Chương 12: Bị chê (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc miêu cuộn mình trên đùi của Quân Vô Tà, được nàng vuốt ve đến thoải mái.

"Chủ nhân, ta thấy Lân Vương Phủ không phải chỗ an toàn, liệu chúng ta có nên rời khỏi đây hay không?" Hắc miêu thoải mái híp mắt lại. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay để nó hiểu rõ rằng cái thân xác Quân Vô Tà trùng sinh vào cũng không giống như mặt ngoài nhìn như vậy tốt đẹp. Toàn bộ Lân Vương Phủ chỉ dựa vào một mình Quân Tiển chèo chống. Nhìn vào tuổi của Quân Tiển hiện nay, chỉ sợ không gánh vác được Lân Vương Phủ thêm bao lâu. Hiện nay hoàng thất đã đối với Lân Vương Phủ nhìn chằm chằm. Bây giờ Quân Tiển còn sống mà Nhị hoàng tử đã dám tới cửa làm Quân Vô Tà bẽ mặt. Chỉ sợ sau này Quân Tiển chết đi, ngay cả khả năng tự vệ Lân Vương Phủ cũng không có.

Dựa vào hành vi quá đáng hôm nay của Nhị hoàng tử, không cần nghĩ cũng biết Lân Vương Phủ sau này sẽ là cỡ nào thê thảm.

"Không đi." Quân Vô Tà thuận tay đùa giỡn đám lông nhung trên người Hắc miêu.

Thế giới này khác với thế giới trước kia của nàng, hoàng quyền chí thượng. Dù là Lân Vương Phủ lung lay sắp đổ thì vẫn là chỗ trú thân tốt nhất hiện nay.

Mặc dù nàng có một thân tuyệt thế y thuật, lại không thể thay đổi sự thật rằng nàng là một thiếu nữ tay trói gà không chặt. Nếu bây giờ lỗ mãng rời đi, thế giới xa lạ này đối với nàng là quá đỗi nguy hiểm.

"Chỗ dựa của Lân Vương Phủ là Quân Tiễn. Nếu như ta đã ở đây, tất nhiên sẽ không để hắn dễ chết như vậy." Quân Vô Tà có chút nhíu mày, một thân y thuật này của nàng cũng không phải là nói chơi, miễn là người nàng muốn giữ liền có thể giữ được.

"Tư chất của thân xác này quá kém, ngay cả Giới linh cũng không có. Nếu như có Giới linh, ta thật sự có thể dựa theo phương thức của thế giới này để tu luyện."

"Giới linh đến cùng là cái gì?" Hắc miêu đối với tình huống của thế giới này hoàn toàn mù tịt.

Quân Vô Tà nâng tay phải lên, duỗi ra ngón áp út.

Ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn như ngọc.

Nếu là người bình thường, sau khi tròn 14 tuổi, trên ngón áp út tay phải sẽ xuất hiện một chiếc nhẫn do Giới linh huyễn hóa thành, thế nhưng trên ngón áp út của nàng lại không có gì cả.

"Meo?" Hắc miêu duỗi ra móng vuốt sắc nhọn, chạm vào ngón tay của Quân Vô Tà, đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm liếm.

Đồng tử của Hắc miêu đột nhiên nheo lại.

"Chủ nhân, trên ngón tay của ngươi tựa hồ có lực lượng kì lạ nào đó, ngươi chắc chắn đây không phải là Giới linh sao?" Đầu lưỡi của tiểu miêu dị thường mẫn cảm, nó cũng không phải là tiểu miêu bình thường. Linh hồn của nó cùng Quân Vô Tà đã sớm dung hợp với nhau nên nó đối với tất cả mọi lực lượng linh hồn đều có cảm giác cực nhạy.

Quân Vô Tà có chút nhíu mày, vuốt ve ngón áp út của mình, nhìn vào không thấy bất kì vật nào. Thế nhưng khi nàng dùng ngón tay vuốt nhẹ qua lại rõ ràng cảm thấy một cỗ dị dạng ba động vờn quanh tại đầu ngón tay của nàng. Trong lòng nàng chợt nhảy một cái, đầu ngón tay của nàng cảm giác càng phát rõ ràng hơn.

Thình lình một đạo hào quang màu trắng bạc từ ngón áp út của nàng nở rộ, hào quang chói mắt chiếu sáng cả gian phòng.

Một đóa liên hoa trắng noãn chầm chậm bay lên giữa không trung, vầng sáng màu bạch ngân bao phủ xung quanh đóa liên hoa.

"Hoa? Meo?" Hắc miêu nháy nháy con mắt, có chút chần chừ nhìn về phía Quân Vô Tà.

Giới linh chia làm hai chủng loại, một loại có thể huyễn hóa thành khí linh, một loại khác thì huyễn hóa ra thú linh. Trừ hai loại đó ra, chưa từng nghe thêm loại khác.

Thế nhưng Giới linh của Quân Vô Tà huyễn hóa ra lại là một đóa bạch liên...

Thực vật Giới linh là gì, căn bản là chưa từng nghe thấy.

Quân Vô Tà đưa tay lên, đóa bạch liên liền từ không trung chầm chậm bay tới lòng bàn tay của nàng.

Còn chưa chờ nàng cẩn thận xem xét đóa bạch liên, một tràng tiếng gõ cửa thình lình vang lên.

Nắm bàn tay lại, bạch liên trong lòng bàn tay của nàng trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

"Vào đi."

Quân Vô Dược đẩy cửa bước vào, lười biếng dựa vào cạnh cửa, trong tay bưng một bát thuốc.

"Tới giờ uống thuốc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro