Chương 790 Quyết không phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Aura

---- ----

Bách Hiểu ở một bên thấy thế cũng liền vội vàng tỏ thái độ: “Ta cũng vậy.”

“Đi thôi! Ta đến nơi này chính là vì tìm ngươi, trước mắt đã tìm được, cũng nên ra ngoài rồi.” Nàng cười nói, cất bước đi khỏi nhà trên cây, mũi chân điểm một cái trực tiếp vọt xuống phía dưới một cách nhẹ nhàng, mang theo hai người sau lưng rời khỏi trận pháp đi ra bên ngoài.

Lúc đám người bên ngoài nghe được tiếng bước chân, từng người quay đầu lại nhìn ba người bọn họ. Khi ánh mắt bọn họ rơi trên người Hướng Hoa, cả người chấn động, không thể tưởng tưởng nổi nhìn về phía Phượng Cửu.

Thiếu niên này thật sự chữa được kim đan bị vỡ? Cỗ uy áp trên người Hướng Hoa kia đã không còn giống như bọn họ nhìn thấy hôm qua. Chỉ vỏn vẹn trong thời gian một ngày lại đưa tu vi trở lại rồi?

Ánh mắt Đỗ Pham chuyển từ Hướng Hoa sang người Phượng Cửu, trong mắt lóe lên ánh sáng. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm người!

Đám đông trước mặt không khỏi nhường ra đường đi, từng kẻ lui sang hai bên. Lúc này, Đỗ Phàm chắp tay thi lễ với đám người: “Các vị huynh đệ, chúng ta sau này còn gặp lại.” Vừa nói vừa nhanh chân đuổi theo phía sau ba người.

“Lão đại, ngươi thật sự muốn đi cùng bọn họ?” Một kẻ chặn hắn lại giận dữ hỏi.

“Dĩ nhiên, có thể ra ngoài, đi theo một chủ tử sâu không lường được thì ta vì cái gì mà phải lưu lại nơi này chứ?”

Đỗ Phạm lộ ý cười, nhìn ánh mắt hung ác của từng người sắc thái khát máu tràn ngập sát khí, nói ngay: “Các huynh đệ, ta khuyên các người đừng động thủ. Nếu động thủ, cuối cùng người chết nhất định chính là các ngươi. Liều mạng cũng không thay đổi được cái gì, cần gì phải đem mạng ra đánh cược chứ?”

Nghe nói như thế, từng người cắn răng nhưng không hề động mà chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn nhanh chân bước theo ba người phía trước biến mất khỏi tầm mắt của mình.

“Mẹ nó! Hắn thật sự bỏ đi như vậy. Uổng cho chúng ta một mực xem hắn là lão đại. Đến lúc này lại bỏ chúng ta mà đi, thật không có nghĩa khí!” Một đại hán giận dữ nhìn thân ảnh rời đi của Đỗ Phàm mà lớn tiếng mắng.

“Được rồi, cần gì phải tức giận? Đừng nói hôm nay nếu đổi thành ngươi ngươi sẽ không đi sao? Việc này dù là ai cũng sẽ như vậy. Cái gì mà huynh đệ thật lão đại giả, cũng chỉ là cho có mà thôi. Nếu không phải muốn ở nơi này sống tốt hơn một chút thì ai lại đi nhận một tiểu tử như hắn làm lão đại?”

Nghe xong lời này, đám người vốn đang phẫn nộ cũng dần nguôi giận. Vốn dĩ chính là như vậy, cũng thật sự không có gì đáng tức giận. Bọn hắn đều là những kẻ hung tàn thích giết chóc, há có thể thật tình đối xử với một người chứ? Nói cho cùng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Về phần một bên khác, mọi người vây quanh Phượng Cửu đi ra ngoài, ước chừng đến giữa trưa lúc gần ra đến kết giới, Phượng Cửu dừng lại nhìn ba người.

“Lời này ta chỉ nói một lần, các ngươi phải nhớ cho kỹ.”

Giọng nói của nàng thong dong mang theo lạnh nhạt lại có sự cảnh cáo trong đó: “Con người ta không thích nhất chính là bị phản bội. Một ngày nào đó nếu ta biết trong các người có kẻ phả bội ta thì không chỉ chết một cái là xong đâu.”

Nghe nói vậy, Bách Hiểu liền lên tiếng: “Công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phản bội".

“Ta cũng thế.” Hướng Hoa trầm giọng nói.

Đỗ Phàm nhìn Phượng Cửu nói: “Cái mạng này của ta là của chủ tử. Không có chủ tử sẽ không có ta. Cả đời này ta có phản bội ai cũng sẽ không phản lại chủ tử.”

Vừa dứt tiếng, dường như sợ Phượng Cửu không tin liền giơ tay thề: “Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro