huyết tinh và sát phạt, phải vượt qua mọi chông gai, tìm ra một con đường dẫn tới vị trí chí tôn, nhưng ta có thể cam đoan với các ngươi một điều, đi theo ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Đi theo ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận.

Mọi người kinh ngạc nhìn nữ tử trên đài, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, cảm giác này thôi thúc bọn họ tin tưởng lời nàng nói.

Đúng là như thế.

Nàng nói muốn một mình đối chiến với đệ tử của ba gia tộc, rất nhiều người không tin, nhưng cuối cùng nàng đã dùng năng lực của bản thân chiến thắng tất cả.

Khi đó, nàng đã nói với Đông Phương Lượng: "Chỉ mong... ngươi không hối hận."

Nhưng cuối cùng, hắn quả thật đã hối hận.

Rồi trận tỷ thí sau đó, có bao nhiêu người lựa chọn tin tưởng nàng? Kết quả, nàng lấy trình độ đan dược sư thiên giai đánh bại Lâm Dịch, khiến những người coi thường nàng sợ mất mật.

Hiện tại nàng tự tin như thế, bọn họ làm sao có thể hoài nghi?

"Tốt", Nam Cung Thần khẽ nâng mắt, "Ta đồng ý, chẳng qua, Nam Cung gia cũng không phải do ta làm chủ, ta cần trở về hỏi ý kiến gia gia, nhưng ta nhất định sẽ dốc toàn lực thuyết phục hắn!"

Điền Phi cũng mở miệng, cười nói: "Ta cũng đồng ý, Mộ cô nương, ta sẽ dốc sức thuyết phục gia tộc, ngươi có thể yên tâm."

Mộ Như Nguyệt tựa như đã đoán trước được kết quả này, cũng không có cảm xúc gì quá lớn, chỉ cười nhạt nói: "Vậy ta sẽ ở Âu Dương gia chờ các ngươi."

Đại hội tứ đại gia tộc, cuối cùng biến thành sân khấu của một người.

Trong lòng Đông Phương Lượng nóng nảy, liếc mắt về phía thanh y nam nhân, thanh âm cấp bách: "Thanh y đại nhân, ngươi xem..."

Thanh y lạnh nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt âm trầm nhìn theo đám người Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu này là một nhân tài, đáng tiếc tính cách quá cao ngạo, muốn thu phục sợ là không có khả năng, một khi đã vậy, khiến linh hồn nàng trở thành lực lượng của hắn.

"Mộ cô nương, cẩn thận!"

Âu Dương Vân Cẩm vừa dời mắt đã nhìn thấy một tia sáng xanh bắn về phía Mộ Như Nguyệt, sợ tới mức tim run rẩy, vội vàng quát lớn.

Nhất thời, mọi người đều quay đầu nhìn về phía nữ tử trên lôi đài, cả người run lên, hô hấp cũng ngừng lại.

Trong tay Thanh y nam nhân bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ, sáng loáng sắc bén, tốc độ của hắn cực nhanh khiến người khác chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng xanh.

Nhưng mọi người vẫn nhận ra hiện tại Mộ Như Nguyệt gặp nguy hiểm.

Chẳng lẽ nữ tử vừa rồi còn kinh diễm toàn trường, bây giờ lại sắp mất mạng trong tay thanh y nam nhân này?

Nhưng thực lực đối phương quá mạnh, bọn họ căn bản không thể ra tay cứu trợ.

Đột nhiên, một khí thế bức người truyền đến khiến thanh y nam nhân run lên, dừng lại giữa không trung.

Trước mặt hắn, một thân ảnh màu tím tôn quý tà mị xẹt qua, dù nam nhân đeo mặt nạ bạc nhưng vẫn có thể cảm nhận được thần sắc lạnh lẽo âm trầm của hắn.

"Linh nguyên!"

Nam nhân này cũng là một cường giả linh nguyên!

Ánh mắt thanh y hơi trầm xuống, dần dần hiện lên vẻ cảnh giác.

"Linh nguyên?" Đông Phương Lượng ngẩn ra, thất thanh kêu lên, "Hắn là linh nguyên? Sao có thể? Thông qua hơi thở có thể thấy tuổi tác của hắn cũng không lớn, sao có thể là cường giả linh nguyên?"

Biến thái!

Hai gia hỏa này đều biến thái!

Mọi người vừa nghe lời thanh y nam nhân nói, ánh mắt có chút ai oán. Ông trời cho hai gia hỏa này xuất hiện, chẳng lẽ vì muốn hù dọa bọn hắn?

"Ngươi rốt cuộc là ai?" sắc mặt Thanh y hơi trầm xuống, "Ta không nhớ nơi này lại có hai thiên tài như các ngươi, một cái là đan dược sư trẻ tuổi, một cái là cường giả linh nguyên, nếu các ngươi có thiên phú cường hãn như vậy, ta không thể không biết!"

Mặt nạ bạc của Dạ Vô Trần dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lóa mắt, hắn âm trầm nhìn nam nhân trước mặt, không nói lời nào liền giơ tay lên, một thanh trường kiếm màu tím xuất hiện trong tay hắn.

Thân kiếm tỏa ra ánh sáng tím nhạt, thân ảnh thon dài chợt lóe, hiện ra trước mặt thanh y nam nhân.

"Sai lầm lớn nhất đời ngươi chính là vọng tưởng động đến nàng!"

Thanh âm nam nhân trầm thấp lộ ra cảm giác tà mị, lại khiến trái tim Thanh y run lên, trong lòng xuất hiện cảm giác sợ hãi.

"Ngươi muốn động thủ với ta?" Thanh y hít sâu một hơi, lạnh giọng nói, "Ngươi biết sư phụ ta là ai không? Hắn là cường giả cảnh giới vô thượng!"

Nếu nói từ linh nguyên đến thần còn có một khoảng cách rất lớn, nhưng vô thượng thì đã gần tiếp xúc đến cảnh giới này rồi, ở cái thế giới này, vô thượng đã là đỉnh cao thủ!

Hắn vốn cho rằng lời này sẽ dọa được Dạ Vô Trần, lại không ngờ thần sắc đối phương vẫn trước sau như một, toàn thân bao phủ hàn ý lạnh lẽo.

Oanh!

Trường kiếm vung lên tạo ra một đạo thiên lôi, hóa thành một lôi long đánh về phía Thanh y, hắn vội vàng né tránh, sau đó nhìn lại đã thấy trước mặt nổ thành một lỗ thủng.

"Nếu ngươi muốn động thủ, ta cũng không khách khí nữa."

Ánh mắt Thanh y chợt lóe, vừa định ra tay, trên không trung bỗng nhiên truyền đến một thanh âm phẫn nộ: "Thanh y, ngươi ở chỗ này làm gì?"

Thanh âm quen thuộc kia khiến ngón tay Thanh y run lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thân ảnh mỹ lệ trên không trung.

Nàng– sao nàng lại ở đây?

Thanh y ngây ngẩn, không phải nữ nhân này đang theo sư phụ tu luyện sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, sư phụ yêu thương nàng như vậy, sao có thể để nàng đến đây một mình?

Tử Thược đảo mắt qua Thanh y, dừng lại trên hai thân ảnh phía sau, trong mắt nàng lập tức lộ ra tia kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro