Chương 97: Nữ nhân khuynh tâm Quỷ Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nguyệt trưởng lão, ngài đã tới?”

Trong Đan Các, một lão giả nhìn thấy Mộ Như Nguyệt xuất hiện, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đứng lên. Hội trưởng đã sớm tuyên bố nếu nhìn thấy thiếu nữ này, phải lấy nghi lễ cấp cao mà đối đãi.

“Giúp ta tìm đủ dược liệu ghi trong tờ giấy này, sau đó đưa đến Quỷ Vương phủ hoặc là Mộ trạch, nhớ kĩ là Mộ trạch không phải Mộ phủ.”

Mộ Như Nguyệt đưa cho hắn một tờ giấy, nói: “Còn nữa, gọi ta là Mộ cô nương được rồi.”

“Tốt, Mộ cô nương.”

Lão giả tiếp nhận đan phương, đáy mắt có chút kinh ngạc, nếu hắn đoán không sai, những dược liệu này hẳn là để luyện chế đan dược trên mức trung cấp địa đan.

Nghe nói, thực lực của vị thiếu nữ này là trung cấp địa đan, chẳng lẽ hiện tại nàng muốn luyện chế đan dược cao cấp hơn?

Mộ Như Nguyệt không hề nói thêm gì nữa, xong việc liền xoay người rời đi...

Ánh nắng ban mai chiếu xuống thân hình thiếu nữ.

Mộ Như Nguyệt vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mỹ nam mặc cẩm y phía đối diện đi tới.

Nam nhân dung nhan như ngọc, ôn tồn lễ độ, tuấn dật phi thường, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa khắp nơi phóng điện, tay hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, có lẽ vì không ngờ Mộ Như Nguyệt xuất hiện ở đây, hơi sửng sốt một chút.

“Mộ cô nương, đã lâu không gặp.” Khóe môi nam nhân khẽ cong lên, ánh mắt đào hoa nhìn về phía thiếu nữ, một thời gian dài không gặp, nữ nhân này lớn lên càng thêm xuất chúng.

“Xin lỗi, ta và ngươi không có gì phải gặp nhau.” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lướt qua nam nhân tuấn nhan như ngọc, thanh âm lạnh băng không có chút độ ấm.

Ánh mắt đào hoa của Dạ Dịch Hoa chợt tắt, nở nụ cười, chậm rãi bước đến cạnh nàng, tạm dừng một chút, nói: “Nếu sớm biết ngươi không phải phế vật, lúc trước ở Kim Loan điện, bổn vương nên xin phụ hoàng hạ chỉ cưới ngươi.”

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nụ cười lộ ra nhè nhẹ hàn khí.

“Ta vẫn là câu nói lúc đó, không có hứng thú với loại ngựa giống như ngươi.”

Dạ Dịch Hoa cũng không tức giận, ánh mắt chứa nhàn nhạt ý cười: “Quỷ Vương đã từng là ngốc tử cho nên không ai nguyện ý gả cho hắn, hiện tại đã biết hắn giả ngốc, ngươi cho rằng còn có thể yên tĩnh được sao? Tuy trước kia hắn chưa từng có nữ nhân nhưng không có nghĩa là về sau sẽ không có.”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo khiếp người nhìn nam nhân tươi cười như ngọc: “Ta tin hắn.”

Một câu này, bao hàm nhiều ít tín nhiệm?

Nàng thừa nhận giờ phút này, đối với nam nhân kia, nàng nguyện ý hoàn toàn tín nhiệm.

Dạ Dịch Hoa hơi nheo mắt, cong môi cười: “Mộ Như Nguyệt, vì sao trước kia bổn vương không phát hiện ngươi ưu tú? Nếu không, bất luận thế nào cũng sẽ không đẩy ngươi cho Quỷ Vương, xem ra người che giấu sâu nhất không chỉ có Quỷ Vương mà còn có ngươi, Mộ Như Nguyệt. Đã từng bị nói là phế vật, ai ngờ lại có thực lực như vậy, chẳng những thiên phú trác tuyệt, còn lọt vào mắt Vô Ngu đại sư của Thanh Vân Môn, mà ngươi, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?”

Nữ nhân này chính là một bí ẩn làm người ta nhịn không được muốn khám phá, hơn nữa, trong quá trình khám phá sẽ làm ngươi hãm càng sâu, cho đến khi khó có thể tự kiềm chế...

“Mặc kệ ta có bao nhiêu bí mật, ít nhất, không liên quan đến ngươi.”

Thanh âm lạnh nhạt bất luận nhân tình khiến nụ cười của Dạ Dịch Hoa hơi nhạt xuống.

“Ngươi chán ghét bổn vương như vậy?”

Hắn đã thấy nàng tươi cười với Dạ Vô Trần, xinh đẹp, tuyệt mỹ... Nhưng trước mặt hắn, nàng luôn lạnh nhạt như vậy, thậm chí cả một nụ cười cũng không muốn.

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, có điều nụ cười này không hề ấm áp, vẫn lạnh lẽo khiếp người.

“Nếu đã biết ta không thích ngươi, vậy không cần thiết dây dưa ta, ngươi không cách nào so được với Vô Trần, còn không bằng một cọng tóc của hắn.”

Nhất thời Dạ Dịch Hoa trầm mặc, bất luận kẻ nào cũng không biết hắn suy nghĩ gì. Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới hắn, xoay người rời khỏi.

Thời điểm nàng mới bước được nửa bước, phía sau truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Mộ Như Nguyệt, hẳn là ngươi đã biết có người của Tiêu gia đến Tử Nguyệt quốc chúng ta làm khách, yêu cầu người tôn quý nhất Tử Nguyệt quốc tiếp đãi, ở Tử Nguyệt quốc này ngoài Quỷ Vương và ngươi, đệ tử của Thiên Nguyên đại sư Dạ Thiên Phong là tôn quý nhất, Hoàng thượng biết các ngươi không thích bị quấy rầy cho nên để cho Dạ Thiên Phong tiếp đãi người của Tiêu gia.”

Mộ Như Nguyệt dừng chân nhưng vẫn không quay đầu, chỉ muốn nghe xem Dạ Dịch Hoa rốt cuộc muốn nói gì.

“Người của Tiêu gia từng đến Cảnh Vương phủ, gặp Mộ Đình Nhi...” Dạ Dịch Hoa hơi dừng một chút, nói tiếp, “Mộ Đình Nhi kia khen ngợi Quỷ Vương trước mặt tiểu thư Tiêu gia kia, hơn nữa còn có những lời đồn đãi bên ngoài, không khỏi làm tiểu thư Tiêu gia nảy sinh hứng thú với Quỷ Vương, ta muốn nói với ngươi, thế lực của Tiêu gia rất lớn, nếu tiểu thư Tiêu gia kia coi trọng Dạ Vô Trần, ngươi cho rằng các ngươi còn có thể song túc song phi sao?”

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười tuyệt mỹ, vẻ mặt kiên định: “Mặc kệ là ai, ta tin tưởng Vô Trần, tin tưởng cả đời này... hắn sẽ không phụ ta.”

Cũng tin tưởng hứa hẹn của hắn...

Nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, Dạ Dịch Hoa suýt chút nữa điên cuồng, vì sao khi đối mặt với Tiêu gia, nàng còn có thể nói những lời như vậy?

Tiểu thư Tiêu gia kia điêu ngoa vô cùng, tự cao tự đại, chỉ cần là thứ nàng coi trọng, không có gì là không đoạt được.

Vì sao nàng chỉ nói một câu, nàng tin hắn?

Đột nhiên, Dạ Dịch Hoa có chút hâm mộ Dạ Vô Trần, hâm mộ hắn phát hiện viên minh châu vô giá...

Nếu như... nếu lúc trước hắn chưa từng dạo qua thanh lâu, hậu viện cũng không có tiểu thiếp, vậy hắn còn có cơ hội hay không? Nhưng Dạ Dịch Hoa cũng hiểu rõ, hắn không cách nào làm được cả đời chỉ yêu một nữ nhân...

Cho nên hắn nhất định không so được với Quỷ Vương.

Cũng nhất định không có bất kì cơ hội nào với nàng...

Trong Cảnh Vương phủ, Mộ Đình Nhi đang ngồi hóng gió, hai tay chống cằm ngơ ngẩn xuất thần, thân thể có vẻ gầy yếu không xương, khuôn mặt gầy guộc chỉ to bằng bàn tay.

Rất hiển nhiên, mấy ngày nay ở Cảnh Vương phủ trôi qua không như ý.

Nhưng so với nỗi đau thân thể bị tra tấn, sự lạnh nhạt của Dạ Thiên Phong càng khiến nàng đau đớn hơn. Cho tới bây giờ nàng vẫn không dám tin, Dạ Thiên Phong đã từng thề sẽ yêu nàng một đời lại đối đãi với nàng như thế...

Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì mà hắn đối xử với nàng như vậy?

Mỗi ngày nhìn hắn cùng người khác ân ái, nghe âm thanh nũng nịu trêu người kia, trời biết đối với nàng là tra tấn cỡ nào? Bất kì nữ nhân nào nhìn thấy nam nhân mình yêu ở trên giường nữ nhân khác cũng đều tan nát cõi lòng đi.

Hiện tại chỉ cần nàng nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên những hình ảnh đó...

Mộ Đình Nhi nở nụ cười chật vật đến cực điểm, cười cười, nước mắt cũng rớt xuống: “Mộ Như Nguyệt, ta có kết cục như vậy, đều là ngươi hại!”

Nàng vĩnh viễn không quên lời ngày đó Dạ Thiên Phong nói với nàng...

“Mộ Đình Nhi, nếu lúc trước không phải vì ngươi, sao bổn thế tử lại vứt bỏ Mộ Như Nguyệt? Mặc dù lần đầu tiên là ta cùng ngươi, nhưng cũng là do ngươi câu dẫn trước, nếu không có ngươi, nói không chừng hiện giờ bổn thế tử và Mộ Như Nguyệt trở thành Tần Tấn chi hảo, nàng đã là thế tử phi của ta!”

Những lời ngày đó, hiện giờ vẫn như một mũi dao đâm vào trái tim nàng...

“Vì sao? Vì sao ta phải chịu tra tấn còn Mộ Như Nguyệt lại có thể gặp vận tốt như vậy? Quỷ Vương vậy mà giả ngốc, còn có thực lực cường đại, lúc phụ thân đưa Tuyết Nhi cho Quỷ Vương làm tiểu thiếp, hắn lại thề cả đời này ngoài tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia, ai cũng không cần!”

Mộ Đình Nhi gắt gao nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tươi cười tái nhợt vô lực.

“Một đời một kiếp một đôi, chuyện thật tốt đẹp, ta không có được, dựa vào cái gì Mộ Như Nguyệt ngươi có thể có được? Ngươi muốn độc hưởng sự sủng ái của Quỷ Vương? Mộ Đình Nhi ta quyết không để ngươi có được, hiện tại ngay cả Quỷ Vương phi ngươi cũng không làm được, ha ha ha!”

Mộ Đình Nhi cười điên cuồng, một đầu tóc đen hỗn độn, còn có khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, xa xa nhìn giống như một bà điên.

Hôm qua thấy tiểu thư Tiêu gia, nàng tận lực trước mặt tiểu thư Tiêu gia khen ngợi Quỷ Vương là nam nhân ưu tú hoàn mỹ cỡ nào, không những dung mạo tuấn mỹ mà còn cường đại đến không thể địch nổi, hơn nữa vì báo thù mà âm thầm gây dựng thế lực, giả ngây giả dại lừa người đời, cuối cùng lại vì một nữ nhân mà không tiếc bại lộ thế lực của mình.

Quan trọng nhất là, nam nhân này luôn giữ mình trong sạch, không phát sinh quan hệ với bất kì nữ nhân nào, một khi trở thành thê tử của hắn, hắn nhất định cả đời sẽ chỉ tốt với một mình thê tử.

Một nam nhân như thế, nữ tử nào mà không động tâm?

Tuy nàng cũng chưa từng nghe nói tới Tiêu gia của Thánh cảnh, nhưng làm một nữ nhân, còn không phải là muốn một vị hôn phu ưu tú hoàn mỹ, hơn nữa chỉ yêu một mình mình cả đời?

Nàng không tin tiểu thư Tiêu gia sẽ không động tâm.

“Mộ Đình Nhi!” một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Thân thể Mộ Đình Nhi hơi chấn động, quay đầu nhìn nam nhân đang tiến về phía này, khẽ mím môi nói: “Thế tử điện hạ, sao ngài lại tới đây?”

"Pằng" một tiếng vang thanh thúy, Dạ Thiên Phong tiến lên phía trước, vung bàn tay to đánh về phía Mộ Đình Nhi.

Mộ Đình Nhi bị một tát này đánh ngã ra đất, khóe miệng chảy ra một vết máu, nàng che gương mặt đỏ bừng, không dám tin nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt.

“Mộ Đình Nhi, là ngươi chửi bới Mộ Như Nguyệt trước mặt tiểu thư Tiêu gia?”

Mộ Đình Nhi cắn môi, không nói lời nào, nhưng trong mắt lại hiện lên sự tức giận.

Thế tử điện hạ lại vì nữ nhân kia mà tát nàng.

“Mộ Đình Nhi, đừng tưởng không ai biết những chuyện ngươi làm, ngươi thật to gan, chẳng những dụ dỗ tiểu thư Tiêu gia đi tìm Quỷ Vương, lại còn chửi bới Mộ Như Nguyệt, tâm địa ngoan độc? Ghen ghét thành tánh? Vì lợi ích mà không từ thủ đoạn? Ngươi đang nói chính mình sao? Hơn nữa, ngươi còn nói với tiểu thư Tiêu gia kia Mộ Như Nguyệt không thật lòng với Quỷ Vương, chỉ muốn lợi dụng hắn thôi, ngươi có biết ngươi đã mang đến tai họa lớn cỡ nào cho Cảnh Vương phủ không?”

Sắc mặt Dạ Thiên Phong xanh mét, hung hăng đạp Mộ Đình Nhi một cước, khuôn mặt dữ tợn quát.

“Vì sao?” Mộ Đình Nhi điên cuồng rống to, “Thế tử điện hạ, ta đã làm sai cái gì mà ngươi đối xử với ta như vậy? Không phải ngươi thích Mộ Như Nguyệt, chán ghét Quỷ Vương sao? Vì sao ta giúp ngươi, ngươi còn đánh ta?”

Dạ Thiên Phong nắm chặt nắm đấm, "phịch" một tiếng đá Mộ Đình Nhi đập mạnh vào ghế đá, một dòng máu tươi từ trên trán chậm rãi chảy xuống, đau đến mức dung nhan vặn vẹo.

Nhưng mà vết thương đau cũng không bằng trái tim đau...

“Ngươi thật không hiểu hay là giả vờ không biết? Trước kia ta quả thật thích Mộ Như Nguyệt, càng hận Quỷ Vương chết đi, nhưng hiện tại, Mộ Như Nguyệt là đồ đệ của Vô Ngu đại sư, ngươi biết địa vị của Vô Ngu đại sư ở Thanh Vân Môn là gì không? Đó là mệnh lệnh của Vô Ngu đại sư, ngay cả sư phụ ta cũng không dám cãi, còn Quỷ Vương là chủ tử của Quỷ điện, Quỷ điện này vẫn luôn khiêm tốn, thần bí, nhưng bất cứ kẻ nào cũng biết Quỷ điện cường đại, huống chi hắn trực tiếp giết Ngụy Thiên Phú trong nháy mắt, người như thế Cảnh Vương phủ có thể trêu chọc sao?”

Mộ Đình Nhi gắt gao nắm chặt nắm đấm.

Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng...

Nam nhân trước kia nàng cho rằng là ưu tú nhất, hiện tại lại nhát gan như thế, hận một người cũng không dám đi giết. Mà nàng còn trào phúng Mộ Như Nguyệt sắp gả cho một ngốc tử, phế vật cùng ngốc tử là tuyệt phối.

Ai ngờ ngốc tử kia lại giả ngốc, hơn nữa còn vô cùng cường đại.

Mà phế vật kia lại kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại.

Làm sao nàng có thể cam tâm?

“Người tới, kéo Mộ Đình Nhi xuống cho bổn thế tử!” Dạ Thiên Phong phất vạt áo, xoay người nói, “Phế thực lực của nàng đi, ném nàng đi làm bạn với súc sinh.”

Thân thể Mộ Đình Nhi chấn động, vẻ mặt không dám tin nhìn Dạ Thiên Phong, nàng đột nhiên cười điên cuồng, quát lên: “Dạ Thiên Phong, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi cô phụ tình cảm của ta, ngươi sẽ gặp báo ứng! Không, không cần, các ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta, thế tử điện hạ, ta sai rồi, Đình Nhi thật sự biết sai rồi, buông tha ta đi, không...”

Dạ Thiên Phong chậm rãi nhắm mắt lại, so với tính mạng của hắn, bất luận kẻ nào đều nhỏ bé không đáng kể...

.
.
.

“Tiểu thư, ta đã hỏi thăm rồi, mấy ngày nay Quỷ Vương đều ở chỗ này.”

Bên ngoài Mộ trạch, một nha hoàn áo xanh quay đầu nhìn thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, cung kính nói.

Thiếu nữ kia dung mạo tuyệt diễm, trên mặt có một nốt chu sa đỏ, khuôn mặt đầy đặn, môi đỏ mọng nở nụ cười mị hoặc nhân tâm.

Thiếu nữ này mặc một thân hồng y, cũng không có vẻ tục khí, nhìn qua rất đàng hoàng, nhưng ánh mắt cao ngạo đã hoàn toàn bán đứng nàng.

“Ngân Hoàn, chúng ta đi vào.” Thiếu nữ áo đỏ nhướng mày, kiêu căng hất cằm.

Tục ngữ nói, có chủ nhân gì sẽ có dạng cẩu đó.

Nha hoàn kia cũng là vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt không coi ai ra gì quét mắt đại viện Mộ trạch trống rỗng, bất mãn nhíu mày.

“Tiểu thư, mấy người tục giới này thật cao ngạo, biết tiểu thư chúng ta tới mà còn không cho người ra nghênh đón, tự cho mình là cái gì, ta nói, người cao quý như tiểu thư đến đây, bọn họ hẳn phải quét dọn giường chiếu hoan nghênh mới đúng, thế nhưng cả một bóng người cũng không thấy, tiểu thư, sao chúng ta phải ở một nơi như vậy? So với Thánh cảnh, nơi này nồng độ nguyên khí quá thấp, căn bản không xứng cho người có thân phận cho chúng ta ở lại.”

Thiếu nữ áo đỏ trừng mắt nha hoàn áo xanh một cái, cũng không nói lời nào.

Nàng tới đây đương nhiên là có lý do của mình.

Cách đây không lâu, gia gia nói với nàng, Thánh Nguyệt phu nhân không hề mặc kệ mọi chuyện như trước đây nữa, dựa vào thân phận tôn quý của Thánh Nguyệt phu nhân, nếu muốn quản lý Tiêu gia, sợ là bọn họ sẽ không còn có ngày lành.

Cho nên, gia gia muốn nàng liên hôn...

Trong Thánh cảnh, Tiêu gia là đệ nhất gia tộc, kế tiếp là Lam gia, công tử Lam gia vừa độ tuổi với Tiêu Mẫn chỉ có một, tuy vị công tử kia chưa có thê tử nhưng đã có rất nhiều tiểu thiếp.

Làm sao Tiêu Mẫn có thể nguyện ý chia sẻ vị hôn phu của mình với người khác?

Vị hôn phu của nàng không thể có nữ nhân nào khác ngoài nàng, cho nên nàng mới ra ngoại giới thử vận, ai ngờ vừa ra khỏi Thánh cảnh đã nghe nói có một nam nhân hoàn mỹ như vậy.

Dù nam nhân này đã có vị hôn thê nhưng Tiêu Mẫn tự nhận mình mỹ mạo vô song, thiên phú dị bẩm, còn là người của Tiêu gia, cũng không tin mình lại kém một nữ nhân ở tục giới.

Chỉ cần là nam nhân tinh mắt sẽ không bỏ qua một nữ nhân tốt như nàng mà chọn một nữ tử tầm thường.

Cho nên Tiêu Mẫn rất tự tin vào bản thân mình...

“Chúng ta đi.” Tiêu Mẫn liếc nhìn nha hoàn Ngân Hoàn, bước nhanh vào Mộ trạch.

Nhưng nàng vừa bước một chân vào Mộ trạch, đã có vài thân ảnh đột nhiên từ trên tường nhảy xuống, vây quanh hai vị khách không mời mà đến này.

“Cút đi.” Nam nhân trung niên mặt mũi tràn đầy sát khí lên tiếng, hắn lạnh lùng nhìn hai nữ tử kiêu căng, cố tình đè thấp thanh âm nói.

Chủ tử cùng Quỷ Vương đều đã hạ lệnh, hôm nay không cho phép bất kì ai tới quấy rầy...

“Các ngươi thật to gan!” Ngân Hoàn biến sắc, phẫn nộ nói, “Các ngươi biết chúng ta là ai không? Chúng ta là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ai cho phép các ngươi nói chuyện với chúng ta như vậy?”

Nam nhân trung niên liếc các nàng một cái, sát khí vẫn không giảm: “Ta mặc kệ các ngươi là ai, chủ tử và Vương gia đã phân phó, bất kì kẻ nào tới cũng không gặp, lập tức cút đi!”

“Ngươi...” Ngân Hoàn tức giận đỏ mặt, cắn răng hung tợn nói: “Tiểu thư nhà chúng ta ngưỡng mộ đại danh của Quỷ Vương, cố ý tới gặp hắn, các ngươi dám ngăn cản chúng ta bên ngoài! Cái gì mà Vương gia không cho chúng ta vào, rõ ràng là nữ nhân kia độc chiếm Quỷ Vương không cho hắn ra gặp chúng ta.”

Trong mắt Ngân Hoàn, tiểu thư chẳng những xinh đẹp, bất luận thân phận hay địa vị đều hơn hẳn nữ nhân kia, nếu Quỷ Vương gặp tiểu thư nhất định sẽ thích tiểu thư. Cho nên nữ nhân kia hẳn là nghe được tin tức mới không cho Quỷ Vương ra gặp tiểu thư.

“Ngưỡng mộ đại danh Quỷ Vương?” Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau đám người truyền đến.

“Không biết ai ngưỡng mộ đại danh của phu quân ta?”

Trong nháy mắt, đám người tản ra...

Tiêu Mẫn cùng Ngân Hoàn ngẩng đầu nhìn lại, hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại đối diện đi tới...

Thiếu nữ một thân bạch y, khuôn mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo dị thường, một đầu tóc đen tung bay trong gió, khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo vô song.

Đứng bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mỹ như thần, ngũ quan nhu hòa lại không kém phần khí phách nam nhi, đường cong khóe môi tà mị, một thân áo tím càng khiến hắn thêm tà khí nghiêm nghị, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía thiếu nữ rất ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể khiến người ta chìm sâu không thể kiềm chế.

Bất luận nhìn thế nào, hai người này đều là duyên trời tác hợp, cực kì xứng đôi.

Tiêu Mẫn ghen ghét nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Hết chương 97

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro